Mịch Mịch, anh thích em, thật sự rất thích em... Những lời nói đó luôn quanh quẩn trong tâm trí cô, khiến cô mơ màng, khiến cô mờ mịt, đến suy nghĩ cũng khó khăn. Tô Mịch lập tức mở mắt, hơi thở gấp gáp, hình như cô vừa mơ thấy một giấc mơ vô cùng kỳ lạ. Trong mơ cô bị người ta cưỡng hôn, thế nào lại chẳng nhớ rõ hung thủ là ai. Vội nuốt nước bọt một cái, đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng là căn phòng trong ký túc xá mà. Bàn tay cô vuốt vuốt lồng ngực, chẳng lẽ đêm qua cô đã bị mộng du. Lúc này trong đầu cô lại hiện về những hình ảnh kỳ lạ kia, ký ức chập chờn tối qua liền ùa về. Cô nhớ hôm qua cô đã đi mua sắm rồi còn ăn uống với bọn Tiểu Bạch, sau đó lại gặp phải mấy sư huynh khoa kiến trúc, trong đó còn có cả Thiếu Phàm sư huynh. Khoan đã hình như cô đã uống rất nhiều, còn cảm thấy đau lòng, nhưng chuyện gì khiến cô trở nên như vậy thì Tô Mịch lại không thể nào nhớ nổi. Đưa mắt nhìn xung quanh lại chẳng thấy ai trong phòng, hôm nay là chủ nhật không lẽ bọn họ đều ra ngoài bỏ cô lại đây. Vừa lúc đó tiếng mở cửa vang lên, là Tiểu Bạch và Hiểu Lôi. Bọn họ bước vào ánh mắt lo lắng nhìn cô, Tiểu Bạch vội mở miệng, " Mịch Mịch à, cậu cảm thấy thế nào rồi, có chỗ nào không ổn hay không ?" Nghe Tiểu Bạch hỏi vậy, vẻ mặt Tô Mịch ngơ ngác, liền thắc mắc, " Mình rất khỏe mà, sao cậu lại hỏi vậy ?" Tiểu Bạch lập tức nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, không phải chứ, chẳng lẽ Tô Mịch uống say đến như vậy mà khi tỉnh dậy lại không có chỗ nào cảm thấy khó chịu hay sao. Nghĩ lại cũng đúng, như lần đó Tô Mịch cũng uống không ít, quậy banh cả căn phòng, vậy mà qua ngày sau liền có thể tỉnh táo đến như vậy. Xem ra lần này cũng chẳng khác lần trước là bao nhiêu. Lúc này Hiểu Lôi đã đưa lại trước mặt Tô Mịch một ly sữa đậu nành, bên trên còn có cả khói bốc nghi ngút, " Nè, cậu uống đi, bọn mình đặc biệt mua cho cậu đấy, còn có cả cháo thập cẩm nữa này..." Nói rồi Hiểu Lôi liền mỉm cười, Tô Mịch lập tức đưa tay nhận lấy, cảm giác ấm nóng truyền đến lòng bàn tay, thật là dễ chịu. " Cảm ơn các cậu nhiều lắm, vì đêm qua đã không bỏ rơi mình...", ánh mắt Tô Mịch liền tỏ vẻ chân thành nhìn Tiểu Bạch và Hiểu Lôi. Nghe vậy Tiểu Bạch liền ngồi xuống bên cạnh Tô Mịch, cánh tay còn đặt nhẹ lên vai cô vỗ vỗ vài cái, lắc lắc đầu, phủ nhận , " Này, để bọn mình đính chính lại một chút nhe, thật ra bọn mình rất muốn bỏ cậu ở đó cho đến sáng nhưng nghĩ lại liền không nỡ...hơn nữa người đưa cậu về ký túc xá là Thiếu Phàm sư huynh chứ không phải bọn mình ". Nghe đến đó, đôi mắt Tô Mịch lập tức trợn to, cô không nghe lầm chứ, chuyện đó làm sao có thể. Thấy gương mặt Tô Mịch có vẻ không tin, Hiểu Lôi đứng bên cạnh, lúc này cũng tiếp lời, " Rất khó tin đúng không, nhưng tất cả đều là sự thật, Thiếu Phàm sư huynh còn tốt bụng đi mua thuốc giải rượu cho cậu nữa kìa ...