Buổi trưa ở Lãnh Uyển thật ấm áp, ánh mặt trời tán loạn trên tán lá chiếu xuống thảm cỏ tạo nên những bóng nắng xen kẽ nhau, gió dìu dịu đưa lại mùi hương hoa thơm ngát, cả biệt thự Lãnh Uyển chìm dưới ánh mặt trời như một tòa thành trong cổ tích được bao phủ bởi một vầng hào quang, đẹp đến không chân thực.
Trong buổi trưa yên tĩnh như vậy, khi Liên Kiều đến phòng của Hoàng Phủ Anh, cô thậm chí cửa cũng lười gõ, trực tiếp xông vào.
Hành động đột ngột của cô khiến Hoàng Phủ Anh đang ở trong phòng bị dọa nhảy dựgn, cô sửng sốt nhìn Liên Kiều.
‘Anh Anh, anh hai em tối mai là đến Lãnh Uyển rồi!’
Liên Kiều ngồi xuống một bên của chiếc sofa, tiện tay cầm lấy một quả táo, cắn một miếng to, hoàn toàn chẳng có chút dáng vẻ thục nữ nào.
Đôi mắt đẹp của Hoàng Phủ Anh rõ ràng là ngay lập tức trở nên ảm đạm, nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ ảm đạm biến mất không dấu tích, cô mỉm cười: ‘Nhất định là do anh hai nhớ chị rồi, chỉ mong anh ấy đừng trách tội em là tốt rồi.’
‘Sao lại trách em chứ? Ngạn Tước lo cho em còn không kịp nữa là. Nhưng mà Anh Anh này …’
Liên Kiều lại cắn một miếng nữa, chậm rãi nuốt xuống, đôi mắt màu tím như hoa tử lan chợt có vẻ ngưng trọng nhìn Hoàng Phủ Anh: ‘Thực ra chị cảm thấy rất áy náy!’
‘Tại sao chứ?’ Hoàng Phủ Anh nghe không hiểu.
Liên Kiều thở dài một tiếng, ‘Ban đầu, đến Ý là ý kiến của chị, mục đích chính là muốn giúp em khuây khỏa, đem những chuyện không vui đều quên đi nhưng bây giờ chị lại không thể dẫn em đi đâu, còn bị Lãnh Thiên Dục nhốt ở trong này. Ngày mai khi em gặp lại Ngạn Tước, tâm trạng chắc là khó chịu lắm, không phải sao?’
Một tia phức tạp chợt lan tỏa trong mắt Hoàng Phủ Anh nhưng rất nhanh đã bị nụ cười của cô xua tan mất, cô nhìn Liên Kiều, tận lực làm cho mình như không có chuyện gì.
‘Sao có thể chứ? Liên Kiều, chị yên tâm đi, có một số ảo tưởng nhất định phải bị phá vỡ, bằng không sống hết đời cũng sẽ không vui. Cảm tình của em dành cho anh Ngạn Tước cũng giống như vậy, em đã sớm hết ảo tưởng, sẽ xem anh ấy như một người anh trai thật sự.’
‘Anh Anh, em thật sự nghĩ vậy sao?’
‘Thật sự!’
Một nụ cười nhàn nhạt treo nơi khóe miệng Hoàng Phủ Anh, mong manh như một cánh hoa trong gió, nhưng trong ánh mắt của cô hiện rõ sự quyết tâm cùng dũng khí.
‘Liên Kiều, em thật sự phải cám ơn chị. Anh Ngạn Tước nói đúng, em từ nhỏ đến lớn chưa được tiếp xúc với thế giới bên ngoài cho nên mới đặt toàn bộ tâm trí, ảo tưởng của mình vào người anh ấy. Lần này tuy không phải là đi du lịch khắp thế giới như chỉ cần được đi ra ngoài thì em đã biết thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp, cuộc sống của em, suy nghĩ của em cũng trở nên phong phú hơn nhiều.’
Liên Kiều nghe cô nói vậy, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm sau đó đi đến ôm chặt lấy Hoàng Phủ Anh …
‘Anh Anh, em nghĩ được như vậy thì tốt quá rồi. Chị còn tưởng rằng mình muốn giúp em hóa ra lại hại em.’
‘Liên Kiều ngốc, chị sao lại có thể nghĩ như vậy chứ? Chị đã vì em mà bỏ nhà đi, chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến em cảm động lắm rồi.’ Hoàng Phủ Anh cũng vòng tay ôm chặt lấy cô, hai cô gái cùng cười thật vui vẻ.
Một lúc sau …
‘Ai yo, đúng rồi suýt nữa thì chị quên nói với em một chuyện quan trọng.’ Liên Kiều đột nhiên nhớ ra, thét lên một tiếng.
‘Sao vậy? Chị đến không phải để báo với em là anh hai ngày mai đến Ý sao? Còn chuyện khác nữa sao?’
‘Đương nhiên là không phải rồi, còn một chuyện còn quan trọng hơn.’
Hoàng Phủ Anh nghe cô nói vậy càng tò mò hơn, cô nghiêng đầu nhìn Liên Kiều, không biết cô định nói gì.
