Tử Dương

Chương 104 : Không nhận đãi ngộ

Dịch giả: argetlam7420 Mạc Vấn đứng ngây người ra. Trước kia hắn vẫn cho rằng Nhị hoàng tử ít nhất cũng phải tầm hai mươi tuổi, đến bây giờ hắn mới biết Nhị hoàng tử mới chỉ là một đứa con nít, bên mép giường còn có mấy mảnh vải hình vuông thấm nước, một đứa trẻ còn đang quấn tã thì xử lý quân vụ cái quái gì? "Tiên sinh, mời ngồi." Người phụ nữ trẻ tuổi mặc cung trang thấy Mạc Vấn vẫn đứng ngơ ra đó, liền chỉ tay vào chiếc ghế bên phải lên tiếng mời hắn nhập tọa. "Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử tạ ơn." Mạc Vấn chắp tay cảm tạ rồi tiến đến ngồi xuống. Lúc này trong lòng hắn rất ảo não, hắn buồn phiền thứ nhất là chính mình mù tịt tin tức, dù có lòng muốn bước vào chốn quan trường thế mà tình hình của Hoàng gia hắn hoàn toàn không biết gì cả. Phiền muộn thứ hai là mấy lời đồn đại linh tinh của nha dịch, làm hại hắn vượt cấp làm pháp, bị thương nặng một cách oan uổng. "Tiên sinh có thần thông diệu pháp, mời được Tiên gia hạ phàm làm mưa giải quyết tình hình hạn hán cho thành này, ta thay mặt nhân dân trăm họ tạ ơn tiên sinh." Người phụ nữ trẻ ngồi ghế chủ tọa hơi giơ tay lên. "Bần đạo là người nước Tấn, tạo phúc cho trăm họ là bổn phận của bần đạo, không dám nhận tạ." Mạc Vấn vội đứng dậy chắp tay, người phụ nữ này nếu đã sinh ra Hoàng tử thì không thể nghi ngờ chính là Hoàng hậu hoặc Quý nhân, đối phương thân phận tôn kính như thế, mặc dù chỉ hơi giơ tay lên nhưng hắn cũng cần đứng dậy đáp lễ. Người phụ nữ nghe vậy mỉm cười gật đầu, cười xong lại nói tiếp, "Lần này xuất cung đi có phần vội vã, mang theo rất ít đồ đạc, tiên sinh là người xuất gia, cốt cách thanh cao, chắc hẳn không hứng thú gì vàng bạc, " nàng nói đến đây hơi nâng cao giọng điệu, "Người đâu, mau đi lấy cây gậy Như ý bằng phỉ thúy Tiên hoàng từng dùng ra đây, tặng cho tiên sinh." Sau khi Mạc Vấn vào cửa, người phụ nữ kia cũng không bảo người hầu đóng cửa, cho nên người hầu ngoài cửa lập tức nghe được lệnh của nàng, có một thị nữ lên tiếng đáp ứng. "Tiện tay mà làm thôi, sao dám nhận ban thưởng của thiện nhân?" Mạc Vấn chắp tay từ chối. Nói chuyện với nữ tử khác hắn vẫn luôn cảm thấy rất tự nhiên, thế nhưng nói chuyện với nàng này hắn lại có chút căng thẳng, đối phương địa vị tôn sùng là một cái, chủ yếu vẫn là nàng này ngôn ngữ cử chỉ đều cực kỳ khéo léo, đoan trang mà không giả bộ, tự nhiên nhưng không có vẻ khinh thường. Nữ quyến Hoàng gia phần lớn xuất thân là con nhà quan lại, nhiều năm tu dưỡng đã giúp cho các nàng cử chỉ hạn độ, lời nói ung dung. "Nghe giọng của tiên sinh dường như không nhận ra ta?" Người phụ nữ trẻ mỉm cười hỏi. "Không giấu gì thiện nhân, bần đạo trước kia vẫn luôn ở trong núi thanh tu, mới xuống núi nhập thế không lâu, không nắm được tình hình, không nhận ra long phượng, xin thiện nhân đừng trách." Mạc Vấn lắc đầu trả lời. Lúc hai người đang nói chuyện, có hai thị nữ lần lượt tiến vào, người trước đem tới chung trà, người sau bưng tới cây Như ý. Mạc Vấn còn chưa kịp ngồi xuống, thấy thế lại chắp tay tạ ơn. "Đang ngủ trên giường chính là con trai thứ hai của Tiên hoàng, ta là Chu thị, mẹ đẻ của nó. Nhờ có long ân tiên hoàng ban cho, khi còn sống ban cho ta chức vị Quý nhân." Người phụ nữ trẻ đưa trà cho thị nữ, giơ tay lên bảo một thị nữ khác khép cửa phòng lại. "Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn nghe xong lại chắp tay, chỉ bằng vào chi tiết lúc trước, Mạc Vấn đã nhìn ra Chu Quý nhân là người cực kỳ coi trọng lễ phép, giữ lại một người thị nữ, người kia đi đóng cửa thì sẽ không phải ngại chuyện nam nữ ở một mình trong phòng. Có điều hiện tại cái hắn để ý không phải thứ này, Chu Quý nhân gọi phu quân là tiên hoàng, chứng tỏ Hoàng đế đã băng hà. