Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 93 : Tử Đằng_ Hoa không cánh

Cấu trúc cài đặt con chip là như thế nào vậy... bà? -- Trong căn phòng thí nghiệm trắng toát lạnh lẽo, tiếng Bạch Sở Viên nặng nề vang lên dội lại từ các bức tường. -- Cài vào tủy, nếu không cẩn thận kích động nó, con chip sẽ tự nổ. Coi như xương tủy não sẽ vỡ ra, sống không nổi. -- Giọng Ixora phu nhân chậm chạp vang lên. Bà đang soi qua soi lại các tấm chụp X- quang, cố gắng tìm ra đường mổ an toàn nhất để đảm bảo xác suất sống sót của cháu trai mình... Dù chỉ một ít. -- Tại sao hắn có thể cài được con chip này? -- Bạch Dĩ Hiên nằm nghiêng người bất động, anh nhìn các tấm hình chụp mô phỏng cấu tạo não và vị trí con chip ngay màn hình mà không khỏi cau mày. -- Thật sự cài vào rất dễ. Chỉ cần rạch 1 đường ở sau gáy, dùng một cây gắp với độ mỏng nhỏ nhất gắp đưa nó vào. Người cài chắc chắn đã biết rõ cấu tạo não nên dù không mổ ra cũng biết cách đưa con chip vào đúng vị trí tủy. Ixora phu nhân mặt mày căng thẳng, hơi thở có phần trì trệ cầm "cây gắp với độ mỏng nhỏ nhất" mà bà vừa đề cập tới. Bà coi lại một lần nữa tấm chụp X- quang rồi đeo găng tay vào. -- Con chip có kích thước cực nhỏ, khi đã vào được bên trong rồi thì mọi việc hoàn toàn dễ dàng. Người cài sẽ thiết lập một bộ máy điều khiển, chính là công cụ kiểm soát trí não của người bị cài sau này. Trước tiên họ sẽ kết nối với con chip để bắt tín hiệu. Sau đó điều khiển nó tách chân di chuyển đến tủy sống rồi cắm cố định tại tủy. Xong việc đó, coi như chuyện thao túng một người qua các mạch thần kinh không còn là trở ngại nữa. Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó. Lát sau anh hỏi tiếp: -- Tình trạng của cháu thế nào? -- Tình trạng của anh không đến nổi nguy kịch nhưng cũng không chạm mức an toàn. -- Bạch Sở Viên khoanh tay nhìn anh trai nằm đó, nhíu mày cất chậm rãi từng chữ. Lúc nãy mổ cho Tiêu Khiết, xác suất an toàn tận 90% vì con chip đó đang trong quá trình hoàn thiện, chưa có hệ thống tự nổ nên may cho Tiêu Khiết. Anh chỉ mất có mười lăm phút để phẫu thuật gắp nó ra, nếu Tiêu Khiết hồi phục nhanh thì chưa đến mười lăm phút sau sẽ tỉnh rồi. Con chip cài vào Bạch Dĩ Hiên rõ đã được nâng cấp lên rất nhiều, đường truyền liên lạc cũng mạnh hơn. Nếu không phải vì trong phòng thí nghiệm của gia tộc Dietes có hiệu quả cách sóng âm tuyệt đối thì không biết chừng Lương Kỷ Khiên đã giành lại quyền kiểm soát tâm trí của Bạch Dĩ Hiên từ nãy đến giờ. Cho nên, một khi Bạch Dĩ Hiên chưa phẫu thuật lấy con chip ra thành công thì chỉ cần bước khỏi cửa phòng này, Lương Kỷ Khiên luôn chực chờ kiểm soát anh sẽ lấy lại quyền điều khiển. -- Con chip nào cũng được cài hệ thống tự hủy. Phòng khi người bị cài có vấn đề gì chẳng hạn như rơi vào tay kẻ địch hay bị phát hiện thì người kiểm soát sẽ khởi động chế độ tự nổ. Chấp nhận hy sinh người đó để bảo toàn thông tin mật hay tung tích. Ixora phu nhân tiến tới trong tư thái đã sẵn sàng chuẩn bị, bà kéo tới một máy quay bắt sóng hiện hình ảnh lên màn hình trước mặt. -- Ta sẽ phải rạch một đường khá