Quyển 5: Kịch giả tình thật
Chương 11: Phá mật mã (3)
‘Ngâm trong dịch của thi thể?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn lại cây kim bạc sáng lóe trong hộp, chắc đúng, bằng không sao lại sáng hơn một cây kim bạc bình thường đến thế, không phải là do mài dũa, thì ra là vì nhiễm vào tinh túy của con người.
Mặc Di Nhiễm Dung nhấc lên một cây, nhìn về Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ giọng nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh cởi một nút áo sơ mi ra đi, bởi vì … tôi muốn lấy máu ở ngực anh!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương sững người, sau đó cười cười: ‘Được!’ Nói xong liền không chút do dự cởi một nút áo ở cổ áo ra.
‘Ách ...’
Mặc Di Nhiễm Dung có chút không tự nhiên chỉ chỉ vào ngực hắn: ‘Phải cởi tới đây mới có thể lấy máu được …’
‘Ồ …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương suy nghĩ một chút, sau đó bất thình lình cúi xuống bên cô, trên môi câu lên một nụ cười tà: ‘Vậy đi, em tự mình làm giúp anh đi, bằng không anh không biết phải cởi đến cái nút nào thì thích hợp…’
Giọng nói trầm thấp ngọt ngào mà mê người như một loại rượu ủ lâu năm, lại có một cảm giác mê hoặc lòng người.
Gương mặt trắng nõn của Mặc Di Nhiễm Dung nổi lên một vầng hồng, cô không nói gì, chỉ khép mắt giơ bàn tay nhỏ nhắn nhẹ phủ lên ngực hắn, ngón tay trắng nõn nà có chút ngượng ngùng cởi một nút áo sơ mi của hắn …
Lồng ngực rắn chắc của người đàn ông dần xuất hiện trước mắt cô, da thịt màu đồng cùng cơ thịt săn chắc khỏe mạnh lộ ra một vẻ dụ hoặc khó mà bỏ qua …
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn cô gái trước mắt không chớp, thấy cô có chút ngượng ngùng khép mắt lại, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm trầm.
Cô gái này – đơn thuần biết mấy!
Mặc Di Nhiễm Dung quả thật rất ngượng, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô chủ động cởi áo sơ mi của một người đàn ông, với lại … ánh mắt hắn quá không câu thúc, thật lớn mật!
‘Đầu kim này rất nhỏ, cho nên anh sẽ không cảm thấy đau lắm đâu!’ Cô nhấc một cây kim bạc, cố gắng bỏ lơ ánh mắt của hắn.
‘Được!’ Lại là một tiếng trầm trầm rất dễ nghe mang theo sự quyến rũ khiến người nghe tim đập loạn xạ.
Đầu kim nhẹ xuyên qua da ngực của Hoàng Phủ Ngạn Thương, đây vốn không phải là cây kim bạc thông thường, vì vậy sau khi chích vào, máu tươi chầm chậm chảy ra, sau đó cô lấy ra xấp vải đã được chuẩn bị sẵn, thấm từng giọt máu vào.
Điều khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy kỳ lạ là khi máu vừa tiếp xúc với xấp vải, máu từ miệng vết thương ngay lập tức ngưng chảy.
Hắn vừa định nói gì, Mặc Di Nhiễm Dung đã lên tiếng trước …
‘Em giúp anh xử lý miệng vết thương … miệng vết thương chỉ còn đau một chút thôi!’ Cô nhìn hắn nhẹ nhàng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cười cười: ‘Chỉ một vết kim châm thôi rồi, ngay cả miệng vết thương cũng không thấy, không cần xử lý đâu!’
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, ‘Anh không hiểu rồi, miệng vết thương này của anh là do kim bạc bị ngâm trong dịch thi thể tạo thành, nếu như không dùng cách giải Giáng để xử lý vết thương, vậy anh …’
Cô ngừng lại, ánh mắt có chút không tự nhiên.
‘Anh sẽ thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương rất thích nhìn vẻ muốn nói lại thôi của cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng vô cùng.
Mặc Di không dám đối mặt với sự dịu dàng của hắn, nhẹ giọng nói: ‘Anh sẽ bị trúng Giáng Đầu, đến lúc đó, anh sẽ không thể khống chế lý được lý tính mà đi làm một số việc không thể tưởng tượng!’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Thương khẽ câu lên một đường cong, trong lời có lời nói: ‘Thực ra anh bây giờ so với trúng Giáng Đầu đâu có gì khác biệt!’
Một câu nói khiến cho Mặc Di Nhiễm Dung có chút nghi hoặc, cô không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, lại đưa tay lật mí mắt của hắn lên, kiểm tra xong mới thở phào nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh yên tâm đi, anh bây giờ không có trúng Giáng Đầu!’
Ách …
Hoàng Phủ Ngạn Thương không ngờ lời nói của mình khiến cô hiểu lầm như vậy, thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, hắn quả thật nhịn không nổi cúi đầu hôn xuống đôi môi anh đào của cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn nói: ‘Em thật là khiến anh không thể không yêu!’
‘Anh …’
Mặc Di Nhiễm Dung không ngờ hắn lại có hành vi thân mật như thế với mình, không ý thức lấy tay che miệng, đôi mắt màu tím cũng trợn to.