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, cho thấy Hoàng Đế băng hà cách đây cũng chưa lâu, lúc trước hắn một mực ở trong núi tu hành, tin tức bế tắc, ngay cả Hoàng đế đã thay đổi cũng không biết. "Tiên sinh không nên đa lễ, mời ngồi xuống nói chuyện." Chu Quý nhân chỉ tay về phía chung trà bên cạnh Mạc Vấn. Mạc Vấn lại thi lễ rồi mới ngồi xuống bưng trà, nhân lúc uống trà trong lòng hắn âm thầm tính toàn, Quý nhân thời này trong hậu cung là tước hiệu chỉ đứng sau Hoàng hậu, người này lại sinh ra hoàng tử, những điều này cho thấy Hoàng Đế lúc còn sống vô cùng sủng ái nàng, cũng may Hoàng đế đã băng hà, nếu không Mạc Vấn đêm khuya nói chuyện với vợ lão, cho dù không có gian tình thì cũng sẽ bị chém bay đầu mất. "Tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã thần thông như vậy, quả là hiếm thấy, không biết tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?" Sau khi đóng cửa Chu quý nhân cử chỉ lời nói hơi tùy ý một ít. "Vô Lượng Thiên Tôn, đạo không nói thọ, mong Quý nhân thứ lỗi." Mạc Vấn lại đứng dậy. Mặc dù có chỗ ngồi, nhưng Mạc Vấn đứng còn nhiều hơn ngồi. Chu Quý nhân ghé mắt nhìn Mạc Vấn, cười một tiếng hỏi tiếp, "Đã vậy ta không hỏi nữa, không biết tiên sinh cầm tinh con gì?" Mạc Vấn nghe thế khẽ cau mày, Chu Quý nhân tuổi tác xấp xỉ hẳn, mặc dù cử chỉ đi đứng có hạn độ nhưng vẫn còn có chút tinh nghịch, câu hỏi này thật ra vẫn là hỏi tuổi của hắn, chỉ là đổi cách hỏi thôi. Đối phương quyền cao chức trọng, nếu vẫn không trả lời có vẻ trái lễ nghi bình thường, nếu trả lời thì lại đi ngược lễ nghi Đạo gia. Lúc Mạc Vấn còn đang do dự trong lòng bỗng sáng tỏ, Chu Quý nhân đã ban thưởng hắn cây Như ý bằng phỉ thúy, đền đáp công lao hắn cầu mưa, đóng cửa nói chuyện là có ý định muốn đưa hắn về phe nàng, lúc này chính là đang xác định lai lịch thân phận hắn. "Trả lời Quý nhân, bần đạo sinh năm Quý Mùi, vốn là người huyện Tây Dương ở Dự châu, tục gia họ Mạc, tên chỉ có một chữ Vấn, mấy năm trước người Hồ xuôi nam cướp bóc, người nhà của ta đã chết hết, chỉ còn chủ tớ hai người bọn ta, sau lại được Thượng Thanh tổ sư chiếu cố, truyền cho các loại diệu pháp Thượng Thanh, vài ngày trước tự nghĩ tu đạo đã thành công, định xuống núi vân du tứ phương." Mạc Vấn nhìn thấu ý đồ của đối phương, liền nói hết lai lịch bản thân. Chu Quý nhân nghe vậy mỉm cười gật đầu, xoay người nói với thị nữ, "Hồng Ngọc, nếu ta nhớ không lầm thì Lý phó tướng vài năm trước từng đóng quân ở Thanh Bình thành ở Hà Bắc, cùng Mạc tiên sinh cũng coi như có vài phần gọi là đồng hương, ngươi mau truyền hắn tới đây, nói chuyện với Mạc tiên sinh." Thị nữ “Dạ” một tiếng, lui ra cửa. Mạc Vấn thấy vậy càng khẳng định Chu Quý nhân có lòng chiêu mộ mình, nếu không nàng cũng không đi tìm người kiểm chứng xuất thân lai lịch của hắn, nhưng có điều