đến cả mình mà cũng phải ganh tị đây này ". Tiểu Bạch nhìn cô, lại mở miệng nói tiếp, " Còn nữa nhe, bởi vì nhờ có anh ấy, đêm qua cậu đã thoát khỏi bàn tay tử thần của quản lý Lâm đó..." Lúc đó không phải vì Mạc Thiếu Phàm viện cớ Tô Mịch đến dự sinh nhật của một người bạn, cho nên mới quay về ký túc xá hơi trễ và còn uống chút rượu thì có phải là cô đã bị vị quản lý đáng sợ kia cho ăn một bản kiểm điểm rồi hay không. Nghe vậy khuôn mặt Tô Mịch ngày càng cúi thật thấp, vậy không lẽ giấc mơ kia hoàn toàn là thật, có khi nào anh và cô đã thật sự hôn nhau, cho nên cô mới có cảm giác chân thật đến vậy. Còn những lời nói kia, chẳng lẽ đều xuất phát từ miệng anh. Lúc này nửa phần đầu của Tô Mịch mới thật sự cảm thấy nhức nhói, lại không phải do men rượu đêm qua mà là do những ý nghĩ phù phiếm trong đầu cô lúc này. Thấy sắc mặt Tô Mịch trở nên khác lạ, bên cạnh Tiểu Bạch và Hiểu Lôi liền quan tâm, " Cậu không sao chứ, có phải đã cảm thấy khó chịu rồi hay không ?" Nghe vậy Tô Mịch lập tức lắc đầu, " Không... không có, mình chỉ là hơi đói mà thôi...à, còn Khải Tư đâu rồi, sao lại không thấy cậu ấy ". Tô Mịch liền nhanh miệng chuyển sang đề tài khác, bởi vì nếu để cho bọn họ biết được giấc mơ không rõ ràng kia của cô, có phải hay không sẽ rất mất mặt. Nghe tới Khải Tư, vẻ mặt Tiểu Bạch và Hiểu Lôi lập tức sáng rỡ, bởi vì bọn họ nhất định phải tiết lộ một tin bất ngờ cho Tô Mịch nghe mới được. Người đầu tiên mở miệng là Tiểu Bạch, vẻ mặt lại vô cùng hào hứng, " Mịch Mịch à, cậu có biết không, đêm qua sau khi quay về, Khải Tư đã thừa nhận bản thân cậu ấy đã để ý đến Thiếu Phàm sư huynh rồi đấy ". Vừa nghe tới đó, Tô Mịch lập tức nhớ ra một chuyện, phải rồi, tối qua không phải vì chuyện này mà cô liền trở nên buồn bã cùng thất vọng hay sao. Cho nên sau đó cô đã uống rất nhiều, bây giờ nghe thấy cô liền cúi đầu suy nghĩ một chút. Vậy là hiện tại Khải Tư đã công khai thừa nhận thích anh, còn cô chỉ biết im lặng từ đầu đến cuối. Xem ra so với cô bạn Khải Tư này, Tô Mịch là thua xa rất nhiều. Cả về ngoại hình lẫn tính cách. Bản tính Tô Mịch rõ ràng không phải là người nhu nhược, lại thế nào trong chuyện tình cảm cô liền trở thành một con rùa rụt cổ như thế. Nghĩ đến cũng thấy đau lòng. Lúc này cánh cửa liền bị mở ra lần nữa, Khải Tư đứng đó , trên tay còn ôm lấy mấy hộp đồ, lớn có nhỏ có. Không hỏi cũng biết chắc chắn cô ấy lại được gia đình gửi đồ đến nữa rồi. Có gia đình quan tâm như vậy đúng là hạnh phúc vô cùng. Tô Mịch cúi đầu, không tránh khỏi liền mủi lòng. Khải Tư bước vào phòng, rất nhanh đã đóng cửa lại, lại đưa mắt nhìn về phía Tô Mịch, quan tâm mở miệng ," Mịch Mịch, cậu sao rồi, vẫn ổn chứ ?", vừa nói Khải Tư vừa bỏ mấy hộp đồ lên chiếc bàn gần đó. " Mình không sao...cảm ơn cậu ", Tô Mịch lắc đầu, hình như từ lúc biết Khải Tư cũng thích Mạc Thiếu Phàm, mỗi lần nhìn vào ánh mắt cô ấy, Tô Mịch luôn cảm thấy ái ngại . Nghe vậy Khải Tư liền nở nụ cười, còn đẹp hơn cả những đóa hoa nở vào mùa xuân mà Tô Mịch đã từng nhìn thấy. Bây giờ thì cô mới cảm nhận được nỗi buồn khi tự nguyện buông bỏ một thứ gì đó mà bản thân vô cùng yêu thích. Cô thích anh nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng, bây giờ nhìn thấy bạn thân mình tuyên bố sự yêu thích với anh, cô chỉ biết im lặng cúi đầu, thành toàn cho bọn họ. Bởi vì Tô Mịch không muốn mất đi tình bạn này, cô muốn giữ mãi tình bạn đẹp đẽ kia với Khải Tư. Còn chuyện cô thích anh, chắc cả đời chỉ có thể giấu ở trong lòng. ... Ôm mấy quyển