‘Cô ngốc!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương trìu mến nhìn cô, hắn không kìm được đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, nói: ‘Được rồi, em còn không xử lý vết thương dùm anh sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới phản ứng lại kịp, cô cắn môi, lấy chiếc hộp đàn hương qua, từ trong đó lấy ra một vật hình tròn, sau đó nhìn hắn …
‘Anh cố chịu một chút …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu.
Cô nhìn lồng ngực rộng rãi khiến người ta không khỏi mặt hồng tim đập kia, ngay cả hô hấp cũng là mùi hương nam tính của hắn, có chút không tự nhiên vội cầm lấy vật hình tròn đó ngậm trong miệng, đôi môi hồng nhẹ nhàng dán lên lồng ngực rắn chắc của hắn…
Nơi da thịt chạm nhau tức thì truyền lại cảm giác mềm mại khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương hớp một hơi không khí lạnh, hắn cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, hàng mi thật dài hơi run rẩy, che đi ánh mắt ngượng ngùng của cô khiến người ta yêu mến.
Từ từ hắn cảm nhận được đầu lưỡi nhỏ nhắn tiếp xúc với lồng ngực mình, tận mắt nhìn hành động dụ hoặc này khiến hắn không kìm được toàn thân cũng run rẩy, liền đó lại cảm thấy một chỗ nào đó trên cơ thể mình có phản ứng, một sức mạnh từ dục vọng tối nguyên thủy của con người chèn ép hắn.
‘Nhiễm Dung …’ Hắn gọi tên cô, bán tay to lớn ấm áp nhẹ vỗ sau lưng cô, dịu dàng tiếp xúc với cơ thể mềm mại của cô.
Lúc này một cơn đau truyền đến làm hắn càng khó kềm chế bởi vì loại đau nhức này đến từ dục vọng nguyên thủy của người đàn ông, lại thêm mùi hương con gái nhàn nhạt phảng phất bên mũi, loại cảm giác này khiến hắn sắp nổ tung.
Lúc này hắn chỉ hận không thể đem cô áp dưới thân, hung hăng yêu cô. Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy kia …
Trong chớp mắt tim đập loạn một nhịp!
Cô không ý thức ấn nhẹ tay lên miệng vết thương, nhẹ nhàng nói: ‘Được rồi …’
Nói xong, không thấy người đàn ông trước mặt có phản ứng gì, hơi sựng lại sau đó đưa tay chủ động giúp hắn cài lại nút áo trước ngực.
Lúc cài đến nút áo cuối cùng, bàn tay cô bị bàn tay to của Hoàng Phủ Ngạn Thương nắm chặt, sự ấm áp từ lòng bàn tay chạy thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng cô …
‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh … buông tay …’
Mặc Di Nhiễm Dung bắt đầu cảm thấy hô hấp không thông.
‘Nhiễm Dung, anh muốn em yêu anh!’
Trong lời nói của Hoàng Phủ Ngạn Thương không còn sự ôn hòa dịu dàng ngày thường nữa, thay vào đó là giọng ra lệnh và cứng rắn trước nay của gia tộc Hoàng Phủ, trong ánh mắt cũng mang theo một tia chiếm hữu, cố chấp.
Chương 12: Phá mật mã (4)
Mặc Di Nhiễm Dung rõ ràng là bị vẻ mặt và lời nói của hắn làm cho sợ, cô muốn thoát ra nhưng sức lực của hắn quá mạnh khiến cô không cách nào giãy dụa, ‘Hoàng Phủ tiên sinh … anh buông tôi ra trước có được không …’
‘Buông tay?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương càng ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hít sâu mùi hương ngọt ngào của cô, đau đớn vì mình không kìm lòng được lại không thể biểu đạt tình ý trong lòng, ‘Khi anh đã không cách nào khống chế chính mình mà yêu em, em bảo anh làm sao mà buông tay đây!’
Hơi thở của hắn càng trở nên gấp gáp mà ngữ điệu cũng có chút cứng rắn.
‘Hoàng Phủ tiên sinh …’
‘Anh đã nói rồi, đừng gọi anh là Hoàng Phủ tiên sinh, gọi anh Ngạn Thương, Ngạn Thương!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy mình sắp bị cái loại khổ sở này của cô hành hạ đến điên rồi, có trời mới biết hắn có bao nhiêu hy vọng cô gái trước mặt cũng như những cô gái khác triền miên bám lấy hắn, ngọt ngào kêu tên hắn.
Nhưng, cô là Mặc Di Nhiễm Dung, cô không giống với những người con gái khác! Đáng chết thật! Cô tại sao lại không yêu mình như những cô gái khác chứ!
Mặc Di Nhiễm Dung mở to mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, trong đôi mắt màu tím toát lên một nỗi lo lắng mơ hồ …
Đáng chết!
Khi Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn thấy sự lo lắng đó, trong lòng không khỏi nổi lên một cơn bực dọc, cô sợ mình đến thế sao? Sao lại thế được?
