Khi Cung Quý Dương dừng xe xong đi vào phòng khách chính thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc của một cô gái, trong một chớp mắt đó, mày hắn hơi nhíu lại. ‘Thiếu gia, lão gia và phu nhân đã đợi ngài rất lâu rồi, hôm nay Ngải tiểu thư đến chơi!’ Quản gia dì Kỷ vừa đưa tay đón lấy áo vest trong tay Cung Quý Dương, đưa cho người làm dặn họ đem cất vừa lên tiếng chào. Dì Kỷ là quản gia lâu năm trong Cung Viên, là vào Cung Viên cùng với mẹ của Cung Quý Dương – Trình Thiến Tây, vì vậy đối với Trình Thiến Tây một lòng trung thành, dì Kỷ làm việc cẩn thận chu đáo, nghiêm túc không qua loa, ngay cả biểu tình trên mặt cũng là nghiêm cẩn cực kỳ, nụ cười mỗi ngày lại một ít thêm, suy nghĩ, quản giáo người làm cũng rất nghiêm khắc. Nghe nơi cửa có tiếng nói, Ngải Ân Hà đang ngồi trên sofa lập tức đứng dây, khi cô nhìn thấy bóng của Cung Quý Dương, trên mặt liền lộ ra nụ cười tươi tắn mà lúc này ngồi ở phòng khách chính còn có Cung Doãn Thần, Trình Thiến Tây và cha mẹ của Ngải Ân Hà. Trên gương mặt anh tuấn của Cung Quý Dương chợt có chút sửng sốt hắn không ngờ cả nhà Ngải Ân Hà đều ở đây, bởi vì hai người tuy nói rằng có hôn ước nhưng nhiều năm qua Cung Quý Dương vẫn chưa từng dẫn cô đến Cung Viên. Xem ra hôm nay đã có chuyện không tầm thường xảy ra. ‘Quý Dương ca, anh về rồi!’ Ngải Ân Hà tươi cười bước đến, cô thay người hầu đón lấy chiếc cặp táp trên tay hắn. Một màn này lọt vào mắt của Trình Thiến Tây khiến bà thêm phần phấn khởi, bà nhìn Cung Doãn Thần, nói: ‘Có thấy chưa, hai đứa đúng là có tướng vợ chồng, còn chưa kết hôn mà đã tình cảm thế kia rôi!’ Cung Doãn Thần cũng rất hài lòng gật đầu, từ vẻ mặt quắc thước của ông hoàn toàn không nhận ra tuổi tác thực. ‘Bà Cung, Quý Dương đứa bé này ngày càng chững chạc, cùng với Ân Hà nhà chúng tôi đúng là trời sinh một đôi. Theo tôi thấy, hôn lễ của hai đứa bé này vẫn nên tổ chức sớm một chút thôi!’ Mẹ của Ngải Ân Hà cười híp mắt nói. ‘Đúng đó, tôi cũng đồng ý cách nói của bà thông gia tương lai, hai đứa bé này dù sao cũng đã có hôn ước, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!’ Trình Thiến Tây gật đầu nói. Lúc này cha của Ngải Ân Hà mới lên tiếng: ‘Theo tôi thấy, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta mấy người già vẫn là ít xen vào chuyện của lớp trẻ thôi, bằng không sẽ tạo nên gánh nặng cho chúng nó!’ Từ lời nói và cử chỉ của ông Ngải có thể dễ dàng nhận ra ông là người trung thực phúc hậu, vẻ ngoài chính khí lẫm lẫm. ‘Đúng vậy, tôi đồng ý cách nói này, chỉ cần hai đứa bé vui vẻ là được rồi, chúng ta là bậc làm cha mẹ thấy cũng sẽ vui thôi!’ Cung lão gia Cung Doãn Thần đồng ý với cách nói của ông thông gia, chậm rãi lên tiếng. Trình Thiến Tây khẽ cấu ông một cái … ‘Ông đó, đúng là càng già càng hồ đồ rồi!’ Bà thật hy vọng con trai có thể nhanh chóng kết hôn với Ngải Ân Hà, từ xưa đến nay, câu nói “thành gia lập nghiệp” không sai chút nào, chính là nói “thành gia” xong mới “lập nghiệp”. Tuy con trai lại làm ngược lại nhưng bây giờ kết hôn cũng không muộn mà. Cung Quý Dương nghe xong mấy câu này quả thực cảm thấy rất chói tai, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ phối hợp của Ngải Ân Hà thì càng khiến hắn khó hiểu. Cung Quý Dương kéo cô qua một bên, hỏi: ‘Sao em lại đến đây?’ Ngải Ân Hà cười dịu dàng, nghiêng đầu nhìn hắn, nói vẻ trách móc: ‘Anh thật là quý nhân hay quên nha, hôm nay là sinh nhật của em mà, cũng chỉ có bác gái Cung nhớ đến nên bác đề nghị tối nay giúp em tổ chức sinh nhật. Với lại cha mẹ em cũng cùng đến chung vui!’ Trên mặt Cung Quý Dương lộ ra một tia áy náy: ‘Ồ, em không nói anh thật sự quên mất. Thật ngại quá, Ân Hà!’ ‘Không sao đâu, chỉ có điều tối nay anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được!’ Ngải Ân Hà làm ra vẻ chu đáo nhắc nhỏ hắn. Cung Quý Dương nghe cô nói như vậy, đôi mày lại nhíu lại, ‘Nghĩa là sao?’ Ngải Ân Hà thần bí chỉ tay về phía cha mẹ hai bên đang ngồi nói chuyện nơi ghế sofa sau đó nhón chân nói khẽ bên tai hắn: ‘Vừa nãy những lời họ nói anh đều nghe cả rồi đấy, còn chưa hiểu nghĩa là gì sao?’ Cung Quý Dương mày nhíu càng chặt, hắn liền hiểu ra ngay … vì Ngải Ân Hà tổ chức sinh nhật chỉ là cái cớ, thực ra là đến bức hôn mới đúng. Nghĩ đến đây là nỗi bất mãn lộ rõ trên mặt hắn. ‘Hai đứa chúng con thì thầm điều gì mà không thể cho người già chúng ta nghe được vậy? Quý Dương, vào nhà lâu như vậy còn chưa chào bác Ngải trai, bác Ngải gái sao?’ Trình Thiến Tây nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, trong lòng càng lúc càng vui vẻ. Theo phép lịch sự, Cung Quý Dương vẫn bước đến, chào hỏi cha mẹ của Ngải Ân Hà. ‘Ông Cung, Quý Dương có thể nói là “con hơn cha” nha, Cung thị tài phiệt dưới sự quản lý của nó càng lúc càng khởi sắc!’ Cha của Ngải Ân Hà khen một câu từ đáy lòng. Ông thật sự hâm mộ Cung Doãn Thần có được một đứa con trai ưu tú như vậy, chỉ tiếc rằng ông chỉ có một đứa con gái, không thể giúp ông quản lý sự nghiệp của mình. Nhưng nếu như Cung Quý Dương trở thành con rể của ông, vậy thì lại khác rồi! ‘Ha ha, ông quá khen rồi, đứa con này của tôi tuổi còn nhỏ, vẫn còn phải học hỏi các bậc trưởng bối nhiều!’ Cung Doãn Thần cười sảng khoái, ngoài miệng tuy là nói vậy nhưng trong lòng vì con trai mà cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo. Mẹ của Ngải Ân Hà nghe vậy cũng cười nói: ‘Tôi thấy Quý Dương đứa bé này đúng là nhân tài hiếm có, còn không thì nên nói là Ân Hà nhà chúng tôi tốt số, vừa ra đời đã có thể cùng nhà anh chị định hôn sự, Quý Dương là con trai một, đợi Ân Hà được gả vào nhà họ Cung thì coi như nhà anh chị có thêm một đứa con gái!’ ‘Đúng đó, đúng đó. Tôi rất thích Ân Hà nha đầu này, không chỉ xinh đẹp dịu dàng mà còn đứng đắn đàng hoàng, một cô gái như vậy mới xứng với nhà họ Cung chúng ta, thật là vừa nhìn đã thích!’ Trình Thiến Tây trong giọng nói không giấu được sự tán thưởng đối với Ngải Ân Hà. Ngồi nhìn mọi người anh một câu tôi một câu, mày Cung Quý Dương càng nhíu chặt lại. Hắn vừa định lên tiếng thì chợt quản gia dì Kỷ đã bước đến lên tiếng. ‘Lão gia, phu nhân, buổi tối đã chuẩn bị xong rồi, xin mời mọi người đến phòng ăn!’