Spoil: Phần hay đến rùi đây, cẩn thận kẻo cười té ghế ....
***
Quyển 4: Yêu tinh đến nhà
Chương 1: Gia tộc Hoàng Phủ (1)
Có lúc tình yêu là không hẹn mà gặp số mệnh như một nhà thiết kết, thiết kế ỗi một tình yêu cứ như vậy, nhàn nhạt mà có chút ngọt ngào …
***
Trong phòng họp dành cho quản lý cấp cao của Hoàng Phủ tài phiệt, Mỹ.
Trong phòng hội nghị bầu không khí vô cùng khẩn trương và bận rộn, một buổi sáng Hoàng Phủ Ngạn Tước liên tục mở ba cuộc họp, trên cơ bản là bận đến không còn một chút thời gian nghỉ ngơi.
Về mặt công việc, hắn trước giờ nổi tiếng là không chút sơ sài, điểm này tất cả nhân viên và đối tác đều biết, bởi vậy lúc làm việc cả Hoàng Phủ tài phiệt đều giống như chiến trường.
Trong phòng hội nghị, các nhân viên cấp cao liên tục báo cáo tình trạng nghiệp vụ thuộc bộ phận của mình, từ con số đều chính xác đến tuyệt đối mà Hoàng Phủ Ngạn Tước một thân tây trang điềm tĩnh ngồi trên ghế chủ tọa, trên gương mặt vừa mang nét tao nhã trời sinh vừa mang nét sắc sảo của một người đàn ông thành đạt.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, ngài hiện giờ đang xem là báo cáo nghiệp vụ của bộ phận Hồng Kông, ở Hồng Kông tổng cộng có mười ba công ty con độc lập, các công ty này …’
Một vị chủ quản đang chỉ về phía màn hình lớn đồng thời giả thích về các biểu đồ phân tích và số liệu.
Những lời phía sau Hoàng Phủ Ngạn Tước cơ bản là không nghe vào tai, đây quả là rất ngoại lệ, “Hồng Kông” hai chữ này giống như một con côn trùng nhỏ lọt vừa vào đầu hắn liền liên tục khuấy động …
Không biết nha đầu đó bây giờ ra sao? Hắn không lời từ biệt mà đi như vậy cô sẽ có phản ứng thế nào? Có phải là rất hận mình không? Hay là … hay là nhớ đến mình?
Nghĩ đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ cười khổ, xem ra mình bận đến điên rồi, thế nào lại cho rằng nha đầu đó sẽ nhớ đến mình chứ? Liên Kiều cô nhóc này còn mong mình biến mất không kịp nữa là.
Nhớ đến ngày cuối cùng ở Hồng Kông hắn quả thật ý muốn giết người cũng có, không ngờ nha đầu đó thật sự ra tay nhanh như vậy, chẳng những kịp đào cái hố lớn như vậy, khiến hắn quả thật mất hết sức chín trâu hai hổ mới leo lên được, lúc chuẩn bị lái xe lại tuyệt vọng phát hiện ra trên cánh cửa xe không biết từ lúc nào lại bôi sẵn keo cường lực, làm hại một tay của hắn bị dán vào cửa xe không cách nào gỡ ra được …
Mấy chiêu cô nhóc dùng để đối phó với Cung Quý Dương đều sử dụng lại trên người hắn, chỉ là …
Cung Quý Dương là thiên tài về cơ khí, hắn thì không phải, Cung Quý Dương có thể dùng dụng cụ đơn giản để tháo rời cửa xe nhưng hắn thì không làm được, nghĩ đến đó hắn chỉ hận không thể bắt được nha đầu kia lại, hung hăng đánh ột trận.
Không còn cách nào, hắn chỉ có thể gọi điện thoại kêu người đến giúp, nghĩ đến hắn đường đường là tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lại bị rơi vào tình huống khó xử như vậy, vừa hay tổng công ty bên Mỹ báo có một vài hội nghị khẩn cấp cần hắn có mặt cho nên liền trong đêm đó bay trở về Mỹ.
Chỉ là nỗi tức giận trong lòng vẫn chưa tan.
Nha đầu đáng chết này, tuổi không có bao nhiêu nhưng trò quỷ thì lại rất nhiều!
Vị chủ quản đang báo cáo đột nhiên nhìn thấy bên môi vị tổng tài đáng kính treo một nụ cười khổ … đợi một chút? Là cười khổ. Ông ta nhất thời trợn mắt, mà không chỉ ông ta, tất cả các vị quản lý cấp cao tham gia buổi họp đó cũng dồn sự chú ý vào tổng tài, thần thái này quả thực khiến cho phần lớn bọn họ kinh hãi.
Trời ạ, biểu tình này của tổng tài là như thế nào?
Vị chủ quản gian nan nuốt một ngụm nước bọt … chẳng lẽ là trên báo cáo có gì sai sót sao? Không phải chứ?
‘Ách, cái đó … Hoàng Phủ tiên sinh, mấy số liệu này tôi đã kiểm tra rất nhiều lần, chắc là không có sai sót gì ….’ Ông cẩn trọng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới phản ứng lại, hắn nhìn lướt qua biểu tình kinh ngạc của mọi người, lại nhìn về vị chủ quản đang lo lắng kia, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như cũ, nói: ‘Được rồi, tiếp túc!’
