Quý Thần Hi trở về biệt thự, đuổi người hầu ra rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Tô Mạt khoác một bộ y phục đang bưng sữa tươi ấm áp từ phòng bếp ra. “Thần Hi, anh trở về rồi” Tô Mạt đặt sữa tươi lên trên bàn, đưa tay giúp Quý Thần Hi cởi ra nút áo phức tạp của áo sơ mi. Anh đau lòng cho cô, ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt lên trên ghế sa lon, “Sao không có nghỉ ngơi vậy?” “Không ngủ được, luôn cảm thấy anh sắp trở lại.” Đưa ly sữa tươi cho Quý Thần Hi, nhìn thấy anh uống một ngụm lớn mới hài lòng, “Từ Mỹ trở về liền đi ra ngoài, anh ngay cả nước cũng không uống, còn nói mình là bác sĩ nữa chứ, sao không biết chăm sóc mình thật tốt.” Lời nói có chút oán giận của cô đã thành công làm thỏa mãn trong lòng Quý Thần Hi, lưu manh cười xấu xa : “Như vậy, mới để cho Tô Tô có một lý do chăm sóc anh chứ.” “Nếu như là tìm lý do, lần sau trực tiếp cho anh ăn cơm thừa.” Tô Mạt liếc anh một cái, không quan tâm tới không đứng đắn của anh. Quý Thần Hi như là đang nịnh nọt mà uống một hớp sữa tươi, bắt được môi của cô, đút từng chút sữa tươi cho cô. Răng môi của Tô Mạt tránh cũng không thể tránh, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận “của bố thí”, vốn là một họng sữa tươi ấm áp, Tô Mạt lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, một chất chua xông thẳng ra dạ dày. Đẩy mạnh Quý Thần Hi ra, che môi vọt vào toilet. “Khụ khụ. . . . . .” “Tô Tô! Sao rồi!” Quý Thần Hi nhìn Tô Mạt ôm bồn rửa tay khạc ra toàn bộ sữa tươi mới vừa uống vào, đau lòng vỗ nhẹ sống lưng của cô. “Không có, không có sao.” Súc miệng, Tô Mạt cầm lấy khăn lông lau môi một cái, lắc đầu một cái với Quý Thần Hi, “Có lẽ là nôn nghén.” Mới vừa rồi cảm thấy còn dễ chịu hơn một chút, nhưng một cảm giác muốn ói lại đánh tới, Tô Mạt không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cúi đầu nôn oẹ. Vốn là chưa có ăn cái gì, căn bản không phun ra cái gì, nhưng trong dạ dày thắt không thoải mái. “Tại sao có thể như vậy? Tô Tô, chờ anh một chút, anh lập tức gọi người bệnh viện hoàng gia đến!” “Chờ! Chờ một chút!” Tô Mạt bắt được Quý Thần Hi muốn lao ra cửa đi, lắc đầu mạnh, “Nôn nghén mà thôi, không phải là chuyện gì lớn, anh không cần phải đi.” “Nhưng mà em ói rất lợi hại đó!” “Nôn nghén là chuyện rất bình thường, hơn nữa, chính anh là bác sĩ, còn tìm người khác sao?” Vào giờ phút này, Quý Thần Hi mới biết cái gì bạo bệnh vội chạy chữa loạn, mình là bác sĩ có ích lợi gì? Đối với chút tiêu chuẩn phụ sản thông thường này, một chút căn bản anh cũng không biết. Tô Mạt dĩ nhiên biết Quý Thần Hi làm bác sĩ tim não nổi tiếng toàn cầu cũng không am hiểu phụ sản, cho nên súc miệng, rồi cười và kéo Quý Thần Hi ngồi vào ghế sa lon, “Thần Hi, anh quá khẩn trương rồi, thật sự không có chuyện gì, mang thai thời kỳ đầu có tình huống này là rất bình thường.” “Ngày mai anh nhất định phải học toàn bộ phụ khoa nên học!” Quý Thần Hi cau mày, cẩn thận phủ lên mạch đập của Tô Mạt. Mặc dù đối với chuyện nôn nghén của Tô Mạt cũng không hiểu rõ, nhưng trình độ Trung y của gia tộc Quý thị cũng không phải là giỏi, ngón tay hạ xuống mạch đập nhẹ nhàng của Tô Mạt, hiện lên không có đáng ngại. Quý Thần Hi thở ra một hơi, cuối cùng cũng yên lòng, ở trong bình nước ấm đổ ra một ly nước ấm, đổ vào miệng Tô Mạt. Cảm giác muốn ói của Tô Mạt tạm thời giảm một chút, vội vàng nói sang chuyện khác, “Mới vừa rồi anh đi tìm bệ hạ à?” “Ừ, anh đi đến chỗ của cậu nhỏ.” “Vậy, bệ hạ đáp ứng không?” “Nhất định ông ấy sẽ đáp ứng.” Quý Thần Hi đem tay cô đặt ở trong lòng bàn tay mình, chuyền hơi ấm sang, “Dù sao ông ấy cũng là cậu anh, anh tin