Có một chút bực dọc xẹt qua mắt Niếp Ngân , ‘Mặc Di tiểu thư, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin cáo từ!’
Mặc Di Nhiễm Dung thấy hắn sắp đi thật, bàn tay nhỏ nhắn chợt nắm chặt, bước nhanh về phía trước …
‘Đợi chút!’
Niếp Ngân không biết rốt cuộc cô định làm gì, đành đứng lại chờ.
‘ Niếp tiên sinh, cổ áo ngài dính gì đó, tôi … tôi giúp ngài gỡ xuống …’
Mặc Di Nhiễm Dung bước nhẹ đến, thật sát bên người hắn, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy hơi thở nam tính của hắn.
Bàn tay run rẩy hướng về phía cổ áo hắn, thực ra thì … nơi đó chẳng có gì hết.
Nhẹ vỗ vài cái lên đó sau đó đôi mắt màu tím nhìn hắn không chớp.
‘Mặc Di tiểu thư, cô …’ Niếp Ngân nghiêng đầu nhìn theo từng động tác của cô, nhưng không biết vì sao trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Cảm giác này … rất ám muội.
Có một loại tình thú nói không nên lời, giống như … giống như muốn tìm một cách nào đó để phát tiết.
Trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung lộ ra một tia đau lòng nhưng rất nhanh đã hồi phục lại, cô nhấc tay, vuốt nhẹ lên gương mặt cương nghị anh tuấn của hắn, lần theo từng đường nét trên gương mặt hắn, trong ánh mắt là vô hạn quyến luyến.
Niếp Ngân giống như bị trúng tà, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp, một giây sau, eo cô đã bị cánh tay mạnh mẽ của hắn bám chặt lấy.
‘ Niếp Ngân …’ Mặc Di Nhiễm Dung mềm nhũn trong tay hắn để mặc tay hắn lướt trên thân thể mình.
Hắn là người cô yêu không phải sao …
Trong giờ phút này, trong mắt Niếp Ngân chỉ có cô, ngón tay thon dài trượt nhẹ trên gương mặt xinh xắn của cô, thì thào: ‘Em thật đẹp …’
Trong ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung tràn đầy hạnh phúc, cô nghiêng đầu nhẹ giọng nói với hắn: ‘Anh rất quan tâm đến vết thương của em phải không, anh xem này …’
Nói xong, cô cắn răng lấy hết dũng khí kéo một góc áo xuống, để lộ bờ vai trắng như bạch ngọc.
Trên vai vết thương sớm đã không còn, bờ vai trắng trẻo không chút tỳ vết lộ ra trước mắt hắn.
Nhưng … Trong mắt Niếp Ngân lại thấy một vết thương vẫn còn chưa lành.
‘Xin lỗi … là anh hại em bị thương …’
Bàn tay hắn run run phủ lên miệng “vết thương”, trong đáy mắt chỉ toàn là đau lòng, sau đó hắn cúi xuống, một giây sau, đôi môi nóng rực đặt xuống bờ vai cô một nụ hôn.
‘Aaaa…’ Mặc Di Nhiễm Dung giật mình kêu lên một tiếng, không ngừng thở dốc.
‘ Niếp Ngân … Niếp Ngân …’
Cô không ngừng kêu tên hắn, ‘Đừng rời xa em …’
‘Được … anh sẽ không rời xa em …’
Niếp Ngân cũng nỉ non bên tai cô, tiếng kêu của cô như một loại dụ hoặc khiến hắn bị vây hãm, đôi môi lửa nóng càng thâm nhập sâu hơn.
Hô hấp của Mặc Di Nhiễm Dung càng lúc càng nhanh, cô cũng cảm nhận được tim của Niếp Ngân cũng không ngừng tăng tốc, bàn tay nhỏ nhắn vòng lên bám vào gáy hắn.
Mép áo càng lúc càng tuột xuống nhưng đối với Niếp Ngân mà nói như thế còn chưa đủ …
Hắn ôm ngang lấy cô, hai người cùng ngã xuống chiếc sofa rộng rãi.
‘ Niếp Ngân …’ Đôi mắt màu tím của Mặc Di Nhiễm Dung lấp lánh ánh lệ bởi vì hành động của hắn mà càng cảm thấy đau lòng.
Thấy nước mắt cô bắt đầu rơi, Niếp Ngân đau lòng nói: ‘Ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng lắm …’ Hắn thấp giọng nỉ non bên tai cô, lần nữa cúi đầu xuống, mang theo quyến luyến và sủng nịch hôn lên trán cô, chóp mũi sau đó là …
Khi đôi môi anh đào chạm vào môi hắn, giây phúc đó Mặc Di Nhiễm Dung triệt để trầm luân rồi, cô trước giờ không biết thì ra người đàn ông này lại bá đạo như thế, ý thức chiếm hữu mạnh như thế …
Chính lúc hai người chìm đắm trong ái tình …
‘Phanh …’ Một tiếng sập cửa lớn gần như làm rung chuyển cả căn biệt thự, sau đó là một tiếng rống …
‘ Niếp Ngân , anh đang làm gì thế?’
