"Ai u —— " Cung Quý Dương kêu đau đớn, hòn đá này chuẩn xác nện vào cái ót của hắn, hắn xoay người… vẻ tà mị trên mặt lại hiện lên bên môi. "Hừ!" Trong lòng Liên Kiều đã sớm nở hoa, cô cố ý trừng hắn, vẻ mặt như đang xem chuyện vui vậy. Tốt nhất là hắn tức đến tắt thở mà chạy tới tìm mình tính sổ, như vậy… hắc hắc, hắn liền trúng bẫy của mình,haha! Thật là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con! Cung Quý Dươngnhìn lướt qua cô trong giây lát, mâu quang chợt lóe, bên môi lại gợi lên nét cười đầy tà mị, bộ dáng thản nhiên nhìn xem Liên Kiều sẽ làm gì tiếp, xoay người định… Ai ngờ, lúc hắn vừa định cất bước đi … “ Oa…” Một tiếng khóc như heo bị chọc tiết lần thứ hai vang lên, làm hắn kinh động . Cung Quý Dương lập tức quay đầu lại, lại nhìn thấy tiểu cô nương đang chôn mặt ở hai tay, khóc vô cùng thương tâm “ Này, em khóc cái gì> bị đánh là tôi nha!” Hắn không nghĩ tiểu cô nương này lại có tâm phá hư như vậy, lại còn dùng đá ném người, “ Anh.. anh khi dễ người ta, thấy, thấy chân tôi đau cũng, cũng không cứu giúp, chính là, chính là muốn anh giúp người ta, giúp người ta chữa bệnh mà thôi, làm , làm gì mà thấy chết cũng không cứu a,,, ô ô…” Liên Kiều liều mạng khóc lớn, đầu và vai còn run kên bần bật. Cung Quý Dương là một trong tứ đại tài phiệt , cho nên nói nhược điểm duy nhất của tứ đại tài phiệt… thì ắt phải kể đến là tiếng khóc của đàn bà. Nếu như nghe được tiếng khóc từ nội tâm của người khác, thậm trí tim đều có thể rụng ra, nhưng mà nghe thấy tiếng khóc của đàn bà, thì cảm giác tự nhiên biến thành chán ghét, không hơn. Nhưng mà tiếng khóc của tiểu cô nương trước mắt này lại khiến trong lòng Cung Quý Dương sinh ra phản ứng thứ ba… đó là áy náy! Đã từng gặp bộ dạng sướt mướt của cô, hắn cảm thấy mình tự dưng lại buồn vui vô cớ? có phải cái tiểu cô nương này thực sự bị oan uổng. Nhìn lại cô, gầy tong teo, ốm yếu, tựa như đứa bé đơn thuần, cho dù vừa rồi ném đá nhưng động tác cũng hết sức khờ dại, làm sao lại khiến hắn bất lợi được? Áy náy trong lòng Cung Quý Dương dâng lên, mình có còn là đàn ông không, lại khiến tiểu cô nương khóc nhè! Nghĩ tới đây, hắn bất đắc dĩ lay đầu, vội vàng hướng về phía Liên Kiều đang gào khóc nói: “ Được rồi, tiểu cô nương , đừng khóc nữa, là tôi không tốt, được rồi, tôi đưa em đi phòng y tế!” Liên Kiều không ngẩng đầu lên, mà vẫn oanh oanh khóc, nhưng mà…cô có nghe thấy lời Cung Quý Dương nói, hơn nữa, quan trọng là, cô thực sự nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đang từng bước tiến tới gần mình. A ! Tim lại nhảy dựng lên, cố che giấy loại kích động trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng chôn sâu vào trong lòng bàn tay. "Tiểu cô nương, được rồi —— " Cung Quý Dương ngày một gần Liên Kiều, hắn bước một bước nhìn xung quanh thấy toàn là cỏ xanh, lập tức… "Phù