Vị chủ quản lúc này mới yên tâm đĩnh đạc báo cáo …
Hoàng Phủ Ngạn Tước trong lòng chợt thấy rất buồn cười, trong lúc họp mà xuất thần như vậy đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi hắn tiếp nhận Hoàng Phủ tài phiệt, không ngờ hôm nay lại phạm phải sai lầm cơ bản như vậy.
Tập trung tinh thần quay về với công việc, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại không biết rằng, lúc này đây, ở nhà mình – “Hoàng Phủ” đang diễn ra một màn khiến hắn cả đời khó quên …
***
‘Cái gì? Quý Dương, con nói … con nói đều là thật cả chứ?’
Trong phòng khách chính của Hoàng Phủ, một người phụ nữ đang cực kỳ kích động níu lấy tay Cung Quý Dương, cao giọng hỏi, mà bên cạnh bà còn tụ tập rất nhiều người của gia tộc Hoàng Phủ.
Nếu so sánh với ba nhà tài phiệt kia, nhà Hoàng Phủ quả thật có thể gọi là “gia tộc”, ví dụ như Lăng thị, chỉ có Lăng Thiếu Đường và Lăng Thiếu Dịch hai anh em, còn Cung thị thì chỉ có một mình Cung Quý Dương là con độc nhất, riêng Lãnh thị thì tương đối nhiều hơn, có Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hy và Lãnh Tang Thanh ba người.
Còn gia tộc Hoàng Phủ thì không giống, ngoại trừ con trưởng là Hoàng Phủ Ngạn Tước, lại đến con thứ Hoàng Phủ Ngự và Hoàng Phủ Ngạn Đình, tiếp đó là con gái lớn Hoàng Phủ Ngưng và thứ nữ Hoàng Phủ Anh, còn có một người con trai giống như có thâm thù điạ hận với cha mình, Hoàng Phủ Ngạn Thương, tổng công cọ sáu anh chị em, cộng thêm hai người già, chính là cha mẹ của họ … Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung, có thể nói là nhân tài vô số.
Chỉ là, ngay lúc này đây bọn họ đều cực kỳ đồng lòng nhìn về phía Cung Quý Dương đang lười nhác dựa vào ghế sofa, trên mặt đầy vẻ tò mò.
‘Ai, bác gái, bác muốn con nói bao nhiêu lần nữa đây, là thật đó, Ngạn Tước lần này quả thật rất quá đáng, người ta còn là con gái chưa gả ra cửa nha, vậy mà đem con người ta … khi dễ, Liên Kiều tuy là con dâu mà lúc đầu các bác lựa chọn, lần này thì tốt rồi, bây giờ đã khóc sắp hết cả nước mắt rồi, con nhìn thấy quả thật cũng không nhẫn tâm!’
Cung Quý Dương uống một ngụm trà, vẻ mặt đầy thương cảm, rất giống như người trong giang hồ thấy chuyện bất bình vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhất thời đều xôn xao cả lên.
Sáng sớm hôm nay khi Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa ra khỏi cửa, Cung Quý Dương đã đường hoàng bước vào “Hoàng Phủ”, chặn lại hết mấy anh em nhà Hoàng Phủ đang chuẩn bị đi cong ty, lại mời cả lão gia tử Hoàng Phủ Ngự Phong và lão phu nhân Triển Sơ Dung đều mời ra, sống động miêu tả lại toàn bộ hành vi của Hoàng Phủ Ngạn Tước trong chuyến đi đến Hồng Kông lần này.
Không nghe thì không sao, nghe xong liền sợ hết hồn!
Chương 2: Gia tộc Hoàng Phủ (2)
Nghe lời miêu tả “sinh động” của Cung Quý Dương, bọn họ mới biết con trai mình lại ở Hồng Kông gây ra một trận kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu như thế.
Kuching, cũng là “Liên Kiều” theo lời Cung Quý Dương, tuy bọn họ không biết tại sao một cô nhóc lại chọn ình cái tên như vậy nhưng bọn họ cũng biết cô là đứa cháu của hoàng thất Mã Lai mà nhà Hoàng Phủ đã chọn trúng, rất lâu trước đây, lão gia nhà Hoàng Phủ và vương thất Mã Lai quen biết nhau, muốn tổ chức một cuộc hôn nhân tài chính và chính trị, hy vọng người thừa kế của Hoàng Phủ tài phiệt – Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể cưới Kuching vào cửa, chuyện này đối với hai bên mà nói chỉ có trăm lợi không hại, nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước căn bản là không có ý muốn kết hôn, đối với cuộc hôn nhân này thoái thác hết lần này đến lần khác.
Nhưng hôm nay Cung Quý Dương lại chạy đến cho bọn họ biết một tin tức động trời!
Đó chính là mấy ngày trước chuyện Hoàng Phủ Ngạn Tước đến công ty con ở Hồng Kông công tác chỉ là mượn cớ, cái chính là đi gặp Kuching đang học ở đại học Hồng Kông, cũng chính là Liên Kiều. Càng làm người ta kinh ngạc hơn là, hắn lại nhân một lần say rượu mà … cường bạo cháu gái của vương thất nhà người ta.
