Weekend - post thêm một chương nữa. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ. Tina
------------------
Quyển 3: Gặp gỡ oan gia
Chương 31: Vô tình lượm được vàng
Cô nhóc vừa toan mở lời thì Mặc Di Nhiễm Dung đã nói trước: ‘Kuching, nhiều năm như vậy không gặp, em vẫn lỗ mãng như vậy, thật dọa người nha!’
‘Chị …’
Liên Kiều tung tăng nhảy đến bên cạnh Mặc Di Nhiễm Dung nũng nịu nói: ‘Em nhớ chị lắm đó, không ngờ chị thật đến Hồng Kông nha!’
‘Nha đầu này chỉ giỏi nói, nếu đã thương chị như vậy năm đó sao lại không nói tiếng nào chạy đến Hồng Kông, hại chị lo lắng biết bao! Kuching, em thật đáng đánh đòn!’ Mặc Di Nhiễm Dung làm ra vẻ ai oán nói.
Liên Kiều le lưỡi: ‘Chị, người ta bây giờ không gọi là Kuching nữa, gọi em Liên Kiều đi!’
‘Gọi, gọi em là gì?’
Mặc Di Nhiễm Dung tưởng mình nghe nhầm: ‘Liên Kiều? Sao tự dưng lại chọn một loại thảo dược làm tên chứ?’
‘Ai da, người ta bây giờ học y mà, đương nhiên là muốn tìm một ký hiệu riêng rồi, lúc đầu nếu như em không kiên trì chạy đến đây, ông nội nhất định sẽ bắt em học mấy thứ mà em không thích học rồi!’ Liên Kiều càng nũng nịu nép vào người cô.
‘Em đó, thật là …’
‘Đừng nói em nữa, chị nha, lần này đến Hồng Kông cũng không nhớ đến em nha. Đến Hồng Kông rồi cũng không chịu tìm em.’ Liên Kiều bĩu môi.
Mặc Di Nhiễm Dung mỉm cười: ‘Em đó nha, thật biết giả vờ. Chị biết em có thể cảm ứng được vị trí của chị, vậy chị sao lại phải phí công sức làm gì?’
Liên Kiều tự hào gật đầu: ‘Cũng đúng nha!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương bị một màn trước mắt làm cho hồ đồ, nhưng nhìn cô nhóc trước mặt như một viên đường dán sát vào người Mặc Di Nhiễm Dung, hắn lại cảm thấy có chút không thoải mái, vì vậy đưa tay ra tách hai cô gái ra …
‘Này, cô nhóc, cô là ai?’ Hắn cao giọng hỏi.
Cô nhóc này thật không biết chọn lúc mà xông vào, chỉ nghĩ đến điểm này hắn liền tức tối.
Liên Kiều nhìn người đàn ông cao to trước mặt, hai tay chống eo nói: ‘Tôi? Tôi là đỉnh đỉnh đại anh ai thấy cũng yêu Liên Kiều nha, còn anh là ai?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương trợn mắt nhìn cô nhưng chưa đợi hắn trả lời, cô nhóc trước mặt đã thét lên một tiếng, sau đó nắm lấy tay hắn lắc lắc, ra dấu cho hắn cúi xuống!
‘Làm gì vậy? Này …’
Lời Hoàng Phủ Ngạn Thương chưa dứt thì hai tay của Liên Kiều đã che trên mặt hắn, đôi mắt to tròn đầy vẻ hiếu kỳ lướt trên mặt hắn như đánh giá, không chút ngượng ngập.
‘Xem đủ chưa đấy?’
Hoàng Phủ quả thật bị cô gái này chọc giận rồi, gan của cô nhóc này thật không nhỏ nha, cẩn thận quan sát cô, bề ngoài thì cũng gọi là một người đẹp nhưng vừa nhìn sơ đã thấy là một cô nhóc nghịch ngợm.
Mặc Di Nhiễm Dung cũng có chút kỳ lạ nhìn hành động của Liên Kiều, cô cất lời: ‘Kuching, đừng nghịch nữa, Hoàng Phủ tiên sinh sắp bị em dọa rồi kia!’
‘Ai …’
Liên Kiều lúc này mới kêu lên một tiếng: ‘Thì ra là vậy, nếu không làm sao mà giống tên kia như thế, thì ra anh cũng là họ Hoàng Phủ, ha ha …’
Cái gì với cái gì? Hắn giống với ai chứ?