sâu. Thuốc mê liều nhẹ qua ba mươi phút đã ngấm rồi, tuy nhiên chỉ làm cháu giảm bớt đau một chút thôi. -- Cháu chịu được. Làm đi. Ixora phu nhân nghe cháu mình nói vậy thì cũng không chậm trễ hơn nữa. Bà nhanh chóng dứt khoát lấy dao mổ rạch một đường, càng mau càng bớt đau. Bạch Dĩ Hiên vẫn nằm nghiêng người bất động, trái tim anh nhói lên từng đợt. Không phải vì vết cắt quá đau mà là vì sự lo lắng ở tận sâu. Ở cuối một giới hạn nào đó trong lòng anh, anh bỗng cảm thấy bồn chồn không yên, có cái gì đó đáng sợ cứ thôi thúc anh phải đi, nhất định phải đi. Và nó cứ ngày một lớn dần, thời gian cứ thì thầm một cách quái đản rằng anh đang trễ, anh đang chậm trễ. -- Bạch Dĩ Hiên, cháu phải tập trung vào thì con chip mới bị phân tán. Vì thời điểm cháu tỉnh táo suy nghĩ là thời điểm con chip mất rất nhiều năng lượng để quản lý các mạch thần kinh để đảm bảo nó vẫn "thâu tóm" được cháu mọi lúc mọi nơi. Đó là lí do vì sao phần lớn thời gian cháu bị kiểm soát là đang trong lúc cháu ngủ hay ý thức mập mờ, như vậy con chip mới không tốn quá nhiều năng lượng mà hoạt động hết năng suất. Ixora phu nhân vừa nói vừa cẩn thận đưa con gắp vào. Dù nói rằng Bạch Dĩ Hiên đã ngấm thuốc mê, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cái gắp lạnh lẽo đang luồn vào, tách hai mảnh da thịt anh ra, nhớp nháp máu, từ từ tiến vào sâu bên trong. Trên màn hình hiện rõ cảnh tượng đó, Bạch Sở Viên đã phẫu thuật bao nhiêu người, tiếp nhận mổ bao nhiêu ca, song vẫn chọn cách quay mặt đi không muốn nhìn tiếp, anh thực sự rất sợ. Chỉ một lúc sau khi Ixora phu nhân đã tách vết rạch ra, Bạch Dĩ Hiên liếc lên màn hình liền thấy một mảnh sáng lóe lên. -- Đó là con chip! -- Ixora phu nhân cúi người xuống nặng nề thốt lên. Lúc bà chuẩn bị đưa con gắp sâu vào để gắp con chip ra thì đột ngột con chip nhấp nháy ánh đỏ khiến ba giật mình rút thật nhanh con gắp ra khỏi. Hành động đó động đến vết rạch làm nó rách ra, Bạch Dĩ Hiên đau đớn rên lên một tiếng. -- Có chuyện gì vậy!? -- Bạch Sở Viên hốt hoảng bước đến hỏi. -- Không xong rồi! -- Ixora phu nhân mặt tái đi. Nếu như lúc trước bà nói xác suất là rất thấp thì bây giờ... không có xác suất! -- Con chip phản ứng với kim loại! Không cần chúng ta bất cẩn kích động nó, chỉ cần tiếp xúc với kim loại, nó sẽ tự khắc nổ!!! Bạch Dĩ Hiên nghe vậy tay bất giác siết chặt vào thành giường, Bạch Sở Viên mặt cũng xám đi mà lắp bắp từng tiếng: -- Tại... tại sao... có chuyện này? Nó... nó không... hề nằm trong dự đoán...! -- Ta cũng không ngờ tới! Nếu không phải ta tiếp xúc với con chip đã lâu và nhận biết được trạng thái trước khi tự nổ của chúng, thì ta đã không vội vàng rút cái gắp ra như vậy! Về điểm "tân tiến" này, ta cũng không nghi ngờ nếu bộ óc thông minh của Lương Kỷ Khiên nâng cấp được thế! Ixora phu nhân cầm con gắp trong tay mà run run không biết sao mới phải. Hơn phân nửa đồ dùng trong phòng thí nghiệm này được cấu tạo bằng kim loại và ngoài kim loại ra, chả đồ vật nào có thể chế tác ra đạt kích thước chuẩn mà vẫn không ảnh hưởng đến chất lượng như nó. Bây giờ bà bỗng lâm vào