Quyển 9: Tình yêu và tình thân
Chương 35: Chủ động tấn công (1)
Em gái, em bây giờ chỉ còn thời gian một ngày, qua hôm nay rồi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.
Trong phòng của Liên Kiều, Mặc Di Nhiễm Dung hết đi tới lại đi lui, nói.
Trời còn rất sớm, khi Liên Kiều vẫn còn chìm trong giấc mộng, mộng về tỉnh cảnh lãng mạn cảm động tối qua thì Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền, còn có Hoàng Phủ Anh ba người như đã hẹn trước cùng lúc xông vào phòng cô, gọi cô thức dậy.
Chị, chị nói gì vậy? Cái gì mà "chỉ còn thời gian một ngày"? Liên Kiều vừa đưa tay dụi đôi mắt nhập nhèm vừa hỏi.
Thượng Quan Tuyền ngồi xuống bên cạnh cô, sốt ruột nói: Liên Kiều, chị không biết sao, cái cô Dodo đó, thời hạn cuối cô ta hạ Giáng chính là nửa đêm nay, cũng tức là nói, chỉ cần qua nửa đêm nay Ngạn Tước sẽ hoàn toàn thuộc về cô ta.
Liên Kiều trợn to mắt đứng bật dậy, Chị, thật vậy sao?
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu:Đúng vậy, là cô ta chính miệng nói với chị!
Liên Kiều sửng sờ một lúc rồi mới hỏi lại: Chị ấy chính miệng nói với chị sao? Sao lại như thế?
Tuy cô không hiểu biết nhiều về Giáng Đầu Thuật nhưng cô biết một Giáng Đầu Sư thông thường không có khả năng nói cho người khác biết thời hạn cuối bằng không đối với chính mình rất bất lợi.
Phải đó chị Nhiễm Dung, Dodo lúc nào cũng có vẻ thù địch đối với chúng ta, sao lại tốt bụng như vậy nhắc nhở chúng ta chứ? Em thấy nói không chừng là cô ta đang nói dối thôi. Hoàng Phủ Anh chau mày nói.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu: Không đâu! Cô ta không cần đem thời hạn cuối này nói đùa với chúng ta.
Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một chút rồi hỏi: Vậy có phải ... là cô ta quá tự tin không? Cô ta nghĩ cho dù đem thời hạn cuối nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng không làm gì được cô ta.
Liên Kiều nghe vậy gật đầu liên tục, Đúng đó, đây là cách giải thích duy nhất cho hành động kỳ lạ của cô ta.
Mặc Di Nhiễm Dung ngồi xuống sofa, gương mặt vẫn chưa dãn ra nhưng cô không nói gì.
Chị ... Lòng đầy hoang mang, Liên Kiều đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi: Em biết vì chuyện của em mà khiến mọi người lo lắng, không sao đâu, có chuyện gì chị cứ nói thẳng với em được không? Vì Ngạn Tước, vì chính mình em nhất định sẽ chống đỡ đến cùng.
Thấy cô nói một cách đanh thép như vậy, Mặc Di Nhiễm Dung mỉm cười nhẹ vỗ vỗ đôi gò má trắng nõn của cô, nói: Em đã làm tốt lắm rồi, em gái. Trải qua chuyện lần này chị mới biết tình cảm của em và Hoàng Phủ tiên sinh thật sự rất sâu đậm nha.
Liên Kiều ngượng ngùng cười, Chị, chị biết không, tuy bây giờ còn chưa biết kết quả nhưng em vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Cảm thấy hạnh phúc?
Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô nói vậy, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: Chồng em rất nhanh có thể sẽ thành chồng của một người khác, em nên cảm thấy khổ sở mới đúng chứ.
Không đâu, là hạnh phúc! Liên Kiều nhìn cô bằng ánh mắt kiên định...
Tuy em đã trải qua cảm giác khổ sở khi Ngạn Tước không nhận ra em, tất cả mọi người trong "Hoàng Phủ" đều không nhận ra em, đều xem em là người xa lạ nhưng mà ... bên em vẫn còn rất nhiều người quan tâm em, có chị, Tiểu Tuyền còn có Anh Anh nữa, đương nhiên là còn có Lãnh đại ca lúc nào cũng luôn quan tâm bảo vệ sự an toàn của em. Em nghĩ nếu như không bởi vì lo lắng cho sự an nguy của Quý Dương và Thiếu Đường thì họ chắc chắn cũng sẽ đến giúp em. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến em thấy mình là người rất hạnh phúc rồi. Hơn nữa tối qua Ngạn Tước đối với em rất ôn nhu, rất tình cảm nha ... cái cảm giác này ... ừm ... thật giống như ngày xưa. Em tin anh ấy nhất định sẽ nhận ra em, nhất định sẽ yêu em!
