Chương 41: Chiêm tinh và giác quan thứ sáu (2)
Mã Lai cũng giống như Thái Lan, là những quốc gia tràn đầy không khí thần bí, cái gọi là thần bí đều là vì sự tồn tại của một loại pháp thuật, đó là … Giáng Đầu Thuật!
Giáng Đầu Thuật là một loại pháp thuật lưu truyền khắp vùng Đông Nam Á, nó có thể cứu người chết sống lại mà cũng có thể âm thầm hại người là một loại pháp thuật nói đến làm cho người ta biến sắc, cùng với thuật sử dụng côn trùng của Miêu Cương Trung Quốc có cùng nguồn gốc.
Gia tộc của Liên Kiều là có nguồn gốc hoàng gia không sai nhưng bởi vì có một loại năng lực bẩm sinh nên được dân chúng đặc biệt tôn kính, mà cho đến đời Liên Kiều năng lực trực giác trời sinh này càng mạnh, điểm này hoàn toàn hiện rõ trên người một vị đường tỷ trong gia tộc của Liên Kiều.
Vị đường tỷ này của Liên Kiều cũng có dòng máu lai, chẳng qua là khác Liên Kiều ở chỗ cha của cô là người Trung Quốc cho nên họ của người chị này là họ của người Trung Quốc, cô ấy trời sinh trực giác cực mạnh bởi vậy về mặt chiêm bốc và Giáng Đầu Thuật được xem là Giáng Đầu Sư duy nhất trong vương thất Mã Lai cùng lúc có được khả năng chiêm bốc và pháp thuật tương hợp, thông thường hành tung phiêu hốt bất định.
Riêng điểm này Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc điều tra tư liệu về Liên Kiều ít nhiều cũng đã biết, hắn cũng tin trên thế giới này có tồn tại những người có năng lực đặc biệt, nhưng … nhìn nha đầu trước mặt mình, có thật là tà vậy không? Nếu như cô biết Giáng Đầu Thuật, tại sao trước giờ hắn chưa nghe cô nhắc qua.
‘Nha đầu, anh đối với ma thuật của gia tộc của em rất có hứng thú nha!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều cười nói.
‘Là pháp thuật, không phải ma thuật!’ Liên Kiều bất mãn phản bác.
‘Ồ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày: ‘Nhưng anh thấy cũng không khác nhau mấy, hại người và cứu người đều là vô hình, điều này chẳng trách ai nghe nói cũng biến sắc!’
Liên Kiều nghe vậy giậm chân nói: ‘Này, tuy là vương thất chúng em quả thật biết cái loại pháp thuật này, nhưng em dám thề, trước giờ chưa từng đem ra để hại người!’
‘Nói như vậy em cũng biết?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất hứng trí.
Hả …
Liên Kiều vừa nghe câu này của Hoàng Phủ Ngạn Tước, gương mặt nhỏ nhắn liền xụ xuống, nhăn mũi nói: ‘Cắt, em mới là không thèm học!’
‘Là không thèm hay là học không biết?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, lòng chợt dậy sóng.
‘Em là không thèm giống như chị họ vậy, những người đàn ông biết chị đều bị dọa hết!’
‘Chị họ em?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu hỏi lại, là do tướng mạo dọa người hay là …
Liên Kiều gật đầu, ‘Chị họ em rất lợi hại nha, tuổi còn trẻ mà đã trở thành Giáng Đầu Sư có quyền lực nhất ở Mã Lai, mà lại còn giỏi chiêm bốc nữa, không như em, chỉ có chút giác quan thứ sáu, nhưng chị họ rất đáng thương nha, đến giờ vẫn chưa tìm được bạn trai, nguyên nhân chính là vì rất nhiều đàn ông sợ Giáng Đầu Thuật!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi chau mày: ‘Anh có nghe nói qua về người chị họ này của em, nhưng mà tên rất lạ!’
‘Lạ sao? Hình như vậy nha, chị ấy tên là .. Mặc Di Nhiễm Dung!’
Chương 42: Lời nói siêu dở
‘Mặc Di Nhiễm Dung? Cái họ và tên này đều rất lạ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy rất mới mẻ.
‘Có gì lạ đâu? Mặc Di là họ ghép của Trung Quốc, chẳng qua là người của gia tộc Mặc Di càng lúc càng ít mà thôi, chỉ có một chi nhỏ, mà cái vị hôn phu chạy tới chạy lui trên đường của em cũng là họ ghép đấy thôi, họ Hoàng Phủ!’ Liên Kiều nhún vai nói một câu mà Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong vô cùng không hiểu.
‘Đợi chút …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời Liên Kiều, mày chau thành một cụm: ‘Cái gì gọi là chạy tới chạy lui trên đường?’
