Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú
Chương 100 : Đoạn kết
Cuối cùng cũng đã đi hết chặng đường tưởng chừng rất dài này...
Có chút luyến tiếc không nỡ rời xa Tước ca nhưng mà ... haizz ... Tước ca giờ là của Liên Kiều rùi, chỉ đành quay sang Quý Dương ca thui.
Hẹn gặp lại ở ĐKKHT nhé.
***
Đoạn kết
Đoạn kết (1)
Nhà Hoàng Phủ mua lại một phần ngọn núi để làm nơi chôn cất Dodo, toàn bộ trình tự mai táng và lễ nghi đều theo phong tục và truyền thống của người Mã Lai mà tiến hành.
Nơi vùng núi vốn thường ngày cực kỳ vắng vẻ nay bỗng có thật nhiều người, ai nấy đều nghiêm túc trong trang phục màu đen đứng nghiêm chỉnh trước mộ. Ngoại trừ người nhà của bá tước Williams và người của hoàng thất Mã Lai còn có đầy đủ người nhà Hoàng Phủ.
Qua sự giải thích của Lãnh Thiên Dục, cả nhà Hoàng Phủ rốt cuộc đã hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua. Riêng Hoa Đô lão nhân và bá tước Williams sở dĩ ngày hôm đó kịp thời đến được "Hoàng Phủ" tất cả đều nhờ Lãnh Thiên Dục.
Hôm đó Lãnh Thiên Dục nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, chính là do Hoa Đô lão nhân đánh đến. Trước đó Hoàng Phủ Ngạn Tước đã nói rõ thân phận của Dodo với Hoa Đô lão nhân. Khi Hoa Đô lão nhân chủ động muốn gặp Dodo thì mới biết cô đã vào ở trong "Hoàng Phủ" hơn nữa còn dùng thân phận "Liên Kiều" mà xuất hiện thì Hoa Đô lão nhân đã hiểu mục đích của Dodo khi làm như vậy.
Với tuổi tác và kinh nghiệm của mình, Hoa Đô lão nhân đương nhiên không có hành động nào khinh suất. Sau khi biết được Lãnh Thiên Dục đã đến "Hoàng Phủ" ông liền chủ động tìm Lãnh Thiên Dục, cùng lúc liên hệ với bá tước Williams, hẹn nhau cùng đến "Hoàng Phủ". Nào ngờ đó cũng là cơ hội để họ gặp Dodo một lần sau cuối.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, điều này mà nói đối với Hoa Đô lão nhân là một sự đả kích nặng nề, thân thể vốn vẫn còn tráng kiện của ông chỉ qua mấy ngày mà đã tiều tụy đi không ít. Huống gì ông đã đưa tiễn không chỉ một người đầu xanh ...
Xin hỏi ... cháu gái tôi khi còn sống với ngài trong hoàng thất Anh có xảy ra chuyện gì không? Đứng trước mộ Dodo, Hoa Đô lão nhân nhịn không nổi lên tiếng hỏi bá tước Williams.
Trên mặt bá tước Williams đầy vẻ hối lỗi, ông chưa vội trả lời Hoa Đô lão nhân mà chỉ nhìn ông bằng ánh mắt phức tạp sau đó cúi người thật sâu trước mặt Hoa Đô lão nhân ...
Ngài làm vậy ... Hoa Đô lão nhân không hiểu ngập ngừng hỏi.
Tất cả đều là do tôi sai! Williams buồn bã nhìn Hoa Đô lão nhân, Đứa bé này lúc nhỏ đã rất khác với người thường hơn nữa, theo thời gian dần trưởng thành, trực giác bẩm sinh của con bé lại càng lúc càng mạnh, thậm chí là đối với Giáng Đầu Thuật không cần học cũng hiểu. Sự khác thường của con bé đã dẫn đến sự chú ý của nhiều người trong hoàng thất. Chính vì vậy tôi không thể không phái người đi điều tra thân phận thật sự của con bé. Khi tôi biết con bé là đứa bé mà hoàng thất Mã Lai đã chọn để đảm đương chức vụ Giáng Đầu Sư cao cấp nhất của hoàng thất thì quả thật tôi rất sửng sốt, đồng thời cũng tìm đủ mọi cách để che dấu điều này. Tuy nhiên ... giấy không gói được lửa, rốt cuộc cũng bị người trong hoàng thất phát hiện ra. Họ rất sợ hãi những truyền thuyết về lời nguyền của hoàng thất Mã Lai, cho rằng đứa bé này sẽ mang đến sự không may cho tất cả mọi người trong hoàng thất. Cứ như thế, con bé lớn lên dưới ánh mắt kỳ thị và lo lắng của mọi người. Rốt cuộc có một ngày con bé không chịu nổi nữa mà bỏ nhà ra đi.
