Đóng cửa lại, Vân Mặc Vận và Quý Thần Hi đứng ở trên hành lang, bèn nhìn nhau cười. “Xem ra cậu gặp được một chút phiền toái nhỏ.” “Cũng không tính là phiền toái, chỉ là một đám ruồi nhặng làm cho người ta chán ghét luôn bay loạn ở ngay trước mắt, vô duyên vô cớ liền bắt đầu làm phiền.” Quý Thần Hi dựa lưng vào trên mặt tường, nhìn tường đối diện có giấy tường tao nhã. “Loại cảm giác này gần đây càng ngày càng rõ ràng.” Vốn là có thể nhịn để cho mấy con tôm tép nhãi nhép ở trước mặt mình trình diễn từng màn tranh đoạt buồn cười, hiện tại có Tô Mạt, thì âm mưu quỷ kế lần lượt có, Quý Thần Hi đã không thể chịu được những nguyên nhân tồn tại uy hiếp an toàn của Tô Mạt được. Vân Mặc Vận lộ ra mỉm cười hiểu rõ, thanh nhã tự nhiên, “Phụ nữ là sinh vật đáng sợ nhất ở cõi đời này, nếu như một chuyện họ đã nhận định thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay, muốn yêu một người như thế, hận một người cũng là như thế. Rất trùng hợp, cậu là bị họ yêu, Tô Mạt là bị họ hận. Vì vậy, mới thay đổi thành kết quả như ngày hôm nay.” Quý Thần Hi gật đầu một cái, cười khổ, “Cậu nói không sai, nếu như có thể lựa chọn, mình nhất định sẽ không để cho những cô gái này tiến vào thế giới của mình. Đáng tiếc chuyện này cũng không phải mình lựa chọn, là đã tạo thành sai lầm.” Sai lầm, chính là cần kịp thời sửa đổi . Vân Mặc Vận gật đầu một cái, ngược lại nghiêng mặt sang bên nhìn Quý Thần Hi, nhẹ nhàng như gió, “Cậu muốn làm sao?” “Tốt nhất là giải quyết hết bốn người, lần này nhất định phải hoàn toàn đoạn tuyệt suy nghĩ của họ, vĩnh viễn không lo âu về sau.” “Có kế hoạch gì sao?” Quý Thần Hi tựa đầu ở trên tường, nhắm chặt hai mắt, và chỉ chốc lát sau đã có chủ ý. “Nếu không thể một lần hành động thắng lợi, thì tiêu diệt từng ngừơi là được rồi.” “Cần mình làm cái gì?” Quý Thần Hi vỗ vỗ bả vai của Vân Mặc Vận, lời ít mà ý nhiều, “Thanh Thủy Hoà Nhã cùng Sa Sở Văn đến từ Châu Á, nơi đó là phạm vi thế lực của cậu, hai người đó phải giao cho cậu rồi.” Vân gia là gia tộc có thực lực khổng lồ ở Châu Á, Mặc gia lại khống chế mạch sống chính trị quan trọng của cả quốc gia. Thanh Thủy Hoà Nhã cùng Sa Sở Văn xuất thân quý tộc Châu Á, giao cho Vân Mặc Vận đi đối phó mới là kế tốt. Vân Mặc Vận cười nhạt, giơ tay lên vỗ bàn tay Quý Thần Hi đặt ở đầu vai mình, thân là bạn tốt nhiều năm, động tác này đại biểu tất cả. Quý Thần Hi nheo mắt lại, nụ cười âm u, “Về phần Juli và Sophie, sẽ do mình giải quyết.” Eros địa vị cao cả ở Châu Âu, thân là người thừa kế chính anh sẽ không đẩy trách nhiệm thuộc về mình, cũng sẽ không để mặc cho người khác ở trên lãnh địa của mình đùa bỡn với thủ đoạn người không thể thấy Quý Thần Hi và Vân Mặc Vận trò chuyện với nhau, thì đồng thời ở bên trong phòng bệnh, Tô Mạt và Liễu Thi Nguỵêt cũng trò chuyện nói chuyện phiếm với nhau. Liễu Thi Nguỵêt tiện tay ném túi xách lên trên ghế, tự phát tự động rót một ly nước, uống xong một ngụm to. “Quý côn đồ thật là keo kiệt, ngay cả ly nước cũng không chiêu đãi, em cũng sắp chết khát mà còn phải tự mình hầu hạ mình.” Tô Mạt thích nhìn tính tình bộ dáng không điệu bộ của cô ấy, nhìn Liễu Thi Nguỵêt cười nhạt một tiếng mà cũng không nói chuyện. Liễu Thi Nguyệt thuộc cái loại mặc kệ người khác là tính tình lãnh đạm cỡ nào, mình cũng nhất định phải đem đối phương kéo gần với ngừơi trong đề tài, để cái ly xuống, xoay người ngồi ở trên ghế bên giường Tô Mạt, chớp mắt mắt to xinh đẹp, “Chị Tô, có phải chị rất yêu anh Quý hay không hả?” Không chần chờ, không do dự, Tô Mạt gật đầu một cái, hào phóng thừa nhận. “Oa! Chị Tô, chị thật sự là tủi thân mình rồi!” Liễu Thi Nguỵêt giơ ngón tay cái lên, có chút khoa trương mà kinh hô: “Mặc dù vừa bắt đầu em liền trên nguyên tắc muốn tác hợp hai người á…, nhưng bây giờ ánh mắt của chị nhìn anh Quý