Càng quan trọng hơn là, Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi xảy ra chuyện rồi lại bỏ của chạy lấy người, đem cháu nhà người ta ăn sạch sẽ rồi phủi mông bỏ đi.
‘Aiiii….’ Lúc này Cung Quý Dương lại thở dài một tiếng …
Tất cả mọi người tưởng hắn sắp nói điều gì, toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người hắn, nào ngờ, hắn chỉ cúi người, nhấc ly trà lên, thong thả nhấp một ngụm.
‘Ta hỏi con, Quý Dương, sau đó thì sao? Còn Liên Kiều đâu?’
Ngay cả Hoàng Phủ Ngự Phong cũng không nhịn nổi nữa, ông vội vàng bắt lấy ly trà trên tay Cung Quý Dương đặt xuống, gấp gáp hỏi.
‘Phải đó phải đó, Liên Kiều bây giờ ở đâu? Cô ấy thế nào rồi? Nói thật lòng, ta chỉ thấy hình của con bé đó, quả thật xinh đẹp vô cùng, nếu như Ngạn Tước đã khi dễ con bé, ta nhất định sẽ khiến nó chịu trách nhiệm đến cùng!’ Triển Sơ Dung cũng kéo tay Cung Quý Dương nói.
Cung Quý Dương cố nhịn cười, đường hoàng ói: ‘Cũng có thể là ông Trời có mắt, để con lúc ở Hồng Kông cũng quen biết được Liên Kiều, cho nên những hành vi xấu xa của Ngạn Tước con cũng có thể xem như người làm chứng, ồ, Liên Kiều đã bị con dẫn đến Mỹ rồi. Ngạn Tước lần này cũng rất quá đáng, Liên Kiều chỉ mới có hai mươi tuổi, cô ấy thì biết gì đâu, chỉ đơn thuần như một trang giấy trắng. Tuy nói rằng Ngạn Tước lúc đó uống say, nhưng ai mà biết hắn có phải không cẩn thận lưu lại cho Liên Kiều cái gì không?’
Mọi người … hít một luồng khí lạnh …
‘Anh Quý Dương , ý anh là anh trai em, anh ấy không chừng đã làm cho Liên Kiều …’
Lão nhị Hoàng Phủ Ngạn Đình có gương mặt anh tuấn khá giống với Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn trợn mắt nhìn Cung Quý Dương.
‘Đúng vậy!’
Cung Quý Dương nhìn một vòng mọi người xung quanh, sau đó nói với Triển Sơ Dung: ‘Nếu như lúc đó Ngạn Tước thật không cẩn thận, vậy bây giờ Liên Kiều có cốt nhục của nhà Hoàng Phủ cũng đâu phải chuyện kỳ lạ gì!’
Triển Sơ Dung nghe câu này, thân thể không khỏi run lên, từ làn da của bà có thể nhìn ra sự bảo dưỡng kỹ càng, nhưng cũng có thể nhận ra vốn là một phụ nữ xinh đẹp, đương nhiên cũng là một người mẹ hiền, nghe qua lời suy đoán to gan của Cung Quý Dương, bà càng kích động, đứng dậy nói …
‘Nếu vậy … nếu vậy thì quá tốt rồi, em quả thật là cuối cùng đã chờ được, Ngự Phong, anh nói có phải không?’ Bà nhìn về phía chồng mình, gấp gáp nói.
‘Không sai, Ngạn Tước cái đứa hồ đồ này quả thật làm ra việc quá sai lầm rồi, có ý với người ta mà lại dùng thủ đoạn như vậy, đều đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao lại làm việc giống trẻ con không suy nghĩ chút nào hết. Lần này nhất định phải hoàn thành hôn sự của hai chúng nó. Không muốn kết hôn cũng phải trói lại đem vào nhà thờ kết hôn cho ta!’
Hoàng Phủ Ngự Phong cũng đứng dậy, tuy tuổi đã cao nhưng cái loại bá khí và phong độ của năm đó lăn lộn thương trường vẫn còn nguyên không giảm!
Lúc này Hoàng Phủ Ngưng vẻ mặt đầy hoài nghi ngăn lại sự kích động của cha mẹ mình …
‘Con cứ cảm giác chuyện này rất có vấn đề, anh trai con trước giờ làm việc rất có chừng mực, sao lại làm ra chuyện như vậy được? Anh Quý Dương, anh cũng nói là lúc đó anh trai uống say, người uống say rồi làm sao lại còn nghĩ tới mấy chuyện đó được chứ?’
‘Aiii…, em gái của anh, vậy là em không hiểu rồi, đàn ông đều biết dùng “say rượu” cái cớ này để làm ra mấy chuyện như vậy, hơn nữa tửu lượng của anh trai trước giờ rất tốt, sao lại uống say được, nói không chừng thật sự là mượn rượu làm bậy đó!’ Hoàng Phủ Ngạn Đình cười rất “lưu manh” nói.
‘Không sai, ta cũng không tin cái tên tiểu tử thối kia thật sự uống say!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cũng đồng tình với lời của con thứ hai.
Em út Hoàng Phủ Anh bước lên trước, cẩn trọng hỏi Cung Quý Dương …
‘Anh Quý Dương, anh nói đều là sự thật sao? Ngạn Tước ca ca thật sự làm vậy sao?’ Giọng cô rất yếu ớt, giống như một con búp bê.