Nói như vậy, ngày đã sớm biết con bé là cháu gái của Hoa Đô tôi? Nếu như mọi người đã không thể tiếp nhận con bé, vì sao không để nó trở lại bên cạnh tôi? Con bé là cháu gái tôi, ngài có tư cách gì quyết đinh che dấu tất cả những sự thật này chứ? Nghe những chuyện xảy ra với Dodo, Hoa Đô lão nhân không giấu được sự tức giận, ông run giọng nói.
Hoa Đô lão nhân, đối với chuyện này tôi vẫn luôn cảm thấy thật có lỗi với ngài cho dù tôi chính là người cứu con bé, mang nó từ chính vùng núi này trở lại với cuộc đời. Tôi tin rằng hoàng thất Mã Lai của các người cũng cho rằng con bé là người mang lại điềm xấu cho nên tôi mới mạo hiểm che dấu thân phận của con bé lần nữa, chính là vì muốn cho con bé có một cuộc sống bình thường. Chỉ có điều ... Bá tước Williams nhẹ giọng giải thích.
... Chỉ có điều, cô ấy mang trong mình một bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật trời sinh, nhưng bởi không được luyện tập nhiều nên mới vô tình tạo nên án mạng trong hoàng thất, chính vì vậy cô ấy mới rời khỏi hoàng thất. Mặc Di Nhiễm Dung không đợi bá tước Williams nói hết mà chen vào nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Hoa Đô lão nhân.
Cả người Hoa Đô lão nhân vẫn đang run rẩy. Lúc này Liên Kiều được Hoàng Phủ Ngạn Tước dìu đứng dậy, cô sớm đã khóc không thành tiếng ...
Ngạn Tước ... Cô nhìn hắn, ... thì ra anh sớm đã biết chị là chị của em sao? Tại sao anh không nói cho em biết? Tại sao chứ?
Anh ... Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời không biết phải giải thích sao.
Đều tại em không tốt. Nếu như em biết chị có nỗi khổ trong lòng như vậy, em nhất định sẽ cư xử khác hơn, cố gắng tìm cách giúp đỡ, an ủi chị chứ không phải hận chị ấy. Đây là nỗi tự trách lớn nhất trong lòng Liên Kiều.
Nha đầu, xin lỗi em. Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng ôm cô vào lòng, hắn không biết nên nói gì với cô để cô có thể nguôi ngoai nỗi đau và thôi tự trách bản thân nữa. Chỉ là ... không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy.
Mặc Di Nhiễm Dung bước đến, nhẹ vỗ vỗ vai cô như an ủi, cô thở dài một tiếng ... Thực ra ... ngay từ lúc bắt đầu Dodo đã thiết kế ình một kết cuộc như vậy rồi.
Liên Kiều cả người cứng đờ, mọi người nghe vậy cũng ngơ ngác không hiểu.
Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện mà tối qua cô được biết ...
... Dodo tuy là được bá tước Williams của hoàng thất Anh mang về nuôi dưỡng nhưng huyết thống Mã Lai chảy trong người cô là không thể thay đổi được, trực giác và bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật trời sinh cũng vậy, bởi vậy đương nhiên là cũng sẽ phải chịu lời nguyền của gia tộc. Trời sinh cô đã là người không mang đến điềm may, điều này rõ ràng đã ứng nghiệm, đã mang đến cái chết bất đắc kỳ tử cho người của hoàng thất nước Anh.
