Tô Mạt còn không kịp nói câu nào thì đối phương đã cúp điện thoại, Tô Mạt không thể làm gì khác hơn là khi nghe thấy bên tai tiếng “Đô — đô –”, sau đó im lặng để điện thoại di động xuống. Vị, hôn thê Trong đầu Tô Mạt thoáng qua ba chữ này, điện thoại ở trong lòng bàn tay lại vang lên một trận nữa, Tô Mạt im lặng ấn xuống phím call. “A lô?” Cũng giống vậy, đối phương trầm mặc 2, 3 giây. “Xin hỏi cô là ! Trợ lý của Elroy sao?” Lúc này là một cô gái Nhật Bản dịu dàng tao nhã. “Elroy đang bận à? Không sao, làm phiền cô giúp tôi chuyển lời là được rồi, ba ngày sau tôi sẽ đến Provence một chuyến, nghe nói Elroy vẫn ở tại Tứ Quý Tử Các, cho nên tôi muốn cùng anh ấy ở cùng một chỗ là được rồi. Cám ơn cô, tôi tên là Hòa Nhã, là vị hôn thê của anh ấy.” Vị, vị hôn thê Tô Mạt ánh mắt khẽ dao động, ngón tay cứng ngắc mà ấn xuống phím kết thúc trò chuyện. Vị hôn thê của Thần Hi Vừa mới suy nghĩ xong, thì điện thoại di động lại phát ra tiếng chuông chói tai một lần nữa. Tô Mạt nhìn lại một dãy số xa lạ, chậm rãi thở ra một hơi, ấn xuống phím call: “A lô” Đối phương im lặng một lát, rồi sau đó là giọng nữ hơi dày: “Elroy có ở đây không?” “Không có ở đây.” “Không sao, cô giúp tôi chuyển lại với anh ấy một tiếng, ba ngày sau tôi sẽ tới Provence cùng nghỉ với anh ấy, bảo anh ấy ở Tứ Quý Tử Các chờ tôi.” “Cô là của anh ấy” “Vị hôn thê” Không làm Tô Mạt thất vọng, đối phương mềm mại nói: “Tôi là Văn” Cắt đứt cuộc nói chuyện, Tô Mạt nhìn về phía điện thoại di động lạnh lùng nhếch miệng, mặt không chút thay đổi, chỉ cảm thấy cả người không có tức giận. Điện thoại di động không biết thời cơ lại vang lên lần nữa, Tô Mạt không chần chờ, trực tiếp nhấn phím khuếch đại âm thanh. “Elroy, em là Sophie, hi vọng anh có thể nhớ sứ mạng của mình. Cùng em kết hôn là anh đã đáp ứng rồi, em không cảm thấy người giống như anh không giữ chữ tín.” Lần này lời nói của cô gái rất nhiều uy nghiêm, quyền uy cao cao tại thượng: “Tóm lại, một tuần lễ sau em hi vọng anh có thể tự mình đến nghênh đón em.” Ngón tay buông lỏng, đối phương cũng đồng thời cúp điện thoại, điện thoại di động ở trong lòng bàn tay của Tô Mạt cũng rơi xuống trên mặt đất. Một đôi mắt lạnh như tuyết không có tiêu cự, thật lâu, mới ngây người nháy mắt. Đôi môi đỏ mọng mất màu máu run rẩy khép mở, tự lẩm bẩm: “Thần Hi Thần Hi” Anh cười nói với cô: Tô Tô, em thật là đẹp Anh cười nói với cô: anh khác Lưu Lăng, anh có thể cho em hạnh phúc Còn nữa…, anh thâm tình khẩn thiết nói với cô: tương lai, con của chúng ta Từng câu hứa hẹn đẹp đẽ, một lần lại một lần lừa gạt tuyệt vời. Vốn cho rằng, anh nguyện ý thẳng thắn tuyên bố với cô, vốn cho rằng anh và Lưu Lăng không giống nhau. Cô biết rất rõ anh đang giấu giếm cô, nhưng cô vẫn nguyện ý tin tưởng anh, ngây ngốc, một lần lại một lần tin tưởng anh. Một trái tim đóng băng đã mở ra cho anh, nghênh đón không phải là ánh mặt trời hạnh phúc, mà là vô số lưỡi dao nhọn sắc bén! Cô cảm thấy không khí bên trong phòng nặng nề làm cho người ta nghẹt thở, một khắc cô cũng không thể nhẫn nại mà vội vã rời khỏi biệt thự khiến cho người ta không thể hít thở. Thần Hi Quý Thần Hi Anh dùng một màu tím mơ mộng của tình yêu đan lại, lại tự tay xé nát nó, lừa gạt em, lại lừa gạt em. Tô Mạt nắm hành lý thật đơn giản, quay đầu lại nhìn cả vườn hoa oải hương, toàn cảnh là màu tím không còn hạnh phúc nữa. Đóa hoa chập chờn ở trong gió giống như là đang cười nhạo cô, ở trong mắt cô tụ lại thành từng giọt lệ, cố chấp , không chịu chảy ra. Thì ra trang viên xinh đẹp như vậy cho tới bây giờ đều không phải là thuộc về mình, mà là bốn vị bốn vị bốn vị hôn thê của người ấy