Như Tuyên đứng bên ngoài kiếm thất của Bách Lý Hàn Băng đã lâu, tuyệt nhiên không hề đưa tay gõ cửa. Từ sau tối hôm đó chưa từng chạm mặt…Mấy ngày gần đây sư phụ luôn nhốt mình trong kiếm thất, không biết vì sao… “Ngươi định đứng ở đó cho đến khi nào?”, giọng Bách Lý Hàn Băng truyền ra từ trong phòng. Mí mắt Như Tuyên giựt giựt, hắn hít thật sâu, dùng tay mở cửa. Trong phòng rất yên tĩnh, Bách Lý Hàn Băng cầm mảnh lụa trắng lau chùi trường kiếm trong ánh mặt trời. Bất luận nhìn từ góc độ nào, y vẫn luôn hoàn mỹ… “Sư phụ, người tìm con có việc gì?”, hình dáng không thể chạm đến ấy khiến đôi mắt Như Tuyên đau nhói. Bờ môi hồng hào của Bách Lý Hàn Băng mấp máy nhưng lại không mở lời, vẫn chăm chú lau chùi trường kiếm. Như Tuyên đứng yên ngắm nhìn. Hắn không hề tham lam, hắn chỉ ước có thể lẳng lặng ngắm nhìn người này, phải chi thời gian có thể ngừng lại ở khoảnh khắc này… Bách Lý Hàn Băng nghiêng đầu, nhìn thấy Như Tuyên mỉm cười. Y vẫn nhớ mang máng, khi Như Tiêu cười lớn tiếng, bên má phải luôn có một lúm đồng tiền. Nhưng Như Tuyên không phải là một đứa trẻ thích cười, chậm chí theo thời gian trôi đi, nụ cười trên mặt Như Tuyên ngày càng hiếm thấy, có chăng cũng chỉ là những nét cười tản nhạt như thế này. Y luôn nghĩ rằng nguyên nhân là do tính tình nội tâm của Như Tuyên, nhưng hiện tại có vẻ không hẳn như vậy, chẳng lẽ những năm gần đây, trong lòng Như Tuyên kì thực không vui… “Như Tuyên.”, y đặt kiếm lên đầu gối:”Ngay từ đầu phải chăng ta không nên đưa người về Băng Sương thành?” “Sao người lại nói vậy?”, cho dù trong tâm phát run, nhưng Như Tuyên vẫn bình tĩnh nói:”Sư phụ hối hận vì đã cứu Như Tuyên?” “Ngươi biết ý của ta không phải như vậy?”, Bách Lý Hàn Băng vẫy tay gọi hắn đến gần:”Băng Sương thành này không thích hợp để một đứa trẻ trưởng thành, ta đang nghĩ nếu lúc đầu không nhận ngươi làm đồ đệ, nếu ngươi không lớn lên ở trong thành, có lẽ sẽ vui vẻ hơn bây giờ.” “Có lẽ vậy!”, Như Tuyên từ từ đến trước mặt y:”Nhưng con cũng từng nghe sư phụ nói qua, trên thế gian này mọi sự không phát sinh thì sẽ không phát sinh, nói nếu như thì còn ý nghĩ gì nữa.” “Như Tuyên, ngươi…” “Sư phụ có gì muốn nói, cứ trực tiếp nói thẳng với Như Tuyên.”, hắn chắp một tay sau lưng, bàn tay nắm lại thật chặt:”Sư phụ không cần do dự với Như Tuyên.” “Xem ra ngươi đã đoán được rồi…”, Bách Lý Hàn Băng thu lại kiếm vào trong vỏ. “Chuyện…liên quan đến tối hôm đó phải không?”, bàn tay Như Tuyên lại nắm thật chặt. “Tối hôm đó, ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa ngươi và Cố Tử Doanh.”, Bách Lý Hàn Băng nói không chút dao động:”Tối qua ta đã giao đàm cùng Cố Tử Doanh, nàng tự