Liên Kiều tuy cũng có những điểm tương đồng với cô ấy, cũng có trực giác trời sinh nhưng may mắn là Liên Kiều không có bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật giống Dodo. Đây là nguyên nhân chính khiến cho Dodo ngay từ lúc mới sinh ra đã được người trong gia tộc ghi vào trong gia phả. Nếu như cô ấy trưởng thành trong hoàng thất Mã Lai, đương nhiên cha mẹ cô ấy có thể sẽ phải bị uy hiếp đến tính mạng bởi lời nguyền đó, mà như vậy cô ấy sẽ thuận lợi trở thành một Giáng Đầu Sư tài năng hiếm có mà hoàng thất Mã Lai mong đợi, trở thành Giáng Đầu Sư quyền uy nhất của hoàng thất.
Nhưng điều đáng buồn nhất ở một Giáng Đầu Sư chính là ... không thể làm chủ số mạng của mình. Dodo cũng vậy. Cô ấy không muốn trở về hoàng thất Mã Lai làm hại cha mẹ mình sau đó trở thành Giáng Đầu Sư nhưng cũng không thể sống như một người bình thường. Trong thế giới của cô ấy sớm đã định sẵn kết cục là bi kịch vì vậy ngay từ lúc bắt đầu cô ấy chỉ luyện tập Tuyệt Giáng, một loại Giáng Đầu Thuật mà ngay cả Mặc Di Nhiễm Dung cũng muốn tránh thật xa.
Dodo hạ Tuyệt Giáng cho chính mình bởi vì cô vẫn luôn tin tưởng vào truyền thuyết đã lưu truyền bao đời nay trong hoàng thất Mã Lai rằng ... nếu như một Giáng Đầu Sư muốn kiếp sau của mình chỉ là một người bình thường thì chỉ có thể thông qua Tuyệt Giáng mà đạt được ước nguyện đó bởi vì muốn luyện thành Tuyệt Giáng hoàn toàn là nhờ máu tươi, bởi vậy khi một Giáng Đầu Sư mất đi sinh mệnh, máu tươi trên người đã được dùng để trả hết nợ âm. Đây cũng là lý do vì sau trước lúc chết, gương mặt của Dodo lại nhợt nhạt đến đáng sợ như vậy. Nói một cách chính xác chính là ... đã trả xong nợ máu.
Dodo biết rất rõ ràng lúc luyện tập Tuyệt Giáng nhất định sẽ làm tổn thương đến Liên Kiều bởi vì trên người hai người chảy cùng một dòng máu. Sở dĩ cô quyết định vẫn tiếp tục luyện Tuyệt Giáng là vì cô biết còn có Mặc Di Nhiễm Dung, Liên Kiều cho dù có bị thương hì cũng sẽ không quá nghiêm trọng bởi vì Mặc Di Nhiễm Dung nhất định sẽ giúp cô.
Nhưng ... tất cả những kế hoạch của Dodo sau khi gặp Hoàng Phủ Ngạn Tước đều trở nên ngoài ý muốn...
... Lần đầu tiên gặp Dodo đã đem lòng yêu Hoàng Phủ Ngạn Tước, chính vì vậy trong thời hạn mà cô đặt ra cho Tuyệt Giáng còn có thêm một bước, đó chính là "tiến vào "Hoàng Phủ"", thay thế vị trí của Liên Kiều, đoạt lấy tình yêu thương của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cho dù chỉ là trong vài ngày ngắn ngủi cô cũng cam tâm tình nguyện.
Nữ nhân ... vốn luôn có tính ích kỷ nhưng sự ích kỷ của cô rõ ràng là khiến người ta vừa sợ vừa thương. Nói một cách chính xác ... vốn không có chuyện kỳ hạn cuối để giải Giáng cho Hoàng Phủ Ngạn Tước là mười hai giờ đêm qua như Dodo đã từng nói mà chỉ là thời hạn mà cô ấy hạ Tuyệt Giáng cho chính mình đã bắt đầu đếm ngược thời gian, cái mà cô ấy chờ đợi chỉ là một sự giải thoát!
Sở dĩ Dodo có thể gạt được tất cả mọi người, bao gồm cả Mặc Diud là bởi vì Giáng Đầu Thuật của cô vốn là cao hơn của Mặc Di Nhiễm Dung nhiều. Hơn nữa Mặc Di Nhiễm Dung lại không có trực giác trời sinh như của cô. Theo lời Dodo tối hôm đó chính miệng nói cho Mặc Di Nhiễm Dung, mỗi người đều có một vận mệnh riêng, một hạnh phúc riêng của bản thân.
