Tôi nguyện ý mỗi năm đều nhẹ nhàng, thời điểm ra đi giống như đóa hoa xuân héo rũ tựa như đau mà không thương. —–Lão Xá. 1. Tôi mua hai cây kê huyết đằng đỏ tươi, một cây mang bên mình, một cây đưa Hạ tiên sinh. Nghe nói cây kê huyết đằng càng mang theo bên mình thì càng may mắn, không biết có phải thật hay không. Gồm cả quyển bút ký này, và bức ảnh tôi đứng ở dưới cờ Phong Mã ở Hồ Nam. Cất vào phong thư, nhờ cô bé tên Vi Sinh gửi cho anh. Tất cả tâm tư cuối cùng của tôi giao vào tay cô. 2. Từng qua hồng trần, qua núi, qua sông. Em quyết định tự mình đến nơi sâu thẳm trong thánh hồ này, nếu như anh muốn tìm em, hãy tới nơi này. Em không phải đi chịu chết, chỉ là em không đợi được anh. Biết đâu có một ngày anh thực sự nhìn thấy em, vậy nhất định có tồn tại đôi mắt có thể hòa thành một thể với nơi này. Nếu anh không tới, em sẽ chôn vùi ở một nơi mênh mông nào đó. Cho dù xương cốt hóa thành tro, Khó bỏ được tình dở còn trên nhân gian. Anh có hiểu hay không a, Hạ tiên sinh. 3. Chuyện tiếc nuối duy nhất của em, là không thấy được mái tóc trắng xóa và bộ dáng đi tập tễnh của anh. Trong lòng tôi có tâm sự, vô luận thân ở nơi nào, bản thân vẫn giống như một chú cá bị mắc lưới, không tìm được lối thoát. Mà cảnh sắc nơi này, tôi sợ nếu như mình rời đi rồi, sẽ không còn được gặp lại nữa. Tôi thích những vật hay chuyện cũ, thích đầu tiên là từ ánh nhìn. Cuộc đời này thích anh rồi, sẽ không bao giờ nhìn thấy người khác. 4. Có thể tôi sẽ gặp phải một người có thể cùng tôi yên ổn đi tiếp, hoặc là có một ngày chúng tôi cũng có khả năng đứng dưới ánh mặt trời, thế nhưng tôi không còn thừa tinh lực để yêu người đó giống như đã yêu anh, không tự tin đợi đến ngày ấy, chờ thời gian chữa lành tất cả mọi thứ. Tôi sợ hãi mỗi một đêm khuya, sợ chờ không được một người giống như anh. Sợ cứ như vậy tiêu hao những ngày dài rồi chết đi. 5. Nhớ tới nguyện vọng ngày trước của chúng tôi, tôi muốn mỗi người sẽ không cô độc. Nhưng đây chung quy chỉ là nguyện vọng của tôi mà thôi. Luôn luôn có người nhìn trời mênh mông muôn đời, trông coi một buổi chiều phong nguyệt. Luôn có người ở một nơi không ai nhận ra tham sống sợ chết, co quắp trong một góc sát biên giới. Luôn luôn có người giật mình tỉnh mộng, đối mặt với đêm tối trống rỗng. Luôn có có một người giống như tôi yêu một người. 6. Trên thế giới này sáu mươi triệu người, mỗi người đều là một nửa, ba mươi triệu tìm ba mươi triệu còn lại. Có người suốt đời không tìm được, hoảng sợ mịt mờ mà sinh sống. Có người tìm được rồi, chính là số mệnh không do mình, suốt đêm dài mở mắt tương tư. Có người sớm chết trẻ, có người thể xác và tinh thần không cùng một chỗ. Vĩnh viễn không ngừng nghỉ tuôn trào tại nhân gian. ————Tô. Tuyệt bút. 1. Tô: Ai so với ai rơi vào càng sâu. Chỉ suốt đêm dài mở mắt, báo đáp bình sinh chưa mở mày(?). ————Vị vong nhân. Hạ. 2006.12 Toàn bộ văn hoàn. ======================================== Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 2016.3.9, ngày giỗ của Nam Khang Bạch Khởi, buổi tối hôm đó đem “Phù sinh lục ký” và “Chờ anh tới năm ba mươi lăm tuổi” đọc lại lần nữa, chui trong ổ chăn khóc thảm thiết. Dưới tâm trạng như vậy, mở thiên văn này. Ngày hôm nay, 3.23 xong xuôi. Trình độ của tôi có hạn, quan trọng nhất là từng trải thiếu. Thiên văn này viết vô cùng văn học, đương nhiên. dù sao cũng không phải là những việc mà tôi thực sự đã trải qua. Quyển thứ hai, tôi viết lại ba lần, sửa lại vô số lần. Đi học nghĩ, tan học sửa, thấy trong sách có câu nào, liền lập tức liên tưởng đến “Tự độ”. Cho nên vận dụng không ít câu thơ, bao gồm cả ca từ của Hà Đồ. Hai lần trước chỉ viết ngược và ngược, lại tăng thêm mội dung bình thản, viết như thế nào đều thấy không ổn. Lần viết cuối không tính là hay nhất, chính là vô cùng bình thản. Cảm động nhất