một tình thế cực kì nan giải mà suốt mấy mươi năm qua bà chưa hề gặp qua. Không phẫu thuật thì không được mà muốn phẫu thuật cũng không thể. -- Nói như vậy, không thể tiến hành phẫu thuật sao? -- Bạch Dĩ Hiên trong lời nói có phần gấp gáp, anh nghe rõ tiếng tim mình đang đập rất mạnh, cơ hồ muốn nhảy khỏi lồng ngực anh. -- Không... ta sẽ tìm cách! Trước tiên, Bạch Sở Viên, cháu lại băng bó vết thương cho anh cháu đi. Bạch Sở Viên miễn cưỡng gật đầu tiến tới lấy bông băng bắt đầu cầm máu. Ixora phu nhân xoay người đi lấy bút ghi ghi chép chép lại tình hình phẫu thuật để lấy làm tư liệu nghiên cứu tiếp. Đột nhiên cánh cửa phòng thí nghiệm bị va mạnh vào, người thủ vệ ngoài kia đang cực kì gấp rút muốn xông vào. -- Có chuyện gì? -- Ixora đi tới mở cửa cho hắn, hắn thở hồng hộc bước vào, vẻ mặt rất khẩn cấp: -- Có chuyện lớn rồi! Trình gia vừa mới báo lại tình hình. Đại tiểu thư bị Chương gia bắt cóc, phu nhân vì muốn cứu con gái nên đã đồng ý tới địa điểm giao dịch mà Chu Khuynh Cơ đưa ra. Hai người họ hiện sống chết trước rõ. Trình thiếu chủ đang bận đối phó với Lương thiếu chủ, hiện không thể qua ứng cứu. Bạch lão gia đã đem thuộc hạ cận lực về lại Bạch gia phòng thủ, hiện không có ai chỉ huy Ám đoàn ở dưới. Xin Bạch nhị thiếu gia ra lệnh ạ! -- Cái gì? Con bé Ngân Đằng bị làm sao? Sao lại xảy ra chuyện này? -- Ixora phu nhân nghe mà đánh rơi cả xấp tài liệu ghi chép trên tay, bà hốt hoảng thốt lên. Bạch Sở Viên nghe vậy thì đờ người trong giây lát, anh cứ đứng sững không biết ra làm sao. Mạng sống của họ đang ngàn cân treo sợi tóc, không thể nào! -- Tiêu Khiết! -- Đương lúc mọi người đang thừ người ra chưa tiếp nhận nổi chuyện này, giọng Bạch Dĩ Hiên đã dứt khoát vang lên. -- Bảo Tiêu Khiết lấy một nửa thủ vệ Ám đoàn đi tới tiếp ứng thay Trình gia. Để Trình Lạc Nghiêm tới địa điểm giao dịch cứu người trước, tôi sẽ đến sau. Người thủ hạ nghe vậy thì gật đầu rồi hết tốc lực chạy đi. Tiêu Khiết xưa nay chỉ biết giết người, chưa biết cách cứu người và chưa đủ sức để xoay xở trong tình huống nguy hiểm liên quan đến mạng người này. Bản thân anh vẫn lựa chọn tin tưởng giao cho Trình Lạc Nghiêm hơn, chỉ cần nghe tin Tiêu Khiết đến tiếp ứng, hắn nhất định tự hiểu mà lo đi giải cứu mẹ con Chu Tử Đằng. -- Bạch Sở Viên. -- Bạch Dĩ Hiên níu tay em trai mình, giọng vô cùng nghiêm túc khiến Bạch Sở Viên có chút lo lắng. Chưa bao giờ anh thấy đôi mắt củ anh trai mình che một màu xanh lạnh lẽo đến vậy. -- Chỉ cần không phải kim loại tiếp xúc, nó sẽ không kích hoạt tự nổ đúng không? -- Đúng... -- Vậy cậu dùng tay mình lấy nó ra đi. -- Cái gì!!! -- Bạch Sở Viên xanh mặt hét lên. -- Anh bị điên rồi sao? Dùng tay lấy sẽ nới rộng vết thương của anh ra, chưa kể anh là đang mổ sống! Là mổ sống đó!!! -- Đúng vậy Dĩ Hiên! Chuyện này ta không đồng ý! -- Ixora phu nhân lo âu nói. -- Con chip rất nhỏ với những cái chân cắm vào tủy, dùng tay thô lấy ra sẽ không gỡ được lần lượt từng cái chân mà phải bứt nó ra luôn. Như vậy đau đớn đến cỡ nào? Cháu hoàn toàn thanh tỉnh kia mà!!! -- Sở Viên. -- Trong căn phòng  