Hạnh phúc của Mặc Di Nhiễm Dung chính là bởi cô vốn không phải là người mà gia tộc chọn làm Giáng Đầu Sư hàng đầu của hoàng thất, bởi vậy lời nguyền của gia tộc đối với cô vốn không có ảnh hưởng lớn.
Hạnh phúc của Liên Kiều lại là vì tuy cô có trực giác bẩm sinh rất mạnh nhưng khả năng về Giáng Đầu Thuật của cô chỉ bằng như một cô gái bình thường, lại có thể tìm được người đàn ông mà mình yêu thương.
Còn Dodo ... Hạnh phúc của cô chính là rốt cuộc đã có cơ hội giải thoát, chờ đợi một cuộc sống bình thường ở kiếp sau!
Lời của Mặc Di Nhiễm Dung rốt cuộc đã dừng nhưng lòng mọi người ai nấy đều đang dậy sóng dù ngoài mặc cực kỳ trầm mặc. Tất cả những điều này đều nằm ngoài dự liệu của họ.
Liên Kiều suy sụp quỳ trước mộ của Dodo, thật lâu cũng không thể thuyết phục được bản thân tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Lòng cô đau đến vỡ vụn. Ông trời thật trêu người, cho cô tìm về được tình yêu, hạnh phúc của mình thì lại mất đi một phần tình thân quan trọng khác, đây có lẽ sẽ là nỗi khổ đeo đẵng cô cả đời.
Gió nhẹ thổi qua, mùi hương của những đóa hoa đặt trước mộ thoang thoảng bay rồi tản mát về phía chân trời...
Đoạn kết (2)
Trên bầu trời trong xanh, bóng dáng một chiếc máy bay tư nhân xẹt qua rất nhanh rồi mất đi không chút dấu vết, bay thẳng đến đích đến đã định trước – Nhà thờ Saint John.
Đây là nơi tổ chức hôn lễ muộn màng của Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều. Khắp nơi đã được sắp xếp thỏa đáng, mỗi một góc nhỏ đều được bố trí đội bảo an, đội chống khủng bố cùng một hệ thống an ninh cực kỳ cẩn mật mục đích là để phòng ngừa thảm kịch giống như trong hôn lễ của Lăng Thiếu Đường xảy ra lần nữa.
Mãi ba tháng sau cái chết của Dodo tâm trạng u buồn Liên Kiều mới có chút cải thiện. Dưới sự dỗ dành cùng nài nỉ của Hoàng Phủ Ngạn Tước cô mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý cùng hắn cử hành nghi thức kết hôn. Đây hoàn toàn là do Kỳ Hinh vô ý lỡ lời nói một câu ... kết hôn thật mệt chết người khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa thì tức đến hôn mê.
Liên Kiều vốn tính vẫn còn ham chơi, bắt cô chịu đựng hoàn cảnh bị câu thúc cùng sự chú mục của nhiều người như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể không sợ cô đến lúc cử hành hôn lễ lại trốn mất. Còn may ... Liên Kiều cuối cùng cũng nói như đinh đóng cột với hắn, đảm bảo sẽ không làm loạn trong lễ cưới nên hắn cũng yên tâm đôi chút.
Ngợp trời hoa tươi đã tiết lộ rõ ràng niềm hạnh phúc và lãng mạn mà Hoàng Phủ Ngạn Tước dành riêng cho cô vợ yêu của mình. Các vị khách đều là những nhân vật hàng đầu của các tập đoàn, xí nghiệp trên khắp thế giới cùng rất nhiều chính khách và quan viên, ai nấy đều nôn nóng muốn xem thử diện mạo của tổng tài phu nhân của Hoàng Phủ tài phiệt danh giá.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không quên xuất thân Mã Lai của vợ mình, nên đã chu đáo thu xếp, ngoại trừ những lễ nghi của Tây phương, trong hôn lễ này còn có thêm không ít tập tục truyền thống của người Mã Lai.
Trong giáo đường rộng mênh mông vang vọng tiếng hòa ca của dàn nhạc, những giai điệu thánh khiết như tiếng của những thiên thần đang dâng lên lời chúc phúc. Ánh mặt trời nghiêng chiếu xuống nóc giáo đường, ánh sáng xuyên qua những tấm kiếng thủy tinh nhiều màu sắc trên nóc giáo đường khiến nó càng thêm lộng lẫy.