tưởng nhất định ông ấy sẽ giúp anh, hơn nữa mẹ cũng sẽ không ngồi chờ chết, lại nói, chuyện lần này tới cũng thật sự rất trùng hợp, nói không chừng không phải là chuyện xấu, ngược lại là một chuyện tốt đấy.” “Nói thế nào?” “Cậu và mẹ đã xa cách 25 năm rồi, em suy nghĩ một chút, cuộc sống có mấy 25 năm. Mặc dù anh vẫn muốn tạo cơ hội để cho hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước, nhưng luôn không tìm được lý do. Cho nên lần này mẹ ra tay đi thuyết phục cậu cũng là cho anh em họ một cơ hội.” Tô Mạt gật đầu một cái, tựa đầu dựa vào trong ngực Quý Thần Hi, hít lấy hơi thở của anh, “Thần Hi, sau chuyện lần này, chúng ta tạm thời rời khỏi Eros đi.” “Tại sao?” “Không biết vì sao, nhưng em luôn có một cảm giác xấu. . . . . . tựa như có người đang ở sau lưng tính toán, cảm giác như thế làm cho em bất an.” Tô Mạt không nói rõ, nhưng Quý Thần Hi hiểu, cô nói là công chúa Sophie, cái nguy cơ này đang tiềm ẩn. Lúc đang muốn an ủi, thì bên trong phòng mở ra thông báo tin tức, thanh âm của Kerry: “Điện hạ, công chúa Shirley tới rồi.” “Mời tiến vào.” “Vâng.” Tô Mạt từ trên người Quý Thần Hi ngồi thẳng, sửa sang lại làn váy hơi nhăn, Shirley đúng lúc đẩy cửa vào. “Mẹ.” “Bác gái.” Shirley bật cười, nhìn bộ dạng Tô Mạt có chút không tự nhiên, nhẹ giọng nói: “Con cũng giống như Thần Hi, gọi mẹ là được rồi.” “Cái này. . . . . .” “Dù sao đứa bé trong bụng con tương lai cũng sẽ gọi bà nội chứ sao.” Lời nói khôi hài của Shirley làm cho Tô Mạt cảm thấy rất nhẹ nhõm, cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Mẹ. . . . . .” Gật đầu một cái, Shirley ngồi đối diện với Quý Thần Hi và Tô Mạt, đem một phần văn kiện đặt ở trên bàn, giao cho Quý Thần Hi. Quý Thần Hi mở tờ giấy ra, thấy nội dung rõ ràng, lập tức vui mừng vạn phần, “Cám ơn mẹ!” “Phần này là thư từ hôn chính thức của vương thất Thụy Điển, nhưng mà cậu con phải ngàn vạn lần đè ép mới ra đựơc, ông ấy chỉ có thể làm đựơc như vậy thôi, về phần công chúa Sophie, thì giao cho các con tự mình giải quyết, mẹ tin tưởng con của mẹ có thể làm đựơc.” “Yên tâm đi mẹ, trong lòng con có tính toán rồi.” Shirley gật đầu một cái, đứng lên lúc đi ra cửa thì để lại một câu, “Thần Hi, mặc dù hiện tại có một vài trách nhiệm không nên do con gánh đã áp đặt lên cho con , nhưng mà mẹ và cậu con đều là yêu con. Bởi vì yêu, cho nên tín nhiệm, nhất là cậu con. . . . . .” “Con biết. . . . . .” Quý Thần Hi ôm Tô Mạt, đưa mắt nhìn thân ảnh thanh nhã của Shirley biến mất ở nơi xa, mới nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu. Tô Mạt không có nghe rõ lời nói của Quý Thần Hi, nên ngẩng đầu hỏi: “Cái gì?” “Không có gì, anh nói, chúng ta rời khỏi Eros trước đi.” Quý Thần Hi cầm thư từ hôn trong tay rung một cái, “Vật này một khi ban bố đi ra ngoài, vị công chúa Sophie kia an phận một đoạn thời gian chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Hiện tại em và con là người anh quan tâm nhất, anh muốn hai mẹ con bình an. Cho nên chúng ta tạm thời rời khỏi Eros, tránh một chút mũi nhọn.” Đối với quyết định của Quý Thần Hi, Tô Mạt không xen vào, “Vậy chúng ta đi đâu?” “Đi một địa phương xinh đẹp như bức tranh để con ra đời.” “Ừ?” “Provence” “Provence?” Tô Mạt có chút không hiểu, tại sao Quý Thần Hi đột nhiên muốn đi Provence. “Nơi đó huân y thảo sắp nở rộ rồi, lần trước không có nhìn thấy, lần này, anh muốn đền bù tiếc nuối.” Ngón tay của Quý Thần Hi nâng cằm của cô lên, khẽ hôn cánh môi của cô, “Anh và em lại đi tìm giấc mộng màu tím lần nữa. Có được hay không?” Tô Mạt nhìn thấy tình yêu trong mắt xanh thẳm của anh, dịu hiền gật đầu một cái: “Đựơc, chúng ta đi Provence.”