phù!" "A —— " Theo đó Cung Quý Dương hét thảm một iếng, chỉ thấy cả người hắn biến mất khỏi mặt đấy, kế tiếp, liền nghe một tiếng “ bụp… “ một tiếng. "A —— nha đầu chết tiệt kia!" Cung Quý Dương lại rên lên một tiếng thống khổ. "Ha ha —— " Liên Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sau khi kế hoạch được thực hiện, cô cực kì nghịch ngợm ghé vào phía bên kia đang có hai cái chân không thể cử động được, nhìn Cung Quý Dương đang mang bộ mặt phẫn nộ cùng bất khả tư nghị. "Thế nào? Có trời tính cuối cùng vẫn là lọt vào động của tôi đi? Haha… a, đúng, ngàn vạn lần đừng có giãy dụa nha, cái bẫy chuột kia là mới nhất, cho dù lực có lớn, có mạnh, anh càng giãy dụa thì sẽ càng đau, hì hì…” Cô thật sự không nhịn được, ngồi xuống, đứng ở trên nhìn xuống hắn , cười đến vỡ bụng. “ Nha đầu này, vong ân bội nghĩa, tôi có lòng tốt cứu em, em lại chỉnh tôi.” Cung Quý Dương tái xanh mặt, hắn tức giận tới nỗi đã muốn rút gân ra, nhất là gân chân… Đáng chết! cô ấy đúng là dùng bộ bẫy chuột để đối phó với mình! Chẳng lẽ mình là chuột sao? Hắn thực sự thấy xấu hổ, may mắn không phải là bẫy thú ( Sen: bẫy chuột chả là bẫy thú thì là gì hà anh), nếu không may kẹp trúng động mạch cổ , thì chỉ vài giây là teo đời nha. Liên Kiều nghênh ngang đứng dậy, xoa thắt lưng, cười đến bộ trông giống ác ma vậy… “ Này, anh đã cho tôi lĩnh giáo lòng tốt của anh? Thật buồn cười, tôi suýt nữa bị anh hại chết, anh lại còn bày vẻ vô tội, tôi nói cho anh biết nha, này… đây chỉ là mới bắt đầu thôi, chào… ahhaha…” Cô nghịch ngợm vẫy chào hắn, sau đó chạy ra khỏi rừng cây. "Đáng chết, ngươi trở lại nói rõ ràng cho ta!” ( chỗ này để ta- ngươi nhé) Cung Quý Dương giống như con thú gầm gừ, mà chân hắn cũng bị giữ mà truyền đến từng đợt đau đớn. Xưa nay đều là hắn chỉnh người, không ngờ hôm nay thuyền lật trong mương, lại bị nha đầu này chỉnh, nếu tin này truyền ra ngoài, thanh danh anh dũng của hắn liền bị phá hủy. Nhưng mà… hắn rốt cuộc đã đắc tội với tiểu cô nương này ở chỗ nào? ( Sen: muốn biết đi hỏi Hoàng Phủ Ngạn tước) Xem ra là đã sớm chuẩn bị kĩ, cái hỗ này không phải vài phút là có thể đào được. Càng nghĩ, chuyện này nhất định là có liên quan tới Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu không làm sao hắn lại gặp phải sự tình này? Hoàng Phủ Ngạn Tước, chờ ta bắt được ngươi, nhất định đem ngươi xẻ thành tám khối! Lập tức, Cung Quý Dương lấy điện thoại di động ra… được lắm, ít nhất là có tín hiệu! "Hoàng Phủ Ngạn Tước, hạn cho cậu trong vòng nửa giờ lập tức xuất hiện trước mặt tớ, nếu không cậu nhất định sẽ chết, mau !” Hắn bấm một chuỗi dãy số, rống lớn Ai ngờ —— "Thực xin lỗi, tạm thời bây giờ tớ không nghe được điện thoại, gọi lại sau, một câu” tớ sẽ cố gắng gọi lại” sau đó “ Tút” một tiếng Tên đáng chết! thế nhưng lại dùng giọng điệu đó với hắn.