Lời của Liên Kiều khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương như rơi vào một đám mây mù.
‘Này, nha đầu này, ý cô là sao?’
Liên Kiều vội vàng hỏi: ‘Đại thiếu gia, anh và Hoàng Phủ Ngạn Tước có quan hệ gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe cô hỏi, nhướng mày: ‘Sao cô lại biết anh hai tôi?’
‘Hô hô …; Liên Kiều mừng như bắt được vàng, cô nghiêng đầu nói: ‘Thì ra hắn là anh trai của anh à, thảo nào dáng vẻ giống nhau đến thế, chỉ là, nhìn anh không lạnh lùng như hắn thôi!’
‘Phải không? Vậy ý nói là tôi đẹp trai hơn anh ấy phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương tự đắc sờ sờ gương mặt, khẳng định là đẹp trai hơn rồi, anh hai đã sắp ba mươi tuổi lại thêm bao năm thường xuyên chinh chiến thương trường, đương nhiên là không thể trẻ như hắn được rồi.
‘Cắt …’
Liên Kiều không đồng ý nói: ‘Anh non nớt như vậy, làm sao bằng Hoàng Phủ Ngạn Tước chín chắn, không biết gì còn nói lung tung, không sợ người ta cười sao!’
‘Cô …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương hận không thể một cước đá cô ra ngoài.
‘Đúng rồi!’ Liên Kiều không thèm để ý ánh mắt như giết người của hắn, cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương nói: ‘Anh … có thể kêu Hoàng Phủ Ngạn Tước đến đây không?’
Hả?
‘Ý gì đây?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương chau mày, cô ta không phải rất thân với anh hai hắn sao? Tự mình đi kiếm anh ấy là được rồi, dù sao anh hai cũng đang ở Hồng Kông mà.
Liên Kiều nghe hắn nói, cắn cắn môi: ‘Hắn … thiếu tôi một món đồ, tôi phải đòi hắn!’
Đáng chết, tên này cho rằng trốn mãi thì hết chuyện sao, cô phải tìm cách tìm được hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương day day hai tai, hắn không nghe lầm đấy chứ?
‘Cô nói … anh hai tôi thiếu đồ của cô? Thiếu cái gì? Không phải là tiền đấy chứ?’
Hắn không khó nhìn ra tia giận dữ trong mắt cô gái trước mặt, trời ạ, anh hai đắc tội gì với cô gái này chứ? Nếu như hắn gọi anh hai đến, vậy không phải khiến anh hai tự chui đầu vào lưới sao?
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Hoàng Phủ Ngạn Thương, Liên Kiều cười cười xua tay nói: ‘Ồ, thật ngại quá, tôi lúc nãy nói nhầm, là tôi thiếu đồ của anh hai anh, tôi muốn trả cho anh ta, nhưng mà anh ta bận bịu quá, tôi muốn tìm anh ta mà không được, nếu như tôi còn không trả cho anh ta tôi nhất định ăn không ngon ngủ không yên, xin anh, làm ơn kêu anh ta đến, được không?’
Cô kéo kéo tay hắn, liều mạng nài nỉ hắn như đứa trẻ đòi kẹo.
Chương 32: Suýt nữa mất mạng (1)
Hoàng Phủ Ngạn Thương bị cô lắc đến cánh tay cũng đau, hắn nghiến răng nghiến lợi muốn thoát ra khỏi ma trảo của cô nhóc này nhưng cô cứ bám chặt không buông.
Vẻ mặt hắn vừa ngại ngùng vừa vô lực.
Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung đi đến, dịu dàng nói với hắn: ‘Cô em gái này của em là như thế, tính tình nóng nảy lắm, nếu không ngại xin anh giúp em ấy được không?’
Nói xong cô nhẹ nhàng gỡ tay Liên Kiều ra, nói tiếp: ‘Kuching, em cứ như vậy sẽ dọa đến Hoàng Phủ tiên sinh đó, ngoan nào!’
Liên Kiều le lưỡi, buông tay Hoàng Phủ Ngạn Thương ra, đôi mắt to tròn đảo một vòng, cười rất giảo hoạt …
‘Tôi biết bí mật của anh rồi nha!’ Cô nhìn mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương, đắc ý nói.
‘Bí mật của tôi? Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy rất kỳ lạ, hắn có bí mật gì chứ.