23°C, tiếng anh vang lên rất nhẹ mà cũng nặng nề vô cùng. Như thể nếu lựa chọn kia đưa anh xuống vực thẳm, thì lựa chọn này đẩy anh xuống hố sâu. Như thể, không còn lựa chọn khác. -- Làm đi. -... *** Chẳng gì có thể so sánh được cả. Đó là lí do tại sao chúng ta không áp dụng được từ "thay thế" lên con người. Không ai là thay thế được người này, cũng chẳng ai là thế thân được cho người kia. Sở hữu thứ vốn không thuộc về mình đâu làm ta thấy thỏa mãn hơn. -- Nhưng không sở hữu được thứ thuộc về mình cũng đâu có làm ta thấy mãn nguyện hơn. Trong màn đêm thanh vắng chỉ còn tiếng gió hú thả trên đồi, giọng Mạc Lưu Ly vẫn đều đều vọng ra từ hang đá ẩm ôi, hòa theo tiếng gió dập dồi rồi hóa hư ảo trong không gian. Cô đang ngắm sao. Thỉnh thoảng lại chậc lưỡi vài cái tiếc rẻ kêu lên: -- Sau mưa vẫn còn có cầu vồng, trong đêm vẫn còn áng sao. Vậy tại sao người ta lại không đủ can đảm để nắm tay nhau đi qua gió mưa?  Sao người ta không đủ dũng cảm để ôm lấy nhau vượt qua đêm tối? Bỏ lỡ nhau như vậy... có đáng chăng? Trách ai không dám cùng nhau ngắm cầu vồng. Tiếc người không muốn cùng nhau ngồi ngắm sao. Toàn làm đau nhau rồi mới biết mình thương nhau. Toàn làm mất nhau rồi mới biết mình cần nhau. Ngoài hang kia là mặt trăng của trời, trong hang này là mặt trời của tôi. Mạc Lưu Ly lẳng lặng nhìn người con trai mình đã yêu sâu đậm nhiều lắm, tay cầm nắm thuốc trong tay mà cô đã suy nghĩ nhiều lắm. "Lưu Ly, trong tất cả số thuốc mà tôi chế cho cô, vỉ thuốc này là quan trọng nhất. Vì cô phải dùng rất nhiều loại thuốc để áp chế sự phát tán của bệnh tim, cơ thể tiếp nhận nhiều rồi sẽ đạt đến cực hạn. Liều thuốc này sẽ cân bằng cho cô. Các tế bào trong cô phải hoạt động rất nhiều theo tác dụng của thuốc phụ cho nên cần nhiều dinh dưỡng để bù hao, một viên này đủ để đáp ứng dinh dưỡng bị thiếu hụt đó. Nói chung là nó vừa giúp cân bằng nội tiết, vừa cung cấp thêm dinh dưỡng rất nhanh, cô không ăn uống đầy đủ cũng chẳng lo thiếu sức. Chính vì vậy mà nó rất quan trọng! Định kì bắt buộc phải uống 1 lần mỗi ngày. Nếu làm mất thuốc nhất định phải tới tìm tôi để đưa cho uống, không thể bỏ qua viên này. Cô biết đấy, đối với người thường nó chỉ có tác dụng kháng sinh, cung cấp dinh dưỡng giúp hồi phục nhanh thôi; nhưng với cô nó liên quan đến mạng sống. Chỉ cần cô bỏ lỡ không uống thuốc cân bằng thì các tế bào vận động trong cô sẽ hoạt động không ngừng, lượng dinh dưỡng cứ thế mà lấy đi nhiều hơn. Buộc tim cô phải làm việc hết công suất để bơm máu, mà cô bị bệnh tim thì... Mọi thứ đều có hai mặt. Cách thức này giúp cô kéo dài thời gian sống, nhưng cũng làm cao hơn khả năng chết nếu cô không tuân thủ đúng đơn thuốc. Dù gì thì có trục trặc khác phải gọi ngay cho tôi để tôi kịp thời cứu chữa, cô cứ thủ sẵn trong người mười mấy vỉ, và nhớ là phải uống! Không được bỏ qua." Lời Bạch Sở Viên nghiêm trọng vang lên trong đầu cô đánh từng hồi chuông mạnh. Mạc Lưu Ly cầm vỉ thuốc chỉ còn đúng 1 viên mà mỉm cười nhẹ. Lãnh Dịch Khiêm thương thế nghiêm trọng, từng vết thương của anh đang không ngừng rỉ máu. Anh quần quật