Quả nhiên, chỉ một lúc sau bụng Liên Liều đã bắt đầu lộc cộc lộc cộc khó chịu, ngay sau đó đau đớn dần lan ra…
"Có lầm hay không, mới chỉ uống một ngụm thôi mà…”
Liên Kiều ghé sát vào bàn cơm, trên trán bắt đầu rịn mồ hồi.
“ Đây, Liên Kiều, mau ăn cái này vào.”
Phỉ Nhi đưa viên thuốc vẫn mang trên người để đề phòng có chuyện gì đặt vào tay Liên Kiều, rồi đưa chai nước khoáng cho cô.
Liên Kiều ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng bụng vẫn đau âm ỉ.
“Cậu nha, thật là, đi phòng y tế đi.”
Lăng Trang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Liên Kiều, vội vàng đề nghị.
"Không cần..."
Liên Kiều vừa nghe đi tới phòng ý tế, sắc mặt càng thêm tái nhợt,
“ Tớ ghét nhất là bị kim châm , tớ nghĩ nghỉ một lát là tốt rồi, không cần lo lắng, tớ muốn uống thuốc... a, không được, tớ muốn đi toilet.”
Không đợi nói xong, Liên Kiều liền ôm bụng chạy khỏi nhà ăn, bỏ lại ba cô bạn trừng to mắt tò mò nhìn theo.
Rốt cuộc cũng thoải mái hơn, Liên Kiều nhìn chính mình trong gương, dần dần, suy nghĩ của cô đã lạc về nơi xa xôi nào đó...
Người nhảy lầu kia đến tột cùng là ai, còn nữa, vì sao ngực lại bị xé mềm nhũn, người này sau khi chết hình thái như thế nào ?
Quan trọng hơn là —— trong đầu cô lập tức vang lên lời nói của tần Hinh...
“ Các cậu biết không, thầy giáo nói lần này rất kì quái nha, nghe nói cỗ thi thể này tạm thời để ở nhà xác tầng một chỗ chúng ta, hình như là không muốn cho cảnh sát mang đi đâu cả.”
Nghi hoặc trong lòng Liên Kiều ngày càng tăng...
Chết ở trường học, nên phối hợp với cảnh sát làm kiểm tra mới phải, vì sao còn lưu lại thi thể ở trong trường?
Nhà xác tầng một? Đây chẳng phải là nơi bọn họ vẫn làm giải phẫu tử thi sao?
Nghĩ đến đây, Liên Kiều nhất thời khiếp sợ ... tại sao lại làm vậy?
Càng bí ẩn , cô càng muốn tìm hiểu, cuối cùng cô đưa ra một quyết định đến chính bản thân mình cũng phải khiếp sợ, đó là...
Tự mình đi nhà xác tầng một xem!
Sắc trời đã dần ảm đạm, ánh nắng phía Tây cũng đã dần tắt nhường lại bóng đêm buông xuống, toàn bộ tòa phủ trường học đều chìm trong tăm tối, bất âm bất dương, nhìn không rõ màu sắc.
Liên Kiều không khỏi cười thầm, đến ông trời cũng vì hành vi mạo hiểm của cô mà cố tình gia tăng thêm bầu không khí quỷ dị, cô tự nhận mình có gan lớn, cho dù lần đầu mới vào học viện, lần đầu tiên giải phẫu tử thi , cho tới bây giờ cô cũng không thấy khẩn trương như vậy.”
Thang máy dừng lại ở tầng trệt, cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều không khỏi nhìn ánh đèn cảm ứng chuyển sang màu đỏ “ 1”
Cô không khỏi rùng mình, rõ ràng không có gió, vì sao cô lại cảm thấy sau lưng mình một trận lạnh lẽo.
Đèn cảm ứng khiến toàn bộ ánh sáng trong hành lang chiếu thành vệt dài, vô cùng an tĩnh , Liên Kiều cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, rất kì quái, bình thường trước khi giãi phẫu cô thường có cảm giác muốn nhanh kết thúc, nhưng vì sao hôm nay cô lại cảm thấy có cái gì khác thường?