Cung Quý Dương đưa tay vỗ vỗ đầu cô, “Anh Anh, anh biết em rất sùng bái Ngạn Tước ca ca của em, nhưng mà, hắn quả thật đã làm ra chuyện này!’
Hoàng Phủ Anh nghe xong, ánh mắt cũng ảm đạm, rất lâu sau cô bé mới thì thầm: ‘Nói vậy là sau này Ngạn Tước ca ca sẽ thương người khác, không còn thương em nữa …’
‘Con nha, thật là nha đầu ngốc!’
Triển Sơ Dung kéo Hoàng Phủ Anh đến bên cạnh mình, sủng nịch nói: ‘Anh hai con đương nhiên là vẫn thuơng con rồi, chỉ là, nó là con trai trưởng trong nhà, cưới vợ sinh con là trách nhiệm, chẳng lẽ con không muốn thấy anh hai con có một gia đình hạnh phúc sao?’
‘Ân …’ Hoàng Phủ Anh miễn cưỡng cười, gật đầu.
‘Vậy mới ngoan chứ!’ Triển Sơ Dung cũng cười.
‘Cắt …’
Hoàng Phủ Ngưng liếc nhìn em gái, giọng trào phúng nói: ‘Thế nào? Chẳng lẽ em còn muốn anh hai theo em suốt đời sao? Em chỉ là em gái thôi, chứ không phải vợ …’
‘Tiểu Ngưng!’
Hoàng Phủ Ngự Phong giọng sắc bén nói: ‘Không được phép nói năng lộn xộn với em gái, còn nói nữa, ta phạt con ở trong phòng sách một tuần không được ra ngoài!’
‘Hừm’ Hoàng Phủ Ngưng tức tối xụ mặt đùng đùng đi lên lầu, bỏ lại Hoàng Phủ Anh mặt đầy ủy khuất.
‘Được rồi được rồi …’ Triển Sơ Dung vội vàng lên tiếng, ánh mắt quay sang Cung Quý Dương: ‘Quý Dương, bây giờ quan trọng nhất là đón Liên Kiều qua đây, mau dẫn ta và bác trai con đi đi!’
Cung Quý Dương rõ ràng là đối với một màn kia không lạ gì, hắn dứng dậy lười biếng duỗi người nói: ‘Được, đi theo con đi!’
Một đoàn người vội vàng theo sau lưng Cung Quý Dương …
Chương 3: Gia tộc Hoàng Phủ (3)
Liên Kiều cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu “người đông thế mạnh”, khi cô còn chưa tỉnh ngủ đã bị một đoàn người xông vào sau đó ép cô lên xe, một loạt động tác như vậy khiến cô từ cơn buồn ngủ mê mang tỉnh lại.
Rất rõ ràng đây là một chiếc xe hết sức sang trọng mà còn là bản đặc biệt, khi chiếc xe bắt đầu nổ máy, trong lòng Liên Kiều không khỏi tham thầm …
‘Gia gia, cháu của người bị người ta bắt cóc rồi …’
Liên Kiều vẻ mặt kinh hoảng nhìn đoàn người đột ngột xuât hiện trước mắt mình, có thanh niên, có người già nhưng bất kể là nam hay nữ tướng mạo đều cực kỳ xinh đẹp, bọn họ … bọn họ đẹp như vậy sao lại phải đi làm thổ phỉ chứ? Làm diễn viên không phải là kiếm được nhiều tiền hơn sao?
Nhìn thấy cô gái trước mắt đang quá mức khẩn trương, Triển Sơ Dung tận lực khiến cho thái độ của mình vốn ôn hòa lại càng dịu dàng hơn, nhưng bà quả thực không kìm được thốt lên: ‘Ngự Phong, anh mau xem cô bé này, quả thực là quá xinh đẹp đi, nhất là đôi mắt này, đúng là màu tím Tử lan, đẹp quá, chậc chậc!’
‘Đúng vậy, cùng con trai nhà chúng mình quả đúng là trời sinh một đôi, thật không biết cái tên tiểu tử thối kia nghĩ thế nào nữa, anh nghĩ cháu mình nhất định sẽ rất đẹp đi!’
Hoàng Phủ Ngự Phong cũng vừa nhìn đã hài lòng với đứa con dâu tương lai này, ông cười đến quả thật không khép miệng lại được.
Hoàng Phủ Ngạn Đình cũng nhào lên trước, miệng câu lên nụ cười mê người, thân hình cao lớn hướng về trước, cẩn trọng đánh giá Liên Kiều.
‘Ân, không tệ không tệ, ánh mắt của anh hai quả thật không kém, mày cong mắt liễu môi hoa đào quả thật xinh đẹp vô cùng, giống như một miếng bánh kem, khiến người ta vừa nhìn liền muốn một ngụm cắn xuống!’
Nhưng Hoàng Phủ Anh ngồi ở một bên lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi, không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt trong suốt hiếu kỳ nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều nuốt khan một ngụm nươc bọt, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu chảy xuống, đây cuối cùng là những người nào chứ? Nghe lời nói của họ thì hình như không phải là muốn bắt cóc cô để đòi tiền chuộc, giống như bọn buôn bán người hơn? Chẳng lẽ bọn họ muốn đem mình bán tới một nơi hẻo lánh nào đó làm vợ đám người dị tộc sao?