Liên Kiều không tha cho hắn: ‘Nếu như anh có thể kêu Hoàng Phủ Ngạn Tước tới đây, tôi tuyệt đối sẽ đứng về phía anh mà giúp anh!’
Lời này của cô đẩy Hoàng Phủ Ngạn Thương vào một tầng sương mù …
‘Ý .. ý cô là gì?’
Không ngờ cô nhóc này lại lắm chiêu trò như vậy, thực ra cô không nói gì thì hắn cũng sẽ giúp cô bởi vì lúc nãy Mặc Di Nhiễm Dung đã lên tiếng nói giúp Liên Kiều, hắn cũng không nên bỏ mặc cô.
Để đổi lấy một nụ cười của hồng nhan, muốn hắn làm gì hắn cũng tình nguyện đi làm.
Liên Kiều thần thần bí bí nhón chân rỉ tai hắn: ‘Tôi biết anh thích chị tôi, nếu như anh giúp tôi, tôi đương nhiên sẽ giúp anh rồi.’
Hoàng Phủ Ngạn Thương trợn mắt như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh. Cô … lại có thể trong thời gian ngắn ngủi vậy nhìn ra điểm này.
‘Cô … cô nhìn ra được?’ Qua một lúc lâu hắn mới phản ứng lại kịp.
Liên Kiều cười tà, cô lắc đầu: ‘Không, tôi không nhìn ra được, tôi là … cảm thấy được!’ Nói xong cô chỉ chỉ tay vào đầu mình.
Trực giác mạnh trước giờ vẫn là niềm kiêu ngạo của cô.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe xong ngây người, cảm thấy được sao? Trời ạ, chuyện này mà cô ta cũng cảm thấy được sao? Quả thật quá thần kỳ rồi.
‘Này, sao vậy?’ Liên Kiều thấy hắn im lặng không nói liền kề tai hắn hỏi.
Gì chứ? Giao dịch có lợi như vậy hắn còn do dự gì chứ.
‘Sao tôi phải tin cô chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương có chút không yên tâm, hắn vẫn luôn cat cô gái này toàn thân đầy vẻ kỳ quái, sự kỳ quái mà hắn không nói ra được.
‘Cắt …’
Liên Kiều liếc hắn: ‘Cái gì gọi là “biết người biết ta trăm trận trăm thắng” anh biết không? Anh hiểu chị tôi được bao nhiêu? Trên đời này người hiểu chị ấy nhất là tôi, chẳng lẽ là anh sao? Không ngại tiết lộ cho anh biết một chút, chị tôi nha, không giống như những cô gái khác, cho nên muốn theo đuổi chị ấy phải đi đường vòng!’
Ý của cô rất rõ ràng, nếu không có sự giúp đỡ của cô, muốn theo đuổi chị của cô quả thật còn khó hơn lên trời.
Điều này thì Hoàng Phủ Ngạn Thương rất rõ ràng, hắn chợt mỉm cười, vội vàng kéo Liên Kiều sang một bên, thấp giọng nói: ‘Lời em nói có thật không? Em thật đứng về phía anh chứ?’
‘Đương nhiên rồi, chỉ cần anh giúp em, em sẽ giúp anh thôi. Thế nào?’
Liên Kiều rất thoải mái vỗ vỗ vai hắn, biểu hiện một tinh thần trượng nghĩa cao ngất.
‘Một lời đã hứa!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe xong hào hứng nhấc điện thoại lên.
Liên Kiều kích động dõi theo từng động tác của Hoàng Phủ Ngạn Thương, khi cô nghe đầu bên kia nhấc máy, sự kích động trong lòng càng khó mà hình dung được.
Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh chết chắc rồi!
Thấy vẻ mặt tràn đầy tức giận của Liên Kiều, Mặc Di Nhiễm Dung đứng bên cạnh càng cảm thấy kỳ lạ, cô em gái này của cô trước giờ đối với người khác phái chưa bao giờ chú ý nhiều. Sao hôm nay lại khác thường như vậy?
Bước lên kéo Liên Kiều lại, gương mặt Mặc Di đầy nghi ngờ hỏi: ‘Em không sao chứ? Em với anh trai của Hoàng Phủ tiên sinh rốt cuộc là có quan hệ gì? Em không phải thật sự thiếu anh ta cái gì chứ?’