Tiếp theo đó là một tràng tiếng bước chân, sau đó thân thể nhỏ nhắn của Mặc Di Nhiễm Dung bị một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ kéo lên.
Niếp Ngân trấn tĩnh nhìn lại, thì ra là Hoàng Phủ Ngạn Thương!
Mà sau lưng hắn là Lãnh Tang Thanh, cô gần như vào phòng cùng một lúc với Hoàng Phủ Ngạn Thương.
Lãnh Tang Thanh dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn quanh căn phòng, sau đó ngây ngốc đứng yên ở đó.
Mặc Di Nhiễm Dung y phục không chỉnh tề đang được Hoàng Phủ Ngạn Thương ôm vào lòng.
‘Anh Ngạn Thương …’ Cô không ngờ hắn lại trở về vào đúng lúc này.
Hoàng Phủ Ngạn Thương lửa giận bừng bừng, không trả lời cô mà vung quyền nhắm về phía Niếp Ngân đánh tới …
‘Đáng chết, anh lại dám bắt nạt Nhiễm Dung? Anh đúng là đồ cầm thú!’
Bàn tay hung hăng đánh qua bị Niếp Ngân dễ dàng dùng tay chặn lại, sức tay của hắn quá mạnh, ngoài sức tưởng tượng của Hoàng Phủ Ngạn Thương.
‘Lãnh Thiên Dục cũng chỉ đánh ngang tay với tôi, chỉ bằng cậu mà muốn ra tay sao?’
Niếp Ngân vẻ mặt không vui đẩy hắn ra, qua một màn náo loạn vừa rồi, đầu óc của hắn bắt đầu tỉnh táo trở lại, sau khi nhìn một lượt mọi thứ, hắn bất mãn chau mày …
‘Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?’
‘Anh chiếm tiện nghi Nhiễm Dung, còn giả vờ vô tội?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương quả thực tức không chịu nổi, hắn tuy biết thân thủ Niếp Ngân rất giỏi nhưng nhà Hoàng Phủ cũng không phải là dễ trêu.
Thấy hắn bước lên, Mặc Di Nhiễm Dung vội bước lên cản lại trước mặt hắn …
‘Nhiễm Dung, em …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương không ngờ cô đã chịu thiệt thòi như vậy mà còn ra mặt dùm người đàn ông kia, trong lòng không khỏi nổi lên cơn ghen tức.
‘Anh Ngạn Thương, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!’ Mặc Di Nhiễm Dung gấp gáp giải thích với hắn.
‘Không phải như anh tưởng tượng? Nhiễm Dung, em vì sao phải bênh vực hắn? Anh chỉ tin vào những gì anh nhìn thấy, vừa nãy rõ ràng là hắn …’
‘Anh Ngạn Thương, đừng nói nữa …’ Mặc Di Nhiễm Dung cảm thấy toàn thân vô lực, cô yếu ớt nói: ‘Anh phải biết, có lúc mắt nhìn cũng chưa chắc là thật đâu!’
‘Vậy rốt cuộc là chuyện gì chứ? Mặc Di tiểu thư …’ Giọng Niếp Ngân rõ ràng là không vui, hắn nhìn về phía cô hỏi.
‘Anh …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe hắn hỏi câu này, lửa giận lại bốc lên.
‘ Niếp tiên sinh, tất cả không liên quan đến anh, thật đó, anh … anh nên rời khỏi đây trước đi …’ Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng lên tiếng, cô biết còn tiếp tục thế này, hai người đàn ông nhất định sẽ ra tay đánh nhau.
Niếp Ngân càng thêm hồ nghi.
Còn Hoàng Phủ Ngạn Thương nắm chặt nắm tay, ‘Nhiễm Dung, hắn không thể rời khỏi đây được!’
‘Bỏ đi, anh Ngạn Thương, em sẽ giải thích tất cả với anh!’
Mặc Di Nhiễm Dung nói xong xoay người nhìn Niếp Ngân , ‘ Niếp tiên sinh, thực xin lỗi …’
Niếp Ngân còn đang muốn nói gì nhưng Lãnh Tang Thanh đã tiến đến níu cánh tay hắn …
‘Đi thôi, ra ngoài rồi nói!’
Trong ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung lúc này tràn đầy bi thương.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
102 chương
116 chương
51 chương
60 chương
10 chương
31 chương
3 chương