Tất cả đều được chuẩn bị kỹ càng chỉ đợi khoảnh khắc thần thánh kia ...
***
Liên Kiều em điên rồi! Nếu như Ngạn Tước cùng mấy người kia biết được chuyện này nhất định cũng sẽ phát điên! Kỳ Hinh trợn to mắt nhìn cô gái trong chiếc váy ngắn đứng trước mặt mình, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Liên Kiều, cũng chính là tân nương đáng lý phải mặc áo cưới vào giờ phút này lại đang mặc trên người trang phục dạo phố, điều này cũng quá khoa trương đi! Nhưng càng khoa trương hơn là ... trên lưng cô còn có một chiếc ba lô to không biết đang đựng thứ gì, nhìn sơ qua thì giống như một cuộn giấy gì đó.
Sẽ không bị phát hiện đâu! Tiểu Tuyền là cao thủ hóa trang kia mà, mấy người chúng ta len lén trốn khỏi đây tuyệt đối sẽ không bị phát hiện đâu! Liên Kiều hào hứng nói.
Mắt Kỳ Hinh càng trợn to hơn khi nhìn thấy sau lưng Liên Kiều là Thượng Quan Tuyền, còn có ... Sầm Tử Tranh!
Tiểu Tuyền, không phải em cũng điên theo cô ấy chứ? Kỳ Hinh hoang mang hỏi.
Nào ngờ Thượng Quan Tuyền cũng đầy hứng phấn nói: Hinh Nhi, chị không biết chứ Liên Kiều thật giỏi lắm nha, cô ấy đánh cược với bạn đồng học tham gia cuộc thi cổ động, không ngờ lại được chọn vào đội tuyển cổ động đi thi giành cúp thế giới nha. Em cũng rất thích bộ môn đó, nhân cơ hội này đi gặp những minh tinh thể dục đó luôn, tiện thể làm một chuyến du lịch luôn!
Em nói gì? Kỳ Hinh đột nhiên thét lên một tiếng, không còn để ý gì đến hình tượng thục nữ trước giờ nữa, Đường đường là Hoàng Phủ phu nhân lại muốn làm đội viên của đội tuyển cổ động? Trời ạ, ai cứu cô với, cô sắp ngất mất rồi ...
Kỳ Hinh lại dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Sầm Tử Tranh, Tử Tranh, sao em lại không khuyên họ chứ?
Sầm Tử Tranh vô lực thở dài một tiếng ... Khuyên thì có tác dung gì chứ? Chị xem, bọn họ nhìn hừng hực quyết tâm như vậy chị nói em khuyên họ có nghe không?
Nhưng mà Tiểu Tuyền cô ấy ...
Em biết, em biết cô ấy đang có thai nhưng em lại không thể làm phản đồ làm lộ bí mật của họ. Chị biết đó, "Cỏ may mắn" của Tiểu Tuyền lợi hại như vậy, Liên Kiều lại học được không ít tuyệt kỹ phi đao, em mà phản bội bọn họ thì kết cuộc sẽ rất thảm. Cho nên ... em chỉ đành chịu đau chịu khổ đi theo bọn họ làm bảo mẫu thôi. Sầm Tử Tranh lại thở dài một tiếng.
Kỳ Hinh lúc này đã hoàn toàn suy sụp, thế giới trước mặt cô chừng như cũng sụp đổ theo. Trước khi gặp được Liên Kiều cô vẫn luôn cho rằng thế giới này cực kỳ đơn giản, điều gì cũng sẽ đi theo quy luật.
Lúc này Liên Kiều mới bước nhanh đến trước mặt cô, chậm rãi nói: Hinh Nhi, chị phải suy nghĩ thật ỹ nha, ba người bọn em bây giờ là đứng cùng một chiến tuyến đó nha, là chị nói kết hôn rất vất vả mà, hơn nữa ngày thi đấu gần kề như vậy, em nhất định phải đi tham gia. Nếu chị không đi thì chị nhất định sẽ bị bốn người họ bức cung, phiền chết luôn đó!