Câu này thật làm hắn không hiểu nổi, nhưng mà qua mấy ngày tiếp xúc với Liên Kiều hắn cũng biết, nha đầu Liên Kiều này tiếng Trung cực kỳ tệ, mà tiếng Anh cũng không giỏi hơn ai!
‘Gì? Em đã nói rất rõ ràng rồi mà sao anh nghe không hiểu? Ai, em thật là “nổ xám” mà’
Liên Kiều thở dài một hơi, cô cũng biết mình tiếng Trung không tốt, nhưng chắc cũng không đến nỗi làm người ta nghe đến không hiểu như vậy chứ?
Điều quan trọng là cái tên Cung Quý Dương này tiếng Trung cực tốt đã đành mà tiếng Anh cũng rất giỏi, cô chỉ có thể dùng hai ngoại ngữ này nói chuyện với hắn mà thôi, chẳng lẽ cùng hắn nói tiếng Eskimo sao?
Câu nói này của cô vừa ném ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nhức đầu hơn, hắn day day huyệt Thái Dương, rất vô lực nói: ‘Vừa nãy em nói cái gì cái gì mà bá xanh gì đó, con báo cũng có màu sắc sao?’
Lần này thì đến lượt Liên Kiều vò đầu, cô tức tối trợn mắt: ‘Xin anh, em còn tưởng rằng tiếng Trung của anh rất tốt, lúc nãy em nói trên đường chạy tới chạy lui câu đó, là vì lúc đó Thù Đế cái cô ‘Đu đủ’ đó lúc nói về tứ đại tài phiệt nói cái gì heo không có không thấy heo chạy gì đó, nói tứ đại tài phiệt là heo chạy tới chạy lui trên đường mà, còn cái câu sau, không phải là báo xám mà là “nổ xám”, ý là em nói rõ ràng như vậy mà anh còn không hiểu, thật là để em đau lòng đến muốn nổ tung luôn’
Vòng vo nửa ngày, cuối cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước đã hiểu rõ ý trong lời nói của Liên Kiều, hắn toát mồ hôi …
Cái gì mà không có heo không thấy heo chạy, chắc là “chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy”, còn cái vụ “nổ xám” này, chính là mình lần đầu tiên nghe thấy.
Nha đầu này cũng thật là, tiếng Trung đã học không tốt rồi, lại còn cứ chuyên đi học mấy câu nhảm nhí.
Hắn thở dài một hơi: ‘Liên Kiều ơi, tiếng Trung của em thật hết thuốc chữa rồi, hay vậy đi, em là người Mã Lai, từ bây giờ em dùng tiếng Mã Lai nói chuyện với anh đi, được không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thật cảm thấy mình không còn sức lực đâu mà đi suy đoán mấy lời nha đầu này nói, rất dễ lên máu.
Liên Kiều vẻ mặt kinh ngạc: ‘Ồ, vậy anh biết tiếng Mã Lai sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị câu nói này chọc đến triệt để, nhưng hắn cũng nhẫn nhịn gật đầu.
Làm ơn đi, hắn ít nhiều gì cũng là tổng tài của tập đoàn tài chính có phạm vi toàn cầu mà, từ nhỏ đã bị bắt học rất nhiều ngoại ngữ, ít nhất thì cũng bảy tám ngoại ngữ, chỉ một tiếng Mã Lai này làm sao làm khó được hắn.
Chương 43: Tình địch chiến tranh (1)
Liên Kiều nghe xong liền giống như phát hiện ra một châu lục mới, hoan hô một tiếng, sau đó bàn tay nhỏ liền ở trên vai hắn vỗ một cái: ‘Anh biết tiếng Mã Lai sao không nói sớm, hại em không biết làm sao để câu thông với anh!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thực cười không nổi nữa, thật muốn đem nha đầu này đánh ột trận.
Nhưng mà, nhìn nụ cười vui vẻ trên môi cô, trong lòng hắn rất ấm áp, đây cũng không biết là cảm giác gì, Hoàng Phủ Ngạn Tước thật nói không ra, nhưng hắn khẳng định, hắn đối với những phụ nữ khác chưa từng có qua cái cảm giác như vậy.
‘Nha đầu, em chắc là … rất ghét vị hôn phu của mình phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thử thám thính một chút, không hiểu vì sao lúc này hắn lại rất muốn biết trong lòng nha đầu này đang nghĩ cái gì.
Gương mặt nhỏ của Liên Kiều hơi chau lại, sự tức giận cũng như hỏa tiễn một đường bắn lên trên đôi mắt, cô vừa chọn áo bơi vừa hung hăng nguyền rủa: ‘Hừm, em hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn, cái tên đầu heo vô lại đó, đợi em có cơ hội gặp hắn nhất định sẽ cho hắn biết tay, lại còn dám học người ta bao dưỡng bà hai!’
