Thần thái yêu kiều của Liên Kiều khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm lòng được. Hắn nhẹ nâng gương mặt trắng nõn của cô, cảm thụ sự mềm mại truyền đến nơi đầu ngón tay. Tay dần dời xuống đôi cánh môi mềm mại của cô nhẹ nhàng, trân trọng vuốt ve như đang nâng niu một vật báu.
‘Anh yêu em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm thấp vì nhuốm màu tình dục mà trở nên khàn khàn càng mê người, đôi môi lửa nóng thay thế cho bàn tay tinh tế nhấm nháp đôi môi hồng nhuận của cô, đầu lưỡi đùa nghịch chiếc lưỡi thơm tho của cô, nhẹ nhàng cắn nuốt khiến cho toàn thân Liên Kiều như có một dòng điện hung hăng chạy qua, cả người khô nóng không chịu nổi.
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước dời môi đến bên vành tai cô, nhẹ nhàng cắn mút, Liên Kiều không tự chủ được khẽ rên một tiếng, cô hạnh phúc nhắm mắt lại, hưởng thụ sự trìu mến mà người đàn ông mình yêu mang đến cho mình.
Dường như hiểu được cảm giác của cô, hắn dần dần đưa tay chuyển đến vị trí cô muốn, tiến vào giữa hai chân, thân mật âu yếm cô. Ngón tay nghịch ngợm đùa bỡn nơi nhạy cảm nhất, một tay dán lên nơi đẫy đà của cô, đầu lưỡi ở bên vành tai không ngừng khiêu khích, cùng lúc đánh thức tất cả các giác quan của cô.
Liên Kiều bị hắn khiêu khích đến khó nhịn, vầng trán tinh tế phủ một tầng mồ hôi mỏng, miệng khô lưỡi nóng. ‘Ngạn Tước, em yêu anh!’ Cảm giác hư không trong thân thể được lấp đầy khiến cô không kìm được một tiếng rên khẽ, lập tức cảm thấy mình được ôm thật chặt, dán sát vào lồng ngực ấm áp của hắn. Tư thế này khiến cho cơ thể hai người tiếp hợp kín kẽ không có chút kẽ hở, khoái cảm trí mạng mấy lần suýt dìm cô ngất trong biển tình.
Hồi lâu hai người mới thoáng tách ra nhưng vẫn duy trì khoảng cách cực kỳ thân thiết, hơi thở nóng rãy của hắn quẩn quanh nơi bờ môi đỏ mọng của cô, tràn ngập cảm giác ái muội. Trong khoảnh khắc tiến vào trong cơ thể cô, một cảm giác mạnh mẽ ập đến khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước rung động mãnh liệt, chính giây phút đó hắn mới thực sự cảm giác được chính mình đã có được cái gì.
Nhiệt độ trong phòng vấn không ngừng tăng cao, dưới sự dẫn dắt của hắn, Liên Kiều càng lúc càng không có sức chống cự, cả người mềm nhũn vô lực, hai tay cứ vậy vòng qua vùng cổ tráng kiện của hắn, thân thể không khống chế được dán sát vào cơ thể hắn.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nhỏ dần, hòa cùng tiếng rên khe khẽ yêu kiều của cô gái và tiếng thở thô ráp của người đàn ông …
***
Khi kim giờ và kim phút nằm chồng lên nhau, chiếc chuông đồng hồ lớn chậm rãi gõ mười hai tiếng báo hiệu nửa đêm. Hai người phụ nữ nãy giờ vẫn lẳng lặng ngồi trong phòng sách vẫn ngồi yên không động đậy. Khi tiếng gõ cuối cùng vang lên, cả người Dodo như càng liễu rũ, không còn chút sức lực nào ngã nhào vào sofa. Mặc Di Nhiễm Dung kinh hãi kêu lên … ‘Cô sao vậy?’ Vừa tiến đến bên cạnh đỡ lấy thân người cô, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô, Mặc Di Nhiễm Dung sợ đến giật mình.
Dodo nằm trong lòng Mặc Di Nhiễm Dung, sắc mặc càng lúc càng kém, nét hồng hào trên gương mặt dần dần bị rút hết giống như một người đang dần dần bị rút đi linh hồn.
‘Rốt cuộc các người cũng thành công rồi!’ Dodo gian nan nhếch môi, cố nở một nụ cười nhưng Mặc Di Nhiễm Dung không khó cảm nhận được cơ thể trên tay mình đang càng lúc càng lạnh, ngay cả bàn tay cũng dần trở nên lạnh như băng. Cô kinh hoảng thốt lên: ‘Sao lại như thế chứ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?’ Vừa hỏi vừa cố sức kéo cô ngồi dậy. Mái tóc dài của Dodo buông thõng trên vai, cô không trả lời câu hỏi của Mặc Didu mà chăm chăm nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu nhìn màn mưa tí tách sau khung cửa thủy tinh, môi chầm chậm câu lên một nụ cười, thần thái nhẹ nhõm như được giải thoát, một sự nhẹ nhàng trong tâm linh chưa từng có trước đây.