Nghe vậy Kỳ Hinh không khỏi rùng mình, Ai ... ai nói chị không đi? Em với Tiểu Tuyền đều rất ham chơi, chị đương nhiên phải cùng với Tử Tranh đi theo để chiếu cố hai người rồi!
Nói đùa sao, bọn họ ba người đi chơi vui vẻ là thế cô thế nào lại muốn ở lại đây làm vật hy sinh chứ?
Liên Kiều, em đã suy nghĩ kỹ chưa đấy? Đào hôn đó nha, không phải chuyện nhỏ đâu! Sầm Tử Tranh dè dặt lên tiếng.
Liên Kiều còn chưa trả lời thì Thượng Quan Tuyền dã xua tay ... Sợ gì chứ? Chị biết lần này cuộc thi giành cúp lần này tụ tập bao nhiêu minh tinh thể dục không? Hơn nữa đám cưới đúng là mệt chết người mà. Tính ham chơi trong Thượng Quan Tuyền hoàn toàn bộc lộ ra hết.
Liên Kiều nghe vậy gật đầu liên tục, Đúng đó, với lại em đã trộm bức tranh trong phòng ngủ đi rồi.
Kỳ Hinh kinh hãi cố kìm một tiếng kêu.
Em nghe Tiểu Ngưng nói, bức tranh này là lúc đó Ngạn Tước đấu giá mua được với giá sáu triệu đô, giờ đem nó đi cầm thì chúng ta không cần phải lo chuyện lộ phí rồi! Đôi mắt màu tím của Liên Kiều nghịch ngợm đảo một vòng, Bằng không chỉ cần chúng ta vừa quẹt thẻ thì bọn họ sẽ phát hiện ra hành tung của chúng ta ngay!
Kỳ Hinh trố mắt nhìn Liên Kiều, Em quả thật đã suy nghĩ chu toàn rồi, hơn nữa hình như là rất có kinh nghiệm thì phải.
Liên Kiều đắc ý vỗ nhẹ bức tranh nói: Thời gian gấp lắm rồi, chúng ta mau hành động thôi!
Kỳ Hinh cùng Sầm Tử Tranh bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời ...
***
Không tệ lắm nha, chú rể hôm nay tinh thần rất tốt! Trong phòng chờ chỉ có bốn người của tứ đại tài phiệt. Bàn tay to của Cung Quý Dương vỗ mạnh mấy cái lên vai Hoàng Phủ Ngạn Tước, vui vẻ nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy tức giận đến xanh mặt.
À ... xem cậu thế này chắc là đã biết mình định nói gì rồi phải không? Chuyện đó ... nghe nói cậu trước đó còn ôm nhầm cô dâu thì phải? Hô hô ... Liên Kiều còn chưa lột da cậu sao? Ô ... Miệng Cung Quý Dương đột nhiên bị một miếng bánh ngọt nhét vào khiến cho câu nói dở dang nghẹn lại nơi cổ họng.
Khụ khụ ... khụ ... Thật không dễ dàng mới nhè miếng bánh ra được, hắn chỉ tay về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, tức tối nói: Cậu ... cậu mưu sát anh em!
Đoạn kết 3:
Hoàng Phủ Ngạn Tước phủi phủi tay: Ai kêu cậu cứ cười khi thấy người khác gặp họa thế hả?
Phìiii ...
Đứng bên cạnh hai người đang bận bịu sửa sang lại chiếc cà vạt, Lăng Thiếu Đường rốt cuộc nhịn không nổi nữa cười ra thành tiếng, Quý Dương, còn muốn nếm mùi khổ sở nữa sao? Nói nhỏ cho cậu biết nha, điều đó là tử huyệt của Ngạn Tước, tuyệt đối không được nhắc tới. Không tin cậu nói lại lần nữa xem Ngạn Tước co ném cậu lên phi cơ đưa trở về nhà, khỏi cần tham gia hôn lễ nữa.
Cung Quý Dương bất mãn càu nhàu: Thật là không có lương tâm, có bà xã liền quên ngay anh em!
Lãnh Thiên Dục lười nhác ngả lưng vào sofa, nheo mắt nhìn về phía Lăng Thiếu Đường đang điệu đà với chiếc cà vạt, không nhịn được lên tiếng: Tớ nói cậu này Thiếu Đường, cậu điệu đà làm gì, hôm nay làm rể phụ là tớ chứ không phải cậu. Chỉ có mỗi cái cà vạt mà đã loay hoay mất mười phút rồi. Cậu còn điệu đà hơn cả phụ nữ nữa đó!