Hả …
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy rợn tóc gáy, hắn vội chọn mấy bộ áo bơi dúi vào tay Liên Kiều, ngại ngùng nói: ‘Vào thử đi, mấy bộ này rất hợp với em!’
Hắn chỉ còn biết dùng cách này để ngắt lời cô, nhưng cũng không thể che lấp lời mắng mỏ của người nào đó dành ình, cảm giác thật không thoải mái chút nào.
Liên Kiều nhìn mấy bộ đồ bơi Hoàng Phủ Ngạn Tước chọn, đắc ý cười sau đó nhảy tung tăng đến phòng thử đồ dưới lầu dưới sự dẫn đường của mấy cô bán hàng.
Không gian chợt yên tĩnh trở lại, sau đó, đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa thở ra một hơi thì mấy cô bán hàng nãy giờ đứng quan sát nhao nhao ùa đến …
‘Vị tiên sinh này, hay là dẫn ngài đến lầu ba xem những trang phục khác nha, tôi biết có một bộ rất thích hợp với bạn gái của này!’
‘Tránh ra …’ Một cô bán hàng khác cười xông lên trước, ‘ Tiên sinh, trang phục ở tầng hai rất đẹp, vừa hay bạn gái của ngài cũng ở tầng hai thử quần áo, tôi dẫn ngài lên nhé!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn duy trì nụ cười nhạt trên miệng, vẫn khí chất cao quý ưu nhã như vậy, hắn vừa định mở miệng thì sau lưng truyền đến một tiếng hô kinh ngạc.
‘Trời ơi, Hoàng Phủ …’
Chỉ thấy từ ngoài một cô gái áo đỏ đang chạy vào, tay bụm miệng hô, ‘Làm ơn, xin nhường đường!’
Vẻ mặt nôn nóng, cô gái áo đỏ đẩy mấy cô bán hàng ra, nhìn lại cô một thân váy đỏ rực cao cấp nhưng hết sức lộ liễu, giống như chỉ dùng mấy miếng vải để che thân thể lại, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức trở thành mừng rỡ.
Chương 44: Tình địch chiến tranh (2)
‘Ngạn Tước …’
Chỉ thấy cô gái váy đỏ ẻo lả bước đến bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước, cánh tay như không xương khoác lên cánh tay hắn, giọng nói kiều mị: ‘Anh sao lại đến Hồng Kông rồi, thật là … lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho người ta!’
Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ chau lại, cô gái này đúng là xứng danh “cá tám chân”, cô là con gái của Hồng Kông Thẩm thị chủ tịch, xinh đẹp kiêu ngạo, chỉ là trong một dạ hội từ thiện có gặp qua một lần, “nhiệt tình” của cô ta đúng là nổi tiếng gần xa.
Mà cô gái này ánh mắt sao lại sắc bén như thế, hắn đã mang kính râm rồi mà vẫn nhận ra được, đúng là cao thủ.
Thẩm tiểu thư thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày liền đưa tay lên vuốt ve đầu mày hắn: ‘Đừng chau mày mà, hôm nay chúng ta gặp được nhau đúng là duyên phận, nếu đã như vậy … tối nay để ta tiếp đãi người thật tốt nha, được không?’
Theo mấy tiếng cuối cùng, nơi đẫy đà của cô đã ép sát lên người Hoàng Phủ Ngạn Tước, cố ý dụi dụi vào ngực hắn.
Đàn ông mà, đều là động vật ăn thịt, cô ta trước giờ vẫn rất tự tin với vóc dáng của mình nên thật không tin cái người đàn ông độc thân hoàng kim này không chút động lòng.
Cho dù là thuần túy tình dục, cô ta cũng cam tâm tình nguyện! Chỉ cần chiếm được người đàn ông này vài giờ thôi cô ta cũng đã rất mãn nguyện.
‘Tối nay à…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn cười nhã nhặn, nhàn nhạt kéo dài âm điệu …
‘Đúng vậy đúng vậy, Ngạn Tước, người ta nếu như biết anh đến Hồng Kông thì nhất định phải tiếp đãi anh thật tốt, bắt đầu từ đêm nay nha!’
Thẩm tiểu thư cười càng kiều mị, tay cô vươn dài đến gáy hắn, cảm nhận vẻ cường tráng của hắn, quả thực muốn hắn sắp điên!
Khi Liên Kiều thử xong đồ bơi, chọn lấy vài bộ rồi bước xuống lầu, nhìn thấy một màn nóng bỏng này, thấy một cô gái đang quyến rũ Cung Quý Dương của cô, bộ dáng thập phần thân mật.