ý định kiểm chứng của nàng lộ ra quá rõ, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút bực bội. Lát sau, có một vị tướng quân mặc áo giáp đi đến, quỳ một chân hành lễ xong thì ngồi xuống nói chuyện với Mạc Vấn, trước nói về phong thổ nhân sinh, sau lại kể chiến sự chuyện xưa, trò chuyện được nửa nén hương Lý phó tướng đứng dậy cáo lui. Lời Mạc Vấn nói không hề sai, lúc trò chuyện vô tình nói ra giọng quê chính là sự chứng minh thân phận tốt nhất. Sau khi Lý phó tướng cáo lui, Mạc Vấn thở dài một hơi, lại bưng ly trà lên. "Mạc tiên sinh hẳn là đã sớm biết ta với Hoàng nhi sẽ đi qua nơi này?" Chu Quý nhân cười hỏi. "Nghe được tin đồn mà thôi." Mạc Vấn đặt ly trà xuống trả lời. "Tiên sinh hôm nay cầu mưa là do thấy đội nghi thức của Hoàng nhi sắp tới nên mới vội vàng làm, đúng chứ?" Chu Quý nhân mỉm cười hỏi lại. Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, Chu Quý nhân trước đó hẳn là đã nói chuyện qua với quan huyện, quan huyện không thể không nói với nàng chuyện hắn và lão Ngũ đến đây và mục đích của hai người, vậy nên Chu Quý nhân mới hỏi như thế. Mạc Vấn nghĩ xong bèn nói thật, "Quả đúng như vậy, nước Tấn sùng bái Phật giáo, bần đạo chỉ vừa mới xuống núi, nếu không hiển uy với hoàng đế thì sợ là sẽ vĩnh viễn không có ngày nổi danh." "Mạc tiên sinh tính tình ngay thẳng, có phong thái của bậc quân tử, chẳng qua không biết Mạc tiên sinh muốn nổi danh thế nào?" Chu Quý nhân gật đầu hỏi. "Bần đạo rất kính trọng tiền bối Gia Cát Ngọa Long của Đạo môn." Mạc Vấn hơi làm trầm ngâm một lát rồi mở miệng, Gia Cát Khổng Minh là nhất đại trung thần, trung thành với nhà Hán chính thống, lại tinh thông nhiều pháp thuật huyền diệu của Đạo môn. "Lúc trước ta nghe mấy vị thần tiên đó nói, Mạc tiên sinh là Thượng Thanh chuẩn đồ, bọn họ có vẻ rất kính trọng tiên sinh, không biết cái chức Thượng Thanh chuẩn đồ này là thế nào?" Chu Quý nhân nói đến đây lại quay sang bảo thị nữ, "Mau rót thêm nước." Mạc Vấn nghe vậy, trong lòng đối với vị Chu Quý nhân này lại coi trọng thêm mấy phần, lúc trước nàng hỏi nhiều điều lộ vẻ kiêu ngạo của người trong Hoàng thất, lại sợ hắn thấy chán ghét nên mới mượn câu hỏi này để biểu hiện sự coi trọng với Mạc Vấn, cũng là để kéo dài cuộc nói chuyện. "Thượng Thanh Tông là một trong ba đại tông phái của Đạo gia, cách mỗi đôi giáp (120 năm) sẽ tuyển chọn nhân tài khắp thiên hạ, trải qua sáu cửa quan tuyển chọn khắt khe mới được giữ lại. Ta may mắn được bái nhập Thượng Thanh, được tôn trưởng các phái trong Thượng Thanh Tông truyền thụ các loại bí thuật Thượng Thanh, sau này nếu có thể chứng đạo phi thăng liền sẽ thành đệ tử của tổ sư Linh Bảo Thiên Tôn, học thêm các bí pháp chí cao vô thượng, dõi mắt nhìn xuống chúng sanh, cai quản Càn Khôn." Mạc Vấn nghiêm nghị nói, muốn khiêm tốn thì phải nhằm đúng lúc, hắn vẫn còn trẻ, lúc này nếu lại khiêm tốn nữa ắt sẽ bị người ta khinh thường. "Thì ra là như vậy, các vị Thần Minh tiên sinh mời đến lúc trước tất cả đều nói ra tên tuổi, có vẻ không giống mấy vị Thần minh dân gian hay nhắc đến thì phải?" Chu Quý nhân nghi ngờ hỏi. "Phong Vũ Lôi Điện bốn bộ trên Thiên Đình có rất nhiều Thần Tướng, người đời chẳng qua chỉ biết tên bốn vị Chủ Thần của bốn bộ mà thôi, Chủ Thần bốn bộ rất hiếm khi tự mình làm mưa, đa