cùng với lúc em tiễn chị lên máy bay thì thật sự rất khác nhau đó!” “Có cái gì khác?” “Lúc chị lên máy bay là lo lắng, đó là một sự quan tâm, cực kỳ quan tâm. Hôm nay nha, chị nhìn anh Quý thì cái loại hạnh phúc đó là yêu, yêu thật sâu.” Nụ cười của Liễu Thi Nguỵêt trong veo, “Cuối cùng chị và anh Quý yêu nhau đi cùng với nhau, nhìn thấy anh chị hạnh phúc, em cũng rất vui vẻ.” “Thi Nguyệt, cám ơn em.” Tô Mạt rất khó nói ra lời nói cảm động, đối với Liễu Thi Nguỵêt là cảm tạ thật lòng chân thật, “Nếu như không phải là em mấy phen mấy bận trợ giúp chị, chị và Thần Hi tuyệt đối là không thể ở cùng nhau.” Liễu Thi Nguỵêt khoát khoát tay, cười sảng lãng: “Không cần cám ơn em đâu! Chị và anh Quý có thể ở cùng nhau, thật ra thì trên trình độ nào đó cũng là giúp em, để cho em càng thêm tin chắc, con đường sau này của em và Vân đại thần cũng sẽ hạnh phúc.” “Em là cô bé mà chị thấy tâm thiện lương nhất, đầu óc thông minh nhất, em nhất định sẽ hạnh phúc hơn chị.” Tô Mạt khó có được lại nói nhiều như vậy, càng khó có được sẽ nhoẻn miệng cười, “Chỉ cần tin chắc đối phương, tin chắc tình yêu, cuối cùng thấy nhất định là người yêu của em, cùng với hạnh phúc dễ như trở bàn tay. Không phải sao?” Liễu Thi Nguỵêt im lặng cười một tiếng, gật đầu một cái: “Dạ, chị Tô, chị nói đúng.” Tô Mạt nhìn Liễu Thi Nguỵêt, trong lòng bội phục cô gái tuổi còn trẻ này. Thanh xuân như vậy, trong sáng như vậy lại còn thiện lương như vậy, cô ấy có một đôi mắt linh hoạt nhất toàn thế giới, còn có một ngừơi đàn ông tao nhã nhất toàn thế giới, người đàn ông này, dùng hết toàn bộ cưng chìu để yêu cô ấy. Đây là hạnh phúc mà cô ấy đáng có được. Liễu Thi Nguỵêt nhìn thấy ở trong mắt Tô Mạt chúc phúc cùng hâm mộ, ngượng ngùng cười cười, “Thật ra thì, chúng ta đều là ngừơi hạnh phúc á! Hơn nữa, chị bây giờ còn có cục cưng, cùng cục cưng của anh Quý.” Tô Mạt cúi đầu, vuốt bụng của mình, “Đúng vậy, đứa nhỏ này tới cũng không có một chút dự trù, người làm mẹ như chị đây không đủ cẩn thận, thiếu chút nữa không có bảo vệ tốt nó.” Nhớ tới bản thân mình bị thương, cục cưng lại có thể mạng lớn còn sống sót như thế, Tô Mạt ngoại trừ thấy may mắn, hơn nữa còn là sợ. Thần thái ảm đạm của cô không có giấu được mắt của Liễu Thi Nguỵêt, cô ấy có chút không hiểu, “Cục cưng không phải là rất tốt sao?” Tô Mạt lời ít mà nhiều ý trả lời, “Ngày hôm qua, chị cùng Thần Hi đi sân ngựa, không biết là ai động tay chân ở dứơi yên ngựa, chị từ trên ngựa té xuống, thiếu chút nữa sanh non.” Sanh non? Hai chữ này đối với phụ nữ mà nói có chút kinh hãi, Liễu Thi Nguyệt nhíu chặt mi đầu, “Là mấy người kia của anh Quý?” Tô Mạt nhàn nhạt trả lời: “Có lẽ là thế, Thần Hi đang tra.” Nhất định là họ, chỉ là Tô Mạt không muốn nhắc tới. Dù sao bốn người kia vốn là vị hôn thê của Quý Thần Hi, mặc kệ là từ mục đích gì, ít nhất đều yêu Quý Thần Hi, mà sự xuất hiện của mình ở trong lúc lơ đãng đã làm thương tổn trái tim của bốn cô gái đó. Như vậy trả thù với cái gọi là “từ hôn”, Tô Mạt cũng không thể nói gì hơn. Liễu Thi Nguỵêt với trực giác “Người từng trải” nên đoán ý tưởng của Tô Mạt rất rõ ràng, chu mỏ, cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Vân Mặc Vận ngoắc ngoắc tay với Liễu Thi Nguỵêt, “Nguyệt Nguyệt, chúng ta cần phải trở về.” “Đã biết rồi!” Liễu Thi Nguỵêt bất đắc dĩ mà trả lời, đứng lên gật đầu một cái với Tô Mạt, “Chị Tô, chị phải bảo trọng thân thể, tự chiếu cố mình và cục cưng cho tốt, em và Vân đại thần giải quyết xong phiền phức của anh Quý sẽ trở lại gặp chị nha.” Nói xong, xoay người chạy đến bên cạnh Vân Mặc Vận, mặc cho Vân Mặc Vận dắt tay của mình rời khỏi phòng bệnh. Máy bay mười giờ sau liền vì mấy câu nói cùng một lời thăm hỏi, tình bạn giữa đàn ông thật vĩ đại, mà tình bạn giữa phụ nữ, có lúc càng vĩ đại hơn. . . . . .