Edit Sen
Beta: Min
M1NT
Đây là một phòng ở hội quán tư nhân xa hoa nhất ở trung tâm Hongkong, tổng diện tích đạt tới 5500 m2, là câu lạc bộ tư nhân hiện đại nhất quy tụ nhiều tỉ phú cùng hào kiệt( người tài).
Câu lạc bộ xa hoa mang phong cách châu Âu, hội trường dài 17 thước, phía cuối là khu nghỉ ngơi của khách quý, trần nhà cao với những chùm đèn tinh tế, nhà ăn cùng rượu cốc tai đều nổi tiếng nhất thế giới theo yêu cầu xa xỉ của nơi này.
Tất nhiên, điều kiện vào đây cũng rất hà khắc, không đơn giản là trả nhiều tiền thì được vào, mà phải kiểm tra các điều kiện khác nữa.
Địa điểm dùng cơm tuyệt đẹp, lại có tiếng nhạc xung quanh.
Liên Kiều chăm chú ngắm nhìn sau đó bưng ly kem ly đứng lên, cô ăn thử một miếng, rồi phát ra một tiếng vỗ tay:
"Woa, kem ly chỗ này thật ngon nha!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước tao nhã dùng cơm ở bên cạnh, nở nụ cười nhạt nói: “ Sáng sớm đã ăn kem ly sẽ đau bụng, ăn chút đồ ngọt đi, ngoan!”
Nói xong, anh tự mình đem một món đồ ngọt cực kì tinh xảo tới trước mặt cô: “ Đây chính là đồ ngọt độc quyền của nơi này, bên ngoài có đâu!”
Liên Kiều cười ngọt ngào : “Được, tôi nếm, ăn thật ngon, nhưng mà, tôi còn muốn ăn kem ly!” Nói xong, cô nhìn về bốn phía, nói rằng: “ Cung Quý Dương, nói thật, chỗ này thật xa xỉ nha, chỉ là ăn bữa sáng mà thôi, sao lại phải chạy tới chỗ xa hoa như vậy!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai: "Anh chỉ có thể tới nơi này, không phải là đến bất cứ chỗ nào dùng cơm đều được!”
Liên Kiều tự hỏi một chút, lập tức đồng ý nói : "Đúng rồi, thân phận của anh như vậy, chỉ có đến nơi như thế này mới an toàn đi, nói vậy anh chính là hội viên cao cấp, vừa mới thấy anh ngay cả người quản lý cũng ân cần thăm hỏi anh!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi ngược lại cô: “ Nha đầu, em thích kem ly ở đây?”
"Đúng!" Liên Kiều vui vẻ gật đầu, cô thích nhất là kem ly.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói thêm gì nữa, giơ tay lên một chút, phục vụ vội vàng chạy tới, thông minh hỏi han: “Xin hỏi, ngài có việc gì phân phó ạ?”
Kì thật, hội viên vào đây từng phục vụ đều biết, dù sao nơi đây cũng là hội quán to nhất, nhưng hôm nay không biết vị Hoàng Phủ tiên sinh này làm sao, khi hắn vừa muốn xưng hô tên của anh ta, lại bị ánh mắt của anh ta cảnh cáo, cho nên hắn liền biết điều mà xưng là “ Ngài”
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ về phía Liên Kiều một chút, thản nhiên nói: “ Làm thủ tục hội viên cho vị tiểu thư này, phí cùng toàn bộ chi tiêu ghi tên tôi!”
"Được, xin hỏi vị tiểu thư này là ——" Phục vụ chuyên nghiệp làm thủ tục ghi chép.
" Mã vương thất Kuching! Mặt khác các việc khác các anh tự làm, không cần chậm trễ cô ấy dùng cơm!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nói, một bên theo bản năng lấy ra một chiếc khăn tay thay cô lau khóe miệng.
Phục vụ lập tức hiểu ý, hắn vội vàng cúi người nói : “ Ngài yên tâm!”