Nghĩ đến đây, hắn không kìm chế bản thân nữa, lần nữa cúi xuống chiếm đoạt đôi môi anh đào của cô, hy vọng dùng tình yêu cuồng nhiệt của mình dẹp đi sự lo sợ trong lòng cô …
Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung run rẩy theo nụ hôn của hắn, hai tay không ý thức chống đỡ nơi lồng ngực tinh tráng của hắn, để mặc bàn tay mạnh mẽ của hắn kéo cô sát vào trong ngực mình, khiến cả người cô sít sao dán vào người hắn …
‘Nhiễm Dung, anh yêu em … thật sự rất yêu em …’
Nụ hôn của hắn mang theo sự quyến luyến từ cánh môi một đường trượt xuống, rơi trên vành tai xinh xắn của cô, đôi môi nóng bỏng khẽ khàng ngậm lấy vành tai …
‘A …’
Mặc Di Nhiễm Dung nào có trải qua cảm giác như vậy bao giờ, cộng thêm hơi thở nam tính vây phủ lấy cô, cô bất giác kêu lên một tiếng, thân thể yêu kiều không kìm được mà run rẩy, loại cảm giác này quá xa lạ khiến cho trong cơ thể sản sinh ra một phản ứng đáng sợ.
Chuyện này là thế nào?
‘Nhiễm Dung …’
Âm thanh trầm thấp nam tính vang bên tai cô, mang theo một tia trìu mến lẫn yêu thương, sau đó gương mặt đầy vẻ sợ hãi của cô theo tay hắn ngẩng lên …
Hoảng loạn nhìn vào đôi mắt đen thẳm khiến lòng mình rung động, lúc này đôi mắt đen vốn vẫn luôn dịu dàng chợt lóe lên một tia ngổn ngang.
Cô mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Hoàng Phủ Ngạn Thương khẽ cụng trán mình vào trán cô, giọng nói vừa mang theo sự ra lệnh lại mang theo vẻ khẩn cầu: ‘Nhiễm Dung, nói yêu anh đi! Nói em yêu anh!’
‘Em …’
Môi Mặc Di Nhiễm Dung run run, giọng nói trầm thấp của hắn khiến trong lòng cô nảy sinh một cảm giác không nói thành lời.
‘Nhiễm Dung …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nắm chặt tay cô, sau đó áp nó lên ngực mình, đôi mắt thăm thẳm mang theo thâm tình vô hạn …
‘Chẳng lẽ muốn em yêu anh lại khó khăn vậy sao? Chẳng lẽ em không cảm thấy sự đau khổ của anh sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung bị chấn động hoàn toàn, cô sững sờ nhìn hắn, từ trong lòng bàn tay truyền đến nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, nhất thời làm tim cô như vỡ thành từng mảnh.
‘Em …’ Cô cảm thấy một cảm giác vô lực, yếu ớt đang chèn ép chính mình.
Đang lúc này, một tràng tiếng kêu như có như không truyền đến, phá vỡ tình trạng khó xử giữa hai người …
‘Là em gái!’ Mặc Di Nhiễm Dung vừa nghe tiếng kêu, vẻ vô lực trên gương mặt trong chớp mắt trở thành hoảng hốt.
Nhưng Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe thấy thì mày cũng cau lại, chuyện gì vậy chứ?
Mặc Di Nhiễm Dung không nói gì nữa, vội vàng thoát ra khỏi lòng hắn, mơ cửa phòng chạy thẳng xuống lầu, Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy vậy cũng vội theo sau.
Trên khay trà trong phòng khách bày tán loạn bảy tám lá bài Tarot, trong đó mấy lá bài màu tím sẫm bị lật lên dưới ánh nắng mặt trời loát lên một vẻ kỳ bí khác thường.
‘Em à …’ Khi Mặc Di Nhiễm Dung nhìn một màn trước mắt, hơi chấn động hỏi: ‘Đây … đây là chuyện gì?’
Cô sao lại lấy bài của mình?
Sắc mặt Liên Kiều có chút khó coi, rất rõ ràng là bị cái gì hù tới, cô chỉ tay vào khay trà, giọng run rẩy nói: ‘Chị à … mấy lá bài trên khay trà … nó … nó …’
Cô rõ ràng là nói không nên lời, trong đôi mắt màu tím lóe lên một tia sợ hãi.
Hoàng Phủ Ngạn Thương vốn đi ở đằng sau thấy vẻ mặt sợ sệt của Liên Kiều, hắn không ý thức cũng nhìn về phía mấy lá bài Tarot, lại phát hiện ra tất cả các lá bài đều bị lật lên, nhưng không nhìn thấy nội dung trong đó.
Mặc Di Nhiễm Dung cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, vốn dĩ chuyện làm cho Liên Kiều sợ đến vậy cũng không nhiều. Cô bước đến, nhấc lên một lá bài, sau khi nhìn vào, gương mặt vốn bình tĩnh chợt trở nên kinh hoàng.
‘Đây … cái này … sao lại có thể?’ Cô thì thào, ngay cả giọng nói cũng trở nên không tự nhiên.
‘Chuyện gì xảy ra vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bước lên, vẻ mặt của cô cũng khiến hắn thấy rất lạ.
Vẻ mặt kỳ lạ, Mặc Di Nhiễm Dung đem lá bài trong tay đưa cho Hoàng Phủ Ngạn Thương, tiếp theo cô khom người nhặt luôn mấy lá bài kia.