Nụ cười hơi cứng lại, không biết tại sao khi nhìn thấy mấy cô gái cười với hắn, lòng Liên Kiều thấy rất không thoải mái.
Nghĩ đến đây, Liên Kiều cầm lấy đồ bơi, tung tăng bước xuống cầu thang, hướng về cặp đôi chướng mắt kia mà đi tới.
Đang chuẩn bị tìm cách thoát thân, Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cảm giác một luồng ánh mắt đang nhìn, lại nhìn thấy Liên Kiều nụ cười sán lạn đi qua, gương mặt vốn có chút khó chịu trong chớp mắt liền dịu xuống hẳn.
Thẩm tiểu thư nhìn thấy quả thật chấn động, cô ta liền quay đầu lại, muốn nhìn xem thật ra là ai có thể làm cho người đàn ông này trong chốc lát thay đổi rõ ràng như vậy.
Khi nhìn thấy một cô nhóc đi đến, vẻ mặt cô ta càng thêm kinh ngạc.
‘Chọn xong chưa?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi Liên Kiều, chăm chú nhìn cô như muốn tìm thấy trên đó một chút giận dữ hoặc không vui nhưng mà … làm hắn có chút thất vọng rồi.
Chương 45: Tình địch chiến tranh (3)
Liên Kiều gật đầu, đi tới trước, chăm chú nhìn Thẩm tiểu thư, đánh giá một chút xong huýt sáo một tiếng.
‘Oa, tỷ tỷ, chị thật đẹp nha!’ Cô rất thưởng thức nói.
Hả?
Không chỉ Hoàng Phủ Ngạn Tước chấn động mà cả Thẩm tiểu thư cũng sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại, cười đến không khép miệng lại được.
‘Thật không?’
Không ngờ nha đầu này rất biết nói chuyện.
‘Đúng vậy đúng vậy! Tỷ tỷ, chị thật đẹp!’
Liên Kiều vẻ mặt hâm mộ, càng khoa trương đi một vòng quanh cô ta, sau đó khoác cánh tay cô ta, nói: “Tỷ tỷ dáng người thật đẹp, quần áo cũng thật đẹp, không giống em, mặc cái gì cũng xấu, hôm nào phải theo tỷ tỷ học hỏi mới được!’
Thẩm tiểu thư được cô đẩy lên tận mây xanh, kiêu ngạo nói: ‘Phải đó, chị trời sinh là giá áo, mặc cái gì cũng đẹp hết, em gái, đó là trời sinh rồi!’
Liên Kiều cười càng “vô tội” hơn, cô gật đầu, nhưng chợt kinh hô một tiếng …
‘Trời ơi, tỷ tỷ, váy của chị sao lại có một vết bẩn này, giống như máu nha …!’
Miệng nói tay che miệng, đôi mắt mở to quả thật bộ dạng như bị hù đến.
Sắc mặt Thẩm tiểu thư chợt biến, cô vội vàng kéo lên nhìn thử, gương mặt trang điểm tinh tế không kìm được co rút lại, biến thành rất khó coi.
‘Tỷ tử, nhân lúc còn ít người, chị mau lên thay đồ đi, em biết nhà vệ sinh là ở tầng ba, còn phòng thay đồ là ở lầu hai …’ Liên Kiều cực kỳ “nhiệt tình” nhắc nhở.
‘Cám ơn …’
Thẩm tiểu thư sắc mặt trắng bệch, quả thật xấu hổ chết được, lại đúng lúc mình muốn biểu hiện trước mặt người đàn ông này, cô đi như chạy khỏi tầm mắt của hai người.
‘Ai, thật tội nghiệp, cũng không biết là ai nghịch ngợm thế …’ Liên Kiều thấy cô đã đi xa, ra vẻ đau lòng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô như vậy không nhịn được cười rộ nói: ‘Nha đầu, túi nước đâu?’
Liên Kiều le lưỡi, cố ý nũng nịu khoác tay hắn nói: ‘Anh thật thông minh nha, cái gì cũng không giấu được anh!’
‘Em thật là quỷ nghịch ngợm, rõ ràng là thấm nước lên quần áo người ta lại còn nói là máu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu nói.
‘Hừm!’ Liên Kiều liếc hắn một cái nói: ‘Ai bảo cô ta mặc cái váy đỏ rực kia, em có thể nói là nước cũng có thể nói là máu, có trách là trách cô ta lo sợ vô cớ đi!’
‘Em … không sao chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước rất muốn hỏi cô có phải là đang giận không, nhưng nhìn cô như vậy hình như không có chút tức giận nào … Mình sao lại thế này, thế nhưng lại muốn giải thích với cô mình và Thẩm tiểu thư đó chẳng có quan hệ gì.