Trời ơi, quả thật là đáng sợ quá đi, nhìn bọn họ người nào người nấy ăn mặc đẹp đẽ thần thái sáng láng không ngờ lại là một đám tội phạm. Nhưng mà … đợi chút …
Đám tội phạm này hình như hơi quen mặt thì phải?
Liên Kiều rất muốn bình tĩnh suy nghĩ một chút nhưng với tình huống trước mặt, cô làm sao có thể tập trung tinh thần mà suy nghĩ gì được chứ?
Lúc này Triển Sơ Dung mới đưa tay ra nắm bàn tay nhỏ của cô, cười dịu dàng nói: ‘Ta nên gọi con là Liên Kiều hay là Kuching?’
Một câu vừa thốt ra khiến Liên Kiều trợn mắt.
Trời ạ, ngay cả tên của mình bọn họ cũng biết? Quả thật là quá đáng sợ đi, vậy chắc chắn đám người này có tổ chức có kỷ luật hẳn hoi rồi!
Cô muốn rút tay lại, nào ngờ bị Triển Sơ Dung nắm càng chặt hơn.
‘Các người … các người rốt cuộc là ai?’
Liên Kiều sắp bị dọa đến khóc rồi, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu có chút ấm ách, có Trời làm chứng, tuy cô trước giờ thích bày trò nghịch ngợm nhưng đối diện với một đám tội phạm thì cô cũng còn biết sợ chứ.
Lời của cô làm cho Triển Sơ Dung lúc này mới phản ứng lại, Trời ạ, mình chỉ lo cao hứng mà quên cả giới thiệu chính mình.
‘Đừng sợ, con gái, ta là mẹ của Ngạn Tước, vị này là cha của Ngạn Tước, kia là đứa thứ ba trong nhà, gọi là Ngạn Đình, cuối cùng người này là em út Anh Anh!’ Triển Sơ Dung cười rất hiền tư, kéo tay Liên Kiều vỗ vỗ nhè nhẹ.
Liên Kiều nhất thời trợn mắt, ngay cả miệng cũng há hốc …
Bọn họ, bọn họ là người nhà của Hoàng Phủ Ngạn Tước?
Nhìn thấy cô không nói tiếng nào, Hoàng Phủ Ngự Phong hiểu lầm ý của cô, ông thở dài một tiếng nói: ‘Con gái, Quý Dương đã nói cho chúng ta nghe tất cả rồi, là Ngạn Tước có lỗi với con, nó không nên làm như vậy rồi lại bỏ rơi con ở Hồng Kông mà đi mất, cái tên tiểu tử thối đó quả thật là không nên thân, bác trai nhất định sẽ ra mặt dùm con!’
‘Đúng đó đúng đó, xem con bộ dạng đáng thương như vậy, quả thật làm ta đau lòng chết được, bây giờ con theo chúng ta về nha đi, đợi đến tối Ngạn Tước trở về chúng ta nhất định sẽ giáo huấn nó một trận dùm con!’ Triển Sơ Dung vỗ vỗ vai của Liên Kiều, hứa hẹn.
Lòng Liên Kiều lúc này mới thả lỏng, thì ra thật là Cung Quý Dương, hắn quả thật giữ lời, nói giúp cô là giúp ngay.
Nhưng thấy hai người già trước mặt, bọn họ quả thật là quá hiền từ đi, Liên Kiều đã bắt đầu thích họ rồi, nhất là nhìn vẻ mặt hiền hòa của họ khiến cô cảm nhận được tình thân cha mẹ đã mất từ lâu …
‘Các người có thật là có thể ra mặt dùm con không? Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn thật sự rất xấu xa, hắn gạt con …’ Liên Kiều mặt đầy ủy khuất nói.
‘Yên tâm đi, chúng ta đã quyết định đón con về nhà, nhất định sẽ để cho cái tên tiểu tử thối đó chịu trách nhiệm!’ Triển Sơ Dung kiên định nói.
‘Dạ!’
Liên Kiều gật gật đầu: ‘Ở Hồng Không hắn bắt nạt con, còn gạt con gạt lâu như vậy, sau còn còn lén bỏ đi mất!’
Triển Sơ Dung nghe cô nói, ánh mắt liếc sang Hoàng Phủ Ngự Phong một cái.
Quả thật không sai, xem ra Quý Dương nói toàn bộ đều là sự thật, Ngạn Tước cái tên hư hỏng nàyở Hồng Kông đem con người ta … nếu không tại sao cô bé mở miệng ra là trách hắn bắt nạt nó chứ.
‘Kuching, đừng sợ, có bác trai bác gái chống lưng cho con!’
Hoàng Phủ Ngự Phong ánh mắt lóe lên, đã làm chuyện sai trái còn dám bỏ trốn, đây nào phải là con trai của hắn chứ.
‘Bác trai, con bây giờ gọi là Liên Kiều …’ Cô ngập ngừng tiếp lời Hoàng Phủ Ngự Phong.
Triển Sơ Dung bị vẻ dễ thương của cô chọc cười, bà nhè nhẹ vuốt tóc Liên Kiều nói: ‘Được, vậy về sau chúng ta gọi con là Liên Kiều, con có phải cũng nên sửa lại cách xưng hô không? Đừng gọi chúng ta là bác trai bác gái nữa!’
