Chương 17: Sự tham lam trong tình yêu (3) Ánh mặt trời vẫn chiếu những tia nắng rực rỡ lên thảm cỏ xanh, cơn gió buổi chiều có chút oi bức, thổi qua khiến cho hô hấp cũng trở nên khó chịu. Sau khi đi khỏi biệt thự, Lãnh Tang Thanh giãy tay Nhiếp Ngấn ra, cắm đầu đi thẳng về phía xe. ‘Đứng lại!’ Nhiếp Ngấn lạnh giọng quát sau lưng cô. Lãnh Tang Thanh quay đầu nhìn về phía hắn, hai tay khoanh lại trước ngực, trong bộ quần áo dạo phố cùng cách trang điểm thế này, trông cô thanh thuần như một sinh viên. ‘Có chuyện gì?’ Giọng nói rõ là bất mãn. Nhiếp Ngấn bước đến, từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt sắc bén như chim ưng không ngừng quan sát … Lãnh Tang Thanh thấy hắn im lặng thật lâu, chỉ lẳng lặng nhìn mình, trong lòng càng không vui, cô không nói gì thêm xoay người bước đi. ‘Anh có cho em đi chưa?’ Nhiếp Ngấn kéo một góc áo cô lại, sau đó xoay cho cô đối diện với mình. Lãnh Tang Thanh liếc hắn một cái, tức tối nói: ‘Này, Nhiếp đại thiếu gia, anh có chuyện gì thì thẳng thắn nói với em có được không? Anh cứ lẳng lặng nhìn như thế rốt cuộc là có chuyện gì?’ Nhiếp Ngấn lạnh lùng hỏi: ‘Chuyện lúc nãy là thế nào?’ Lãnh Tang Thanh lại liếc hắn, trả lời không đâu vào đâu: ‘Áo của em sắp bị anh kéo rách rồi kìa!’ Nhiếp Ngấn buông tay nhưng vẫn đứng yên chờ cô trả lời. Cô chỉnh lại y phục sau đó tức giận nói: ‘Anh làm chuyện tốt gì tự mình còn không nhớ rõ sao? Nào phải bảy tám mươi tuổi gì mà mau quên thế!’ Nói xong hung hăng trừng hắn một cái, mở cửa xe ngồi vào. Nhiếp Ngấn chau mày, vừa rồi xảy ra chuyện gì hắn không nhớ được chút gì, chỉ nhớ những chuyện sau khi Hoàng Phủ Ngạn Thương xuất hiện mà thôi. Ngồi vào xe, hắn không vội nổ máy mà nhìn về phía Lãnh Tang Thanh: ‘Anh thật sự không rõ đã xảy ra chuyện gì, cho anh biết đi!’ Giọng hắn nhỏ nhẹ, như muốn làm hòa với cô. Lãnh Tang Thanh thấy vẻ mặt thành khẩn của hắn, không giống như đang nói dối, nhưng nhớ lại một màn vừa xảy ra lúc nãy, cô thấy trong lòng rất khó chịu … ‘Thực ra cũng chẳng có gì lớn lao, giữa nam và nữ nảy sinh tình cảm, có làm gì đó quá phận thì cũng là chuyện dễ hiểu thôi… chỉ là anh rất không may, gặp đúng lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương trở về!’ Câu nói của cô khiến cho Nhiếp Ngấn như rơi vào một tầng sương mù, trên gương mặt anh tuấn càng lộ vẻ khó chịu: ‘Đợi chút em nói cái gì mà nam nữ nảy sinh tình cảm? Làm chuyện gì quá phận?’ ‘Này Nhiếp đại thiếu gia, anh được rồi đó! Ngay cả Ngạn Thương cũng không so đo với anh, sao anh lại phải như thế? Còn nói là không nhớ, gạt quỷ sao! Vừa nãy là ai suýt nữa đã đem con gái nhà người ta ăn sạch? Là chính mắt em nhìn thấy đó, còn giả được sao. Thật không dám tin, Nhiếp Ngấn Nhiếp tiên sinh cao cao tại thượng cũng có một ngày nảy sinh tình cảm thế này, bao nhiêu tình tứ lộ hết trên mặt rồi kìa!’ Lãnh Tang Thanh thét lên một tràng bên tai hắn, vẻ mặt còn không vui hơn cả hắn. Nhiếp Ngấn im bặt, hắn sững sờ rất lâu như cố nhớ lại nhưng cố đến mấy cũng không thể nhớ ra vừa nãy mình đã làm gì, chẳng lẽ là thật như lời Lãnh Tang Thanh đã nói sao? Thấy hắn không nói gì, lửa giận trong lòng Lãnh Tang Thanh càng lớn, vốn cô cho rằng hắn sẽ lên tiếng biện bạch. ‘Anh rốt cuộc có lái xe hay không?’ Nhiếp Ngấn thu tầm mắt lại, ‘Nếu như anh không đoán nhầm thì em rất vội phải không?’ Nói xong câu này hắn có chút vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô. ‘Em đương nhiên là vội rồi, mà còn là rất vội nữa!’ Lãnh Tang Thanh tức tối nhìn đồng hồ trên tay. ‘Ồ? Phải không? Theo như anh biết thì trước giờ em rất nhàn mà!’ Môi Nhiếp Ngấn khẽ câu lên một đường cong. Lãnh Tang Thanh trừng hắn lần nữa: ‘Thật là ngại quá Nhiếp tiên sinh, để ngài thất vọng rồi. Hôm nay em phải đi xem mắt cho nên vội lắm, sớm biết hôm nay đi cùng với anh làm chuyện siêu cấp nhảm nhí này, chẳng bằng em ở nhà tranh thủ thêm chút thời gian trang điểm cho đẹp còn tốt hơn!’ Nhiếp Ngấn nghe cô nói vậy, thân mình chợt ép sát về phía cô, hơi thở cường ngạnh nam tính thuộc về hắn rất nhanh bao phủ lấy cô. ‘Thế nào, muốn đi xem mắt sao? Đừng có bảo anh đối tượng xem mắt của em là … phụ nữ nha!’ ‘Cần gì anh lo. Em thích đàn ông hay thích phụ nữ đều không có liên quan gì đến anh!’ Lãnh Tang Thanh ép người sát vào lưng ghế, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn. ‘Ồ …’ Nhiếp Ngấn nghe vậy thấp giọng nios: ‘Vốn là chuyện em đi xem mắt không có liên quan gì đến anh, nhưng mà Lãnh Tang Thanh, em đừng quên trong khoảng thời gian này lời anh nói em phải tuân thủ vô điều kiện!’ ‘Em dựa vào cái gì mà phải tuân thủ?’ Lãnh Tang Thanh ném cho hắn một câu đầy bất mãn. ‘Em nói thử xem?’ Nhiếp Ngấn cười nhạt, lưu loát nói. Lãnh Tang Thanh không trả lời hắn, qua thật lâu mới dùng giọng thỏa hiệp nói với hắn: ‘Em nói này Nhiếp tiên sinh, anh đừng có ép người quá đáng, đây là quyền tự do của em, với lại … lần xem mắt này là anh hai sắp xếp, nếu như em không đi, em sẽ bị anh ấy …’ Cô chưa nói dứt lời thì Nhiếp Ngấn đã hung hăng nhấn chân ga, chiếc xe vùng lên chạy như bay. Lãnh Tang Thanh giật cả mình, nhưng sau khi nhìn rõ phương hướng xe chạy, cô càng sợ hãi hơn, vội vàng kêu lớn: ‘Này Nhiếp Ngấn, anh mang em đi đâu vậy …’ ‘Im đi!’ Nụ cười trên mặt Nhiếp Ngấn sớm đã không còn, hắn lạnh lùng buông hai chữ sau đó nhấn ga phăng phăng lái đi … *** Trong căn biệt thự, không khí có chút ngột ngạt. Mặc Di Nhiễm Dung vô lực ngã nhào xuống sofa, trên gương mặt xinh đẹp sớm đã không còn chút huyết sắc nào, bàn tay đặt trên đùi cũng không ngừng run rẩy. Hoàng Phủ Ngạn Thương vốn đang rất giận, hắn thế nào cũng nghĩ không ra Mặc Di Nhiễm Dung vì sao lại lên tiếng bênh vực Nhiếp Ngấn, một màn vừa nãy hắn đều nhìn thấy vì vậy lòng càng