Liên Kiều cười rất giảo quyệt, cô thấp giọng nói: ‘Tóm lại, anh ta đến rồi mọi người sẽ biết!’
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không vì bất kỳ ai mà dừng lại, chưa đến một giờ sau, cửa phòng bao đã bị đẩy ra, sau đó một dáng người cao lớn cũng xuất hiện ở cửa.
‘Anh hai …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương mắt tinh, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng ở cửa.
‘Em trai, gần đây khỏe không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười thật đẹp, bước nhanh về phíahp Ngạn Thương, đôi tay to vỗ vỗ vai em trai, hài lòng nói: ‘Ân, không tệ, rắn chắc hơn nhiều!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng cười rất đắc ý, hắn câu tay lên cổ anh trai: ‘Có người anh trai như anh làm tấm gương, mấy đứa em làm sao dám lười biếng chứ?’
‘Ha ha …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười sảng khoái, thuận miệng hỏi: ‘Hôm nay thế nào lại nhớ đến người anh trai này, hôm đó lúc gọi điện thoại cho em …’
‘A, anh hai …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương vội vàng ngắt lời hắn, làm ơn đi, chuyện hôm đó hắn đã ngại lắm rồi mà anh trai còn nhắc đến.
‘Thực ra, hôm nay có một người bạn của anh muốn gặp anh!’
‘Ồ!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, hắn bất giác nhìn một vòng chung quanh.
Chương 33: Suýt nữa mất mạng (2)
Khi ánh mắt hắn rơi trên thân Mặc Di Nhiễm Dung đang đứng ở một bên, trong ánh mắt hiện ra chút hoài nghi nhưng khi ánh mắt quét qua một góc khác, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Chỉ thấy chủ nhân của gương mặt này dùng một nụ cười “cực kỳ dịu dàng” hướng về hắn.
‘Hello, “Cung Quý Dương” tiên sinh! Chúng ta lại gặp nhau rồi!’
Liên Kiều ra dấu chào, trong miệng đặc biệt nhấn mạnh 3 chữ ‘Cung Quý Dương’.
Hoàng Phủ Ngạn Tước làm sao ngờ lúc này lại gặp được Liên Kiều ở đây, nhất thời hắn sững sờ.
Còn Hoàng Phủ Ngạn Thương thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hắn bước lên nhẹ giọng hỏi: ‘Anh hai, cô gái này sao lại gọi anh là “Cung Quý Dương”? Ồ, đúng rồi, nghe nói anh Quý Dương cũng đã đến Hồng Kông, anh gần đây có gặp anh ấy không? Còn nữa …’
Khi hắn còn đang bô lô ba la không ngừng, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã đưa tay ra dấu ngắt lời hắn, “Em … em lúc nãy vô cùng gấp gáp gọi điện thoại cho anh là vì muốn anh đến đây gặp cô ấy sao?’
Thật tội nghiệp, trước giờ hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh mà bây giờ ngay cả giọng nói cũng có chút biến đổi.
Hoàng Phủ Ngạn Thương trước giờ chưa từng thấy anh trai mình như vậy, trong ấn tượng của hắn, anh hai là một người cực kỳ bình tình và trầm ổn, anh ấy …
Anh ấy là đang sợ sao?
Không phải chứ!
Đường đường là tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt chẳng lẽ lại đi sợ một cô nhóc? Chắc không phải đâu.
‘Anh à, cô ấy nói … nói cô ấy nợ anh một món đồ, muốn trả lại cho anh, em thấy cô ấy tha thiết như vậy, cho nên mới …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương hoài nghi nhìn vẻ mặt của anh trai mình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không nghe rõ hắn nói gì, hắn chỉ nhìn thấy vẻ mặt “vô tội” của Liên Kiều đang từng bước từng bước tiến về phía hắn, sắc mặt hắn cũng thay đổi…
‘Ồ? Cung Quý Dương, sắc mặt anh sao trở nên khó coi vậy? Thế nào? Tối qua ngủ không ngon sao?’
Liên Kiều bước lên nghiêng đầu dùng đôi mắt cực kỳ ngây thơ nhìn hắn, vẻ mặt cũng tràn đầy quan tâm.
‘Hả …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết cô gái này rốt cuộc là muốn chơi trò gì, hắn cười khan mấy tiếng: ‘Ha, em sao lại đến đây?’