Lòng Mặc Di Nhiễm Dung chợt thắt lại, một cảm giác bất an đột nhiên dâng lên trong lòng. Cô đưa tay sờ trán của Dodo sau đó lật mi mắt của cô quan sát rồi giật nảy người.
‘Cô … cô sao có thể làm như vậy được?’ Từ sofa Mặc Di Nhiễm Dung đứng bật dậy, bụm miệng che đi một tiếng kêu kinh hoàng, giọng nói vừa gấp gáp vừa tức giận.
‘Anh ấy rốt cuộc đã rời khỏi tôi, mà tôi cũng mệt quá rồi!’ Dodo cười một cách yếu đuối, nước mắt từ trong hốc mắt đã lặng lẽ rơi.
Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy không nói tiếng nào lập tức đỡ cô ngồi thẳng sau đó ngồi xuống đối diện với cô, trong miệng không ngừng đọc những lời chú mà người ngoài không thể hiểu được, bầu không khí dị thường dần lan tràn khắp cả căn phòng.
Trên trán Mặc Di Nhiễm Dung bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, miệng vẫn không ngừng mấp máy nhưng bên tai cô chợt vẳng đến một giọng nói vô lực … ‘Không có ích gì đâu, tôi nói rồi … tôi đã hạ Tuyệt Giáng. Cô vĩnh viễn cũng không thể phá giải được.’
Mặc Di Nhiễm Dung mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím lạnh nhạt của Dodo, thốt lên từng chữ một: ‘Tại sao chứ? Tại sao cô nhất định phải làm như vậy?’
Dodo cười yếu ớt, đôi môi không chút huyết sắc khẽ thốt lên hai chữ: ‘Giải thoát!’
***
Lại là một buổi sáng hoa thơm chim hót líu lo, trận mưa tối qua khiến cho cả vườn hoa tràn đầy sức sống, phong cảnh trong khu biệt thự vừa đẹp như cổ tích lại vô cùng chân thật.
Hàng mi dày rợp của Liên Kiều khẽ động, cô chậm rãi mở mắt, mấp máy hàng mi mấy cái như muốn xua đi sương mù trong mắt, đôi mắt màu tím xinh đẹp rốt cuộc dần nhìn rõ mọi vật. Dù là trong giấc ngủ nhưng cơ thể Liên Kiều vẫn bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm chặt không rời, cánh tay rắn rỏi vòng qua người cô như một sự tuyên cáo chủ quyền. Mùi hương nam tính thuộc về riêng hắn tràn ngập khứu giác cô, mùi long diên hương nhàn nhạt quen thuộc đó lấp đầy trong từng hơi thở của cô, khiến cô cảm thấy thật đầy đủ và thỏa mãn.
Nhè nhẹ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nằm cạnh mình … gương mặt anh tuấn, đôi mắt thâm thúy được giấu sau hàng mi đang khép, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi như tạc. Hoàng Phủ Ngạn Tước của cô! Trong giấc ngủ hắn vẫn như thế, tao nhã mang theo chút bá đạo uy quyền khiến người ta không khỏi sinh lòng ái mộ.
Một niềm hạnh phúc đột ngột trào dâng trong lòng Liên Kiều… Có phải mình lại có được hắn rồi không? Liên Kiều đột nhiên có chút sợ hãi, cô không dám gọi hắn tỉnh dậy cũng không dám ngồi dậy đi tìm chị hỏi cho rõ. Ngay lúc này cô chỉ có một ước muốn đơn giản, cứ muốn hắn ôm cô vào lòng thế này mãi cho dù là hắn ngủ cũng được mà tỉnh cũng thế, được nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần như thế này cũng là một loại hạnh phúc.
Nhịn không được, Liên Kiều nhẹ đưa tay lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của hắn, không kìm lòng được, môi nở một nụ cười ngọt ngào.
‘Đang làm gì thế?’
Chính đang lúc cô ngây ngô cười, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên bên tai, thì ra hắn sớm đã tỉnh giấc, chỉ là giả vờ ngủ theo dõi hành động vụng trộm của cô, cánh tay rắn rỏi đang vòng qua người cô hơi siết một tí cho cô biết hắn đã thức.
Cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy như đầm nước của hắn, ‘Không có gì!’ Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều chợt ửng hồng, cô ngây ngô cười.
‘Nha đầu, mới sáng sớm đã ngẩn ngơ cười, cái gì làm em cao hứng đến vậy hử?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt lật người lại, trong chớp mắt đã đem cô áp xuống dưới thân, sự mềm mại từ cô khiến trong hắn lại dâng lên một nguồn nhiệt quen thuộc.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
81 chương
99 chương
59 chương
70 chương