không gì bằng, cười khóc. Bi thương nhất không gì bằng, cười khóc. Thân thể con người là có hạn, tình cảm là vô hạn, cho nên Nam Khang không chịu nổi, Tiểu Tô cũng không chịu nổi. Tôi cảm thấy chính mình không viết ra được cảm giác như vậy. Nhưng viết xong rồi tôi vẫn rất bi thương. Xem tốc độ gõ chữ không ngừng, cho nên bi thương của tôi chính là mọi người muốn kết thúc thật nhanh(?). Vừa nghĩ đến, cố sự của họ có thể được vội vã xem lướt qua, thờ ơ đọc qua, tôi liền cảm thấy khó chịu. Mong muốn những người thuộc quần thể ấy có thể chân chính được xã hội bao dung và hiểu. Mong muốn sau này có một ngày tôi gõ từ “đồng tính luyến”, sẽ không cần phải thêm khoảng cách. Tôi mười tám tuổi quả thực có một mình từ Nam Kinh đến Thành Đô, sau đó đến Lhasa, cũng đến Hồ Nam xem mặt trời mọc. Hồ Nam rất đẹp, không hổ là thánh hồ. Nhưng mà cảnh mặt trời mọc thực ra cũng không đẹp như vậy đâu. Đã từng quản lý ở tiệm cà phê rồi, thích cây cà phê. Mong muốn mọi người cũng có thể thích, mong rằng mọi người có thể giữ được lòng thích những điều mới lạ, tình cảm tinh tế, thử nghiệm nhiều một chút những chuyện mà mình không biết. Lần sau muốn viết một thiên văn thoải mái. Đây là tác phẩm đầu tay của tôi, những độc giả trong Tieba vẫn luôn ủng hộ tôi, thật sự cảm ơn các bạn. ============= Lảm nhảm vớ vẩn của người biên tập: Cuối cùng cũng hoàn lau mồ hôi, còn một đống hố đang chờ lấp, nghĩ thôi cũng thấy sợ. Quên, mình có ham hố thêm một chân beta bên nhà Đào đào, chắc là tiến độ ra chương mới sẽ không được như truyện này đâu, quan trọng nhất là 1 chương truyện này ngắn nên mới có hứng làm đó. Thôi, lảm nhảm vớ vẩn xin hết. Hoàn. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi là một người không thích viết “tác giả có lời muốn nói”. Bình thường tôi đọc sách, thấy dưới mỗi chương tác giả thêm vào hai câu, cầu phiếu tháng, giải thích nội dung vở kịch và vân vân đều cảm thấy thật bực bội. Miễn cưỡng đem tôi kéo lại từ trong truyện về hiện thực. Cho nên, tôi cũng không muốn viết “Tác giả có lời muốn nói.” Có cái gì, nói luôn một lần. Nhắn lại gì đó, trừ phi có thông báo đặc biệt nào đó. Tôi không hy vọng độc giả của tôi diễn kịch. Trong lòng đồng thời nghĩ bốn thiên văn. Hiện nay đang bắt đầu làm ba thiên. Có một cái là trường thiên, cấu tạo khổng lồ. Nghỉ đông bắt đầu tích lũy, viết đến khai giảng liền không viết nổi nữa. Đến bây giờ hai nhân vật chính còn chưa có gặp mặt… Cũng không biết đến lúc nào mới có thể ra mắt mọi người… Viết đến tâm thần mệt mỏi, lúc nào cũng kẹt văn. Cho nên muốn viết một văn khác điều hòa một chút. Vì vậy mới sinh ra thiên văn này. Bài này viết rất thuận lợi, cũng không bị kẹt văn. Cảm tỉnh phong phú, nôi dung vở kịch đơn giản. Bài văn này đại khái ba vạn chữ, phỏng chừng hơn mười chương là có thể kết thúc. Một ngày đêm ra một chương. Một chương hai nghìn. Dùng điện thoại di động xếp chữ, máy vi tính bị hỏng. Cho nên sẽ tương đối chậm. Nếu như có thể hết thúc, xem như tác phẩm đầu tiên. Khụ khụ, tin tưởng bài này có thể làm xong. Thầy Lâm Thanh Huyền nói tác phẩm cần có hai người độc giả cùng tác giả cùng hoàn thành. Nếu như tôi viết ra lời văn không tốt, không ai đồng cảm vậy xem như không phải là một tác phẩm. Cho nên, tôi mong muốn độc giả của mình có thể nảy sinh đồng cảm đối với hành văn của mình. Không thể sinh ra đồng cảm, thỉnh thân thiện đưa ra ý kiến. Nói cho cùng, chính là không hy vọng bị phun. Khụ khụ, then chốt còn phải có người xem a… Nhắc tới “Việt Nhân ca” do Kaiser hát, nghe rất hay, ca từ cũng rất tuyệt. Nghe ca khúc này viết văn rất có cảm giác. Là căn cứ vào các từ trong đoản văn đam mỹ “Việt Nhân ca” của Hà Đường tiên sinh. Quyển đó cũng rất tuyệt để xem. Tuy rằng tôi thích nhất chính là “Việt Nhân ca” của Hà Đồ, hắc hắc. Trên đây, cảm ơn mọi người.