sách y khoa trước người, bước chân Tô Mịch chậm rãi đi về phía thư viện. Tuy cô học khoa truyền thông nhưng cô cũng rất đam mê về y học, tiếc là bản thân luôn cảm thấy tự ti về môn học này, hơn nữa ngành y đâu phải ai sinh ra đều có thể dấn thân vào, về chuyện này Tô Mịch là vô cùng thấu hiểu. Thật ra cô chỉ là tranh thủ những lúc rãnh rỗi nên mượn thêm vài cuốn sách để bổ sung ít kiến thức mà thôi. Thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng chán nản. Đã mấy ngày rồi cô không còn cố ý đến nhìn anh nữa, có thể nói từ hôm đó, khi Tô Mịch biết đến chuyện Khải Tư cũng có ý thích anh, cho nên cô đành lặng lẽ rút lui. Hình như cô có chút nhớ anh, cô nhớ gương mặt đẹp trai ấy, nhớ nụ cười như có như không của anh... Tô Mịch thật sự nhớ hết tất cả nhưng lại không còn cơ hội nhìn thấy nữa rồi. Nếu trong lòng đã quyết định từ bỏ, hà cớ gì cô phải đau lòng đến thế. Hôm qua khi nghe Khải Tư hỏi về chuyện, có phải ngày nào vào mỗi buổi sáng khi cô chạy bộ trong sân trường cũng nhìn thấy anh hay không. Lúc đó tim cô liền đập thình thịch, mồ hôi cũng sắp túa ra, bởi vì cô sợ Khải Tư đã phát hiện ra chuyện gì đó, cho nên cô liền lắc đầu, giả vờ nói cô không có để ý cho lắm. Lúc sau lại nghe Khải Tư nói , tại vì cô ấy muốn tranh thủ chút thời gian để tiếp cận với anh, cho nên sau này sẽ thường xuyên dậy sớm cùng chạy bộ với cô. Tô Mịch nghe vậy, hai mắt liền mở to, lại nghĩ một người xinh đẹp như Khải Tư mà cũng dùng đến những chiêu trò như thế này nữa hay sao. Vậy mà từ trước tới giờ Tô Mịch luôn cho rằng chỉ có những người như cô mới thiếu đi tự tin, cho nên mới bày ra trăm phương ngàn kế để tiếp cận với vị nam thần trong lòng chứ. Tuy vậy Tô Mịch cũng đành gật đầu ủng hộ, nhìn đến nụ cười trên mặt Khải Tư, thật sự cô muốn bật khóc vô cùng. Có phải cái gì quan minh chính đại lúc nào cũng trở nên tốt đẹp hơn hay không. Bây giờ nghĩ lại cô liền cảm thấy đau lòng. Gương mặt Tô Mịch buồn bã thấy rõ, vừa bước tới thư viện cô liền đảo mắt xung quanh, rất may hiện tại anh không có ở đây. Thở phào một hơi, Tô Mịch liền bước lại phía quản lý Ngô, cố gắng nở một nụ cười nhìn ông, " Thưa thầy, em đến trả sách ạ ". Ngô Hoành liền nhìn Tô Mịch gật đầu, sau đó kiểm tra một lượt qua mấy quyển sách cô vừa đặt xuống, ký nhận xong xuôi liền mở miệng, " Được rồi, đã đầy đủ, em có thể đi ". Chỉ là thủ tục, hoàn toàn không có cảm xúc. Tô Mịch liền gật đầu nhưng hiện tại cô lại không biết phải đi đâu, vừa vặn cũng có chút thời gian rãnh rỗi, cô liền muốn nán lại một chút, quyết định đi tìm thêm vài quyển sách khác về y khoa. Cô bước lên chiếc cầu thang rộng rãi, bởi vì bình thường ở trên tầng hai này toàn chứa những loại sách cũ kỹ, nếu không cũng là về y học hay luật pháp khô khan, cho nên có rất ít người lui tới. Đa phần chỉ là các bạn sinh viên thuộc những ngành như vậy mới cảm thấy hứng thú khi ở đây. Ở gần kệ sách cuối cùng, Tô Mịch vô cùng khó khăn mới phát hiện ra một cuốn sách nói về y học của những nền văn minh cổ đại. Thật ra Tô Mịch cũng có thể tìm kiếm trên mạng về những loại sách này nhưng không hiểu sao cô lại thích đọc chúng trên những trang giấy cũ kỹ thay vì nhìn vào màn hình vi