Hoàng Phủ Ngạn Thương đầy vẻ hồ nghi lật qua lật lại lá bài, sau đó kinh ngạc phát hiện ra trên lá bài vốn sạch sẽ giờ dây đầy vết máu, giống như máu tự chảy ra từ chính lá bài vậy.
‘Sao lại như thế chứ?’ Hắn chau mày.
Lúc này, Mặc Di Nhiễm Dung mới nhẹ giọng nói: ‘Không chỉ một lá này, toàn bộ những lá Ẩn Chính (Major Arcana), tổng cộng hai mươi hai lá toàn bộ đều bị vấy máu.
Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương càng nhiều nghi hoặc …
‘Vậy hiện tượng này nói lên điều gì?’
Hắn trước nay tin tưởng và sùng bái khoa học, nhưng từ lúc tiếp xúc với Mặc Di Nhiễm Dung, trải qua những chuyện không thể dùng khoa học để giải thích, cho nên bây giờ hắn tin là không có gì là không thể xảy ra .
Mặc Di Nhiễm Dung trầm tư một chút rồi xoay người về phía Liên Kiều bên cạnh sớm đã bị dọa chết khiếp, nhẹ giọng hỏi: ‘Em à, em nói lại kỹ càng cho chị nghe xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bộ bài Tarot bắt đầu có hiện tượng này từ lúc nào?’
Chương 13: Phá mật mã (5)
Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, điều chỉnh một chút cảm xúc của mình rồi nói: ‘Vừa nãy em ngồi ở đây nhàm chán quá, nhìn thấy bộ bài Tarot của chị, đột nhiên nhớ ra lúc trước chị cũng từng dạy em cho nên muốn luyện tập một chút, chỉ là không ngờ khi em bày xong trận bài, lúc lật bài lại thì đã thấy mặt sau của lá bài trở thành như vậy …’
Nói đến đây cô vẫn còn chút sợ hãi liếc nhìn lá bài Tarot trên tay Hoàng Phủ Ngạn Thương.
Mặc Di Nhiễm Dung cũng giật mình, ‘Ý của em là lúc em chưa bày trận thì mấy lá bài này bình thường sao?’
‘Đúng đó!’
Liên Kiều vội vàng gật đầu, ‘Chị à, có phải là sắp xảy ra chuyện gì không? Em trước giờ chưa từng thấy lá bài tự chảy máu nha!’
Mặc Di Nhiễm Dung thu hai mươi hai lá Ẩn Chính trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy lá bài, không nói gì, sau đó bắt đầu lau sạch nó, lại lẳng lặng bày một trận bài khác …
Qua nửa tiếng sau, khi cô lật lá bài cuối cùng lên, Hoàng Phủ Ngạn Thương và Liên Kiều đều kinh hãi phát hiện ra hai mươi hai lá bài này toàn bộ đều khôi phục như lúc ban đầu.
‘Cái này … chị …’ Liên Kiều quả thật bị dọa sợ lần nữa, cô chỉ tay về mấy lá bài, như vừa nhìn thấy quỷ.
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một hơi, ngồi ở ghế sofa, giải thích: ‘Em à, đây không phải là bài Tarot tự chảy máu, mà là một điềm báo!’
‘Điềm báo?’ Liên Kiều đã hoàn hồn lại, nhưng nghe không hiểu ý cô.
Còn Hoàng Phủ Ngạn Thương ở bên cạnh hỏi lại: ‘Có phải là sắp có một chuyện nghiêm trọng xảy ra không?’
Mặc Di Nhiễm Dung vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, cô nhìn hắn: ‘Còn nhớ cỗ Thi lạp đó không?’
‘Đương nhiên nhớ!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương gật đầu ‘Vụ án đó đến giờ vẫn chưa phá được!’
‘Đương nhiên là không thể phá được rồi, dù sao cũng không phải là người làm, cho dù là anh có biết được sự thật cũng không thể giải thích với phía cảnh sát!’ Mặc Di Nhiễm Dung đem một chuyện đáng sợ như vậy nói ra thật nhẹ nhàng.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng ngồi xuống, hỏi: ‘Ý của em là, chuyện sắp xảy ra có liên quan đến cỗ thi lạp đó?’
Mặc Di trầm tư một chút rồi đính chính lại: ‘Không phải là có liên quan đến cỗ thi lạp đó mà là em nghi ngờ … sắp có một cỗ thi lạp thứ hai xuất hiện!’
‘Ạ?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng khẩn trương theo: ‘Sao lại như thế?’
Mặc Di Nhiễm Dung đưa lá bài trong tay lên, kiên nhẫn giải thích: ‘Tuy rằng rất nhiều người không tin nhưng bài Tarot quả thật là có linh tính, nhất là khi nó nằm trong tay chiêm bốc sư, nó sẽ trở thành một người bạn cực kỳ quan trọng. Mà bài Tarot trong những lúc then chốt sẽ có một vài cảnh báo hoặc dự báo khác nhau. Lúc nãy Liên Kiều bày ra là trận bài tên là Kỷ niên, trận bài này là chuyên dùng để dự báo những chuyện dị thường trong tương lai bằng cách vận dụng hai mươi hai lá bài Ẩn Chính, cho nên mọi người mới gặp được tình huống lúc nãy, có thể nói là lần này em gái “mèo mù vớ phải cá rán” lại làm cho bài Tarot phát huy tác dụng của nó!’
