‘Tùy cô, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.’ Chừng như chẳng hề có ý muốn giải thích thêm, càng không muốn nói thêm gì nữa, Dodo nhàn nhạt nói một câu không đầu không đuôi rồi bước đi. Mặc Di Nhiễm Dung chau chặt mày, một cơn gió đêm thổi qua khiến toàn thân cô lạnh run. Chính đang lúc cô lòng đầy nghi vấn thì Dodo chợt ngừng bước, xoay người lại nhìn cô bằng một ánh mắt phức tạp, khó mà nắm bắt được … ‘Cô và Liên Kiều thật đáng thương. Cô ta bởi vì có cô và Ngạn Tước mà may mắn hay đau khổ còn chưa rõ mà cô thì cũng chẳng khác gì.’ Mặc Di Nhiễm Dung nhất thời sửng sốt … ‘Cô nói vậy là có ý gì?’ Dodo không nói gì thêm, chỉ cười khẩy một tiếng, lần này không hề ngoảnh đầu lại. Bỏ lại một Mặc Di Nhiễm Dung ngơ ngác đứng đó, lòng đầy nghi hoặc. *** Đêm thật dài, ánh trăng chiếu xuống bóng dáng cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến nó càng dài thêm. Khi hắn từ vườn hoa trở lại phòng ngủ, vừa đẩy cửa bước vào đập vào mắt hắn là hình ảnh Dodo đang ngồi bất động trên giường vừa giống như đang đợi hắn trở lại lại giống như đang suy nghĩ điều gì. Ánh trăng soi một bên sườn mặt của cô khiến gương mặt cô càng thêm phần xinh đẹp nhưng lại mang theo một nỗi sầu muộn khiến người ta thấy mà đau lòng. ‘Sao em lại thức giấc rồi?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô, hơi sửng sốt một chút rồi bước nhanh đến, ôn nhu hỏi. Dodo ngẩng đầu nhìn hắn, ánh trăng chỉ chiếu được một bên mặt cô, cô điềm tĩnh nhìn vào đôi mắt đen thẳm của hắn, đôi mắt thâm thúy mê người nhưng lại mang theo một sự xa cách gần như không thể tiếp cận. Vĩnh viễn xa cách... Cho dù hiện giờ cô đã là người phụ nữ bên cạnh hắn. Hắn đối xử với cô luôn dịu dàng chu đáo nhưng luôn có một khoảng cách mà cô không thể xóa bỏ được, càng muốn đến gần thì lại càng xa xôi. Chẳng lẽ … chỉ có Liên Kiều mới có thể khiến hắn vui vẻ thực sự? ‘Nghĩ gì vậy? Ngủ không được sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn mình, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi áy náy, hắn thở dài một tiếng, bước đến ôm cô vào lòng. Dodo khép mát lại, lẳng lặng hít thở mùi hương của riêng hắn, người đàn ông này, cô yêu hắn như vậy, có lẽ cả đời này cũng không thể quên. ‘Anh sẽ quên em sao?’ Cô hỏi, giọng thật nhỏ nghe qua chỉ như gió thoảng. Hoàng Phủ Ngạn Tước sửng sốt, hắn lại nhớ đến những lời cô gái nói trong vườn hoa. ‘Sao đột nhiên lại hỏi vậy?’ Dodo dán mặt mình sát vào ngực hắn, hàng mi dài bởi vì tâm tư bất an mà hơi rung động, ‘Không có gì, chỉ là tự dưng cảm thấy thế sự vô thường, một người muốn quên một người là một chuyện thật dễ dàng nhưng cũng thật khó khăn, mâu thuẫn lắm phải không?’ Bất chợt Hoàng Phủ Ngạn Tước nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô .. ‘Suy nghĩ lung tung gì vậy?’ Trong bóng đêm, môi Dodo câu lên một đường cong mê cười nhưng trong ánh mắt đầy vẻ tịch mịch. ‘Ngạn Tước, trên người anh … có mùi thơm của hoa nha.’ Câu nói như vô tình lại như có ý của Dodo khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước chột dạ. Trong câu nói của cô nghe không ra có ý trách móc, cũng không có chút tức giận nào nhưng mang theo một nỗi buồn nhàn nhạt càng khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút tự trách vì những hành vi lúc nãy của mình. Tay Dodo áp lên má hắn, dè dặt vuốt ve những đường nét trên gương mặt anh tuấn mê người của hắn mang theo vô hạn quyến luyến. ‘Anh yêu cô ấy sao? Phải vậy không?’ Cô hỏi rất nhẹ nhàng nhưng nghe vậy, thân hình Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cứng đờ. ‘Ngạn Tước …’ Lòng Dodo như chìm xuống đáy, cái cảm giác này … thật đau đớn. Trốn không thoát, số mệnh đã định sẵn cô trốn không thoát khỏi tay hắn! Nhưng đây là kết quả mà cô đã đoán được trước, không phải vậy sao? Chỉ là … trước khi thời khắc đó đến, cô tuyệt đối không thể chùn bước. Bởi vì cô đã yêu người đàn ông này đến không còn thuốc chữa nữa rồi. Thấy vẻ đau khổ trong đôi mắt cô, sự áy náy lại dâng lên trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn nói khẽ … ‘Xin lỗi em!’ Dodo ngồi thẳng dậy, nhìn hắn hỏi nhỏ: ‘Câu xin lỗi này của anh là bởi vì … câu trả lời của anh là “phải” sao?’ Dù đau khổ nhưng cô không thể không hỏi một lần cho rõ. Nếu như có thể, Dodo cảm thấy mình chẳng thà ngu ngốc một chút. Ngón tay Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vuốt má cô, hắn nhìn cô đăm đăm, trong bóng đêm, đôi mắt hắn vẫn tinh tường như hai vì sao, ‘Anh … đúng là đã yêu cô ấy.’ Lòng … chợt đau quá! Dodo bất giác đưa tay chặn nơi ngực như muốn xoa dịu cơn đau đó, ngay cả hô hấp cũng trở nên thật khó khăn. ‘Xin lỗi em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cô vào lòng lần nữa, sự áy náy trong mắt càng nồng đậm, ‘Em là vợ anh, yên tâm đi, anh và cô ấy sẽ không có gì đâu!’ Cũng là lúc hắn nên tỉnh táo lại rồi. Người hắn nên yêu, nên để tâm đến phải là Liên Kiều hắn đang ôm trong lòng kia chứ không phải là Liên Kiều hay khóc đó. Nhưng không hiểu sao … ngay cả hắn cũng không thuyết phục được chính mình rằng những lời kia là xuất phát tự đáy lòng chứ. Dodo làm sao mà không cảm nhận được điều đó, nhưng cô tình nguyện tin tưởng lời hắn nói là thật, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt, cánh tay nõn nà vòng ôm lấy hắn, giọng nói mang theo vô hạn khẩn cầu … ‘Ngạn Tước, thật lòng yêu em được không? Chỉ cần một giây phút thôi cũng đủ…’ Nghe giọng nói khổ sở của cô, lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thêm bất an, hắn nhẹ nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt cô … ‘Liên Kiều, xin lỗi em. Tối nay đã khiến em đau lòng nhưng sẽ không vậy nữa đâu. Anh sẽ hết lòng vì em. Sẽ không có chuyện như tối nay nữa đâu!’ Nói xong hắn chủ động dặt môi mình lên đôi môi run rẩy của cô. Cả người Dodo run rẩy kịch liệt, một giọt nước mắt nhẹ lăn trên má cô ta rồi lặng lẽ tan đi không còn dấu tích.