Lúc này Thượng Quan Tuyền mới mỉm cười nói: Đương nhiên rồi, Ngạn Tước yêu nhất là Liên Kiều nhà chúng ta nha. Em cũng không tin ông Trời tàn nhẫn như vậy nỡ chia cắt hai người yêu nhau.
Đúng vậy đúng vậy. Ánh mắt anh Ngạn Tước nhìn Liên Kiều không giống với nhìn Dodo nha, hơn nữa chúng ta ai cũng cảm giác được anh Ngạn Tước rất quan tâm Liên Kiều. Em nghĩ chuyện này nhất định sẽ có cơ hội chuyển nguy thành an! Hoàng Phủ Anh cũng nói như đinh đóng cột.
Cám ơn mọi người! Liên Kiều cảm động đến không nói thành lời, chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy hai cô gái, dùng hành động để thể hiện tình cảm của mình.
Mặc Di Nhiễm Dung thấy nụ cười rạng rỡ của cô cũng yên tâm, mấy lần mấp máy môi định nói lại thôi.
Chị, chị có phải có điều gì muốn nói với em không? Liên Kiều thấy vậy vội hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, Em gái, thực ra ... tối hôm qua lúc em và Hoàng Phủ tiên sinh ở trong vườn hoa, Dodo cũng nhìn thấy.
Liên Kiều, Thượng Quan Tuyền cùng Hoàng Phủ Anh cùng ngây ngốc tại chỗ.
Chị, chị nói là cô ta nhìn thấy Ngạn Tước ... ừm ... hôn em sao? Ngoài sự kinh ngạc còn có một nỗi xấu hổ khiến mặt cô đỏ ửng.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu, trong đáy mắt hiện lên một nỗi nghi hoặc.
Liên Kiều bụm miệng che đi một tiếng kêu kinh ngạc, đôi mắt màu tím mở to nhìn cô ...
Trời ạ ... Hoàng Phủ Anh cũng ngạc nhiên hỏi lại: Vậy ... vậy cô ta có làm gì anh Ngạn Tước hay Liên Kiều không?
Chắc là không có đâu. Sáng sớm hôm nay Ngạn Tước đã đến công ty làm việc rồi, không khác gì ngày thường cả còn Liên Kiều thì không phải vẫn đang yên lành ở đây nói chuyện với chúng ta sao? Thượng Quan Tuyền chen vào.
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu đồng ý với cách nói của cô: Tối hôm qua cô ta đúng là không có làm gì cả, chừng như cô ta đã đoán trước được Ngạn Tước sẽ đi gặp Liên Kiều vậy.
Chuyện này ... chuyện này sao lại có thể chứ? Liên Kiều vẫn chưa từ trong nỗi bàng hoàng tỉnh lại.
Thực ra ... điều nghi vấn của chị chính là ... cô ta đã thấy chuyện đó nhưng vì sao lại không ra tay ngăn cản? Ngay cả bước đến đánh động một tiếng cũng không có, hơn nữa còn nhắc nhở chị về thời hạn cuối. Chị thật nghĩ mãi cũng không hiểu ý đồ của cô ta là gì. Mặc Di Nhiễm Dung mày vẫn luôn chau chặt, nghi hoặc lên tiếng.
Em cũng nghĩ không ra nha. Nhưng mà ... Liên Kiều cắn môi, rũ mắt không dám nhìn thẳng mọi người, trên mặt lộ ra một sự đồng tình và trắc ẩn.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cô: Em muốn nói gì đây?
Liên Kiều trầm mặc một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cô: Chị ấy là chị của em.
Vậy thì sao?
Thượng Quan Tuyền nhịn không được chen vào: Liên Kiều, chị đừng nói với bọn em là chị đồng tình và tha thứ cho cô ta nha. Chẳng lẽ chị đã quên cô ta hại chị khổ sở đến thế nào? Đó là còn chưa nhắc đến lần trước cô ta hại chị khiến chị mê man, suýt nữa thì mất luôn cả mạng.
Nhưng mà ...
Nhưng mà sao? Hoàng Phủ Anh kéo tay cô tức tối nói: Chắc là chị không mềm lòng đến thế chứ? Nếu như trước nửa đêm nay mà anh Ngạn Tước vẫn còn chưa nhớ được chị thì kế hoạch của cô ta đã thành công, chị tốt nhất là nên lo cho chính mình còn hay hơn.
Liên Kiều cắn môi, ngập ngừng nói Chị không có quên những chuyện chị ấy đã làm với chị. Chỉ là ... chị thật sự cảm thấy chị ấy rất đáng thương!