‘Vậy sắp xảy ra chuyện gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vội vàng hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ thở dài một tiếng, trong đôi mắt màu tím xẹt qua một tia bất an, cô nhẹ giọng nói: ‘Nói chung là không thể tách rời khỏi Giáng Đầu Thuật đi! Em vốn vẫn luôn tìm kiếm người đã thực hiện thuật Giáng Đầu đó, nhưng chỉ tiếc là uổng công vô ích, rất rõ ràng là người đó rất tinh thông Giáng Đầu Thuật, như em đã từng nói qua, em chỉ có thể đoán được là có liên quan đến tứ đại tài phiệt nhưng cụ thể là người hay vật hay là mục đích thế nào thì em không có cách nào dự đoán được!’
Liên Kiều nghe xong vội ngồi xuống, hỏi gấp: ‘Chị à, vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cứ để người đó muốn làm gì thì làm sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô hỏi, trên môi câu lên một nụ cười: ‘Em gái à, không phải là chúng ta, là chị! Chuyện này không có liên quan gì đến em, cho nên em không cần phải xen vào!’
‘Chị …’
‘Nghe lời chị đi!’
Mặc Di Nhiễm Dung không cho cô có cơ hội xen vào, trực tiếp ngắt lời cô, sau đó lấy ra một chiếc bình thủy tinh đưa cho cô …
‘Cầm lấy cái này!’
Liên Kiều mặt đầy nghi ngờ đưa tay nhận lấy chiếc bình, nhìn một hồi lại không hiểu hỏi: ‘Đây là cái gì?’
‘Giữ nó cho kỹ, đây là thứ có thể giúp em giải quyết mật mã bằng vân tay trong phòng chứa vũ khí!’ Mặc Di Nhiễm Dung cười cười nói.
‘Thật sao?’
Liên Kiều nghe xong liền rất vui mừng, cô khua tay múa chân trên sofa, ‘Chị à, chị làm sao làm được vậy? Cái này thật sự có thể mở được căn phòng chứa vũ khí đó sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy cũng tò mò nhìn Mặc Di.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu, giải thích: ‘Cái này là huyết dịch đã được thi hành Giáng Đầu Thuật, chính là máu trích từ lồng ngực của Hoàng Phủ tiên sinh, bởi vì hai người họ là anh em, cho nên chảy chung một dòng máu, cho nên có thể chuyển thành một loại sức mạnh có thể phá giải ký ức về vân tay đó, em nhất định phải giữ cho thật kỹ, trước khi về đến nhà tuyệt đối không được tò mò mở ra xem, bằng không sẽ mất hết hiệu lực!’
Liên Kiều nhìn chiếc bình trong tay, nghiêm túc gật đầu.
‘Em à, mật mã bằng vân tay chị đã giúp em giải quyết rồi, còn lại mật mã bằng số thì em tự mình xử lý nhé!’ Mặc Di Nhiễm Dung trìu mến nhìn Liên Kiều, nhẹ giọng nói.
‘Chuyện đó đương nhiên, phá giải mật mã bằng số là thế mạnh của em mà!’ Liên Kiều vừa nghe liền mừng rỡ nói.
Hoàng Phủ Ngạn Thương ở bên cạnh nghe đến ngây người, trời ạ, hai cô gái trước mặt quả thật còn hơn cả đặc công rồi, có thể dùng cách như vậy đi phá giải mật mã tối tân nhất, hôm nay quả thật cho hắn mở rộng tầm mắt rồi!
‘Được rồi, cách phá giải mật mã chị đã giúp em nghĩ ra rồi, mau chóng quay về nhà đi, bằng không bác trai bác gái sẽ lo lắng lắm!’ Mặc Di Nhiễm Dung trìu mến vỗ vai cô nói.
‘Không …’ Liên Kiều có chút không nỡ dựa vào người cô, ‘Chị bây giờ đang gặp rắc rối, em làm sao rời bỏ chị được!’
‘Đồ ngốc!’
Mặc Di Nhiễm Dung thấy trong lòng chua xót, cô vuốt ve gương mặt trẻ thơ của Liên Kiều, nói: ‘Chị không sao, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không làm tổn hại đến chị được, yên tâm đi. Hơn nữa nếu như em ở lại bên cạnh chị sẽ làm chị phân tâm!’
‘Nhưng mà …’
‘Liên Kiều …’
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Thương mới ngắt lời cô: ‘Em yên tâm trở về “Hoàng Phủ” đi, chị của em cứ để anh chăm sóc!’
Chương 14: Sự sắc bén của Truy ảnh (1)
Liên Kiều nhướng mày, quan sát Hoàng Phủ Ngạn Thương một lồi lâu như đánh giá lời nói của hắn, đôi mắt màu tím không ngừng quét lên quét xuống trên người hắn khiến trong lòng hắn có chút không tự nhiên.
Lời của hắn rõ ràng là làm cho đôi mắt màu tím kia càng phát ra một tia khác thường, Mặc Di có chút sững sờ nhìn người đàn ông bên cạnh, rất lâu sau mới cất lời: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, chuyện này tôi nghĩ … anh cũng không cần phải xen vào!’
Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương xẹt qua một tia bất mãn, rất rõ ràng là hắn không vui khi nghe cô nói vậy.
Ngồi ở bên cạnh Mặc Di, không chút để ý đến ánh mắt của Liên Kiều, đôi mắt đen đầy thành khẩn nhìn cô, ‘Nhiễm Dung, em là người con gái anh muốn chăm sóc cả đời, đừng cứ xua đuổi anh cách xa em, có được không?’
Mặc Di Nhiễm Dung không ngờ hắn to gan và thẳng thắn như vậy, trên mặt rõ ràng rất không tự nhiên, cô khép mắt, mày hơi cau lại nhưng không nói gì, giống như đang suy nghĩ.
Còn Liên Kiều thì rất hiếu kỳ nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, sau đó lại nhìn sang Mặc Di.
‘Em nhìn gì vậy?’ Mặc Di bị Liên Kiều nhìn đến không tự nhiên, cô thấp giọng quát.
Liên Kiều le lưỡi, ‘Em cũng như anh ấy đều đang chờ câu trả lời của chị!’
‘Câu trả lời gì?’ Mặt Mặc Di Nhiễm Dung chợt hồng lên.
‘Thì lúc nãy anh ấy nói với chị mấy lời đó, chị còn chưa trả lời người ta nha!’ Liên Kiều như một đứa trẻ tò mò, không chút để ý đến vẻ mất tự nhiên của Mặc Di.
Bầu không khí chợt có chút ngượng ngùng …
Qua một lúc lâu, Mặc Di Nhiễm Dung mới ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhẹ giọng nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, không phải em muốn đẩy ra ra xa, chỉ là … chuyện sắp xảy ra có liên quan đến Giáng Đầu Thuật cho nên anh muốn tham dự vào cũng rất khó!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy không đồng tình, hắn nắm lấy tay cô, lắc đầu nói: ‘Em đừng quên, anh là pháp y hàng đầu, vụ án thi lạp đó dù anh muốn không tham gia cũng không được cho nên, chuyện này nhất định có liên quan đến anh!’
‘Anh …’
Lời của hắn khiến Mặc Di Nhiễm Dung không kìm được, chau mày: ‘Anh hoàn toàn có thể cho qua, sao phải tự tìm phiền phức chứ?’
‘Tất cả đều là vì em, bởi vì sự tồn tại của em cho nên anh không thể không theo sát bên cạnh em, cho dù phía trước nguy hiểm thế nào anh cũng không trốn tránh!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương không chút do dự nói.
Một tia kinh ngạc xẹt qua mắt Mặc Di Nhiễm Dung nhưng một giây sau cô lại trở lại vẻ điềm tĩnh ban đầu.
Đang trong thời khắc lãng mạn và ấm áp đó, một tràng tiếng vỗ tay ngoài ý muốn từ Liên Kiều vang lên kéo ánh mắt hai người nhìn về phía mình.
‘Oa, nghiệm xác chết, anh có phải là anh em ruột với Hoàng Phủ Ngạn Tước hay không mà sao anh lại lãng mạn như thế. Còn biết nói những lời khiến người ta cảm động đến vậy chứ, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại không như vậy, trước giờ em chưa bao giờ được nghe lời nào dễ nghe từ miệng hắn hết!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương không biết nói sao còn Mặc Di Nhiễm Dung rất không tự nhiên đứng dậy nói: ‘Được rồi được rồi, cái em cần cũng đã lấy được rồi, nhanh trở về “Hoàng Phủ” thôi, chẳng lẽ em không muốn khiến hắn mau chóng trở về sao?’
Liên Kiều nhìn chiếc lọ thủy tinh trên tay, gật đầu: ‘Chị, vậy chị làm gì cũng phải hết sức cẩn thận nha, đừng để em lo lắng!’
Nói xong liền quyến luyến không rời ôm lấy Mặc Di Nhiễm Dung khiến Mặc Di thấy rất thương xót, cô làm sao không hiểu tâm ý của Liên Kiều dành ình chứ, tuy nha đầu này bình thường xem ra vô tâm nhưng cô không thể không nói đây là một cô gái hết sức thiện lương, nhất là đối với những người mà cô cho là quan trọng với mình, cô đều dành cho họ sự quyến luyến và quan tâm như vậy.
‘Yên tâm đi em, chị sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!’ Cô vỗ nhẹ lên lưng Liên Kiều, hết sức dịu dàng nói.
Tuy rằng nói như vậy nhưng trong mắt cô xẹt qua một tia lo lắng, tuy Liên Kiều không để ý nhưng toàn bộ đã thu hết vào trong mắt của Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng ở bên cạnh đang chăm chú quan sát.
***
Trong đêm yên tĩnh, cả tòa “Hoàng Phủ” chìm trong bóng tối, đột nhiên một bóng người nhỏ nhắn lần theo ánh trăng phá vỡ sự tĩnh lặng của trời đem, khi bóng người đó đi đến phòng khách chính, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng xong liền ngồi xuống sofa.
‘Hô … Mình đang làm cái gì vậy? Làm gì mà cứ như tên trộm thế kia! Thật là …!’ Bóng người xông vào căn biệt thự không ai khác, chính là Liên Kiều.
