Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Chương 108
‘Tử Tranh, hai người thế nào?’
Tĩnh Nghiên dè dặt lên tiếng hỏi, thực ra cô biết không nên tìm hiểu chuyện tình cảm của người khác nhưng Tử Tranh là bạn tốt của cô, cô vẫn luôn muốn quan tâm người bạn này.
Sầm Tử Tranh cười khổ một tiếng, đôi môi hồng nhẹ nhếch lên: ‘Mình với hắn … vĩnh viễn cũng không có khả năng!’
‘Sao lại thế được chứ, hai người lúc đó rất yêu thương nhau kia mà …’
‘Mình chỉ hận không thể giết chết hắn!’ Sầm Tử Tranh tâm tình có chút kích động, lớn tiếng ngắt lời Tĩnh Nghiên.
‘Tử Tranh …’ Tử Tranh thấy trong mắt bạn mình toát ra một tia phẫn hận, sợ đến giật mình, cô không có nhìn lầm đấy chứ?
Chừng như nhận ra mình biểu hiện quá lộ liễu, Sầm Tử Tranh vội điều hòa lại tâm tình, dù sao người biết được chân tướng của câu chuyện cũng không có mấy người.
‘Đừng nói mình nữa, nói về bạn đi. Bạn sao rồi?’ Cô vội lên tiếng hỏi, hy vọng dời đi sự chú ý của bạn mình.
Tĩnh Nghiên biết mình cũng không tiện hỏi nhiều vì vậy nở nụ cười, nói: ‘Mình hả, về cơ bản thì vẫn như vậy, đi làm mấy năm cảm thấy rất chán vì vậy từ lúc hết hạn hợp đồng đến giờ mình là người làm việc độc lập. Cũng may là có anh trai làm chỗ dựa bằng không thì chắc chỉ có nước uống gió Tây Bắc!’
Nói dứt lời cô che miệng cười.
Sầm Tử Tranh cũng cười, sự lạc quan của Tĩnh Nghiên trước giờ vẫn giữ nguyên, xem ra cô không hề thay đổi gì cả.
‘À này, vừa nãy bạn nói anh trai bạn đang làm luật sư?’ Cô chợt nghĩ đến một chuyện.
‘Đúng đó, hơn nữa còn là kim bài luật sư đánh đâu thắng đó, Khương Ngự Kình, có nghe qua cái tên này chưa?’ Khương Tĩnh Nghiên vẻ mặt kiêu ngạo nói.
‘Khương Ngự Kình? Tĩnh Nghiên, anh trai cậu đúng là đại luật sư Khương Ngự Kình sao?’
Đôi mắt trong trẻo của Sầm Tử Tranh chợt lóe lên một tia kích động, cô giống như người chết đuối vừa vớ được chiếc cọc.
‘Đương nhiên là thật rồi, Tử Tranh, sao nhìn bạn lại có vẻ kỳ lạ thế? Có điều …’
Trong mắt Tĩnh Nghiên lộ ra một chút xảo quyệt: ‘Ha ha, mình nói cho bạn biết, anh trai mình cho đến bây giờ vẫn còn độc thân nha, mà bạn thì cũng đang cô đơn, mình rất sẵn lòng làm bà mai cho hai người nha!’
‘Tĩnh Nghiên, nói nhảm gì vậy?’ Sầm Tử Tranh vô lực lắc đầu, nha đầu này, từng tuổi này mà vẫn như thế, sao lại nghĩ đến chuyện vô bổ đó chứ.
Khương Ngự Kình, là người châu Á duy nhất có thể đứng vững trong giới luật quốc tế, nghe nói tính tình nghiêm túc cẩn mật, ngôn hành sắc bén, tâm tư tỉ mỉ, nghe nói những vụ án anh ta thụ lý đều chưa từng thất bại bao giờ, nếu như có thể nhờ anh ta giúp đỡ, nói không chừng có thể giữ lại Leila cũng nên.
Nghĩ đến đây, cô như thấy được ánh sáng cuối đường hầm!
Rất trùng hợp, khi hai cô gái đang nói nói cười cười thì từ sau lưng Sầm Tử Tranh truyền đến một giọng trầm ấm của nam giới …
‘Tĩnh Nghiên, nha đầu này, mới được một lát thì đã không thấy người đâu, lại trốn việc nữa chứ gì!’
