Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Chương 129
Lời của Thư Tử Hạo như một quả bom nguyên tử ném vào không trung, uy lực của nó khiến cho Cung Quý Dương, người trước giờ vẫn luôn bình tĩnh đến mức lạnh lùng run rẩy toàn thân ...
Tử Hạo ...
Sầm Tử Tranh vội tiến đến, thấp giọng nói: Đủ rồi Tử Hạo, đừng nói nữa, chuyện trước đây em không muốn nhắc đến nữa!
Có cần phải nhắc đến nữa không? Nhắc đến một lần lại đau thêm một lần. Đây đã là sự thật không thể thay đổi được thì vì sao lại cứ muốn xát muối vào vết thương của cô làm gì chứ?
Thư Tử Hạo không tán đồng với cách nghĩ của cô, hắn lắc đầu, rõ ràng là quá kích động và lo lắng, nhất là khi hắn nhìn thấy Sầm Tử Tranh và Cung Quý Dương lại ở bên nhau lần nữa, bảo hắn sao có thể nuốt trôi cơn tức này chứ?
Tử Tranh, em đã quên lúc đó hắn đã làm gì với em sao? Em đã quên lúc đó em từ thiên đường rơi xuống địa ngục, từ trông đợi trở thành tuyệt vọng thế nào sao? Em đã quên em vì hắn mà bỏ lỡ những gì sao? Em quên em đã có con ...
Tử Hạo!
Sầm Tử Tranh sốt ruột lên tiếng ngắt lời Thư Tử Hạo, rồi sau đó, sự sốt ruột thay bằng một vẻ tuyệt vọng và đau khổ khiến người ta nhìn vào liền chạnh lòng.
Anh đi đi. Đừng vì chuyện của em mà cứ mang nỗi bất bình làm gì, không đáng đâu!
Cô hiểu rất rõ tính tình của Cung Quý Dương, người tự cao tự đại như hắn như hắn trước giờ vốn không thích bị người ta chế giễu như vậy mà Thư Tử Hạo hết lần này đến lần khác lại phạm vào điều đại kỵ đó, cứ tiếp tục nói như vậy cô thật khó bảo đảm tên kia có phải sẽ nổi cơn thịnh nộ hay không.
Tử Tranh ...
Thư Tử Hạo bước đến, hai tay bấu lấy vai cô, trong ánh mắt lộ rõ sự lo lắng ...
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì cả người đã bị Cung Quý Dương nhấc lên.
Cung Quý Dương! Sầm Tử Tranh kinh hoảng kêu lên một tiếng, cô bước vội đến định cản lại.
Cung Quý Dương ấn Thư Tử Hạo lên tường, đôi mắt như chim ưng mang theo một vẻ kinh ngạc không giấu được.
Chết tiệt! Ngươi vừa nói cái gì?
Nếu như hắn không nghe lầm, câu nói của Thư Tử Hạo có ý là, năm đó hắn làm chuyện có lỗi với Tử Tranh. Chuyện này sao có thể chứ? Hắn chỉ rời khỏi trường học có hai tháng thôi mà, căn bản là không làm ra chuyện gì gọi là bội tín vong tình cả, hơn nữa ...
Sự chấn động của hắn cũng không kém gì động đất cấp tám, bây giờ điều duy nhất trong đầu hắn suy nghĩ đó là phải biết được năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thư Tử Hạo thấy vậy cười lạnh một tiếng, hắn hất tay Cung Quý Dương ra, giọng trào phúng nói: Thế nào? Thì ra đường đường là Cung đại tổng giám đốc không chỉ là kỳ tài thương nghiệp mà còn là diễn viên kỳ tài nữa. Năm đó anh làm chuyện tốt gì còn cần người khác nhắc nhở sao?
Vẻ mặt Cung Quý Dương càng thêm khác thường, hắn không nổi nóng mà chỉ đứng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau hắn mới nhìn về phía Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh bị ánh mắt kỳ lạ này của hắn nhìn đến nỗi toàn thân có chút không tự nhiên, càng quan trọng hơn là, cô cảm giác được phản ứng của Cung Quý Dương có chút kỳ lạ.
