Edit: Sen Beta: Min Hoàng Phủ Ngạn Tước ngơ ngẩn. Mà ngay sau đó —— "A —— " Bạn Liên Kiều kêu lên giống như heo bị chọc tiết, nhanh như chớp nhặt áo choàng bao lấy thân mình, lập tức tiến lên, hai bàn tay nhỏ bé gắt gao che hai mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước. "Không cho phép nhìn, không cho phép nhìn!" Bàn tay nhỏ bé dịu dàng đặt tại hai gò má anh, khiến cho anh lộ ra ý cười nhẹ, loại cảm giác dịu dàng này khiến cho lòng anh rung động, mà trước mắt vẫn như lúc trước hiện lên thân hình tuyệt đẹp kia. Bụng bỗng nhiên căng thẳng, dục vọng nguyên thủy của phái nam dần bành trướng. Đây là lần thứ hai dục vọng của anh được khơi lên kể từ lần đầu tiên ở bể bơi kia. Tại sao có thể như vậy? chẳng nhẽ anh thực sự có hứng thú với thân thể của tiểu cô nương này? Nghĩ đến xác thực là rất buồn cười! " Cái gì không nên nhìn cũng đã nhìn thấy, em , nha đầu em còn muốn che tới khi nào?” Thanh âm trầm thấp bỗng cao lên, mang theo hương vị thuần khiết của rượu ngon vậy. Mãi tới hơn nửa ngày, Liên Kiều mới đỏ mặt thu lại bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt đầy kháng nghị mà nói rằng: “ Anh tại sao không gõ cửa mà đã tiến vào? Còn nữa, như thế nào lại là anh đi vào? Rõ ràng là cô kêu chị Phúc, như thế nào lại biến thành anh? Hoàng Phủ Ngạn Tước bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay nhéo một chút cái mũi nhỏ của cô: “ Thật là vật nhỏ không có lương tâm, tôi là nghĩ tới em không có quần áo để thay, mới gắng gượng mang áo sơ mi của tôi cho em mặc, hơn nữa, đây là chỗ của tôi, cần gì phải gõ cửa?” "Anh —— đại sắc lang!" Liên Kiều hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, lập tức lấy áo sơ mi từ trong tay anh, quay người đi vào phòng thay đồ. Nhìn bóng dáng cô bất bình cùng tức giận, Hoàng Phủ Ngạn Tước bên môi mới chậm rãi nở nụ cười, giờ phút này, anh thế nhưng lại ích kỉ muốn làm cho nha đầu này tức giận. Áo sơ mi nam thật dài rộng mặc trên người Liên Kiều khiến cô trông như là đang mặc váy ngủ, vạt áo sơ mi vừa vặn đến đầu gối của cô, hai chân trắng nõn không hề được che đậy lộ ra ngoài, đôi lắc chân dẫm trên thảm trắng, đẹp như một tiểu tinh linh. “ Thật kì quái nha!” Liên Kiều một bên kéo áo sơ mi trên người một bên nhíu mày nói: “ Đúng rồi, Cung Quý Dương, chị Phúc vừa mới nói anh tìm tôi, có chuyện gì?” Vừa hỏi, vừa tùy tiện ngồi trên ghế salon, tay cầm cái gối ôm vào trong ngực, trông như đứa bé ngây thơ đơn thuần. Hoàng Phủ ngạn Tước cười cười ngồi bên cạnh cô, thân hình cao lớn biếng nhác dựa lưng vào sô pha, “ Tôi có chút khẩn cấp muốn biết ngày mai em đối phó như thế nào với _______ách, Hoàng Phủ ngạn Tước Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa đã nói ra tên Cung Quý Dương! Liên Kiều hé miệng, đôi mắt lóe xa một tia sâu xa____ "Hắc hắc, tạm thời giữ bí mật, tóm lại anh ta nhất định sẽ chết!” “ Ngay cả tôi cũng không thể tiết lộ sao?