đau khổ. Nếu như hắn về trễ hơn một chút nữa, vậy Nhiễm Dung chẳng phải đã … Thật không thể tưởng tượng nổi! Thấy vẻ mặt thẫn thờ của cô, Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không nỡ trách, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đau lòng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô như muốn dùng hơi ấm của mình an ủi cô. Tuy hắn có rất nhiều nghi vấn nhưng vẫn cố đè nén, chỉ kiên nhẫn ngồi bên cạnh cô an ủi. Cảm nhận được sự bao dung của hắn, Mặc Di Nhiễm Dung nhìn về phía hắn, ‘Anh Ngạn Thương … thực ra … thực ra em …’ Cô ngập ngừng lên tiếng, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ khó xử và mặc cảm. Chương 18: Sóng gió lúc chuyển trường (1) Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy cô như vậy, thở dài một tiếng nói, ‘Nhiễm Dung, anh không ép em phải nói những chuyện em không muốn, đừng quá khó xử như vậy!’ Nếu vì nhắc lại những chuyện đó mà khiến cô không vui, hắn chằng thà không nhắc đến. Mặc Di Nhiễm Dung nhìn gương mặt sáng láng của hắn, đôi mắt tràn đầy thâm tình của hắn, trong lòng không khỏi dậy lên một niềm chua xót, cô nhẹ lắc đầu, ‘Không, em phải nói với anh, em phải cho anh biết em thật ra rất xấu xa, rất đáng ghét …’ ‘Nhiễm Dung … đừng nói về mình như vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy cô như vậy càng đau lòng. ‘Em không có nói sai, em chính là người xấu, em rất ích kỷ!’ Giọng Mặc Di Nhiễm Dung có chút nghẹn ngào. Hoàng Phủ Ngạn Thương không nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm cô vào lòng. ‘Anh Ngạn Thương, xin anh đừng giận Nhiếp Ngấn, mọi chuyện đều không liên quan đến anh ấy!’ Giọng Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ như gió thoảng, cô dùng hết ý chí bắt mình không được khóc. Tim Hoàng Phủ Ngạn Thương như bị ai xâu xé, hắn vuốt nhẹ tóc cô: ‘Nhiễm Dung, hắn không đáng được bênh vực!’ ‘Không, không phải em bênh vực …’ Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu, ‘Thực ra mọi chuyện xảy ra … anh ấy, anh ấy thật sự không biết …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy đẩy cô ra, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp. ‘Nhiễm Dung, em có biết mình đang nói gì không?’  Hơi thở hắn bỗng chốc trở nên gấp gáp, chẳng lẽ … Mắt Mặc Di Nhiễm Dung xẹt qua một tia hối hận, giọng cực kỳ khổ sở nói: ‘Vừa nãy là em … hạ Giáng Đầu!’ ‘Cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương tưởng mình nghe nhầm, ‘Nhiễm Dung, em …’ ‘Là do em ích kỷ, khi em nghe anh ấy nói phải đi, em … em không có cách nào khống chế tình cảm của chính mình … em nhất thời xúc động cho nên hạ Tình Giáng với anh ấy, khi nãy là em khống chế tâm thần của anh ấy, em …’ Nước mắt Mặc Di Nhiễm Dung đã tràn khóe mi. Lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương đầy chua xót, lại vì cô mà đau lòng. ‘Nhiễm Dung … em thật ngốc …’