tính. Cho nên lúc này cô đã hào hứng đến mức cố gắng nhón chân thật cao nhưng vẫn không thể nào chạm tới được. Bởi vì quyển sách này đã khá cũ, lại bám đầy bụi bặm, cho nên mới bị người ta để lên cao như thế. Tô Mịch nhíu mày, làm thế nào cũng không chạm tới được. Ngay lúc cô gần như bỏ cuộc, phía sau đã có một lồng ngực ấm áp chạm vào lưng cô, hơi thở của ai đó còn phả lên đỉnh đầu cô. Bàn tay với những khớp xương nam tính, lại cao hơn tay cô một khoảng, đang chậm rãi chạm vào quyển sách mà cô mong đợi. Tô Mịch lập tức giật mình, hơi bối rối xoay người lại, là anh, Mạc Thiếu Phàm. Như thế nào anh lại đứng sau lưng cô, lại còn đứng gần như vậy. Tô Mịch tỏ ra bối rối, rất nhanh đã mở miệng, " Thiếu...Thiếu Phàm sư huynh ". Lời nói của cô đứt quảng, cái gì cũng không thốt ra được, bởi vì hiện tại anh đã đứng gần sát với cô, không một khe hở. Hơi thở ấm áp của anh còn phả vào mặt cô, ánh mắt anh nhìn cô như gần như xa. Mấy ngày nay anh không hề gặp được cô, không biết có phải vì chuyện hôm đó, khiến cô nghĩ anh là một kẻ vô lại hay không, cho nên mới không cho anh có cơ hội được nhìn thấy như vậy. Lúc nãy khi mới bước tới cửa thư viện anh đã nhìn thấy bóng dáng của cô, cho nên liền đi theo lên tận trên này. Lúc này tay anh chạm vào quyển sách, lại chưa lấy nó ra khỏi kệ, cô ngước mặt nhìn anh, anh thì cúi đầu nhìn chằm chằm lấy gương mặt cô. Ở tư thế này rõ ràng bọn họ không tránh khỏi bị người khác nghi ngờ. Mạc Thiếu Phàm nhìn đến gương mặt cô, lại nhìn đến đôi môi cô, như thế nào lại muốn hôn thêm lần nữa. Nhưng lần này anh vô cùng biết rõ, bản thân anh cần có được cái gật đầu đồng ý của cô. Tô Mịch nhìn anh không chớp mắt, lại rất muốn mở miệng hỏi anh về chuyện tối hôm ấy. Cô thật sự rất muốn nhìn anh mà hỏi có phải hôm đó chúng ta đã hôn nhau , nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, lỡ như chuyện đó chưa từng xảy ra mà chỉ đơn giản là do cô tưởng tượng mà thành, vậy thì có phải cô sẽ vô cùng mất mặt hay không. Lúc này quyển sách đã được anh lấy xuống đưa lại trước mặt cô, Tô Mịch hơi bối rối nhưng cũng cẩn thận nhận lấy, liền từ tốn nói : " Cảm ơn anh, Thiếu Phàm sư huynh ". Nói rồi cô liền lập tức xoay người, bởi vì cô sợ nếu cứ tiếp tục đứng ở đây, cô sẽ bị cảm giác yêu thích anh giết chết mất thôi. Thấy cô có ý rời đi, Mạc Thiếu Phàm liền nhanh chóng mở miệng, giống như sợ cô sẽ chạy mất vậy, " Chuyện hôm đó cho anh xin lỗi ". Nghe vậy bước chân Tô Mịch lập tức dừng lại, liền xoay người, khó hiểu nhìn anh, " Chuyện gì ạ ?" Anh khẽ nhíu mày, có thật cô không nhớ hay là cô cố tình không muốn nhắc tới. Tuy nghĩ vậy nhưng anh cũng vô cùng từ tốn mở miệng, " Chuyện anh đã cố ý hôn em... " Lời anh vừa dứt, Tô Mịch đã há hốc mồm, vậy là cảm giác hôm đó đều là thật, người hôn cô chính là anh, vậy là những lời nói kia cũng là của anh. Anh nói anh thích cô, vô cùng thích cô, còn hỏi cô có biết hay không. Chuyện này sao có thể chứ. Có lẽ thấy cô ngơ ngác nhìn mình, Mạc Thiếu Phàm lại mở miệng, " Mịch Mịch, em có đồng ý kết giao với anh hay không ?" Anh hỏi như vậy khiến cô giống như là sắp không tin nổi vào tai mình. Trời ạ, có khi nào người lại tàn nhẫn với con như thế