Chương 36: Chủ động tấn công (2)
Chị? Thượng Quan Tuyền kêu to lên một tiếng sau đó bất mãn nói: Chị còn dám kêu cô ta thân thiết người vậy, chị đừng quên cô ta chưa từng thừa nhận chị là em gái. Người đáng thương là chị mới đúng, còn cô ta ... chỉ có đáng hận thôi.
Chị và chị ấy dù sao cũng là chị em ruột thịt, tình máu mủ là không chối bỏ được. Liên Kiều thấp giọng nói.
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, nhẹ kéo tay cô, ôn nhu hỏi: Em gái, sao em lại nghĩ như vậy?
Chị ... Liên Kiều ngả đầu lên vai cô, nũng nịu nói: Thực ra em và chị ấy đi hai con đường khác nhau, chỉ có điều em may mắn hơn chị ấy, được ông nội mang về nuôi lớn. Tuy em không có cha mẹ nhưng còn có ông nội, có chị, còn có Ngạn Tước và cả nhà Hoàng Phủ, ai nấy đều yêu thương em, lại còn có Tiểu Tuyền, Tử Tranh và chị Kỳ Hinh làm bạn tốt nhưng chị ấy thì ... vui cũng chỉ một người, không vui cũng chỉ có một mình, không có ai cùng chia sẻ vui buồn, không có ai tâm sự, cũng không có ai quan tâm giúp đỡ. Như vậy ... còn không tội nghiệp sao?
Mặc Di Nhiễm Dung nhất thời trầm mặc không nói.
Trong phòng chợt im ắng hẳn đi, thời gian chừng như cũng dừng lại.
Đừng nghĩ nhiều như vậy, em nhất định sẽ vượt qua buổi tối nay. Mặc Di Nhiễm Dung qua một lúc lâu sau mới lên tiếng: Chị không cần biết em nghĩ thế nào về cô ta, nhưng ít ra em cũng không thể trơ mắt nhìn xem Ngạn Tước hoàn toàn xem cô ta là em chứ?
Dạ. Liên Kiều gật mạnh đầu sau đó đứng dậy ...
Bây giờ em đến công ty tìm Ngạn Tước!
Được đó, ý kiến hay. Em ủng hộ chị! Hoàng Phủ Anh cũng đứng dậy, thấy cô tươi tỉnh như vậy cũng âm thầm thở phào một hơi, sau đó như nhớ ra điều gì, cô nói: Nhưng bây giờ Lãnh đại ca không ở "Hoàng Phủ", làm sao bây giờ?
Lãnh tiên sinh đi đâu? Mặc Di Nhiễm Dung hỏi lại.
Sáng nay Dục nhận được một cú điện thoại kỳ lạ sau đó liền vội vội vàng vàng rời đi, vừa nãy em gọi điện thoại thì lại không thông, không liên lạc được. Thượng Quan Tuyền chau mày nói.
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, giống như đang suy nghĩ điều gì, gật đầu: Chắc không có chuyện gì đâu, chị sẽ ở lại "Hoàng Phủ" canh chừng Dodo. Em à, em đến thẳng công ty tìm Hoàng Phủ tiên sinh đi, có thể tranh thủ được giây phút nào ở bên cạnh ngài ấy thì cứ làm.
Yên tâm đi chị, em nhất định sẽ không có việc gì. Liên Kiều nói như đinh đóng cột.
Nhưng ... Thượng Quan Tuyền lo lắng nói: Còn nhớ lúc chúng ta vừa mới đến "Hoàng Phủ" không, cái cô Dodo đó cùng trở về với Ngạn Tước, chắc là đi cùng anh ấy đến công ty rồi. Mọi người nói thử xem, người trong công ty có phải cũng giống như người nhà Hoàng Phủ không nhận ra Liên Kiều không?
Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ một chút rồi gật đầu: Tiểu Tuyền lo lắng như vậy cũng đúng thôi. Dodo con người này làm việc cẩn trọng như vậy, chị tin rằng Liên Kiều muốn gặp được Hoàng Phủ tiên sinh cũng là một chuyện không dễ dàng. Làm sao bây giờ?
...
Hoàng Phủ Anh chợt lên tiếng, giọng mừng rỡ: Dễ thôi mà, em dẫn Liên Kiều đi công ty thì được rồi! Cho dù người trong công ty không nhận ra Liên Kiều nhưng dù sao em đường đường cũng là tiểu thư nhà Hoàng Phủ, bọn họ không thể nào không nhận ra em!
Haha ... Liên Kiều mừng rỡ che miệng cười.
Vậy cứ làm thế đi! Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu.
***
Hoàng Phủ tài phiệt vẫn bận rộn như trước, trên mỗi tầng lầu, mỗi phòng làm việc là bóng dáng bận rộn như con thoi của các nhân viên trong trang phục công sở, trên gương mặt mỗi người đều là vẻ khẩn trương cùng nghiêm túc.