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy hứng thú hỏi cô, nha đầu này còn lộ ra vẻ thần bí. Liên Kiều nghiêm túc nhìn anh nói: “ Đương nhiên không thể nói cho anh biết, vì anh là bạn tốt của anh ta, nói ra không biết anh có bí mật báo cho anh ta không đâu!” “ Sao có thể thế? Tôi cũng vô cùng hứng thú muốn nhìn thấy bộ dạng cái tên kia sẽ như thế nào!” Hoàng Phủ ngạn Tước cười hả hê. Liên Kiều nhìn người đàn ông trước mặt như là đang nhìn quái vật, anh cười thật quỷ dị, cô cảm thấy có hút tiếc thương cho tên Hoàng Phủ ngạn Tước kia, làm sao lại có một bằng hữu như vậy? “ Như thế vẫn không thể nói được!” Cô nhất định không tiết lộ, ngộ nhỡ đây là anh hiến kế dụ địch thì làm thế nào? Hoàng Phủ ngạn Tước nhún vài, hai tay khoanh trước ngực, không nói gì, nghe nói nha đầu này chiêu chỉnh người cũng không hề nhẹ, anh cũng không đành lòng biết. Liên Kiều vẻ mặt hưng phấn, cô vui sướng khoa chân múa tay mà nói: “ Lần này nhất định là kiệt tác vĩ đại nhất của tôi! Haha! " Tôi đi nghỉ trước!” Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi giật mình một chút, lập tức mới kịp phản ứng, ừ, đúng vậy, cô cũng nên đi nghỉ. "Ngày nghỉ muốn làm việc gì ?” "Tôi a —— " Liên Kiều cố ý kéo dài thanh âm, lập tức cười thần bí, đi tới gần Hoàng Phủ ngạn Tước: “ Đi cắm trại dã ngoại!” "Cắm trại dã ngoại?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nâng cao chân mày rậm của mình: “ Đi một mình?” Liên Kiều bưng miệng cười, lắc đầu: "Cắm trại dã ngoại đương nhiên là phải đi cùng mọi người mới náo nhiệt, tôi mới không chịu đi một mình đấy!” "Ai đi cùng với em?” Hoàng Phủ ngạn Tước bắt đầu tra hỏi. "Ừ —— " Liên Kiều tựa đầu vào bả vai anh, vươn bàn tay bé nhỏ ra bắt đầu đếm : “ Có Lý Hiểu Vũ, Phong Hoa, Khương Khanh Hiên, còn có_______” "Đều là nam sinh?" Hoàng Phủ ngạn tước không đợi cô nói xong đã cắt ngang lời cô nói. "Ừ, đúng vậy!" Liên Kiều bày ra vẻ mặt không hiểu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, nói rằng: " Con gái đều rất nhát gan, hơn nữa là đi dã ngoại cắm trại, các cô ấy tự nhiên sẽ ghét vì sẽ rất vất vả!” Hoàng Phủ Ngạn Tước theo bản năng mà hơi nhíu mày, cắm trại dã ngoại? vậy thì không phải là cả nam nữ đều ngủ ở trong một cái lều? Nghĩ vậy, trong lòng anh cực kì không thoải mái, thậm chí đáy lòng bắt đầu chua lè, không vui chút nào. "Không cho phép đi!" Anh nhẹ nhàng dứt khoát ra lệnh. ách? Lại không cho phép đi? Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ ngạn Tước, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên: “ Cũng đã báo cho gia đình người ta biết rồi, tôi muốn đi!” "Hủy bỏ!” Hoàng Phủ ngạn Tước cố nén sự không thoải mái trong lòng, lạnh giọng quát "Hừ!" Liên Kiều tức giận đến mức quay mặt sang một bên: “ Tôi sẽ không đổi ý, nếu ai đổi ý chính là con chó nhỏ!” "Tôi tình nguyện để em là con chó nhỏ, tóm lại, không thể đi!” Hoàng Phủ ngạn Tước đứng lên, con ngươi đen thâm thúy chuyển động rất nhanh, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.