Sao nhìn hắn có vẻ như không hề biết gì về chuyện tám năm trước vậy?
Thật nực cười, hắn là kẻ gây ra chuyện vậy mà vẫn cứ làm ra vẻ như không biết gì là sao?
Tranh Tranh ... Cung Quý Dương đăm chiêu lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút suy tư.
Hắn đi đến trước mặt cô, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, sau đó dùng sức nắm chặt như muốn dùng hai tay làm gọng kìm chế trụ cô.
Xem ra có rất nhiều chuyện em cần giải thích với anh. Đi theo anh!
Nói dứt lời, hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô xoay người đi ngược về phía xe của mình.
Cung Quý Dương, anh buông cô ấy ra!
Thư Tử Hạo thấy vậy, mặt lộ vẻ hốt hoảng. Hắn vội chạy đến trước mặt hai người, chặn lại.
Ngay lúc Sầm Tử Tranh chưa kịp nói tiếng nào thì Cung Quý Dương đã dùng một tay níu lấy cổ áo hắn, động tác nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng ...
Buông tay, anh khôngđược làm đau Tử Hạo!
Sầm Tử Tranh liều mạng kéo cánh tay hắn, tâm tình cực kỳ kích động rống lên.
Ánh mắt sắc bén của Cung Quý Dương hung hăng liếc qua cô sau đó hắn buông Thư Tử Hạo ra, kéo Sầm Tử Tranh lên xe nổ máy rời đi ...
Tử Tranh ... Tiếng kêu của Thư Tử Hạo chỉ vọng vào khoảng không.
***
Đỉnh núi Quan Quang
Cảnh đêm đẹp đẽ, không gian mát mẻ tràn ngập hương hoa, đứng trên đỉnh núi này ngay cả những ưu tư phiền não nhất của con người cũng có thể trôi theo cơn gió.
Một chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng nơi đỉnh núi.
Cung Quý Dương ngồi yên không động nhưng Sầm Tử Tranh thì chịu không nổi bầu không khí ngạt thở này, cô vội mở cửa xe bước ra ngoài.
Hít sâu một hơi không khí trong lành vào buồng phổi, tầm mắt cô dõi nhìn xa xa thành phố rực rỡ đèn hoa dưới chân mình, đây là nơi ngắm phong cảnh tốt nhất, cũng là nơi nhữngngười yêu nhau thường đến đây. Chỉ có điều ...
Nơi đây hình như không thích hợp với cô và người đàn ông trong xe kia lắm!
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, ánh trăng trong trẻo như một nhà điêu khắc tài ba miêu tả một cách tỉ mỉ vẻ bi thương và cô tịch trên gương mặt xinh đẹp của cô, làn da trắng như ngọc dưới ánh trăng mông lung càng giống như một loại tơ lụa phản quang, chiếu ra một màu trắng ngà khiến người ta càng nhìn càng động lòng.
Trong ánh mắt Cung Quý Dương có chút biến hóa, thâm thúy mang theo chút đăm chiêu, một lúc sau hắn xuống xe, cởi áo vest khoác lên vai cô sau đó vòng tay ôm cô từ phía sau ...
Sự ấm áp từ phía sau truyền đến khiến cho Sầm Tử Tranh có chút hoảng hốt, cô hơi nâng cánh tay lên rồi lại buông xuống, không biết lúc này nên để tay vào đâu mới phải, tư thế ái muội này vốn nên thuộc về hai người đang yêu thương nhau mới đúng.
Không biết vì sao tối nay Cung Quý Dương cứ mang đến cho cô một cảm giác kỳ lạ, nói không nên lời.
Tranh Tranh ...
Cung Quý Dương chừng như phát hiện cô đang căng thẳng, vì vậy hắn nhẹ xoay cô lại, để cô nhìn vào hắn, cũng để ánh mắt cô không thể dời đi đâu được.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
66 chương
120 chương
8 chương
10 chương