Anh thật sự muốn biết chân tướng của mọi chuyện sao? Sầm Tử Tranh hỏi ngược lại hắn, khi nỗi đau sâu sắc kia được nhốt lại trong tim thì giọng nói bắt đầu lạnh dần. Đối diện với một Sầm Tử Tranh lạnh lùng như vậy, rõ ràng Cung Quý Dương có chút sửng sốt nhưng hắn liền gật đầu. Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi, cố gắng bỏ qua vẻ dữ dội khiến người ta hoảng sợ trong biểu tình của Cung Quý Dương, cố lấy dũng khí. Cung Quý Dương, chẳng lẽ anh không hiểu sao, tất cả đều chỉ là vì tôi muốn trả thù anh mà thôi. Tám năm trước khi anh nhẫn tâm bỏ rơi tôi, khiến cho tôi đau khổ đến không muốn sống nữa thì từ lúc đó tôi đã thề với mình nhất định phải báo thù. Tôi muốn anh cũng nếm được mùi vị đau khổ khi bị người ta bỏ rơi ... Cô nói đến đây thì chợt ngừng lại, cơn đau xé lòng khiến cô không thể thốt nên lời nữa. Lời của Sầm Tử Tranh khiến cho sắc mặt của Cung Quý Dương càng lúc càng khó coi ... Tranh Tranh, những lời này anh vốn không tin, hơn nữa hiểu lầm của chúng ta sớm đã giải trừ, không phải sao? Cô đang nói dối! Vừa nhìn đã biết nãy giờ cô vẫn luôn nói dối! Nếu như cô một lòng muốn trả thù hắn thì hoàn toàn có thể dùng cách trực tiếp hơn! Cung Quý Dương tự nhận tính tình của mình không tốt nhưng đối với tâm sự trùng trùng của Sầm Tử Tranh, tuy hắn đúng là tức đến không chịu được nhưng vẫn sợ mình sẽ làm tổn thương cô nên vẫn luôn nhường nhịn, nhẫn nại nhưng ... Nếu như Sầm Tử Tranh cứ tiếp tục như thế này, hắn thật sự cũng sắp không khống chế được tính tình của mình! Sầm Tử Tranh biết Cung Quý Dương vốn không tin mấy lời này vì vậy nghiêng đầu, nghiến răng nói: Hiểu lầm đã giải trừ? Hừm ... Cô cười lạnh một tiếng, cố làm ra vẻ phẫn hận nhìn hắn. Thật nực cười, anh cho rằng tôi sẽ mắc bẫy của anh lần nữa sao? Tất cả chẳng qua chỉ là một sự sắp xếp tỉ mỉ của anh mà thôi. Cung Quý Dương, tôi không ngại nói thật với anh, tôi vốn không yêu anh, tình yêu của tôi sớm đã biến mất không còn tí gì từ sau những biến cố của tám năm trước rồi!; Anh muốn em rút lại những lời nói này, ngay lập tức! Cung Quý Dương bóp chặt cổ tay cô, mạnh đến nỗi gần như khiến cô không chịu nổi, sắc mặt của hắn cũng trở nên tái xanh! Rút lại? Vì sao tôi phải rút lại chứ? Hiện giờ tôi đã không còn tâm tình đùa bỡn với anh nữa rồi. Buông tôi ra! Hôm nay nếu em không nói cho rõ ràng, anh tuyệt đối sẽ không để em đi đâu cả. Lên xe! Cung Quý Dương không nói nữa mà trực tiếp kéo cô lên xe, trong giọng nói trầm thấp có thể dễ dàng nhận ra sự nhẫn nại đã lên đến cực điểm! Sầm Tử Tranh biết, một khi đi với hắn cô sẽ không khống chế được tình cảm của mình mà nói ra hết sự thật vì vậy chỉ đành cắn răng, chủ động chắn trước mặt hắn ... Sau đó cánh tay cô nhẹ vòng qua cổ hắn ... Cả người Cung Quý Dương chợt cứng đờ, hắn đột ngột dừng lại mọi động tác, đôi mắt thâm trầm nhìn đăm đăm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt càng lúc càng khó lường ... Sầm Tử Tranh hơi ngẩng đầu, cố để cho nụ cười của mình trông có