Vì đến giờ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn chưa về cho nên cô làm sao dám một mình ngủ trong căn biệt thự rộng lớn kia nên sớm đã chạy đến căn biệt thự chính ngủ mấy đêm qua, nhưng tối nay vì muốn tìm “Truy Ảnh” nên cô lại chạy đến căn biệt thự của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Chung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Liên Kiều nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình, cô không ý thức ho nhẹ một tiếng, tiếng ho vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.
Đưa tay mở hết đèn trong căn biệt thự, ánh sáng bất ngờ khiến cô chói mắt, sáng như vậy cũng dễ dàng cho cô hành động hơn.
Phòng chứa vũ khí, phòng chứa vũ khí …
Liên Kiều gần như đã lật tung từng tầng lầu, từng căn phòng trong căn biệt thự, mắt mở to cứ sợ mình sẽ bỏ sót một góc nào đó.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trên trán Liên Kiều mồ hôi cũng bắt đầu toát ra, khi đồng hồ chỉ một giờ sáng cô mới ngồi phịch xuống đất, mệt mỏi lấy tay quạt quạt mồ hôi.
‘Có một thân một mình sao lại ở trong căn biệt thự lớn như thế làm gì chứ? Muốn tìm một căn phòng cũng không dễ dàng!’ Cô vừa lau mồ hôi vừa ai oán nói.
Thật không tìm cũng không biết, tìm qua mới thấy giật mình, thì ra là căn biệt thự này lớn như vậy, phòng ốc lại nhiều …
‘Cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng chết này!’ Liên Kiều đứng dậy đẩy một cánh cửa bên cạnh mình, ‘Ta thật không tin cái phòng chứa vũ khí này biết chạy! Cho dù cả đêm không ngủ Liên Kiều ta cũng phải tìm cho bằng được!’
Nói xong liền bước vào căn phòng bên cạnh, khi nhìn rõ cấu tạo của căn phòng, ánh mắt từ bực dọc liền chuyển sang mừng rỡ.
‘Oa …!’ Cô không kìm được một tiếng hoan hô, trong đầu chợt nhớ đến một câu nói của người Trung Quốc xưa: “Đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng mất công!”
Thấy cánh cửa phòng được thiết kế chuyên biệt, Liên Kiều liền lập tức nhận ra mình đang đứng trước cửa phòng chứa vũ khí.
Chương 15: Sự sắc bén của Truy ảnh (2)
Liên Kiều lắc nhẹ tay nắm cửa phòng, lại phát hiện ra cửa phòng quả nhiên bị đóng chặt, cô cẩn thận quan sát nơi để nhập mật mã vào, chỉ thấy bộ phận nhập mật mã này đúng như Hoàng Phủ Ngạn Thương nói, là thiết kế mật mã quang học tối tân nhất, không chỉ phải nhập mật mã bằng số mà còn phải qua một bộ phận quét vân tay.
Cũng may cô đã có chuẩn bị sắn, may mắn hơn là có chị giúp bằng không nhất định sẽ không thành công.
Nghĩ đến đây Liên Kiều cười một tiếng như một em bé sắp được dẫn vào khu vui chơi bí mật, không biết trong đó có cái gì.
Phòng chứa vũ khí … chỉ nghe cái tên thôi đã thấy hấp dẫn rồi.
Liên Kiều đặt nhẹ tay lên bàn phím nhập mật mã, cô không vội hành động chỉ nhắm mắt lại, giống như đang suy nghĩ, một lúc sau mới mở mắt, trong đôi mắt màu tím lóe lên một tia tinh nghịch …
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước ơi Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thiết kế mật mã này cùng lắm chỉ có thể ngăn chặn những người khác thôi, muốn ngăn chặn Liên Kiều này hả, ha ha … !’
Rất nhẹ nhàng ấn một tổ hợp phím phức tạp, cô đắc ý nhìn màn hình hiện ra thông báo mật mã đã được thông qua, tiếp đó màn hình thông báo nhập vào vân tay!
Liên Kiều cẩn trọng lấy chiếc bình thủy tinh đã chuẩn bị từ sớm sau đó lấy bao tay đeo lên.
Chiếc bình thủy tinh từ từ được mở ra …
‘Hả, sao lại như vậy?’
Cô nghi ngờ nhìn lại trong bình, chỉ thấy sau khi mở nắp ra mảnh vải vốn để ở bên trong sớm đã không thấy, chỉ còn lại một chất gì đó màu xanh!
Liên Kiều thấy vậy áo não không thôi, cô đã quên mất hỏi chị xem thứ đồ này sử dụng thế nào, khi cô cầm lấy chiếc bình, cho rằng cứ lấy mảnh vải trong đó ra là xong rồi, bây giờ thì tốt rồi, vải đã không thấy đâu …
Đang lúc cô thở ngắn than dài thì một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện!
Chỉ thấy chất khí mà xanh trong chiếc bình như có một sức mạnh nào đó sai khiến, từ từ thoát ra khỏi bình sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Liên Kiều nó chầm chậm bao lấy màn hình để nhập vân tay …
Chuyện này … chuyện này quả thật thần kỳ!