Nếu không bởi vì Tần hinh nói thi thể này có liên quan tới hàng đầu thuật, cô cũng sẽ không xúc động mà chạy tới đây, điều này cũng tốt, không có lí do gì mà xông vào một thế giới không có người cả.
( đoạn này cũng hơi khó)
Nhà xác tầng một rất lớn, phòng lại nhiều, Liên Kiều có ý nghĩ đi tìm từng gian phòng một, cho tới bây giờ, chuyện này cũng chỉ có một mình cô biết.
Rón ra rón rén mở cánh cửa một gian phòng, ngọn đèn bên trong yếu ớt, lộ ra chút ánh sáng hắt ra ngoài hành lang, Liên Kiều mơ hồ có thể nhìn thấy thiết bị y học bên trong, cô nhẹ nhàng thả lỏng một hơi, không phải chỗ này.
Nhìn bóng dáng mình trải dài dừng ở mặt đất ngoài hành lang trơn bóng, Liên Kiều tự nhủ mình phải có đủ dũng khí, lại tiếp tục tiến bước.
Thời gian từng chút lại từng chút qua đi, không gian cũng theo thời gian càng ngày càng trở nên yên tĩnh.
Ngay lúc Liên Kiều đang thật cẩn thận đi ngang qua một gian phòng, cô mẫn cảm nghe được một trận âm thanh truyền đến từ đó, hình như là tiếng bước chân vậy...
Da dầu Liên Kiều run lên, phản ứng đầu tiên của cô là muốn bỏ chạy, nhưng mà..
—
Tỉnh táo lại, sau đó sự hiếu kì lại chiếm trọn cảm xúc của cô lúc này, cô cẩn thận đẩy cửa ra, ánh mắt từng chút nhìn xung quanh...
Đây là một gian phòng có chút kì quái, trong lòng lóe ra ánh sáng đèn điện, thông qua ánh sáng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng, đây không phải chỗ đặt thi thể, lại tới gần một góc tường, mơ hồ có một cái bàn dùng để đặt thi thể lúc giải phẫu, trên mặt bàn trùm một tấm vải trắng.
Gian phòng này cô chưa từng bước vào, kể từ khi cô bắt đầu tới học viện này, gian phòng này vẫn bị khóa chặt, hôm nay tại sao lại không khóa?
Liên Kiều mạnh mẽ nuốt nước miếng, sau đó kiên trì xông vào trong phòng, lưng cô gắt gao dán trên cửa, để cho mắt hoàn toàn thích ứng với sự hôn ám nơi đây sau đó mới rón rén đi tiếp.
Nếu như cô đoán không sai, cỗ thi thể của người nhảy lầu tự sát hôm nay, hẳn là ở đây đi, ngẫm lại cô rất nhanh sẽ tìm ra chân tướng sự việc, trong lòng Liên Kiều thậm chí có chút kinh hoàng.
Tuy rằng cô không có tinh thông hàng đầu thuật như Mặc Di tỷ tỷ, nhưng mà cũng có thể phán đoán... cũng hiểu biết về hàng đầu thuật.
Liên Kiều đi từng bước tới gần cỗ thi thể kia, cẩn thận mang theo một tia sợ hãi, ngay tại thời điểm cô gần tới chỗ cỗ thi thể kia, lúc này, một màn đáng sợ xuất hiện...
Chỉ thấy thi thể phía dưới tấm vải trẳng.... thế nhưng đang động.
Cô nhất thời trừng to mắt, rồi vội vàng chớp mắt.
Đúng vậy, nó đang động, tuy rằng ánh sáng có chút tối, ám muội, nhưng… cô vẫn có thể thấy cỗ thi thể kia đang chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng xốc tấm vải trắng lên...
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
81 chương
99 chương
59 chương
70 chương