Câu này cậu có nói nhầm không đó? Sao rể phụ lại là cậu được chứ? Mình mới là rể phụ mà! Lăng Thiếu Đường đột ngột xoay người lại, lên tiếng kháng nghị.
Cung Quý Dương tức cười nhìn hai người, Hai cậu nên đi soi gương lại xem, lớn tiếng như vậy không biết xấu hổ sao hở Thiếu Đường. Đã từng nghe nói chú rể phụ là người đã kết hôn hay chưa? Cậu đều là người đã kết hôn rồi, còn ở đây làm loạn cái gì? Còn cậu nữa ... họ Lãnh kia, nghe nói Tiểu Tuyền mang thai phải không? Đều sắp làm cha rồi còn chạy đi làm rể phụ gì nữa? Đúng là ... mặt mũi của tứ đại tài phiệt bị các cậu làm mất hết rồi!
Ý của cậu là chỉ có cậu là đủ tư cách làm rể phụ sao? Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường cùng nhìn nhau sau đó nhìn hắn một cách không hảo ý, không hẹn mà cùng lên tiếng.
Cung Quý Dương hắng giọng, chưa vội trả lời mà đi đến trước gương, chỉnh lại nút thắt cà vạt cho chỉnh tề sau đó mới chậm rãi lên tiếng: Không nhìn thấy cà vạt của tớ là do Tranh Tranh nhà tớ đích thân làm cho tớ sao? Đương nhiên là chỉ có tớ mới có tư cách làm chú rể phụ thôi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi đưa tay chống trán, vô lực cười: Thật là phiền chết tớ. Chỉ có mỗi vai rể phụ này mà ba người các cậu cãi nhau từ tháng trước đến hôm nay là ngày cử hành hôn lễ rồi mà vẫn chưa phân thắng bại sao?
Bên ngoài khách khứa đã đến đông lắm rồi, trong mắt bọn họ, người của tứ đại tài phiệt thần bí và nghiêm túc như vậy chắc họ không thể tưởng tượng được, trong phòng chờ này lại là một cảnh nực cười như vậy? Chỉ có điều, chuyện này mãi rồi Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng quen.
Ngay lúc ba người kia còn đang tranh cãi quyết liệt xem ai sẽ là phụ rể thì Hoa Đô lão nhân nét mặt khẩn trương bước vào phòng chờ: Ngạn Tước, Tước Nhi, xảy ra chuyện rồi
Nghe vậy bốn người không hẹn mà cùng yên lặng trở lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy, nụ cười trên mặt đã đông cứng lại, hắn dè dặt lên tiếng: Chuyện gì vậy ông nội?
Không phải chứ, chẳng lẽ ...
Ông nội, Liên Kiều xảy ra chuyện gì sao?
Hoa Đô lão nhân nhìn hắn, nét mặt càng lúc càng không được tự nhiên, Tước Nhi, ta thật có lỗi với con, con tự mình xem đi!
Nói xong liền đẩy một phong thư vào tay hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng mở ra, ba người còn lại cũng khẩn trương chen vào xem ...
Ngạn Tước,
Bởi vì ngày hôn lễ quá gần ngày thi đấu cho nên em suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định tham gia cuộc thi cổ vũ này. Đây dù sao cũng là cuộc thi cúp quốc tế nha, em và Tiểu Tuyền đều rất muốn đến đó xem các ngôi sao biểu diễn. Với lại ... còn có Tử Tranh và Hinh Nhi đều cùng đi với bọn em. Anh không cần lo lắng đâu, em trở về sẽ kết hôn bù lại, ông xã yêu dấu!
Liên Kiều
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước thật khó coi mà ba người còn lại thì cũng chẳng hơn gì.
Đáng chết thật! Hoàng PhủNgạn Tước rủa thầm một câu.
Cái gì mà thi đấu, cái gì mà cúp quốc tế chứ? Đội cổ vũ??? Kết hôn chuyện lớn như vậy chẳng lẽ lại không bằng đi xem mấy minh tinh, tinh tinh gì đó biểu diễn sao? Nếu như cô thật muốn xem bọn họ, hắn lúc nào cũng có thể để cô đi xem. Vậy mà ... chết tiệt!