Đang lúc Liên Kiều còn muốn nhìn cho thật rõ thì đã thấy trên màn hình hiện ra thông báo … vân tay phù hợp! Sau đó bên tai vang lên “cạch” một tiếng, cửa từ từ mở ra …
Liên Kiều há hốc miệng, tuy nói cô có bản lãnh hơn người nhưng đây quả thực là chuyện thần kỳ hiếm thấy, cô nhẹ kéo nắm cửa, đẩy ra.
Chị à, chị thật lợi hại nha!
Trong lòng Liên Kiều không khỏi sùng bái chị của mình.
Trong phòng rất tối mà rõ ràng là nhiệt độ thấp hơn nhiều so với bên ngoài, khi Liên Kiều bước vào căn phòng đó, cô có cảm giác như mình đi vào một khu rừng đen!
Làm thế nào để tìm ra “Truy Ảnh” đây?
Dò dẫm mãi mới mở được đèn, khi đèn mở lên, mắt của Liên Kiều cũng theo đó mà trừng to.
Trời ơi!
Đây là phòng sao?
Cô bị quy mô của căn phòng hù đến suýt nữa ngã ngồi trên đất, chỉ thấy căn phòng này có chiều cao bằng chiều cao của căn biệt thự, thì ra căn phòng này được thiết kế đặc biệt, ở giữa phòng có một cầu thang hình trôn ốc để đi đến mỗi tầng.
Căn phòng được chia thành nhiều ngăn khác nhau, mỗi ngăn đều đặt những vũ khí tiên tiến khiến cho Liên Kiều nhìn đến ngơ ngác.
Trời ạ!
Liên Kiều gần như sắp khóc, nhiều vũ khí như vậy, cô làm sao mới tìm được Truy Ảnh đây?
Sớm biết như vậy cô đã kéo Hoàng Phủ Anh cùng đi rồi, chỉ có cô là thấy qua hình dáng của nó, bây giờ thì tốt rồi, muốn cô tìm ra Truy Ảnh trong đám vũ khí này, đây không phải là … mò kim đáy biển sao?
Làm sao đây?
Chuyện này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của cô, lúc chưa bước vào đây, cô chỉ cho rằng đây chỉ là một gian phòng mà thôi, cho dù là nhiều vũ khí đến mấy thì cô cũng sẽ dễ dàng tìm thấy nó, nhưng bây giờ …
Cô tuyệt đối không thể ngờ số vũ khí mà Hoàng Phủ Ngạn Tước sưu tầm lại nhiều đến thế, mà căn phòng này rộng đến không thể tưởng tượng.
‘Haizzz …’
Liên Kiều ném túi xách xuống đất, vẻ mặt vô lực, nếu như xem xét từng món một chỉ sợ đến lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước quay về cô cũng chưa tìm thấy.
Nhưng không tìm cũng không được!
Liên Kiều nhìn một vòng những vũ khí gần mình nhất, nói thực lòng, nhiều vũ khí như vậy nhưng cô không gọi tên được một món nào, còn có nhiều thứ cô thậm chí chưa hề thấy qua.
Đợi chút …
Cô chợt đứng vụt dậy, nhìn lại lần nữa số vũ khí đó …
Có cách rồi!
Bởi vì trong lúc vô ý cô phát hiện ra thì ra vũ khí trong căn phòng này được sắp xếp theo loại.
Có súng, đạn dược, vũ khí hạng nặng, vũ khí hạng nhẹ lại còn các loại vũ khí khác nhau được sắp xếp ngăn nắp.
Liên Kiều đột nhiên nghĩ ra một chuyện … Truy Ảnh là phi đao mà, vậy có phải nên tìm nơi chuyên để phi đao mới phải.
Nghĩ đến đây cô hưng phấn nhảy lên, không khỏi khen thầm mình quá thông minh, bằng không sao lại nghĩ ra cách này chứ. Ngay cả mình cũng phải sùng bái chính mình thôi.
Liên Kiều bắt đầu tìm kỹ một lần, hết tầng này đến tầng khác không chút mệt mỏi, những vũ khí này thật làm cô đầu váng mắt hoa, hơn nữa mỗi một loại vũ khí đều toát ra hàn quang khiến cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao nhiệt độ trong căn phòng này thấp như vậy.
Khi cô bước lên lầu bốn không kìm được kêu một tiếng kinh ngạc, cả một tầng này đều bày la liệt các loại phi đao.
Trời ơi!
Chỉ là phi đao thôi mà, sao lại có nhiều loại nhiều hình dáng đến vậy.
Cô dùng tay che miệng, che đi tiếng kêu kinh ngạc.
Nếu như không phải hôm nay tận mắt chứng kiến, cô nhất định sẽ cho rằng phi đao trên đời này cũng chỉ có một loại, một hình dạng mà thôi.
Truy Ảnh? Truy Ảnh rốt cuộc là đang ở đâu?
Liên Kiều ngây ngô nửa ngày, nơi đây toàn bộ đều là phi đao, kêu cô làm sao tìm đây? Với lại cô thấy không chỉ một mà rất nhiều phi đao có khảm đá quý đây.
Chẳng lẽ Hoàng Phủ Ngạn Tước vì đề phòng kẻ trộm nên cố tình làm thêm vài cây đao giả nữa?
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
23 chương
15 chương
13 chương
21 chương
37 chương
37 chương
78 chương