Liên Kiều nghe xong, nhướng mày, thuận tay cầm lấy một cây dao cắt thịt bò trên bàn, nghịch ngợm trong tay.
‘Ồ, em chỉ là rảnh rỗi, đột nhiên nhớ đến “Cung tiên sinh” còn nợ em một món đồ cho nên đến đòi lại thôi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, nở một nụ cười đầy miễn cưỡng …
‘A, anh đột nhiên nhớ ra công ty còn có chút chuyện chưa làm xong, mọi người … tiếp tục nói chuyện đi nha!’
Hắn đột nhiên phun ra một câu, sau đó xoay người tay kéo nắm cửa.
‘Anh hai …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy vô cùng khó hiểu, hôm nay anh hai làm sao vậy? Còn cô gái này nữa, vì sao cứ mở miệng ra là kêu anh ấy là “Cung Quý Dương”?
Nào ngờ đang lúc hắn còn đang nghi hoặc tìm hiểu thì sau lưng một tiếng thét chói tai truyền đến …
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh còn muốn trốn, đừng có hòng!’
Nói xong, còn đang lúc mọi người chưa phản ứng kịp, một chuyện kinh khủng hơn đã xảy ra.
Một con dao giống như mũi tên truy mạng phi về phía cửa phòng, cắm thẳng vào cửa!
Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên quay đầu …
‘Này, nha đầu …’
Lời chưa nói dứt, một cái nĩa đã bay về phía hắn, sau đó là cây dao thứ hai, cái nĩa thứ hai …
Liên Kiều trước giờ nào có học qua cách phi đao, nhưng cái cách nhắm mắt nhắm mũi mà ném này khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa mất mạng, còn may hắn vốn thân thủ nhanh nhẹn, có thể dùng tốc độ mà trốn thoát một cơn tai họa.
Hoàng Phủ Ngạn Thương và Mặc Di Nhiễm Dung sớm đã ngây ngốc đứng nhìn, cho đến khi Hoàng Phủ Ngạn Tước kêu lên một tiếng …
‘Em trai, em còn đứng đó làm gì, còn không mau tiến lên lôi nha đầu điên này ra?’
‘Anh hai …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương lòng đầy lo lắng nhìn về phía Liên Kiều đang hăng hái phi đao, lại nhìn thấy anh trai nhìn lẩn trốn như chuột, không khỏi toát mồ hôi lạnh …
‘Ách, cái đó … anh hai, em đột nhiên nhớ mình còn vài việc, em và Nhiễm Dung đi trước đây, ở đây … ở đây giao lại cho anh, cái gì gọi là “thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên” hôm nay anh từ từ tìm hiểu nha!’
Nói xong liền không chút do dự kéo tay Mặc Di Nhiễm Dung đi như bay ra khỏi căn phòng.
‘Này … em thật là một tên không nói tình nghĩa!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ chưa bao giờ thê thảm như vậy, cả em trai ruột của mình cũng bỏ rơi hắn không lo …
‘Hắc hắc …’
Hai người kia vừa rời đi, Liên Kiều cười càng giảo hoạt, cô trực tiếp chặn ở cửa phòng, đề phòng Hoàng Phủ Ngạn Tước chạy mất, trong tay là con dao ăn và nĩa sáng lấp lánh …
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngay cả em trai anh cũng đi rồi, xem anh còn trốn đi đâu?’
Nói xong liền ném loạn một trận nữa.
Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người thoát khỏi một con dao ăn ném tới, xoay người gầm lên một tiếng …
‘Nha đầu, em định giết người diệt khẩu thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ!’
Cái kỹ thuật ném dao tệ hại của cô khiến hắn toát mồ hôi lạnh bởi vì nó cực kỳ không biết phán đoán nặng nhẹ.
Nào ngờ Liên Kiều nghe xong cười càng rạng rỡ …
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, ai không biết anh là tay ném phi đao có tiếng, em vừa hay đang muốn luyện tập một chút, anh coi như là huấn luyện viên đi!’ Nói xong lại một chiếc nĩa ném qua.
‘Này, nha đầu, có gì từ từ nói mà!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi toát mồ hôi lạnh, nha đầu này trước giờ tinh lực dồi dào, muốn tìm cách đối phó hắn, tin rằng không chỉ có một chiêu này.