Liên Kiều như rơi vào một đám mây mù, cô nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó ngơ ngác hỏi: ‘Vậy con phải gọi hai người là gì?’
Kỳ lạ, không gọi là bác trai bác gái chẳng lẽ lại gọi là chú, dì sao?
Chương 4: Chỉ có thể dùng một chữ “loạn” để hình dung (1)
‘Nha đầu ngốc …’
Triển Sơ Dung vẻ mặt đầy yêu thương nhìn Liên Kiều: ‘Đương nhiên gọi chúng ta là ba mẹ rồi!’
Liên Kiều ngây ngốc ngay tại chỗ.
Cái gì?
Ba? Mẹ?
Họ lúc nào thì trở thành ba mẹ của mình rồi? Chẳng lẽ họ mới chính là ba mẹ ruột của mình?
Cô chăm chăm nhìn họ rất lâu, không đúng, họ và mình bề ngoài đâu có giống nhau …
‘Hai người …’
Qua một lúc lâu Liên Kiều mới thốt được hai chữ, chấn động như sóng lớn ập đến một lần lại một lần, đầu tiên là người nhà Hoàng Phủ xuất hiện, sau đó lôi lên xe, sau đó lại kêu mình sửa cách gọi lại là ba mẹ?
Ngất rồi, đầu của cô xoay mòng mòng!
‘Liên Kiều con đừng sợ, thực ra con sớm đã là con dâu của nhà Hoàng Phủ chúng ta, chúng ta còn đang lo lắng chuyện hôn nhân này làm thế nào tiến hành, bây giờ thì tốt rồi, lần này con không vào nhà Hoàng Phủ chúng ta cũng không được rồi!’ Triển Sơ Dung cười rạng rỡ nói, giọng nói vì quá hưng phấn mà có chút run rẩy.
‘Hả?’
Liên Kiều nghe câu này lại chấn động một phen, chỉ biết thốt lên một tiếng ‘Hả’ vô nghĩa, cô trừng to mắt …
Làm con dâu của nhà Hoàng Phủ?
‘Không sai, Liên Kiều, đợi Ngạn Tước trở về, chúng ta sẽ bàn luận thật kỹ chuyện hôn lễ của hai con!’ Hoàng Phủ Ngự Phong thẳng thắn nói.
‘Cái gì?’
Cuối cùng Liên Kiều cũng có phản ứng, cô vội đứng dậy, nhìn một đoàn người trong xe như nhìn người ngoài hành tinh …
‘Mọi người nói cái gì? Muốn con và Hoàng Phủ Ngạn Tước … kết hôn?’
Thật quá khoa trương đi, cô tại sao lại phải kết hôn với hắn chứ?
‘Con gái, chúng ta đều biết cả rồi, Ngạn Tước làm ra chuyện như vậy với con là nó hồ đồ, nhưng chúng ta thân làm cha mẹ làm sao hồ đồ như vậy được, hơn nữa, lõ như con đã có … Ách, cho nên, dù cho thế nào, đám cưới này các con nhất định phải tiến hành!’ Triển Sơ Dung nói.
Liên Kiều cảm thấy như cả vũ trụ đều ngừng lại … Hắn quả thật có bắt nạt cô không sai nhưng có cần phải kết hôn nghiêm trọng vậy không?
‘Bác trai bác gái, nhưng con …’
‘Được rồi, được rồi, ta biết con lo lắng, con yên tâm, về phía hoàng thất Mã Lai chúng ta sẽ xử lý, con là đứa cháu nhỏ mà vương thất sủng ái nhất, chúng ta làm sao nỡ để con chịu một chút ủy khuất nào mà gả vào nhà chứ, yên tâm đi!’ Triển Sơ Dung nhè nhẹ vỗ vai Liên Kiều nói.
Liên Kiều còn muốn nói gì đó, hoặc là muốn giải thích một chút cho họ nhưng thấy bọn họ đang hết sức hưng phấn thảo luận chuyện kết hôn, chọn ngày lành tháng tốt nên cô chỉ còn cách ngậm miệng, không nói tiếng nào ngồi đó.
Sự tình càng lúc càng kỳ quái, không được, cô nhất định phải tìm cơ hội hỏi Cung Quý Dương mới được.
***
Tiến vào “Hoàng Phủ” Liên Kiều cuối cùng mới hiểu được một cái biệt thự tại sao lại lấy cái tên như vậy, đây nào phải biệt thự, quả thật là sang trọng như hoàng cung.
Mắt cô nhìn không bao quát hết biệt thự, tuy rằng ở Mã Lai nơi cô ở cũng rất sang trọng quý phái nhưng không khí lãng mạn kết hợp với trang nghiêm ở đây quả thật không thể so sánh.
Cửa lớn sừng sững khiến cô có cảm giác mình thật nhỏ bé, mà những khung cửa sổ hình vòm cùng những con đường lát đá cũng hiện rõ sự giàu sang.
Những cổng vòm và hành lang nối tiếp nhau, phòng khách, phòng ngủ với những ô cửa lục giác được thiết kế để quan sát phong cảnh, phòng ăn nam bắc liên thông nhau, trong phòng ngoài phòng phong cảnh đan xen khiến người ta tinh thần thoải mái.