hay không. Nếu là lúc trước nghe được những lời này của anh, cô sẽ vui mừng chết đi được nhưng hiện tại thì... Nghĩ đến Khải Tư cô lại không nỡ, khẽ cúi đầu, cô liền giả vờ nói : " Thiếu Phàm sư huynh chắc là vì nụ hôn đó nên mới muốn kết giao với em có đúng không, hôm đó sư huynh cũng uống không ít mà...hơn nữa tối đó anh cũng đã đưa em về còn giúp em không bị quản ký Lâm trách phạt...cho nên sư huynh đừng quá bận tâm như vậy ". Tô Mịch nói một tràng, lại thật sự rất muốn khóc. Cô thích anh đã gần nửa nằm, từ lúc bắt đầu đã thích anh như vậy, đến hiện tại cũng vẫn như thế, vậy mà bây giờ khi được nghe chính miệng anh nói muốn kết giao với cô, Tô Mịch lại giả vờ ngu ngốc mà từ chối anh . Cô phải kìm lại, phải kìm lại mới được, nhất định không được khóc trước mặt anh. Nếu lúc này cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mà đồng ý làm bạn gái của anh thì Khải Tư sẽ thế nào. Nhớ đến gương mặt vẻ vẻ và nụ cười xinh đẹp của cô ấy mỗi khi nhắc tới anh, là Tô Mịch liền không đành lòng. Tô Mịch cô thà mất đi đoạn tình cảm đơn phương này còn hơn là phải mất đi một người bạn như Khải Tư mãi mãi. Lúc này hàng chân mày của Mạc Thiếu Phàm đã nhíu chặt lại với nhau, đúng là cô chưa từng có ý muốn kết giao với anh. Vậy mà anh còn tự nâng cao giá trị bản thân, cho rằng chỉ cần anh mở miệng xin lỗi về chuyện hôm đó, cô sẽ dễ dàng mà tha thứ cho anh. Hơn nữa còn đồng ý trở thành cô bạn gái đáng yêu của anh. Như thế nào hôm nay anh liền bị cô từ chối, chẳng lẽ nào từ trước đến giờ chỉ là do anh lầm tưởng thôi hay sao. Ánh mắt đó của cô không phải là dành cho anh, vẻ mặt ngại ngùng kia cũng không phải đặt trên người anh. Lần đầu tiên trong cuộc đời Mạc Thiếu Phàm anh biết đến hai chữ thất bại . Anh thua thật rồi, lại còn thua dưới tay của một cô gái đáng yêu như thế này. Mạc Thiếu Phàm cúi đầu, những ngón tay đưa lên xoa xoa giữa mi tâm, sau đó liền chậm rãi mở miệng , " Vậy cho anh xin lỗi vì đã làm phiền em ". Nghe anh nói như vậy, cô liền bật khóc, cũng may là anh đã cúi đầu, nếu không chắc chắn sẽ bị anh nhìn thấy. Tô Mịch vội xoay người, rất nhanh liền nói : " Dạ không có gì, em đi trước đây..." Nói rồi cô liền vội vã chạy đi, vừa bước xuống cầu thang, cô vừa lấy bàn tay lau đi nước mắt. Hết rồi, hết thật rồi, mối tình của cô, nam thần của cô, người cô thích, người thích cô...tất cả đều tan biến thật rồi. Cô đau lòng chết đi được, nếu biết trước anh cũng có ý với cô, thì ngay từ đầu cô đã không ngần ngại mà nói ra. Nếu không phải bởi vì bản tính tự ti của cô thì mọi chuyện cũng đâu trở nên như thế này. Nghĩ vậy cô liền giận bản thân, thật sự rất giận bản thân. Sau khi cô quay đi, Mạc Thiếu Phàm vẫn đứng đó nhìn theo, hồi lâu tay anh cũng nắm thành đấm, dùng hết sức đánh mạnh vào kệ sách bên cạnh. Như thế nào cô lại không quan tâm đến chuyện anh từng hôn cô. Như thế nào chỉ có mình anh là đau đớn thế này. Như thế nào cô lại tàn nhẫn mà từ chối anh như thế. Đủ mọi suy nghĩ hiện lên trong đầu anh, cuối cùng anh liền kết luận, có lẽ ngay từ đầu cô chỉ xem anh là một vị sư huynh lớp trên mà thôi. Rõ ràng chỉ là bản thân anh lầm tưởng. Hiện tại muốn buông bỏ liệu có còn kịp hay không.