Chương 34: Suýt nữa mất mạng (3)
Liên Kiều như đang suy nghĩ gì sau đó cô cười rạng rỡ, nắm chặt chiếc nĩa trong tay: ‘Vậy cũng được, như vậy đi, anh dạy em phóng phi đao đi!’
Nhìn cô hình như đã nguôi giận, Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thầm thở phào một hơi, hắn ngồi xuống ghế, chỉ vào Liên Kiều: ‘Nha đầu, anh với em cũng không có thù hận sâu sắc gì cho cam, sao lại như không giết anh không được vậy?’
Liên Kiều thong thả bước tới trước, thuận tiện ngồi lên hai chân của Hoàng Phủ Ngạn Tước … không một chút ý thức rằng tư thế này cực kỳ ám muội.
‘Nha đầu, em làm gì vậy?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vô cùng cảnh giác nhìn cô, hắn còn lâu mới tin nha đầu này đã nghĩ thông suốt mà đi nói chuyện yêu đương với mình.
Quả nhiên ngay tức thì đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô đã vươn ra, hung hăn bóp lấy cổ của hắn, không ngừng bóp chặt …
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng chết, anh cho rằng anh làm mấy chuyện đó xong liền phủi tay đi mất sao? Em hận chết anh, anh còn dám gạt em, mà gạt lâu như vậy, hại em bị người ta cười nhạo, anh đi chết đi!’
Cái miệng nhỏ không ngừng nói còn đôi tay thì càng lúc càng siết vào, quả thật như muốn giết người.
‘Khụ khụ …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể không đưa hai tay đầu hàng, trời ạ, nha đầu này sức lực cũng mạnh quá đi!
‘Hừm!’
Liên Kiều thấy vậy mới buông tay, ‘Anh yên tâm, em còn chưa nỡ giết anh đâu, em sẽ … từ từ dày vò anh, để anh biết đắc tội với em sẽ có kết cuộc thế nào …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhân lúc cô buông tay, tranh thủ hớp một ngụm không khí sau đó dứt khoát đứng dậy, bước đến bên cửa kéo ra.
Cái trò lâm trận rút lui này đối với hắn là lần đầu tiên nhưng nếu như không chạy, nói không chừng mạng cũng không còn.
Liên Kiều cười càng giảo hoạt, thấy hắn chạy trốn cũng không gấp, chỉ thong thả bước theo phía sau.
Xe chạy như mũi tên về phía biệt thự Bán Sơn, Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng là lần đầu tiên lái xe với tốc độ kinh khủng như vậy.
Nha đầu đáng chết, hắn đập một tay xuống vô lăng, rồi lại đưa tay vuốt cổ, cô nhóc quả là ra tay đủ ác, xem ra quả thật là bị chọc giận rồi!
Nhớ lại dáng vẻ hung hăng của cô, hắn không khỏi toát mồ hôi, không được, nếu như còn ở lại Hồng Kông không chừng sẽ tiêu mạng, không được, hắn chỉ mới ba mươi tuổi, cứ như vậy mà chết không minh bạch mà còn chết trong tay một phụ nữ thì quả thật không cam tâm.
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước càng đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về phía trước …
Hả?
Khi xe vừa quẹo vào con đường nhỏ trong rừng, một cái chướng ngại vật đã chặn mất đường, từ từ thắng xe lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước bước xuống.
Đáng chết, ai mà to gan như vậy, lại còn dám để đồ lung tung ở địa bàn của hắn.
Chỉ thấy trên đường nhỏ có một tấm bảng viết ngả nghiêng: “Phía trước nguy hiểm, cẩn thận lái xe”.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, đây là cái gì? Hắn chỉ mới một ngày chưa về biệt thự sao lại có đồ vật chắn đường thế này, mà còn … cái gì gọi là phía trước nguy hiểm?
Phía trước không xa là biệt thự của hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu nghĩ thầm đây chắc là trò đùa của mấy người rảnh rỗi nên bước lên phía trước, đưa tay chuẩn bị dời đi chướng ngại vật.
Khi tay vừa chạm đến chướng ngại vật đó hắn mới ý thức được chuyện gì xảy ra …
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy hai chân của mình đạp lên một cái gì mềm mại sau đó toàn thân bắt đầu rơi xuống.
