Chương 41: Chiêm tinh và giác quan thứ sáu (2)
Mã Lai cũng giống như Thái Lan, là những quốc gia tràn đầy không khí thần bí, cái gọi là thần bí đều là vì sự tồn tại của một loại pháp thuật, đó là … Giáng Đầu Thuật!
Giáng Đầu Thuật là một loại pháp thuật lưu truyền khắp vùng Đông Nam Á, nó có thể cứu người chết sống lại mà cũng có thể âm thầm hại người là một loại pháp thuật nói đến làm cho người ta biến sắc, cùng với thuật sử dụng côn trùng của Miêu Cương Trung Quốc có cùng nguồn gốc.
Gia tộc của Liên Kiều là có nguồn gốc hoàng gia không sai nhưng bởi vì có một loại năng lực bẩm sinh nên được dân chúng đặc biệt tôn kính, mà cho đến đời Liên Kiều năng lực trực giác trời sinh này càng mạnh, điểm này hoàn toàn hiện rõ trên người một vị đường tỷ trong gia tộc của Liên Kiều.
Vị đường tỷ này của Liên Kiều cũng có dòng máu lai, chẳng qua là khác Liên Kiều ở chỗ cha của cô là người Trung Quốc cho nên họ của người chị này là họ của người Trung Quốc, cô ấy trời sinh trực giác cực mạnh bởi vậy về mặt chiêm bốc và Giáng Đầu Thuật được xem là Giáng Đầu Sư duy nhất trong vương thất Mã Lai cùng lúc có được khả năng chiêm bốc và pháp thuật tương hợp, thông thường hành tung phiêu hốt bất định.
Riêng điểm này Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc điều tra tư liệu về Liên Kiều ít nhiều cũng đã biết, hắn cũng tin trên thế giới này có tồn tại những người có năng lực đặc biệt, nhưng … nhìn nha đầu trước mặt mình, có thật là tà vậy không? Nếu như cô biết Giáng Đầu Thuật, tại sao trước giờ hắn chưa nghe cô nhắc qua.
‘Nha đầu, anh đối với ma thuật của gia tộc của em rất có hứng thú nha!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều cười nói.
‘Là pháp thuật, không phải ma thuật!’ Liên Kiều bất mãn phản bác.
‘Ồ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày: ‘Nhưng anh thấy cũng không khác nhau mấy, hại người và cứu người đều là vô hình, điều này chẳng trách ai nghe nói cũng biến sắc!’
Liên Kiều nghe vậy giậm chân nói: ‘Này, tuy là vương thất chúng em quả thật biết cái loại pháp thuật này, nhưng em dám thề, trước giờ chưa từng đem ra để hại người!’
‘Nói như vậy em cũng biết?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất hứng trí.
Hả …
Liên Kiều vừa nghe câu này của Hoàng Phủ Ngạn Tước, gương mặt nhỏ nhắn liền xụ xuống, nhăn mũi nói: ‘Cắt, em mới là không thèm học!’
‘Là không thèm hay là học không biết?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, lòng chợt dậy sóng.
‘Em là không thèm giống như chị họ vậy, những người đàn ông biết chị đều bị dọa hết!’
‘Chị họ em?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu hỏi lại, là do tướng mạo dọa người hay là …
Liên Kiều gật đầu, ‘Chị họ em rất lợi hại nha, tuổi còn trẻ mà đã trở thành Giáng Đầu Sư có quyền lực nhất ở Mã Lai, mà lại còn giỏi chiêm bốc nữa, không như em, chỉ có chút giác quan thứ sáu, nhưng chị họ rất đáng thương nha, đến giờ vẫn chưa tìm được bạn trai, nguyên nhân chính là vì rất nhiều đàn ông sợ Giáng Đầu Thuật!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi chau mày: ‘Anh có nghe nói qua về người chị họ này của em, nhưng mà tên rất lạ!’
‘Lạ sao? Hình như vậy nha, chị ấy tên là .. Mặc Di Nhiễm Dung!’
Chương 42: Lời nói siêu dở
‘Mặc Di Nhiễm Dung? Cái họ và tên này đều rất lạ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy rất mới mẻ.
‘Có gì lạ đâu? Mặc Di là họ ghép của Trung Quốc, chẳng qua là người của gia tộc Mặc Di càng lúc càng ít mà thôi, chỉ có một chi nhỏ, mà cái vị hôn phu chạy tới chạy lui trên đường của em cũng là họ ghép đấy thôi, họ Hoàng Phủ!’ Liên Kiều nhún vai nói một câu mà Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong vô cùng không hiểu.
‘Đợi chút …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời Liên Kiều, mày chau thành một cụm: ‘Cái gì gọi là chạy tới chạy lui trên đường?’
Câu này thật làm hắn không hiểu nổi, nhưng mà qua mấy ngày tiếp xúc với Liên Kiều hắn cũng biết, nha đầu Liên Kiều này tiếng Trung cực kỳ tệ, mà tiếng Anh cũng không giỏi hơn ai!
‘Gì? Em đã nói rất rõ ràng rồi mà sao anh nghe không hiểu? Ai, em thật là “nổ xám” mà’
Liên Kiều thở dài một hơi, cô cũng biết mình tiếng Trung không tốt, nhưng chắc cũng không đến nỗi làm người ta nghe đến không hiểu như vậy chứ?
Điều quan trọng là cái tên Cung Quý Dương này tiếng Trung cực tốt đã đành mà tiếng Anh cũng rất giỏi, cô chỉ có thể dùng hai ngoại ngữ này nói chuyện với hắn mà thôi, chẳng lẽ cùng hắn nói tiếng Eskimo sao?