‘Có chuyện chứ!’ Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi ném ra một câu: ‘Em đói bụng lắm, Cung Quý Dương anh dắt em đi ăn một bữa lớn nha.’
Chương 46: Tâm sự của Liên Kiều (1)
Trong nhà hàng Tây, Liên Kiều một mạch giải quyết hết hai phần bít tết, sau khi cơm no rượu say, lúc này lại kêu thêm một đĩa kem chuối.
Nhìn cô nhóc đối diện cười rất vô tư, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại có chút muốn nói lại thôi, hắn bỏ dụng cụ ăn trong tay xuống nhìn Liên Kiều: ‘Nha đầu, cô gái lúc nãy …’
‘Cô gái nào?’
Liên Kiều đang ăn kem, ngẩng đầu nghi hoặc, một lúc sau mới nghĩ ra: ‘À, anh nói cái cô gái ở cửa hàng quần áo hả? Ha ha …’
Nói đến đây cô lại nhớ đến tình cảnh lúc đó, cười đến suýt mất thở.
‘Ha ha, em vừa nghĩ đến gương mặt trắng bệch của cô ấy thì thấy rất buồn cười, ha ha … trên đời lại có cô gái khôi hài như vậy, ha ha …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước sắc mặt cũng biến theo, có chút sượng lại có chút vô lực … thì ra nha đầu này không để ý chút nào đến cô gái kia.
Nghĩ đến đây lòng không hiểu sao lại có chút mất mát, giống như mới vừa khuyết đi một mảnh.
Liên Kiều lại không cảm giác được nhiều như vậy, cô tiếp tục ăn kem, đang ăn chợt ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, bất ngờ hỏi một câu: ‘Cung Quý Dương, anh năm nay bao nhiêu tuổi?’
Hả?
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cô hỏi liền sững người, vô duyên vô cớ sao tự dưng lại hỏi tuổi của hắn làm gì?
‘Hai mươi tám!’ Sững người một chút rồi hắn thấp giọng trả lời.
‘Hai mươi tám à …’ Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nói: ‘Em năm nay hai mươi, anh lớn hơn em tám tuổi!’
‘Thì sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước biết cô còn lời phía sau nên kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.
Liên Kiều cười hi hi tiếp tục nói: ‘Nhìn anh rất chín chắn, anh không phải là từ lúc nhỏ đã bắt đầu học làm sao để làm người lớn chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thật muốn đi đến toilet soi gương một chút xem mình có thật là giống như Liên Kiều nói không, hắn nhướng mày, gương mặt tuấn tú lộ ra chút nghi hoặc …
‘Lúc anh còn rất nhỏ quả thật đã biết nhiều chuyện hơn so với các bạn đồng trang lứa, thế nào?’
‘Chậc chậc … thật tội nghiệp nha!’
Liên Kiều làm ra vẻ ai oán nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau đó đẩy đĩa kem đến trước mặt hắn: ‘Anh ăn kem đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười lấy khăn giấy cẩn thận giúp cô lau đi chút kem còn dính ở khóe miệng, một chút cũng không cảm thấy động tác này có bao nhiêu là tình ý, hắn lắc đầu, có trời mới biết, hắn từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là kem rồi.
‘Cho nên mới nói anh tội nghiệp!’
Liên Kiều kéo đĩa kem về phía mình, ‘Anh nhất định là từ nhỏ đã biết mình làm sao để trở thành người lớn, cho nên ngay cả kem cũng không dám ăn, thật đáng tiếc, ngay cả tuổi thơ cũng không có.’
Chương 47: Tâm sự của Liên Kiều (2)
Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm đạm cười, nụ cười như những cơn sóng lăn tăn trên mặt hồ, hắn lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn cô gái trước mặt đang ăn kem, sâu trong đáy mắt là một tình cảm không dễ nhìn thấy.
‘Nha đầu, em giờ cũng đã lớn rồi, hai mươi tuổi chẳng lẽ còn nhỏ sao?’
Liên Kiều thờ dài một hơi, một tay chống cằm, một tay nghịch nghịch cái muỗng: ‘Nếu như có thể, em tình nguyện không trưởng thành!’
Cô nói rất nhẹ, cũng rất nhỏ nhưng đầy vẻ buồn bã mà trong đôi mắt màu tím thoáng lướt qua một chút đau thương.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sững sờ, một Liên Kiều như vậy hắn chưa từng thấy qua, cái gì làm ặt cô có biểu tình như thế này? Cô trước đây có chuyện gì đau lòng sao?
Nghĩ đến đây lòng hắn chợt thắt lại!