‘A…’
Theo tiếng kêu, thân mình của Hoàng Phủ Ngạn Tước biến mất, sau đó là một tiếng ‘phạch’, sau đó lại là một tiếng kêu đau đớn …
Qua một lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước mới phản ứng lại, thì ra mình đã rơi vào một cái hố khá sâu, càng tức tối hơn là …
Vẻ mặt hắn áo não nhìn về phía bẫy chuột đang kẹp chặt lấy chân mình. Đáng chết, không cần nghĩ cũng biết là do nha đầu kia gây ra.
Cô thật cũng được lắm rồi, lại còn dám đào cái hố sâu như vậy, lại còn đặt một cái bẫy chuột ở dưới, thủ đoạn y hệt như lần trước dùng để đối phó với Cung Quý Dương.
Nha đầu đáng chết này!
Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm chặt nắm tay, hắn quả thật muốn chém cho nha đầu này một trăm nhát, lại còn dám dùng chiêu này chỉnh hắn?
‘Chậc chậc …’
Còn đang hung hăng suy nghĩ, trên đỉnh đầu đã truyền đến một tràng tiếng cười, hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy Liên Kiều đang cúi đầu nhìn mình.
‘Ai, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh đi đường sao lại không cẩn thận như vậy, lại lật thuyền trong vũng thế kia? Đây đúng là “ác giả ác báo” nha, ha ha …
Liên Kiều cười rất sảng khoái, cô quỳ xuống bên hố, nhìn dáng vẻ chật vật của Hoàng Phủ Ngạn Tước lòng càng vui vẻ hơn.
‘Thật không ngờ nha đầu này lòng dạ cũng ác như vậy, sớm biết như thế anh sẽ không hết lần này đến lần khác giúp em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thật hận không thể kéo cô cùng xuống hố.
Liên Kiều nghe xong liền đứng dậy, tức giận nói: ‘Hừm, anh giúp em? Nói thật buồn cười, từ đầu đến cuối đều là anh gạt em, anh chỉ biết trêu đùa em, xem em bị quay vòng vòng anh rất vui phải không?’
Nói xong cô tức tối giẫm chân một cái làm cho bụi đất bốn xung quanh rơi đầy xuống người nào đó ở dưới hố …
‘Được rồi được rồi, em đừng đạp nữa. Khụ khụ …’
Bụi bay tứ phía làm Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời ho khan.
Chương 35: Đêm thần bí (1)
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh bây giờ mới biết mình tạo nghiệt sao? Hừm, còn dám mạo xưng là Cung Quý Dương đến gạt em, người như anh phải chịu giáo huấn một trận thật tốt mới được!’
Nụ cười của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàn toàn thấm thía cái gì gọi là “cọp xuống đồng bằng bị chó khinh”.
‘Được rồi, được rồi, đại tiểu thư, tất cả đều là anh không đúng, là anh không nên gạt em, em … không phải muốn giam anh ở đây cả đời chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài ngẩng đầu lên nhìn Liên Kiều hỏi.
Hắn thầm nghĩ lúc trước Cung Quý Dương rơi xuống hố chắc cũng mang tâm trạng như vậy, sớm biết thế lúc đó hắn nhất định sẽ không chút do dự đi giúp tên kia, bây giờ thì tốt rồi, Cung Quý Dương cái tên kia biết chuyện này nhất định vui vẻ biết bao nhiêu.
Nha đầu đáng chết này, xem ra là này đến khí thế hừng hực, quyết làm đến cùng rồi.
Liên Kiều nghe xong chỉ nhún vai đứng lên, phủi phủi bụi bám trên người nói: ‘Anh đó, từ từ ở đây mà sám hối đi, bản cô nương không thể phụng bồi!’ Nói xong liền quay người đi.
‘Này … nha đầu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vội hô lên.
‘Có gì chỉ giáo? Hoàng Phủ tiên sinh?’ Liên Kiều cười rất “ngây thơ”, nhìn xuống hắn.
‘Em không phải là bỏ rơi anh ở đây chứ?’
‘Thật ngại quá, em vừa nãy quên cho anh biết, cái bẫy kẹp trên chân anh càng giãy giụa nó sẽ kẹp càng chặt, so với cái bẫy kẹp Cung Quý Dương càng cao cấp hơn nhiều. Chúc anh may mắn nha. Từ từ ở đây suy nghĩ về những việc anh đã làm đi!’
Lần này Liên Kiều quả thật rời đi.