Kẻ ngốc đều có thể thấy được vị tiểu thư này với hoàng Phủ tiên sinh có quan hệ, đừng nói là người của vương thất, điều kiện đều phù hợp để nhập hội, cho dù là một cô gái bình thường, có Hoàng Phủ tiên sinh đảm bảo, việc nhập hội cũng không có vấn đề gì, chứ nói chi là tiền tham gia hội với các khoản chi tiêu đều do Hoàng Phủ tiên sinh trả.
Liên Kiều trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng, hơn nữa nửa ngày cô mới mở miệng nói : “ Vì sao lại muốn tôi nhập hội? Tôi còn không muốn chơi cùng một chỗ với mọi người đâu, huống chi khi tôi ở trong vương thất, một chút cũng không muốn cùng một nhóm con gái chơi cùng một chỗ! Các cô ấy thật phiền!”
Những lời này đều là nói thật, Liên Kiều bởi vì quy tắc của Vương thất quá nhiều, hơn nữa luôn có những yến hội xa hoa linh tinh tổ chức , khiến cho cô gặp nhiều phiền phức, cho nên mới chạy tới Hong Kong làm nghiên cứu sinh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tao nhã cười: "Nha đầu ngốc, không phải em thích kem ly chỗ này sao? Trở thành hội viên rồi, sau này bất cứ lúc nào em muốn ăn kem ly cũng đều có thể tới!”
Vì kem ly cô phải làm hội viên sao?
Liên Kiều không biết vì cái gì, trong lòng dâng lên một tia cảm động, cô không hề chớp mắt nhìn anh, nhất thời quên ăn kem ly.
"Như thế nào nha đầu, mất hứng sao?" Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết cô bị làm sao.
Liên Kiều cười cười , nụ cười mang theo cảm động và chân thành : “Cung Quý Dương, anh vì sao lại đối tốt với tôi như vậy? Tôi thực sự sợ có một ngày đột nhiên anh không thương tôi nữa…”
"Nha đầu ngốc!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay xoa đầu cô, mang theo sự sủng nịnh cùng trìu mến, “Anh nói rồi, em đáng yêu như vậy, anh sẽ không làm em đau lòng!” (Ôi chị này vì mấy câu nói ngọt dễ bị lừa quá ah~)
Liên Kiều càng thêm cảm động, cô đứng dậy, không hề để ý tới hoàn cảnh xung quanh ngồi lên đùi anh, hai tay quàng qua cổ anh, đầu tựa vào ngực của anh.
Đây là một động tác khiến cô cảm thấy an toàn.
"A, nha đầu ngốc..."
Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi đầu cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, trong lòng có chút ê ẩm, bời vì anh biết Liên Kiều luôn thiếu thốn tình cảm và cảm giác an toàn, chỉ cần người khác thật tình đối với cô, cô đều sẽ vô cùng cảm kích, nhưng mà_______ anh không muốn làm cho cô cảm kích chính mình.
Tại thời điểm anh đang tràn ngập sự hưởng thụ đối với thời khắc này, Liên Kiều như là nghĩ tới cái gì lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn mà nói rằng:
"Tôi cho anh biết một tin tức tốt nha!"
"Tin tức tốt? Tin gì tốt?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười theo cô, tâm tình vô cùng tốt.
Anh dần dần phát hiện, tâm tình chính mình lại dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cô bé này, thấy cô cười, tâm anh như được uống mật ngọt, nhìn thấy cô khóc, tâm anh lại như bị đè nén đau lòng, nhìn bộ dáng cô nghịch ngợm, anh cũng như là trở lại thời còn bé vô cùng thoải mái.
Đây là bởi vì cái gì, Hoàng Phủ Ngạn Tước không muốn lại truy cứu, anh chỉ biết hiện giờ anh thực sự có hứng thú đối với tiểu nha đầu này
"Sáu giờ chiều hôm nay, tại hồng quán Phi Luân Hải sẽ biểu diễn, anh đi cùng với tôi được không?" Liên Kiều làm nũng hướng về phía anh cười nói.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
81 chương
99 chương
59 chương
70 chương