bởi công việc Lãnh gia mà chưa kịp ăn uống gì suốt cả ngày hôm nay. Chẳng phải thời gian đang vắt kiệt sức lực của anh mà tự cơ thể anh đang ăn mòn chính mình. Anh cảm thấy người mình run lên bần bật vì bị cơn sốt hành hạ, chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như lúc này đây. Cái giá lạnh của màn đêm đang dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, tiếng gió gào làm chao đảo các ngọn cây đang dần dần dữ dội hơn. Lạnh quá... Lãnh Dịch Khiêm ôm chặt tấm áo khoác của Lưu Ly mà vừa mới nãy anh đã từ chối không đắp, thân thể anh run lên từng đợt. Sức đề kháng của anh hoàn toàn bằng 0 trong lúc này, ý thức anh dần mơ hồ đi và anh cảm thấy mệt mỏi đến độ chẳng muốn mở mắt. Cả lửa cũng sắp tàn. "Không thể qua khỏi đêm nay.", trong lúc thiêm thiếp đi, một phần nào đó trong Lãnh Dịch Khiêm đã tuyệt vọng thốt lên như vậy. Mạc Lưu Ly xích lại gần Lãnh Dịch Khiêm, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của anh, cô chồm người tới đặt lên môi Lãnh Dịch Khiêm một nụ hôn. Nụ hôn của cô nồng cháy tựa ngọn lửa mới bừng lên, ấm áp và nóng bỏng. Đôi môi của cô say đắm hòa quyện vào đôi môi của Lãnh Dịch Khiêm, một hương vị lạ lùng đến lưu luyến. Cô chưa từng chủ động hôn anh, vì cô chẳng dám biểu lộ tình yêu của mình. Nhưng hôm nay thì khác, tình yêu này không chết mãi được, nó phải sống một lần. Cô nhẹ nhàng dùng lưỡi quấn quýt trong khoang miệng của anh... ...Rồi cũng nhẹ nhàng dùng lưỡi đẩy viên thuốc kia tiến vào. Mạc Lưu Ly rời đôi môi anh, cô chợt nhận ra nước mắt mình đã lăn dọc gò má từ lâu. Cô gục đầu lên đôi tay đang gắt gao nắm chặt mình, vì cố gượng cười mà giọng nói chợt trở nên nghẹn ngào: -- Lãnh Dịch Khiêm, anh sẽ không chết ở đây. Chốn này ngay cả tư cách là nơi ra đi cuối cùng của Lãnh thiếu cũng không xứng. Anh sẽ trở về, kết hôn với Giả tiểu thư. Hai người sẽ có con bồng, có cháu ẵm. Anh sẽ sống cuộc đời viên mãn như vậy cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Xin đừng quên em. Khi hoa héo cánh úa cành, người xót thì người gọi hoa là hoa đã tàn. Người không thương người sẽ gọi hoa bằng một cái tên mỉa mai: "Hoa không cánh." Xác xơ còn mỗi nhánh thân yếu ớt đã ôi màu, là định mệnh của người con gái. Hoa đẹp chẳng phải vì từng ngọn cánh rực rỡ của chính nó hay sao? "Hoa không cánh", là một lời nói thẳng thừng đau đớn nhất: "Sinh mệnh người đã hạn, người không còn lộng lẫy như thời còn son vàng. Người đang chết đi, trong lụi tàn." Đừng hứa với ai về ngày mai vì lời hứa sẽ bên nhau mãi mãi ngày hôm qua, ta có thể sẽ không còn cơ hội được thực hiện nó ngày hôm nay. Mạc Lưu Ly nắm chặt tay Lãnh Dịch Khiêm, tân trạng của người đi đối với người ở lại luôn mang chút thổn thức nào đó khó tả. Dường như ta có rất nhiều điều để tâm sự cho nhau nghe, nhưng buồn nhất là, ta lại luôn nói với nhau: "Để khi khác..." -- Em không muốn phải mất anh lúc này đâu. -- Mạc Lưu Ly thở dài, hơi thở của cô như kết tinh lại trong màn đêm lạnh cóng. -- Thật đáng tiếc, em đã bỏ rất nhiều giờ ghi di chúc, bỏ ra rất nhiều ngày để liệt kê những việc cần làm trước