‘Này, em quay lại cho anh! Nha đầu …!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước kêu to gọi nhỏ, hắn đã làm gì mà bị hãm hại như vậy chứ? Đáng chết!
*****
Đêm đến, không khí lạnh tràn bốn phía, cả khuôn viên trường đại học như bị vây trong một màn sương mù, sau giờ tự ôn tập, từng nhóm sinh viên tụm năm tụm ba quay về ký túc xác, có người thì còn cố ở lại thư viện đọc sách.
Cả tòa nhà khu thực nghiệm vắng tanh không một bóng người, đây là quy định của bam giám hiệu, hôm nay tất cả các buổi ôn tập đều hủy bỏ, tuy các giáo viên và sinh viên đều cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng phải làm theo lời dặn dò của hiệu trưởng.
Tối nay là một đêm trường đại học Hồng Kông trải qua không hề bình thường, ngay cả người dám đến đây đêm nay cũng rất không tầm thường.
Lúc sắp đến mười giờ, Mặc Di Nhiễm Dung từ căn phòng mà hiệu trưởng chuẩn bị sẵn cho cô chuẩn bị một số đồ vật dùng để giải Giáng, vẻ mặt cô vẫn rất ung dung, trong đôi mắt màu tím cũng không hề có một tia lo lắng.
Cửa phòng bị đẩy nhẹ, Hoàng Phủ Ngạn Thương bước vào, nhìn thấy cô đã chuẩn bị xong đồ đạc, vẻ lo lắng trên gương mặt cũng từ từ giảm bớt …
‘Nhiễm Dung, sức sát thương của cái xác này có phải là rất lớn hay không?’
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn qua ngày tháng năm sinh của người chết vừa mới điều tra ra, đầu mày hơi có chút lo lắng nhưng rất nhanh đã thu lại, cô nhẹ lắc đầu: ‘Tuy rằng không dễ dàng chút nào nhưng em nghĩ mình có thể ứng phó được.’
‘Anh đi vào cùng em nhé!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương kiên quyết nói.
‘Không được!’
Mặc Di Nhiễm Dung nhướng mắt nhìn hắn, cũng thập phần kiên định nói: ‘Cái xác đó đã trúng Giáng Đầu Thuật, anh đi vào quá nguy hiểm đi!’
‘Nếu như em một mình đi vào anh càng không yên tâm, vậy đi, em cho anh biết anh có thể làm được gì, anh sẽ cố hết sức giúp em!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương không khống chế được xúc động nắm lấy tay cô, gương mặt anh tuấn đầy vẻ nghiêm túc.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn không chớp người đàn ông trước mặt, cô không hiểu tại sao hắn rõ ràng biết ở phía trong rất nguy hiểm còn muốn xông vào.
‘Thực ra anh đã giúp em nhiều lắm rồi, nếu không làm sao có thể chuẩn bị những thứ này đầy đủ như vậy.’
Cô chỉ một lượt những món đồ kỳ lạ đặt ở trên bàn.
‘Nhiễm Dung …’
‘Được rồi, anh ra đi, em phải kiểm tra một lượt xem có gì sơ sót không nữa!’ Mặc Di Nhiễm Dung thái độ rất cự tuyệt nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng biết còn dây dưa nữa có thể sẽ làm chậm trễ việc lớn cho nên cũng vô lực thở dài quay người bước đi. Nhưng ngay lúc đó cánh tay lại bị Mặc Di Nhiễm Dung níu lại …
‘Em …’
Hắn có chút hoài nghi, chẳng lẽ cô đổi ý rồi?
‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh sinh lúc mấy giờ?’
Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Hình như là ba giờ chiều thì phải, sao vậy?’
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một hơi, sau đó buông tay ra, đôi mày xinh đẹp khẽ chau lại …
‘Có chuyện gì vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy vậy cũng lo lắng hỏi.
Mặc Di cười rất miễn cưỡng, xua tay: ‘Ừm, không có gì, không có gì!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy có chút không đúng, đang lúc hắn còn muốn hỏi tiếp, cửa phòng đã bị đẩy ra, tiếp theo là Liên Kiều vẻ mặt ranh mãnh bước vào.
‘Hello, chúng ta lại gặp nhau rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhướng mày: ‘Liên Kiều? Em mỗi lần xuất hiện đều phải đẩy cửa mạnh như vậy sao?’
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
27 chương
17 chương
10 chương
22 chương