Cửa văn phòng tổng tài chợt bị một bàn tay nhỏ nhắn đẩy ra, sau đó là một gương mặt tươi cười xuất hiện nơi cửa.
Anh Anh?
Đang chăm chú xem văn kiện chợt nghe tiếng mở cửa, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngẩng đầu lên nhìn sau đó ngạc nhiên hỏi lại: Sao em lại ở đây?
Anh ... Hoàng Phủ Anh cười rạng rỡ đi vào văn phòng, sau lưng cô là Liên Kiều đang mỉm cười ngọt ngào.
Sau khi ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đến bóng dáng nhỏ nhắn phía sau Hoàng Phủ Anh, cả người hắn chợt cứng đờ.
Anh bận đến vậy sao? Mới sáng sớm đã đến công ty rồi? Hoàng Phủ Anh tiến đến níu cánh tay hắn, hỏi.
Cũng không đến nỗi. Sao bỗng dưng lại đến đây? Muốn đi tìm anh hai sao? Có chuyện sao? Hoàng Phủ Ngạn Tước cười, thân thiết hỏi.
Hoàng Phủ Anh không vội trả lời hắn mà xoay người, đẩy Liên Kiều đến trước mặt hắn ...
Đương nhiên là không có chuyện thì không đi tìm anh rồi. Nha, em vốn là đã hẹn trước với Liên Kiều cùng nhau đi ăn cơm rồi dạo phố nhưng tạm thời em có chút chuyện không thể đi với chị ấy được. Anh giúp em chiếu cố Liên Kiều một chút được không?
Liên Kiều không nói gì, chỉ đứng yên đó lẳng lặng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu đồng ý, sau đó nói: Được, anh sẽ sắp xếp tài xế đưa cô ấy về nhà!
Hoàng Phủ Anh vừa nghe đã sốt ruột ...
Làm ơn đi anh hai, bọn em mới vừa ra ngoài thôi mà, chưa kịp làm gì anh đã vội đưa cô ấy trở về vậy thì chán lắm. Liên Kiều là bạn tốt nhất của em nha, khó có được một ngày đẹp trời thế này để đi dạo phố, anh Ngạn Tước, anh là người tốt nhất tốt nhất trên đời, lại thương em nhất, nếu như anh không bận thì thay em đi với Liên Kiều đi, được không?
Anh đi với cô ấy?
Hoàng Phủ Ngạn Tước sửng sốt hỏi lại, còn chưa đợi hắn phản ứng kịp thì Hoàng Phủ Anh đã đẩy Liên Kiều vào lòng hắn, cười ái muội nói: Cứ quyết định như vậy đi. Phải giúp em chăm sóc Liên Kiều đấy nhé, cám ơn anh. Em có việc gấp em đi trước đây!
Nói xong liền chạy như bay ra khỏi cửa không để cho Hoàng Phủ Ngạn Tước kịp nói tiếng nào.
Bầu không khí trong văn phòng chợt trở nên cực kỳ ái muội.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đang ôm Liên Kiều trong lòng mà Liên Kiều thì chẳng hề có ý định rời khỏi hắn.
Ngạn Tước, lát nữa cùng em đi ăn trưa, được không? Thấy hắn không nói gì, cô chủ động vòng tay ôm lấy hắn, ngẩng mặt lên nhìn hắn, nũng nịu nói.
Giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai của cô khiến tim Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt mềm như nước, hắn nhìn sâu vào đôi mắt màu tím của cô, ánh mắt không giấu được một tia tình ý.
Muốn ăn gì? Hắn trầm giọng hỏi.
Ừm ... Đôi mắt to tròn của Liên Kiều đảo quanh một vòng sau đó cười ngọt ngào: Tùy anh thôi. Chỉ cần có anh bên cạnh, ăn gì cũng được!
Hoàng Phủ Ngạn Tước suy nghĩ một chút ...
Dẫn em đi ăn món Mã Lai chính tông vậy!
Liên Kiều sững sờ nhìn hắn, ngây ngốc hỏi: Sao anh biết em thích ăn món Mã Lai?
Chưa có ai nói cho hắn biết cô là người Mã Lai, chẳng lẽ ... hắn nhớ lại rồi sao? Nhưng mà ... nhìn không giống lắm ...
Quả như cô nghĩ, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng cười, trả lời: Trực giác thôi!
Ừm ... dạ! Liên Kiều không giấu được sự thất vọng.
Sao vậy? Không thích sao? Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Ngạn Tước không bỏ qua một giây thất thần kia của cô, nhẹ giọng hỏi.
Liên Kiều lắc đầu: Em thích, em nói rồi, chỉ cần đi với anh, ăn gì cũng được.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
40 chương
67 chương
501 chương
18 chương
17 chương
62 chương
110 chương