Liên Kiều liếm liếm môi, đôi mắt màu tím linh lợi đảo một vòng sau đó nhẹ giọng nói: ‘Anh Anh, thực ra … chị đến tìm em là vì muốn … nhờ em.’
‘Nhờ em?’
Hoàng Phủ Anh càng nghe càng không hiểu, sao tự dưng Liên Kiều lại nói ra câu này?
Liên Kiều gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: ‘Là như vậy, sau khi chị nghe xong điện thoại của Ngạn Tước đã suy nghĩ rất lâu. Ngạn Tước sau khi đến đây chắc chắn chúng ta sẽ càng không được tự do nữa, càng đừng nói đến đi ra ngoài chơi bởi vì Ngạn Tước nhất định sẽ đi theo.’
‘Điều đó là đương nhiên rồi, anh hai lo lắng cho chị mà, bằng không sao lại bỏ hết công việc mà chạy đến nước Ý xa xôi này chứ? Chị muốn đi đâu chơi, anh ấy nhất định sẽ dẫn chị đi.’ Hoàng Phủ Anh không cần suy nghĩ, nói thẳng.
‘Vấn đề chính là ở đó đó …’
Liên Kiều bĩu môi, đôi mày lá liễu nhẹ chau, ‘Chị vẫn luôn mốn cùng em, lại còn Tiểu Tuyền, ba người chúng ta tự do tự tại hưởng thụ cảnh đẹp của nước Ý, cho dù chỉ là một ngày cũng được chứ có mấy người đàn ông đi kèm thì thậtchẳng giống ai.’
Hoàng Phủ Anh trố mắt nhìn cô, cảnh giác hỏi lại: ‘Liên Kiều, rốt cuộc là chị muốn làm gì chứ? Anh hai đã sắp đến đây rồi, chị đừng làm loạn nữa mà.’
‘Đâu có đâu.’
Liên Kiều xua tay, nhìn Hoàng Phủ Anh cười ngọt ngào: ‘Thực ra … chỉ cần em chịu giúp chị, thứ nhất là sẽ không gây ra chuyện gì náo loạn, thứ hai là có thể thỏa mãn tâm nguyện của chúng ta.’
‘Chị … chị muốn em làm gì?’ Hoàng Phủ Anh thấy mắt cô chợt lóe sáng, trong lòng liền thấp thỏm không yên.
‘Đơn giản thôi, như vầy …’
Liên Kiều đưa miệng kề sát tai cô, nhỏ giọng thì thào kế hoạch của mình, càng nói càng cao hứng, càng nói biểu tình trên mặt càng phong phú.
Nhưng biểu tình của Hoàng Phủ Anh vừa hay hoàn toàn trái ngược với cô, cô càng nghe càng kinh ngạc, đến cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp thậm chí còn trừng lớn.
Đợi Liên Kiều nói xong, cô liều mạng lắc đầu: ‘Không được đâu Liên Kiều, em … em làm sao mà làm được chứ?’
‘Được mà, em nhất định có thể. Chỉ cần em biểu hiện khổ sở một tí, tội nghiệp một tí, hắn nhất định sẽ đồng ý thôi.’ Liên Kiều nói một cách khẳng định.
‘Nhưng mà … nhưng mà …’
‘Ai ya, đừng có nhưng mà nữa mà, tin chị đi, em nhất định có thể thành công mà. Em trước giờ rất ngoan ngoãn, anh ấy nhất định sẽ không nghi ngờ là em đang nói dối đâu.’
Liên Kiều vừa kéo kéo tay Hoàng Phủ Anh như nài nỉ vừa nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn, cực kỳ tội nghiệp: ‘Anh Anh, chẳng lẽ em không muốn đi ra ngoài chơi hay sao? Đây là cơ hội cuối cùng đó nha.’
Mặt Hoàng Phủ Anh đầy vẻ khó xử nhưng khi nhìn vẻ đáng thương lẫn nài nỉ của Liên Kiều cô chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
‘Yeah, Anh Anh vạn tuế! Em thật đáng yêu nha …’ Liên Kiều lại ôm cô lần nưa, khoa trương đặt một nụ hôn lên gò má trắng mịn của cô.
Hoàng Phủ Anh cười khổ một tiếng nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt bất đắc dĩ, sau cùng chỉ nói một câu: ‘Em phải nói trước, em chỉ cố hết sức giúp chị thôi, còn chuyện có thể gạt được anh ấy hay không em cũng không nắm chắc đâu nha.’
‘Được rồi được rồi. Em chỉ cần làm theo đúng những gì chị vừa nói thì nhất định sẽ không có vấn đề gì. Đi đi, đi nhanh đi.’ Liên Kiều vội vàng đẩy cô ra khỏi phòng.
Hoàng Phủ Anh vô lực thở dài một tiếng, cô biết mà, Liên Kiều chỉ yên tĩnh được một lúc là lại bày trò ngay.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
102 chương
116 chương
51 chương
60 chương
10 chương
31 chương
3 chương