khi chết... vậy mà em không viết nổi một lá thư cuối cho anh. Thật kì lạ, em cảm thấy như anh sẽ ám ảnh em như một tâm niệm cho đến lúc cuối đời vậy. Thật... em đã cố gắng rất nhiều. Em nhất quyết sẽ giành giật lấy tất cả cơ hội để mình được sống thêm một giây. Nhưng em nhất định sẽ đánh đổi tất thảy cơ hội để anh được sống thêm một khắc. -- Sao em không thể yêu anh chứ... -- Nước mắt là thứ vô nghĩa nhất, nó luôn rơi cho những thứ nó tự cho là ý nghĩa. -- Em yêu anh! Em yêu anh! Sao em không thể nói với tất cả mọi người ngoài kia rằng em yêu anh chứ!? Sao em không thể nắm tay anh trước bao người? Là vì em là Mạc Lưu Ly... hay vì em là Lãnh Lưu Ly... Tiếng gào vọng ra từ sâu thẳm của những giọt lệ lòng của Lưu Ly cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần rồi lại vọng ngược vào đáy lòng. Đã mất rất rất lâu để lời nói ấy của Mạc Lưu Ly trở thành lời ru cuối vọng sâu trong tiềm thức đang mơ hồ của Lãnh Dịch Khiêm. Trời trở lạnh qua từng vết cắt rét thấu xương. Lãnh Dịch Khiêm lại thấy thật ấm áp, bàn tay ai đó không rời đang dần truyền nhiệt đến cho anh. Thần sắc anh lại hồng hào hơn trong khi nhiệt độ đủ để người ta tím tái mặt mày. Mạc Lưu Ly chưa từng đứng dậy hay buông tay anh mà đã luôn ngồi kề anh suốt hàng giờ liền. Lửa đã tắt. Thời gian vội vã chạy dần... chạy dần... Hơi thở của cô cũng cứ thế mà đều dần... đều dần rồi thu hết những hơi ấm ấy ngược lại vào lồng ngực... đã ngừng đập... Tận cùng của cuối cùng, em mừng vì mình giữ được lời hứa sẽ ở bên anh ngày mai của ngày hôm qua. Kết thúc của cuối cùng, em hạnh phúc vì em tin rằng, nếu có kiếp sau... Nếu có kiếp sau... "Em yêu anh. Em yêu anh. Xin đừng quên đi em." *** Tôi chẳng biết gì cả. Khi tôi mở mắt dậy, đó đã chuyện của ngày mai. Tôi cầm sợi dây chuyền khắc tên cô ấy trong tay và nhận ra rằng cô ấy đã rời xa tôi. Cô ấy vừa rời tôi đi. Lúc ấy "vĩnh viễn" thật sự tồn tại cho sự ra đi của cô ấy... Tôi chẳng nhớ gì cả. Khi tôi mở mắt dậy, đó đã là chuyện của 1 năm sau. Tôi cầm bó hoa đặt lên mộ cô ấy và nhận ra rằng cô ấy chết rồi, đã chết rồi. Cô ấy không ở đó ngày hôm qua, tôi đã không ôm cô ấy ngày hôm qua. Không phải Mạc Lưu Ly... Tôi chẳng hay gì cả. Khi tôi mở mắt dậy, đó đã là chuyện của mười năm sau. Tôi hoàng tỉnh và nhận ra rằng tôi đã luôn mong mình đừng thức giấc. Rốt cuộc thì... tôi sợ phải học được cách chấp nhận rằng cô ấy chỉ còn sống trong tiềm thức. Tôi chẳng mong gì cả. Khi tôi mở mắt dậy, đó đã là chuyện của hai mươi năm sau. Tôi hút một điếu thuốc và nhận ra rằng tôi có trong tay rất nhiều tiền. Nhưng tôi lại không thể mua được cho cô ấy đồ ăn mà cô ấy thích, túi xách mà cô ấy muốn... và "cô ấy" mà tôi cần. Tôi chẳng chờ gì cả. Khi tôi mở mắt dậy, đó là chuyện của ba mươi năm sau. Tôi tựa vào giường bệnh và nhận ra rằng tôi có thể gặp lại cô ấy. Tận cùng của cuối cùng, tôi mừng vì mình đã giữ được lời hứa sẽ không quên cô ấy ngày sau của ngày trước. Kết thúc của cuối cùng, tôi hạnh phúc vì tôi tin rằng... sẽ có kiếp sau... Sẽ có kiếp sau... "Anh yêu em. Anh yêu em. Chưa từng quên đi em..."