Toàn bộ biệt thự được kiến trúc theo phong cách cổ điển, đơn giản tinh khiết nhưng tràn đầy hơi thở nghệ thuật. Lò sưởi lớn, sofa mang phong cách Châu Âu, những viên gạch trang trí màu đậm nhạt đan xen nhau kết hợp hài hòa với trần nhà, lộ rõ khí phách hiên ngang mà lại mang nét xa hoa.
‘Liên Kiều, đến đến … ngồi đây!’
Đoàn người của Triển Sơ Dung kéo cô ra khỏi biệt thự chính sau đó kéo cô đến một căn biệt thự nằm ở một góc khác cũng xa hoa không kém.
‘Biệt thự này là của Hoàng Phủ Ngạn Tước một mình ở, nhưng mà ta đã ra lệnh cho người làm sắp xếp cho con một gian phòng rồi, về sau con cùng Ngạn Tước ở trong biệt thự này đó!’ Bà kéo cô lên lầu, chỉ tay vào một căn phòng, nói.
Liên Kiều sắp bị quấn quýt đến choáng váng rồi, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
Đêm chầm chậm buông, trong văn phòng tổng tài đèn vẫn còn sáng, không biết tại sao, cả ngày hôm nay Hoàng Phủ Ngạn Tước luôn cảm thấy trong lòng bất an, giống như có một chuyện trọng đại gì đó sắp xảy ra vậy.
Hắn đóng văn kiện lại, thân hình cao lớn dựa vào lưng ghế, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần một chút thì ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cầm lấy điện thoại, nhìn lên màn hình Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ cười…
‘Ừm, Anh Anh?’ Giọng nói tràn đầy sủng nịch.
‘Anh Ngạn Tước, bao giờ anh về? Cha mẹ … đều đang đợi anh!’ Giọng Hoàng Phủ Anh yếu ớt, đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy vẻ nũng nịu cùng ỷ lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấc tay nhìn đồng hồ: ‘Ừ, anh bây giờ chuẩn bị về!’
‘Hả? Thực ra …’ Hoàng Phủ Anh muốn nói lại thôi.
‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra cô ấp a ấp úng: ‘Có chuyện gì xảy ra vậy?’
‘Thực ra … anh cũng không cần về gấp như vậy!’ Tiếng Hoàng Phủ Anh càng nhỏ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại hiểu nhầm ý của cô, hắn cười ha hả một tiếng: ‘Anh Anh, yên tâm, công việc hôm nay của anh cũng làm xong rồi, anh bây giờ trở về. Ngoan ngoãn đợi anh hai trở về!’
‘Dạ …’ Đầu bên kia là giọng rầu rĩ của Hoàng Phủ Anh, sau đó cúp điện thoại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt điện thoại, cầm lấy áo vest sau đó bước ra khỏi văn phòng.
Chương 5: Chỉ có thể dùng một chữ “loạn” để hình dung (2)
Cửa lớn của “Hoàng Phủ” chầm chậm mở ra để một chiếc xe công vụ màu đen sang trọng tiến vào trong màn đêm.
Người của nhà Hoàng Phủ ngoại trừ Hoàng Phủ Ngạn Tước toàn bộ đều có mặt đầy đủ, bọn họ toàn bộ ngồi ở sofa, mà Liên Kiều sớm đã ngồi cùng với mọi người.
‘Này, chị là Liên Kiều, em là Anh Anh phải không? Hoàng Phủ Anh Anh?’
Liên Kiều cùng Triển Sơ Dung nói chuyện một lúc lâu sau đò mới dời ánh mắt về phía Hoàng Phủ Anh, dịu dàng hỏi.
Hoàng Phủ Anh liếc nhìn Liên Kiều một cái, có chút không được tự nhiên nói: ‘Không, em tên Hoàng Phủ Anh!’
‘Ồ!’ Liên Kiều hiểu ra gật gật đầu.
Lúc này chuông cửa phòng khách chính vang lên, Hoàng Phủ nghe thấy liền đứng dậy, trên gương mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ: ‘Anh Ngạn Tước về rồi …’ Nói xong liền vội vàng chạy ra.
‘Anh Ngạn Tước …’
Lúc thân ảnh cao to của Hoàng Phủ Ngạn Tước xuất hiện ở phòng khách lớn, Hoàng Phủ Anh như một chú chim nhỏ bay vào trong lòng hắn.
‘Ngoan đi Anh Anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười vỗ đầu cô, ánh mắt quét một vòng phòng khách…
‘Con về rồi …’
Lời hắn nói chưa dứt mắt đã nhìn thấy một cô gái ngồi ở sofa tay vẫn đang cầm một lon nước ngọt, cô nở một nụ cười giảo hoạt về phía hắn, nụ cười quá quen thuộc …
Không!
Trời ạ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước dụi dụi mắt, mình không có nhìn lầm chứ?
Cô… cô ấy là Liên Kiều!