Câu nói này của cô vừa ném ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nhức đầu hơn, hắn day day huyệt Thái Dương, rất vô lực nói: ‘Vừa nãy em nói cái gì cái gì mà bá xanh gì đó, con báo cũng có màu sắc sao?’
Lần này thì đến lượt Liên Kiều vò đầu, cô tức tối trợn mắt: ‘Xin anh, em còn tưởng rằng tiếng Trung của anh rất tốt, lúc nãy em nói trên đường chạy tới chạy lui câu đó, là vì lúc đó Thù Đế cái cô ‘Đu đủ’ đó lúc nói về tứ đại tài phiệt nói cái gì heo không có không thấy heo chạy gì đó, nói tứ đại tài phiệt là heo chạy tới chạy lui trên đường mà, còn cái câu sau, không phải là báo xám mà là “nổ xám”, ý là em nói rõ ràng như vậy mà anh còn không hiểu, thật là để em đau lòng đến muốn nổ tung luôn’
Vòng vo nửa ngày, cuối cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước đã hiểu rõ ý trong lời nói của Liên Kiều, hắn toát mồ hôi …
Cái gì mà không có heo không thấy heo chạy, chắc là “chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy”, còn cái vụ “nổ xám” này, chính là mình lần đầu tiên nghe thấy.
Nha đầu này cũng thật là, tiếng Trung đã học không tốt rồi, lại còn cứ chuyên đi học mấy câu nhảm nhí.
Hắn thở dài một hơi: ‘Liên Kiều ơi, tiếng Trung của em thật hết thuốc chữa rồi, hay vậy đi, em là người Mã Lai, từ bây giờ em dùng tiếng Mã Lai nói chuyện với anh đi, được không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thật cảm thấy mình không còn sức lực đâu mà đi suy đoán mấy lời nha đầu này nói, rất dễ lên máu.
Liên Kiều vẻ mặt kinh ngạc: ‘Ồ, vậy anh biết tiếng Mã Lai sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị câu nói này chọc đến triệt để, nhưng hắn cũng nhẫn nhịn gật đầu.
Làm ơn đi, hắn ít nhiều gì cũng là tổng tài của tập đoàn tài chính có phạm vi toàn cầu mà, từ nhỏ đã bị bắt học rất nhiều ngoại ngữ, ít nhất thì cũng bảy tám ngoại ngữ, chỉ một tiếng Mã Lai này làm sao làm khó được hắn.
Chương 43: Tình địch chiến tranh (1)
Liên Kiều nghe xong liền giống như phát hiện ra một châu lục mới, hoan hô một tiếng, sau đó bàn tay nhỏ liền ở trên vai hắn vỗ một cái: ‘Anh biết tiếng Mã Lai sao không nói sớm, hại em không biết làm sao để câu thông với anh!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thực cười không nổi nữa, thật muốn đem nha đầu này đánh cho một trận.
Nhưng mà, nhìn nụ cười vui vẻ trên môi cô, trong lòng hắn rất ấm áp, đây cũng không biết là cảm giác gì, Hoàng Phủ Ngạn Tước thật nói không ra, nhưng hắn khẳng định, hắn đối với những phụ nữ khác chưa từng có qua cái cảm giác như vậy.
‘Nha đầu, em chắc là … rất ghét vị hôn phu của mình phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thử thám thính một chút, không hiểu vì sao lúc này hắn lại rất muốn biết trong lòng nha đầu này đang nghĩ cái gì.
Gương mặt nhỏ của Liên Kiều hơi chau lại, sự tức giận cũng như hỏa tiễn một đường bắn lên trên đôi mắt, cô vừa chọn áo bơi vừa hung hăng nguyền rủa: ‘Hừm, em hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn, cái tên đầu heo vô lại đó, đợi em có cơ hội gặp hắn nhất định sẽ cho hắn biết tay, lại còn dám học người ta bao dưỡng bà hai!’
Hả …
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy rợn tóc gáy, hắn vội chọn mấy bộ áo bơi dúi vào tay Liên Kiều, ngại ngùng nói: ‘Vào thử đi, mấy bộ này rất hợp với em!’
Hắn chỉ còn biết dùng cách này để ngắt lời cô, nhưng cũng không thể che lấp lời mắng mỏ của người nào đó dành cho mình, cảm giác thật không thoải mái chút nào.
Liên Kiều nhìn mấy bộ đồ bơi Hoàng Phủ Ngạn Tước chọn, đắc ý cười sau đó nhảy tung tăng đến phòng thử đồ dưới lầu dưới sự dẫn đường của mấy cô bán hàng.
Không gian chợt yên tĩnh trở lại, sau đó, đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa thở ra một hơi thì mấy cô bán hàng nãy giờ đứng quan sát nhao nhao ùa đến …
‘Vị tiên sinh này, hay là dẫn ngài đến lầu ba xem những trang phục khác nha, tôi biết có một bộ rất thích hợp với bạn gái của này!’
‘Tránh ra …’ Một cô bán hàng khác cười xông lên trước, ‘ Tiên sinh, trang phục ở tầng hai rất đẹp, vừa hay bạn gái của ngài cũng ở tầng hai thử quần áo, tôi dẫn ngài lên nhé!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn duy trì nụ cười nhạt trên miệng, vẫn khí chất cao quý ưu nhã như vậy, hắn vừa định mở miệng thì sau lưng truyền đến một tiếng hô kinh ngạc.
‘Trời ơi, Hoàng Phủ …’
Chỉ thấy từ ngoài một cô gái áo đỏ đang chạy vào, tay bụm miệng hô, ‘Làm ơn, xin nhường đường!’
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
92 chương
769 chương