‘Nha đầu, sao vậy?’ Hắn bề ngoài nhẹ nhàng hỏi nhưng thật ra trong lòng thấy rất nặng nề.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước rồi lại cúi xuống, bên môi cố kéo ra một nụ cười, nhưng là cười khổ …
‘Thực ra …’
Cô thấp giọng nói: ‘Em rất không muốn trưởng thành, đặc biệt là sau khi được mười tuổi, mỗi một năm qua, em liền hận bản thân mình một năm, trước năm mười tuổi em rất vui vẻ, nhưng sau đó …’
Cô hơi ngừng lại, giọng có chút gượng gạo: ‘Năm em mười tuổi cha mẹ ly hôn, cha em cưới một người phụ nữ khác rồi có con, mẹ em cũng gả ột người đàn ông khác, cũng có con riêng, từ đó em lớn lên với ông nội …’
Liên Kiều rất khó khăn mới nói hết được, đến cuối cùng, âm thanh cũng trở nên nghẹn nào.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy rất đau lòng.
Những điều Liên Kiều nói vốn không có đề cập trong tư liệu, hắn không ngơ cồ nhóc trước mặt lúc nhỏ như thế đã không có cha mẹ bên cạnh, trong mắt hắn cô chỉ là một cô bé vô ưu vô lo, là một tiểu nha đầu suốt ngày chỉ biết hi hi ha ha, không ngờ …
Đó chỉ là một cách khác để thể hiện sự kiên cường của mình.
Trong mắt Liên Kiều vẫn là đau khổ: ‘Em lớn lên với ông nội, hậu nhân của vương thất rất nhiều mà ông nội lại rất thương em, nhưng càng như vậy em lại càng cảm thấy mình là một người bị lãng quên, nói đúng hơn là bị cha mẹ mình lãng quên là cảm giác khiến người ta khó chịu nhất.
Một làn sương mờ đã lấp đầy trong đôi mắt màu tím, viền mắt phiếm hồng khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước càng đau lòng.
‘Nha đầu, chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, họ cũng đã tìm ình một cách sinh tồn thích hợp, mà họ dù sao cũng là cha mẹ của em, rời xa không có nghĩa là lãng quên đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước an ủi cô.
Có thể nói gia tộc Hoàng Phủ là một gia tộc rất phức tạp, anh chị em rât nhiêu, tuy nói là không tránh được có những tranh chấp nhưng dù sao cũng hưởng thụ rất đầy đủ tình thương yêu của cha mẹ, không như Liên Kiều …
Chương 48: Tâm sự của Liên Kiều (3)
Liên Kiều nghe xong liền lắc nhẹ đầu, nhàn nhạt nói: ‘Nếu như không phải là lãng quên thì tại sao bao nhiêu năm nay cha mẹ em đều không có đến thăm em dù chỉ một lần, nhất là cha em, ngay cả ông nội cũng không đến thăm, đó chẳng lẽ không phải là bỏ rơi hay sao?
Một câu này, người nói nói rất nhẹ nhàng nhưng người nghe nghe rất đau lòng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút không nói nên lời bởi vì hắn biết trên đời này chuyện làm người ta đau lòng nhất chính là bị người thân bỏ rơi hay phản bội, Liên Kiều mới mười tuổi đã gặp phải chuyện như vậy, vốn là có thể sống những năm tháng tuổi thơ lại vô cớ gặp phải chuyện ám ảnh tâm lý như vậy, cô vậy là rất kiên cường rồi, nếu không nói, người ta còn tưởng cô chỉ là một cô nhóc vô tư lự.
‘Thực ra …’
Liên Kiều liếm môi, nhẹ giọng nói: ‘Em rất muốn tìm thấy họ để hỏi cho rõ, chẳng lẽ em lại là người đáng ghét như thế, họ đều là cha mẹ của em, vậy mà đều vì người khác mà bỏ rơi em …’
Cô nói rất nhẹ, giống như đã bị rút hết sức lự, trong mắt thấp thoáng mây mù làm Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thấy đau lòng.
‘Nha đầu, qua đây …’ Hắn không kìm được đưa tay về phía cô, ra dấu cho cô bước qua bên cạnh mình.
Liên Kiều ngoan ngoãn bước lên phía trước, một giây sau đã bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy, cô thuận thế ngồi lên chân hắn, động tác có chút ám muội lại mang đầy sự thân thiết chỉ có giữa hai người yêu nhau.
‘Anh sẽ cho người giúp em tìm cha mẹ em, đừng sợ … mọi chuyện đều sẽ qua!’
Bàn tay to của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhè nhè vuốt tóc cô, giống như đang vuốt ve một chú mèo con, giọng nói trầm thấp say lòng người.