số trường hợp là cấp dưới thay mặt làm việc." Mạc Vấn nói đến đây hơi ngừng lại, sau đó lại lên tiếng, "Bần đạo là đạo nhân Thượng Thanh chính thống, mời đến đều là Thần Minh trên Thiên Đình, nếu là yêu thuật thì không thể làm mưa suốt trăm dặm được." "Mạc tiên sinh nói quá lời, ta cũng chỉ là tò mò hỏi thêm mấy câu thôi mà." Chu Quý nhân khoát tay. Mạc Vấn âm thầm than thở, hắn vốn đang bị thương nặng, lần này phải chống đỡ hết sức để tới nói chuyện, khổ cực như thế mà vẫn còn phải chịu đủ nghi kỵ, hắn không khỏi khó chịu trong lòng. Đường Đường là Thượng Thanh chuẩn đồ lại bị đối xử như vậy, có phần làm nhục uy nghiêm Thượng Thanh Tông, hắn không biết phương pháp dựa dẫm người có quyền thế này có chính xác hay không nữa, chủ động tìm đến cửa mà cuối cùng vẫn không được người ta coi trọng. "Không biết tiên sinh am hiểu những kỹ nghệ gì?" Chu Quý nhân thuận miệng hỏi tiếp. "Bần đạo tinh thông Kỳ Hoàng thuật (y thuật), cũng luyện tập cả võ công, phương pháp luyện đan ta cũng biết, các loại pháp thuật khác cũng đều làm được." Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng do dự một lát Mạc Vấn vẫn trả lời nàng. "A? Ta cũng có vài hộ vệ biết võ công, không biết tiên sinh có thể chỉ điểm một chút không?" Chu Quý nhân lại lên tiếng dò xét. Tới lúc này Mạc Vấn đã thật sự tức giận, đối xử tệ bạc như vậy, cho dù hắn có được đi theo thì cũng chỉ là hạng nô tài thấp kém, vĩnh viễn không bao giờ được người khác kính trọng. "Quý nhân nếu có khẩu dụ, bần đạo đương nhiên phải tuân theo, mời chọn ra mấy vị tráng sĩ." Mạc Vấn cười nói, lần này hắn là cười lạnh. Chu Quý nhân nghe vậy chậm rãi gật đầu, sai thị nữ kia đi ra ngoài báo cho tướng lĩnh chọn người biết võ nghệ, chỉ lát sau đã chuẩn bị xong, bốn gã tráng sĩ vạm vỡ mặc quần áo nhẹ đứng sừng sững ngoài sân, bày trận sẵn sàng nghênh tiếp. "Tiên sinh, mời." Chu Quý nhân đứng ở chính phòng, chỉ tay ra sân nói. Mạc Vấn không nói gì, đứng dậy bước ra ngoài, cao giọng nói với lão Ngũ, "Chu Quý nhân cùng Nhị hoàng tử không coi chúng ta ra gì, phải thử võ nghệ của chúng ta, nếu ta xuất thủ bọn họ chăc chắn không còn ai sống sót, ngươi chỉ là người làm võ nghệ không cao lắm, hãy thay ta giao thủ với mấy vị dũng sĩ này mấy chiêu." Xong hắn lại rỉ tai nói thêm, "Không cần lưu tình, nếu ta không lên tiếng, tuyệt đối không dừng tay." Lão Ngũ đã đi theo Mạc Vấn từ đầu, thấy sắc mặt hắn là biết hắn bị người ta khinh rẻ, nghe vậy gật đầu liên tục, nhặt hiếu bổng lên vọt vào võ trường. Gã không am hiểu lễ nghi của võ giả, nhảy vào trong sân liền động thủ ngay. Gã biết Truy Phong Quỷ Bộ, lại thêm hiếu bổng trong tay, bốn vị tráng sĩ kia đương nhiên không phải đối thủ của gã, hiếu bổng vừa vung ra, lập tức bọn họ không còn sức chống cự, chạy lung tung tránh né, đau đớn kêu gào không dứt. Một lát sau trong phòng truyền ra khẩu dụ ngừng chiến, Mạc Vấn giả bộ như không nghe thấy, vẫn cứ bảo lão Ngũ đánh đập bốn quân sĩ kia. Lão Ngũ một lòng vì Mạc Vấn hả giận, đánh ngã bốn người sấp mặt xuống đất rồi cũng không dừng tay, hiếu bổng điên cuồng vung lên đánh rất hăng, thẳng đến khi bốn người đã hôn mê mới quay đầu nhìn Mạc Vấn. "Đa tạ đa tạ." Mạc Vấn giơ tay cảm tạ mấy vị tướng tá sắc mặt đã cực kỳ khó coi, xong phất tay với lão Ngũ, "Chúng ta đi..."