Ngay khi Sầm Tử Tranh vừa ra khỏi trạm xe điện ngầm thì điện thoại đã reo lên. Alo! Giọng nói Sầm Tử Tranh nghe ra không hề có chút sức sống. Tranh Tranh, có nhớ anh không? Một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên từ đầu bên kia của điện thoại mang theo vô hạn tình ý. Quý Dương? Sầm Tử Tranh hoàn toàn không nghĩ đến vào lúc này lại nhận được điện thoại của hắn, Sao vậy, vào giờ này không phải anh đang bận sao? Bận, nhưng anh nhớ em quá, muốn nghe tiếng nói của em một chút cho đỡ nhớ! Giọng nói đầy từ tính rất dễ nghe của Cung Quý Dương vang lên đáp lại câu hỏi của cô. Dẻo miệng! Tuy rằng cách điện thoại nhưng Sầm Tử Tranh vẫn không tránh khỏi đỏ mặt, cô thẹn thùng lên tiếng trách át đi. Em về đến nhà chưa? Chưa, em đang trên đường về nhà! Em không lái xe sao? Phải đó! Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi không khí trong lành, Em vừa mới rời khỏi trạm xe điện ngầm! Xuống xe điện ngầm? Ở đầu bên kia vọng đến giọng nói kinh ngạc của Cung Quý Dương, Sao bỗng dưng lại muốn đi xe điện ngầm? Bởi vì lái xe sẽ bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp em thấy đi bộ về thì tốt hơn! Sau đó Sầm Tử Tranh hào hứng nói: Quý Dương ... Gì vậy? Đợi anh trở về, chúng ta cùng ngồi xe điện ngầm được không? Không biết vì sao Sầm Tử Tranh đột nhiên lại có ước muốn mãnh liệt này trong đầu. Dù sao cô cũng không phải là một cô nhóc nữa, bỗng dưng lại có suy nghĩ này, ngay cả cô cũng cảm thấy khó mà tin được. Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, Được, chỉ cần em thích, anh ngồi với em cả ngày cũng được! Thật sao? Anh sẽ đi với em thật chứ? Sầm Tử Tranh không ngờ hắn lại đáp ứng cô nhanh như vậy! Tại sao không thể chứ? Thế nào, trên xe điện ngầm có biển cấm Cung Quý Dương ngồi sao? Hắn nhịn không được bật cười. Không phải ... Sầm Tử Tranh khó mà tưởng tượng được, nếu như cô và Quý Dương nắm tay cùng bước vào trạm xe điện ngầm thì sẽ như thế nào? Tuy cô không hình dung ra được nhưng trong lòng rất chờ mong ngày đó. Tranh Tranh, nhất định phải ngoan ngoãn chờ anh trở lại, có biết không? Nơi đầu bên kia của điện thoại, Cung Quý Dương đinh ninh dặn dò. Được rồi được rồi! Em biết rồi mà! Anh thật dài dòng! Ngoài miệng Sầm Tử Tranh tuy nói như thế nhưng trong lòng lại ngọt như mật. Ha ha ... Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của Cung Quý Dương: Không có em bên cạnh, anh cứ cảm thấy thế nào ấy! Không biết xấu hổ sao? Đã lớn như vậy rồi! Mặt Sầm Tử Tranh càng lúc càng đỏ, cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn đường, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước chung cư nhà cô, nụ cười dần thay bằng vẻ kinh ngạc, cô nói với Cung Quý Dương: Quý Dương, không nói với anh nữa, em về đến nhà rồi! Được rồi, à này, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy! Câu hỏi? Câu hỏi gì? Sầm Tử Tranh ngừng bước chân, lại thấy bóng người kia đang xoay lại nhìn cô. Có nhớ anh không? Cung Quý Dương vừa bá đạo vừa thâm tình hỏi. Sầm Tử Tranh hơi xoay người sang một hướng khác tránh tia nhìn của cái bóng kia, có chút thẹn thùng trả lời: Nhớ, vậy anh hài lòng chưa? Cung Quý Dương cười sảng khoái qua điện thoại, Mấy ngày nữa là anh về rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời đấy! Được rồi mà! Bỗng dưng Sầm Tử Tranh cảm thấy trong lòng như có một giọng nói đang thúc giục, vì vậy ngay lúc sắp ngắt điện thoại, cô vội lên tiếng: Quý Dương ... Gì vậy? Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của Cung Quý Dương, hắn vẫn chưa ngắt máy. Em yêu anh! Đây là lần đầu tiên Sầm Tử Tranh chủ động thổ lộ tình yêu. Cô gái ngoan! Từ giọng nói có thể dễ dàng nhận ra, Cung Quý Dương đang rất vui vẻ. Ngắt điện thoại, trên mặt Sầm Tử Tranh lộ ra một nụ cười đẹp như trong mơ. Vừa xoay người thì cô đã thấy cái bóng kia đã đứng ngay sau lưng mình ... Tử Hạo? Nụ cười xinh như mộng đã được thay bằng một nụ cười ấm áp thân tình. Có tiện đi uống gì đó với anh không? Nét mặt Thư Tử Hạo lộ ra vẻ mệt mỏi. Nhận ra điều này, Sầm Tử Tranh không suy nghĩ gì, gật đầu. *** Chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo cùng ngồi xuống. Khi nhân viên phục vụ đưa nước cam lên cho hai người rồi lui xuống, Thư Tử Hạo mới chậm rãi lên tiếng. Tử Tranh, mấy ngày sau anh sẽ rời khỏi đây! Gì chứ? Rời khỏi đây? Tử Hạo, anh muốn đi đâu? Sầm Tử Tranh vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi lại. Đây là nơi Thư Tử Hạo khởi nghiệp, sao có thể nói đi là đi chứ? Môi Thư Tử Hạo câu lên một đường cong như muốn che dấu một nỗi đau thầm lặng trên gương mặt anh tuấn. Đơn xin di dân của anh đã được duyệt rồi, anh sẽ đi Canada! Thư Tử Hạo lắc lắc ly nước trái cây trong tay, trong giọng nói điềm đạm mang theo một tia buồn bã. Sầm Tử Tranh sửng sốt một lúc rồi nhẹ giọng hỏi lại: Đi Canada? Không trở lại nữa sao? Lúc này cô mới biết trong lòng mình thì ra có bao nhiêu là không nỡ, dù sao tám năm qua hắn vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh cô, giúp đỡ cho cô mà hôm nay hắn lại nói cho cô biết, hắn phải rời đi, rất có khả năng sẽ không trở lại? Thư Tử Hạo cười lắc đầu, Tử Tranh, trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tàn, chỉ là ...bữa tiệc của anh tàn sớm hơn là anh nghĩ thôi! Tử Hạo ... Tử Tranh, thực ra anh đến chỉ để hỏi em một câu cuối cùng! Thư Tử Hạo ngắt lời cô, trên mặt vẫn là vẻ ôn nhu như trước giờ. Em ... có đi cùng anh không? Câu hỏi này vừa thốt ra liền khiến Sầm Tử Tranh kinh ngạc không thôi, cô nhìn hắn, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Tử Hạo, anh ...