‘Anh …’ Tĩnh Nghiên vui vẻ gọi.
Sầm Tử Tranh cũng không nén được sự tò mò xoay đầu lại nhìn …
Cô nhìn thấy một đôi mắt thâm trầm, đôi mắt đó như sâu thẳm dò không thấy đáy mang theo một sự thông thái và điềm tĩnh khiến người ta không thể xem thường.
Anh ta có thân hình cao lớn không kém gì Cung Quý Dương, trên người mặc một chiếc sơ mi sẫm màu, cổ áo hơi mở ra để lộ làn da rám nắng. Có thể dễ dàng nhận ra, người này rất thích phơi nắng và vận động bằng không làn da cũng không có màu nâu khỏe mạnh và cơ thể rắn rỏi như vậy.
Sầm Tử Tranh cũng khiến người đàn ông kia sửng sốt một chút, đôi mắt thâm thúy của anh ta xẹt qua một tia kinh ngạc, lại có một chút như là tán thưởng, bốn mắt nhìn nhau khiến cho không gian có chút ngượng ngập.
Một lúc sau Sầm Tử Tranh mới phản ứng lại, cô vội xoay đầu lại không nhìn tiếp nữa, cô vì chính hành vi có chút lỗ mãng của mình mà cảm thấy hơi ngượng.
Tĩnh Nghiên nhảy chân sáo đến bên cạnh người đàn ông, cười vẻ trêu chọc: ‘Anh, anh nhìn bạn em như vậy sẽ làm bạn em rất xấu hổ đấy!’
‘Nha đầu này!’ Người đàn ông cười khẽ một tiếng, bàn tay to vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Tĩnh Nghiên, động tác đầy sủng nịch.
‘Đến đi, em giới thiệu một chút!’
Tĩnh Nghiên hào hứng kéo tay anh trai đến trước mặt Sầm Tử Tranh, lớn tiếng nói: ‘Anh à, đây là Sầm Tử Tranh mà em vẫn thường nhắc với anh đó, bạn ấy là người bạn tốt nhất của em đó nha. Tử Tranh, đây là anh trai mình Khương Ngự Kình, anh ấy là luật sư!’
‘Chào cô!’ Khương Ngự Kình lịch sự chìa tay ra, từng cử chỉ hành động đều có vẻ khiêm tốn nhu hòa nhưng lại không mất phong độ.
‘Rất vui được gặp anh!’ Sầm Tử Tranh vươn tay ra bắt tay hắn, lịch sự nói, ngay lúc định rút tay về thì lại phát hiện tay mình đang bị hắn nắm chặt lấy.
‘Khương tiên sinh, anh …’ Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn Khương Ngự Kình, đôi mày hơi nhíu lại rồi lại hòa hoãn trở lại …
Khương Ngự Kình không lên tiếng, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú giống như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mày rậm của hắn hơi nhíu lại sau đó trên mặt lộ ra vẻ chợt nghĩ ra điều gì đó, khi hắn nhận ra hành vi của mình có chút thất lễ, liền vội buông tay cô ra.
‘Sầm tiểu thư, thật ngại quá!’ Lúc này gương mặt của hắn đã lấy lại vẻ tươi cười như lúc nãy, trong mắt cũng đầy ý cười giống như muốn che đi một điều gì đó mà hắn không muốn cho người khác biết.
Không hổ danh là đại luật sư, ngay cả ánh mắt cũng không giống người thường!
‘Ai ya, hai người đó, cái gì mà Khương tiên sinh với Sầm tiểu thư chứ, một người là bạn tốt của em, một người là anh trai em, hai người sao lại khách sáo như thế chứ!’ Tĩnh Nghiên chịu không nổi nữa, vội cao giọng càu nhàu.
Khương Ngự Kình nghe vậy cười nói: ‘Tĩnh Nghiên nói đúng đó, em dù sao cũng là bạn tốt của em gái anh, vậy về sau anh gọi em là Tử Tranh nhé, em không ngại chứ?’
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
66 chương
120 chương
8 chương
10 chương