‘Em … em …’
Hắn bất giác buông Hoàng Phủ Anh trong lòng ra, bước nhanh về phía trước chỉ tay vào Liên Kiều, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Liên Kiều cười mỉm đứng dậy, nghịch ngợm đi một vòng quanh người hắn, sau đó dừng lại trước mặt hắn, làm một cái mặt quỷ …
‘Thế nào? Không biết em sao? Hoàng - Phủ - Ngạn - Tước!’
Cô đặt lon nước ngọt lên bàn vươn hai tay níu lấy hai tai hắn như muốn hắn nghe cho thật rõ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay, cố định hai tay cô: ‘Em sao lại đến đây?’
‘Hừm, tại sao em không thể đến?’ Liên Kiều cứng cỏi nhìn hắn.
Triển Sơ Dung đứng lên, kéo Liên Kiều ra sau lưg mình, vẻ mặt bất mãn nhìn con trai.
‘Con, đứa tiểu tử thối này còn dám ở đây nói mấy lời như vậy? Chẳng lẽ con không biết mình đã làm ra chuyện gì sao?
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị mẹ chỉ trích, hắn sững sờ một lúc nhưng cũng không có manh mối gì, liền hỏi: ‘Con, con đã làm gì?’
Hắn có làm gì sai sao?
‘Ngạn Tước con ngồi xuống!’ Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong mới lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu cảm thấy sự việc có chút không đúng cho nên mặt đầu hòai nghi ngồi xuống, giọng cảnh giác hỏi: ‘Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?’
Hắn chỉ mới rời khỏi nhà một ngày thôi, thế nào mà trở về cái gì cũng thay đổi hết vậy? Trong nhà có thêm một người không nói, ngay cả thái độ của cha mẹ đối với mình cũng không đúng, còn thái độ của các em cũng hết sức kỳ lạ.
Hoàng Phủ Ngự Phong nhìn con trai, nghiêm khác nói: ‘Khoảng thời gian này con tạm thời giảm bớt công việc, tập trung tinh lực chuẩn bị cho đám cưới!’
‘Đám cưới?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố gắng khắc chế sự chấn động trong lòng mình, hắn ngơ ngác hỏi: ‘Là ý gì?’
‘Con đó, là thật đó, con là con trai lớn mà, đương nhiên là phải là tấm gương tốt cho các em mới phải, trước đó mẹ sao không cảm thấy con có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy. Thế nào? Gây chuyện rồi còn không dám chịu trách nhiệm sao? Liên Kiều chỉ mới có hai mươi tuổi, con kêu nó sau này làm sao dám gặp người khác chứ? Bên phía vương thất Mã Lai sẽ nghĩ thế nào đây?’ Triển Sơ Dung quả thật sắp bị con trai mình chọc tức chết.
Đến lúc này còn làm ra vẻ vô tội.
Nào ngờ lời của họ càng làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước thêm nghi hoặc: ‘Gây chuyện? Gây chuyện gì? Con đã làm chuyện gì?’
‘Phanh’ Một tiếng vỗ bàn vang lên từ phía Hoàng Phủ Ngự Phong: ‘Ngạn Tước, con là con trai lớn trong nhà, còn là người chấp chưởng Hoàng Phủ tài phiệt, sao lại làm việc hồ đồ như vậy, con nếu đã lợi dụng Liên Kiều thì phải biết gánh trách nhiệm, mà Liên Kiều cũng không giống với các cô gái khác, người ta rõ ràng là một cô gái trong trắng giờ bị con làm ô nhục, con là một người đàn ông còn không muốn chịu trách nhiệm. Hừm, con trai của Hoàng Phủ Ngự Phong ta tuyệt đối không được phép làm ra những chuyện như vậy!’
Oanh!
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy như sét đánh ngang tai.
Hắn làm nhục Liên Kiều?
Lúc nào? Làm nhục thế nào? Hắn là đưong sự mà sao không biết gì?
Nhìn thấy hắn không nói nên lời, Triển Sơ Dung bước lên, khuyên bảo hết nước hết cái.
‘Ngạn Tước à, con vốn là đứa rất hiểu chuyện mà, với lại con cũng sắp ba mươi rồi, mẹ và cha con cũng mong có cháu lắm rồi, mẹ cũng không tin là có không có chút cảm giác nào với Liên Kiều, bằng không sao con lại mượn rượu để … con bé. Ngạn Tước à, nói không chừng con bé bây giờ đã có cốt nhục của con rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước gian nan nuốt một ngụm nươc bọt, mồ hôi trán cũng sắp chảy xuống …
Hắn hung hăng nhìn về phía Liên Kiều đang ngồi bên kia, nào ngờ nhìn thấy Liên Kiều đang cười vô cùng giảo họat, thậm chí còn thè lưỡi làm trò với hắn.
Âm mưu!
Tất cả đều là âm mưu!
Hắn đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: ‘Cha, mẹ, tuy rằng con không biết cha mẹ nghe được lời đồn từ đâu, nhưng mà … con căn bản là chưa có đụng qua một sợi tóc của cô ấy!’
Nào ngờ lời của hắn vừa thốt, Liên Kiều mặt đã đầy ủy khuất nói: ‘Em … em … Hoàng Phủ Ngạn Tước, không ngờ anh lại là con rùa rụt đầu, chỉ dám làm không dám thừa nhận … hu hu …’ Cô úp mặt vào sofa khóc thảm thiết.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
27 chương
17 chương
10 chương
22 chương