Tim Liên Kiều tự dưng nhảy ‘tùm’ một tiếng, cô nhè nhẹ dựa đầu vào ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước, bên tai truyền lại tiếng đập trầm ổn của tim hắn, nghe một lúc tự dưng tim cô lại đập loạn.
Hít sâu một hơi mùi hương nam tính trên người hắn, mùi hương lại dễ chịu đến thế, có một cảm giác an toàn dần dần chiếm lĩnh hết từng tế bào của cô.
‘Thật không …’
Âm thanh nho nhỏ, cực giống tiếng một chú mèo ngoan, nhưng không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, cô đã thở dài một hơi rồi lắc đầu: ‘Hay là thôi đi …’
‘Tại sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tỳ cằm lên đầu cô, hít thở mùi hương trên người cô, thanh mát lại có chút mùi thơm của sữa.
Quả thật là một cô nhóc, lớn như vậy rồi mà còn có thói quen uống sữa.
Ánh mắt Liên Kiều chợt có chút ảm đạm: ‘Lòng em rất mâu thuẫn, vừa muốn gặp lại vừa sợ gặp, chắc là vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, em nghĩ chắc sẽ có một ngày em nghĩ thông suốt!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe câu này, miệng nở một nụ cười trìu mến: ‘Đợi lúc em thông suốt rồi thì cho anh biết, anh sẽ giúp em!’
‘Ừ.’
Giọng của Liên Kiều dịu dàng hiếm thấy, không giống như mọi ngày, bướng bỉnh giờ chỉ còn lại dịu dàng như nước.
Cô thấy lòng mình trước giờ chưa từng nhẹ nhõm như vậy! Lồng ngực của hắn thật ấm áp, như nắng mặt trời chiếu vào làm người ta có thể rất an tâm mà nhắm mắt hưởng thụ.
Chương 49: Tâm sự của Liên Kiều (4)
Không biết tại sao, cô như vậy lại làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng không thôi.
‘Cung Quý Dương …’ Liên Kiều ngẩng đuầ, đôi mắt màu tím vẫn còn đượm chút bi thương: ‘Anh nói xem em có thật là người đáng ghét như vậy không?’
Không … một chút cũng không!
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đôi mắt đẹp của cô, trong lòng rất khẳng định nói. Hắn mỉm môi cười, sủng ái đưa tay véo mũi cô: ‘Sao lại hỏi như vậy?’
Liên Kiều lại thở dài một hơi, ‘Tại vì Hoàng Phủ Ngạn Tước rất ghét em, hắn chẳng thà ở cùng cái cô Thù Đế ‘Đu đủ’ kia cũng không chịu đi gặp em.’
‘Ai nói … hắn ghét em?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa thì lỡ miệng nói một chữ “anh”, may mà còn kịp sửa lại.
Mà Liên Kiều lòng đang đầy tâm sự nên không nghe thấy manh mối trong lời nói của hắn, tiếp tục nói: ‘Nếu như hắn không ghét em, tại sao lại cự tuyệt hôn sự này? Em nghe ông nội nói, Hoàng Phủ Ngạn Tước cực lực phản đối hôn sự.’
‘Thực ra …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết phải trả lời làm sao, hắn cũng không thể cho cô biết mình chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước, nha đầu này đang lúc đau lòng, nếu như cho cô biết, không biết sẽ nổi cơn giông tố gì, chưa biết chừng bẻ gãy xương hắn cũng nên.
‘Có thể là hắn chưa có hiểu rõ em, nếu như hắn biết em đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ thay đổi quan điểm!’ Hắn trả lời theo bản năng.
Mình tại sao lại thay đổi quyết định ban đầu nhỉ? Lại còn nói mấy lời này là để an ủi cô ấy sao?
Hoàng Phủ Ngạn Tước vốn không biết, quan trọng nhất là … hắn không muốn đi tìm hiểu nội tâm mình.
Liên Kiều nghe hắn nói, cô suy nghĩ một lát rồi nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, tay ôm lấy hắn …
‘Hừm, em mới là không thèm hắn, em muốn anh!’
Lời lẽ trẻ con của cô làm Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, nhưng còn động tác của cô …
Hắn cảm giác cơ thể mình đang được một khối bông mềm mại bao phủ, cảm giác này làm hắn có chút say mê … Động tác này làm hắn ý thức được … Liên Kiều không phải là một cô bé, lúc này ở trong lòng hắn chính là … một phụ nữ…
‘Cung Quý Dương, anh sẽ không bỏ rơi em không lo chứ?’
