Chương 36: Đêm thần bí (2) Liên Kiều chỉ cười không nói. ‘Em, sao lại đến đây? Mau trở về ký túc xá đi!’ Mặc Di Nhiễm Dung thấy cô liền nói. Liên Kiều không đồng ý: ‘Chị, chị thật không có lương tâm nha, người ta muốn đến giúp chị mà!’ ‘Giúp chị?’ Mặc Di Nhiễm Dung cười khổ: ‘Em biết gì về Giáng Đầu Thuật đâu chứ, đừng có làm phiền chị nữa là tốt rồi!’ ‘Ai nói em làm phiền? Nha, em còn mang người đến cho chị đó!’ Liên Kiều kháng nghị, lời vừa dứt đã đẩy một người đàn ông tới. ‘Này này, Liên Kiều em làm gì mà đẩy mạnh vậy!’ Tiếng một người đàn ông lười nhác vang lên, hết sức trầm ấm dễ nghe. ‘Này, Cung Quý Dương, anh có lộn không vậy? Bây giờ còn chưa đến mười giờ mà, anh đừng có mất tinh thần như vậy có được không, là anh nói dù có gì cũng cố hết sức giúp mà!’ Liên Kiều dùng sức đẩy cánh tay của người đàn ông, vẻ mặt nghịch ngợm nói. ‘Câu này đúng là anh nói, nhưng cũng không có nghĩa là anh phải đi làm mồi nhử chứ, lỡ như cái xác đó nổi ma tính lên xé anh thành hai mảnh thì biết làm sao?’ ‘Sao lại thế được? Còn có chị em ở đây mà, yên tâm đi, trước khi anh bị xé làm hai mảnh, chị em nhất định sẽ trị được cái xác đó!’ Liên Kiều cười rất ngây thơ khoe hàm răng trắng bóng. Hoàng Phủ Ngạn Thương và Mặc Di Nhiễm Dung đều ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, qua một lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương mới có phản ứng, hắn bước lên nói: ‘Anh Quý Dương, sao anh lại đến đây?’ Cung Quý Dương lười nhác nhìn hai người trước mặt, ánh mắt quét qua người Mặc Di Nhiễm Dung xong lại rơi xuống Hoàng Phủ Ngạn Thương, hắn chỉ tay vào Liên Kiều đứng bên cạnh … ‘Hỏi cô ta đi, anh đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị nha đầu thối này gọi điện thoại kêu ra, anh bây giờ còn đang mệt lắm đây!’ Mặc Di Nhiễm Dung nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, đây cũng là lần đầu cô gặp Cung Quý Dương, thì ra anh ta là một trong bốn đại tài phiệt – Cung thị. Người đàn ông này không đơn giản chút nào! Đó là cảm giác đầu tiên của Mặc Di Nhiễm Dung. Người đàn ông này ngay từ lúc xuất hiện chỉ nhìn cô một cái nhưng trong ánh mắt của hắn, cô cũng phát hiện ra sự tinh minh và thâm thúy hơn hẳn người khác. Chỉ có điều ... Liên Kiều kéo người đàn ông kia đến làm gì? ‘Em à, em đang giở trò gì vậy? Rõ ràng biết tối hôm nay chị phải làm gì còn kéo người vô tội vào đây mạo hiểm sao?’ Mặc Di Nhiễm Dung kêu lên. Liên Kiều lắc đầu: ‘Chị, tuy em không rành về Giáng Đầu Thuật nhưng cũng biết lúc thi hành giải Giáng cần phải có một người có ngày giờ sinh thuộc về dương tính ở bên cạnh thì mới tốt, nha, vị Cung Quý Dương tiên sinh này giờ sinh là thuộc về âm tính, hắn hoàn toàn có thể khiến cho cái xác đó có phản ứng!’ Lời cô vừa dứt thì cả Cung Quý Dương lẫn Hoàng Phủ Ngạn Thương đều chấn động, còn Mặc Di Nhiễm Dung thì dùng một ánh mắt hoàn toàn khác đánh giá người đàn ông trước mặt. Cung Quý Dương bị Liên Kiều làm cho đầu óc rối loạn, hắn hai ngày nay đều bận họp đến tối mặt tối mũi, cả hai đêm đều không được ngủ ngon, bây giờ thì tốt rồi, còn bị cô lôi đến đây nói là giúp cô làm pháp thuật gì đó, làm ơn đi, tuy hắn quả thật rất tò mò, nhưng trước mắt đi ngủ mới là chuyện lớn hắn nên làm. ‘Này, tiểu nha đầu, em qua đây!’ Hắn vẫy vẫy tay ra hiệu cô đi về phía mình. Liên Kiều vội bước lên: ‘Thế nào? Anh còn muốn gì?’ Cung Quý Dương day day huyệt Thái Dương, vẻ mặt vô lực hỏi: ‘Nghe lời em nói lúc nãy giống như muốn đem anh làm mồi nhử phải không? Cái gì là “anh làm cho cái xác có phản ứng”?’  Liên Kiều hưng phấn nói: ‘Cung Quý Dương, anh biết không, anh quả thật là báu vật sống nha, còn nhớ lúc cái xác đó sống dậy không?’ ‘Ân, nhớ chứ!’ Cung Quý Dương lười nhác gật đầu, cho dù hắn quên hết mọi chuyện trên đời chắc cũng khó mà quên được chuyện đêm hôm đó. Cái xác lại còn biết động đậy, chuyện này ai nghe cũng thấy sợ! Liên Kiều nhón chân, hai tay bám vào hai bên đầu hắn, lắc lắc như muốn làm hắn tỉnh táo … ‘Chuyện đêm hôm đó kỳ lạ vô cùng, lúc đầu em còn cho rằng cái xác đó chạy về phía em, về sau nghĩ lại em mới biết, thì ra là vì anh xuất hiện, cho nên cái xác đó mới đột ngột có phản ứng!’ ‘Cái gì? Làm gì có chuyện đó!’ Cung Quý Dương bị cô làm cho hoang mang, nhưng nhất thời tỉnh táo không ít. Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô nói, thân thể hơi chấn động, cũng bước lên hỏi: ‘Thật có chuyện này sao?’ Liên Kiều giương mặt: ‘Đương nhiên rồi!’ Mặc Di Nhiễm Dung có chút kích động nhìn Cung Quý Dương, vội hỏi: ‘Xin hỏi Cung tiên sinh sinh lúc mấy giờ?’ Cung Quý Dương nhìn cô gái trước mặt, toàn thân đều mang một vẻ thần bí không tả được nhưng thấy ánh mắt cô cực kỳ nghiêm túc, hắn liền nói: ‘Chắc là mười hai giờ đêm!’ ‘Thật không?’ Mặc Di Nhiễm Dung không kìm được cao giọng hỏi, trên gương mặt cũng lộ rõ nét vui mừng. ‘Thật!’ Cung Quý Dương có chút kỳ lạ, sinh lúc mười hai giờ thì có gì mà phải ngạc nhiên chứ. ‘Tốt quá tốt quá rồi, Cung tiên sinh, lần này anh nhất định phải giúp mới được!’ Mặc Di Nhiễm Dung cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, giọng nói cực kỳ thành khẩn. ‘Đợi chút …’ Cung Quý Dương vội vàng ngắt lời. ‘Tôi không hiểu ý cô!’  Hắn không biết Giáng Đầu Thuật sao cô lại cầu xin hắn giúp đỡ chứ? Chương 37: Đêm thần bí (3) Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, chầm chậm bước đến bên những món đồ đã được chuẩn bị trước, nói: ‘Cung tiên sinh có điều không biết, thi thể ở trong tòa nhà thực nghiệm do bị trúng Thi Giáng mà thành như vậy, cho nê nếu như không kịp thời hủy đi, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Tôi đã điều tra qua, người chết có giờ sinh là mười hai giờ trưa, cũng tức là sinh ra lúc âm khí thịnh nhất, cho nên nếu muốn khống chế nó cần phải có một người dương khí nặng nhất so với nó tương khắc, theo Liên Kiều nói cái xác đó là vì Cung cảnh sát xuất hiện nên mới phát sinh hiện tượng dị thường, điều này nói lên cái xác và Cung tiên sinh phát sinh cảm ứng, Thi Giáng và linh hồn không giống nhau, nó cần phải thu nạp một chút dương khí mới có thể thành công, cho nên tin chắc tối hôm đó là vì cái xác muốn hút lấy khí dương của Cung tiên sinh để hoàn tất quá trình thi hành Giáng Đầu Thuật một cách trọn vẹn thôi!’ Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Thương nhất thời sững sờ, nhất là Hoàng Phủ Ngạn Thương, hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao lúc nãy Mặc Di Nhiễm Dung lại hỏi giờ sinh của mình. ‘Đợi chút …’ Cung Quý Dương bước lên, vẻ mặt nghi ngờ … ‘Chủ của cái xác đó là sinh vào mười hai giờ trưa? Ban ngày ban mặt sinh ra nhất định phải là dương khí thịnh mới đúng chứ, thế nào ngược lại là một người sinh vào mười hai giờ đêm như tôi lại có dương khí mạnh chứ?’ Mặc Di Nhiễm Dung cười cười: ‘Giáng Đầu Thuật vốn là pháp thuật đi ngược lại với nguyên lý âm dương, cho nên một người thuộc dương hay thuộc âm còn phải xem anh ta có phải sinh ra vào ban ngày hay ban đêm, Cung tiên sinh sinh ra vào lúc dương khí thịnh nhất do đó đương nhiên có thể giúp tôi một tay, chỉ cần cái xác đó có phản ứng, tôi liền có thể thực hiện giải Giáng. Cung Quý Dương có chút suy tư sau đó hắn gật đầu, hỏi tiếp: ‘Vậy cô cần tô giúp gì?’ Mặc Di Nhiễm Dung lấy một cấy nên đã chuẩn bị sẵn đưa đến trước mặt hắn … ‘Đây là một cây nến có chứa bột từ xác con rết, chỉ cần đốt lên sau đó anh cầm trên tay, đi bên cạnh tôi, cái xác thấy nó tự nhiên sẽ có phản ứng!’ Cung Quý Dương tò mò nhìn cây nến, thấy quả thật bên trong cây nến có chút bột mịn, do đó nghi ngờ hỏi: ‘Bột này là từ xác con rết như em nói?’ Hắn rất tò mò, dùng bột nghiền từ xác côn trùng đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy. Mặc Di Nhiễm Dung rất nhẫn nại giải thích: ‘Thực ra đây không chỉ đơn giản là bột từ xác con rết mà bột này có nguồn gốc, trước tiên là dùng giấy tiền vàng bạc lấy từ một ngôi mộ cắt thành hình người, trên đó lại thoa thêm máu của thạch sùng, trên giấy còn phải viết ngày giờ sinh của xác chết, sau đó thoa thêm một ít thi dịch, còn cần nhện, rết và bò cạp nuôi dưỡng trong cơ thể người chết ba ngày ba đem, khi chúng đã hút đủ dịch trong cái xác mới lấy ra, đốt lên, hòa cùng với miếng giấy tiền vàng bạc đã cắt thành hình người kia trộn lại, nghiền thành bột này!’ Cung Quý Dương cùng Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn nhau một cái, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, thật quá ghê sợ đi! Cầm cây nến đặc biệt trong tay, nét mặt của Cung Quý Dương cũng thay đổi, hắn hung hăng trừng mắt về phía Liên Kiều, nha đầu đáng chết, lại mang hắn đến đây làm chuyện này. Mặc Di Nhiễm Dung đi phía trước cười cười: ‘Tối nay chỉ cần mượn thân thể của Cung tiên sinh một chút, tuy là rất mạo muội, nhưng cũng không còn cách nào khác!’ Còn một câu cuối cô không nói ra … ai bảo anh là người sinh vào lúc dương khí thịnh nhất làm gì? Cung Quý Dương nhướng mày: ‘Không đúng, sinh vào lúc dương khí thịnh nhất cũng không phải chỉ có một mình anh, nha đầu, em chắc cũng biết Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng sinh cùng lúc với anh đó, tại sao không kéo hắn đến mà lại tìm anh?’ Đôi mắt tím của Liên Kiều đảo một vòng, vẻ mặt cực kỳ giảo hoạt … ‘Hắn hả, chắc là còn đang còn ở dưới hố tìm cách trèo lên, cho dù trèo lên được thì cũng bị dán dính ở cửa xe, mấy chiêu đã dùng với anh toàn bộ đều dùng lại với hắn, hô hô …’