Nói như vậy ... vợ của mình Hinh Nhi cũng bị vợ của cậu dẫn đi rồi sao? Lăng Thiếu Đường nhìn Hoàng PhủNgạn Tước, nghiến răng nghiến lợi nói.
Càng nực cười hơn là ... đi xem các đội cổ vũ thi đấu??? Lãnh Thiên Dục cũng không nén được cơn tức.
Tranh Tranh của mình cũng chạy theo bọn họ sao? Cung Quý Dương híp mắt, giọng nói càng lúc càng lộ vẻ nguy hiểm.
Tiếng chuông cảnh giác trong lòng Hoàng PhủNgạn Tước chợt rung lên.
Này này này, ba người các cậu ... đây là thái độ gì chứ? Các cậu cũng thấy rồi đó, mình cũng là người bị hại mà ... Nhìn thấy ba người bạn thân đang cùng lúc đi về phía mình, hắn cảnh giác lui về sau mấy bước.
Đều là bởi vì cậu dạy vợ không nghiêm, gián tiếp hại đến bọn tớ! Lăng Thiếu Đường nghiến răng nói.
Trừng phạt hắn thế nào đây? Lãnh Thiên Dục hắng giọng.
Đánh một trận! Cung Quý Dương vừa dứt lời thì ba người đã như hổ đói vồ mồi, đè Hoàng PhủNgạn Tước xuống sofa dụi ấy quyền khiến Hoa Đô lão nhân trợn mắt, nhìn đến ngẩn người.
Này, mấy người các cậu muốn mình đổ máu trong lễ cưới sao chứ! Hoàng PhủNgạn Tước đẩy lùi ba người, đưa tay vuốt phẳng chiếc áo sơ mi đã nhăn nhúm, chỉnh lại cà vạt, lớn tiếng nói, Mình rất muốn biết, bốn người bọn họ làm thế nào thoát khỏi hôn trường chứ? Mình đã tăng cường hệ thống bảo an, thế nào lại để cho cô dâu cùng ba người trốn thoát dễ dàng vậy chứ?
Bầu không khí thoáng chốc trở nên cực kỳ yên lặng, Cung Quý Dương là người có phản ứng đầu tiên, Thiên Dục ... Hắn nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, nheo mắt, sau đó bước đến ôm lấy mặt hắn xoay về phía mình để mắt Lãnh Thiên Dục nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lãnh Thiên Dụccười gượng gạo: Cái đó ... cái này ... Quý Dương, nhìn kỹ hôm nay cậu rất đẹp trai nha! Cái chức rể phụ này ngoài cậu ra không ai xứng đáng làm!
Đáng chết! Lăng Thiếu Đường lúc này cũng có phản ứng, hắn buớc đến kéo Cung Quý Dương ra, hung hăng trừng Lãnh Thiên Dục, âm trầm nói: Tiểu Tuyền ... cô ấy biết cải trang!
Lãnh Thiên Dụccười gượng gạo, ngượng ngùng nhìn ba người anh em tốt của mình, Chắc là vậy rồi!
Đánh hắn một trận cho tớ! Hoàng PhủNgạn Tước quát khẽ một công, xông đến đè Lãnh Thiên Dục xuống sofa, hai người kia cũng không chậm trễ, lại một màn "võ thuật" biểu diễn cực kỳ hào hứng.
Ai ya ... các con đừng đánh nữa, còn không mau đuổi theo đi! Chúng nó chắc còn chưa đi xa đâu! Hoa Đô lão nhân sốt ruột lên tiếng.
Một câu này của ông thức tỉnh bốn người, ai nấy nhìn nhau không nói tiếng nào, sau đó vội vàng chạy đi.
Dưới ánh mặt trời, giáo đường vẫn uy nghiêm sừng sững, khách khứa tụ tập đông đúc chờ đợi một hôn lễ thế kỷ, không ai để ý đến bốn người đàn ông đang vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo người trong lòng mình.
***
(Toàn thư hoàn)
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
40 chương
67 chương
501 chương
18 chương
17 chương
62 chương
110 chương