Chẳng chút cảm giác tâm lý của người đàn ông trước mặt đang có thay đổi, chỉ thấy hắn lúc này như một cái phao cho cô bám vào, cho cô cảm giác an toàn và dựa dẫm.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời nghẹn lời, hắn không biết làm sao trả lời cô, cũng không biết dùng thân phận gì để trả lời.
Liên Kiều không đợi câu trả lời đã ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, gương mặt chợt thay đổi, hung hăng hỏi: ‘Này, anh không phải là đang nghĩ cách bỏ rơi em chứ, nếu như ngay cả anh cũng bỏ rơi em, không lo cho em, vậy em nhất định sẽ không tha đâu!’
Nói xong Liên Kiều giơ giơ nấm đấm, nét dịu dàng khi nãy đã mất hết, trong chớp mắt lại trở lại hình dáng một con sư tử đang nổi giận.
Chương 50: Sự cố (1)
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị bộ dạng này của cô chọc cười, tâm trạng cũng trở nên cực tốt: ‘Được được rồi, thật sợ em luôn rồi!’
‘Yeah!’
Gương mặt Liên Kiều sáng rỡ: ‘Vậy nói xong rồi nha, từ ngày mai anh phải dạy em học bơi, tuy em rất không muốn học nhưng vì để thắng cô ‘Đu đủ’ kia cũng không còn cách nào, anh nhất định phải giúp em nha!’
‘Không có vấn đề!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đáp ứng ngay.
‘Không được, em sợ anh mượn cớ công việc bận rộn đến lúc đó lại trì hoãn thì biết làm thế nào?’ Cô vẫn không yên tâm lắm.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, nha đầu này thật đa nghi, Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn một khi đã đồng ý với người ta có bao giờ nuốt lời đâu.
‘Vậy phải làm thế nào nha đầu em mới tin?’
Mắt Liên Kiều láo liên chuyển một vòng rồi cười rất “ngây thơ vô số tội”: ‘Em muốn lưu một dấu hiệu trên người anh để mỗi lần anh thấy thì sẽ nhớ!’
‘Ký hiệu?’ Hắn lại không phải là đồ vật, lưu thế nào được ký hiệu?
Liên Kiều mím môi cười, cô kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhân lúc hắn vẫn còn chưa phản ứng kịp đã cúi đầu hung hăng cắn một cái.
‘A ….’ Tiếng kêu của Hoàng Phủ Ngạn Tước chấn động cả nhà hàng.
*******
Thành phố Boston - Nước Mỹ
Buổi sáng, sương mù bao vây cả thành phố, lúc sương mù còn chưa tan, những giọt sương vẫn còn đọng trên ngọn cây, quanh khu biệt thự sớm đã bị kéo dây cảnh báo của cảnh sát, mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại trước một trong mấy biệt thự, đèn xe cảnh sát vẫn không ngừng nhấp nháy mà đám cảnh sát đang rất khẩn trương làm việc.
Vẻ mặt họ tràn đầy sự sợ hãi!
‘Đứng yên, nơi đây không cho vào!’
Khi một thân thể đàn ông cao lớn đang chuẩn bị vượt qua vòng dây cảnh báo, một trong số những cảnh sát chịu trách nhiệm canh giữ liền ngăn lại.
Trên gương mặt anh tuấn không có biểu tình gì, hắn chỉ khua giấy chứng nhận trong tay điềm đạm nói: ‘Hoàng Phủ Ngạn Thương, chủ nhiệm pháp y của khoa giám định quốc tế, là sếp của các ngươi mời tôi đến!’
Viên cảnh sát vẫn chưa nói gì, lúc này một vị cảnh sát cao cấp từ trong biệt thự bước ra, khi hắn nhìn thấy người đàn ông sắc mặt liền sáng lên, bước lên phía trước: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, đợi ngài đã lâu, mau mời vào, xin mời!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương gật đầu, đẩy dây cảnh báo bước vào.
Mấy viên cảnh sát bên ngoài nhìn nhau …
‘Hắn chính là Hoàng Phủ Ngạn Thương? Là vị pháp y quốc tế trứ danh đó?’
‘Không phải vì chức quyền của hắn mà là gia thế của hắn, nghe nói hắn là người của Hoàng Phủ tài phiệt …’
Nhất thời mấy tên đàn ông đều thành bà tám.
Người chết là bá tước Afhan, thân thể đàn ông trung niên hơi mập mạp, nguyên nhân chết còn chưa rõ, khi người làm phát hiện ra thì chỉ thấy ông ta đã ngã nhào trên sàn phòng khách, hai mắt trừng lớn, dường như rất sợ hãi, biểu tình giống như bị kinh hãi quá độ, bị dọa cho đến chết, nhưng mà …
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
27 chương
17 chương
10 chương
22 chương