vẻ tùy tiện ... Tôi biết anh muốn dẫn tôi đi đâu, đến biệt thự của anh chứ gì? Nói trắng ra, anh chẳng qua chỉ là mê luyến thân thể của tôi mà thôi. Cung Quý Dương, anh đúng là khiến tôi quá thất vọng rồi. Tôi chỉ dùng một thủ đoạn nhỏ thôi thì đã khiến anh mất hồn mất vía như vậy rồi sao? Nhìn bộ dạng anh thế này, cừu hận gì của tôi cũng không còn nữa rồi, thật là thoải mái! Anh nhất định sẽ không tưởng tượng được, người trước giờ thích đùa bỡn tình cảm của phụ nữ như anh, hôm nay bị phụ nữ đùa bỡn tình cảm, cảm thấy thế nào? Sắc mặt Cung Quý Dương chợt biến, vẻ hung ác thoáng lướt qua trên gương mặt cương nghị anh tuấn của hắn, lửa giận bừng bừng trong đáy mắt như muốn đốt cô thành tro! Em thật đủ to gan, dám nói những lời này với anh! Hắn cười lạnh, hung hăng nâng cằm cô lên, Tranh Tranh, em phải biết, nếu như đây là những lời thật lòng của em, em nhất định phải trả một cái giá rất lớn! Anh đã bắt đầu tội nghiệp em rồi! Sầm Tử Tranh hung hăng nắm chặt nắm tay mình, Cung Quý Dương, tình yêu của anh đối với tôi mà nói đúng là không đáng một đồng tiền! Trong giọng nói của cô lộ rõ sự nhạo báng, xa cách và lạnh nhạt. Lòng Cung Quý Dương chợt rút lại ... Sự tuyệt tình lộ ra trong ánh mắt cô như một ngọn đao sắc hung hăng đâm vào tim hắn ... Loại xa cách và lạnh nhạt này khiến hắn cực kỳ không thoải mái, nhất là những lời cô nói càng khiến cơn giận trong Cung Quý Dương bùng phát! Trong mắt hắn như bùng lên một luồng nhiệt hỏa, môi bạc nhếch lên một nụ cười lạnh ... Được, tốt lắm, nếu như em đã nói anh chỉ mê đắm thân thể của em, vậy tốt thôi, anh muốn cả đời này em cũng sẽ là công cụ làm ấm giường của anh! Thân hình cao lớn của hắn gần như trùm lấy vóc dáng nhỏ nhắn của cô khiến cô cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn! Câu nói của hắn như muôn ngàn mũi tên xuyên thẳng vào tim Sầm Tử Tranh, cô cắn môi, run giọng nói: Cung Quý Dương, anh sao phải khổ sở dây dưa làm gì? Cho dù anh ép buộc tôi đi theo anh thì thế nào chứ, trong lòng tôi vẫn yêu Khương Ngự Kình, anh không bao giờ thay thế được vị trí của anh ấy đâu! Sự nhẫn nại của Cung Quý Dương quả thật đã đến cực điểm, hắn gầm lên một tiếng, đôi tay hung hăng nắm chặt lại, cố nén nỗi xúc động khiến hắn muốn giết người. Đi với anh ... Hắn không cho cô cơ hội để nói không nữa, bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay cô ... Buông tôi ra, buông tôi ra ... Sầm Tử Tranh không dám ngẩng đầu lên chỉ một mực giãy dụa. Cô sợ, rất sợ nhìn thấy vẻ bi thương trong đôi mắt hắn, cũng sợ nhìn thấy vẻ lãnh khốc trên gương mặt kia. Cung Quý Dương nghe mà như không, hắn ép sát vào người cô, mùi long diên hương trên người hắn hòa cùng mùi hương thanh mát trên người cô thành một mùi hương thật mê người, một mùi vị đủ để nhiếp hồn người ... Lúc này, Khương Ngự Kình vội bước đến ... Cung tiên sinh, xin buông tay! Hắn cao giọng kêu đồng thời tay vươn ra ôm lấy cả người Sầm Tử Tranh nhưng một cánh tay của cô vẫn bị Cung Quý Dương níu chặt!