nhận với ta, nàng đã yêu ngươi.” Như Tuyên lẩm bẩm:”Người thật sự đã nói ra rồi.” “Nói thật, ta không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.” Ngoài trừ giọng nói có phần trầm thấp, khẩu khí của Bách Lý Hàn Băng vẫn thản nhiên:”Ta hỏi nàng vì sao lại như vậy. Nàng ấy nói rằng kết hôn với ta chỉ vì bị vẻ ngoài của ta mê hoặc, nhưng nàng yêu ngươi, là yêu một Như Tuyên sinh động.” “Sao lại như vậy?”, Như Tuyên nỗ lực nở nụ cười:”Con cùng người qua lại không nhiều…” “Ta và nàng quen nhau một tháng đã thành thân.” Khóe miệng Bách Lý Hàn Băng khẽ động:”Nàng nói thời gian ở bên ngươi còn nhiều hơn. Còn nữa, với nàng mà nói, ta chỉ là vật bài trí có cũng được, không có cũng được. Ngươi nói có buồn cười không, rõ ràng đêm đêm cùng chung chăn gối, nàng lại nói chúng ta cách biệt rất xa. Sự xa cách này có ý nghĩa gì?” “Con không biết…” “Ta không biết rốt cuộc nàng ấy muốn gì?Ngoại trừ những lúc không thể ở bên cạnh, ta tự nhận chưa từng ngược đãi nàng, chẳng lẽ vẫn chưa đủ?” Bách Lý Hàn Băng trầm ngâm, khó chịu hỏi:”Như Tuyên, khi ta hỏi nàng như thế, nàng nói ta cơ bản không hiểu cái gì gọi là yêu…Nếu như nàng yêu ngươi, vậy ngươi nhất định sẽ hiểu. Ngươi nói thử xem, rốt cuộc nàng muốn ta…yêu như thế nào?” “Người cơ bản không phải vì yêu nàng ta?”, Như Tuyên thấp giọng hỏi:”Vì cớ gì người lại lấy nàng?” “Chính vì Băng Sương thành cần nàng, ta cũng vậy.”, Bách Lý Hàn Băng chậm rãi đến bên cạnh hắn:”Lần đầu gặp gỡ, ta đã mong nàng trở thành thê tử của mình.” “Người nói với nàng như vậy sao?”, dùng khẩu khí này, ngữ điệu này… “Ta chỉ nói ra cách nghĩ của bản thân.” “Nhưng mà, nếu người khác gặp phải chuyện này, tuyệt đối sẽ không lạnh lùng như sư phụ.”, trong lòng Như Tuyên có gì đó trỗi dậy:”Dù cho không phát sinh chuyện gì, song nàng vẫn là thê tử mà người đích thân chọn lựa, chuyện này với người giống như một sự phản bội, sao người vẫn còn lý trí để hỏi vấn đề này?” “Ngươi có phải đang bất bình vì nàng?Tại sao lại mượn rượu tiêu sầu, cơn giận của ngươi từ đâu mà tới?” Bách Lý Hàn Băng ngẩng đầu nhìn hắn:”Như Tuyên, nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi cự tuyệt nàng là vì ngươi không thích nàng, hay vì nàng là thê tử của ta?” “Con nghĩ, người vĩnh viễn không hiểu được nàng muốn gì.”, Như Tuyên không còn biết phải làm sao để đối mặt với người này:”Nàng lấy người, có lẽ là chuyện không hạnh phúc…” Cả hai người trầm mặc hồi lâu. Ánh mặt trời phản chiếu bóng râm tinh tế của đôi lông mi dài trên gương mặt sáng sủa như ngọc của Bách Lý Hàn Băng. Như Tuyên ngắm nhìn, chỉ cảm thấy nơi cổ họng nghẹn lại, không cách nào nhổ ra. “Vậy…sư phụ muốn con…làm như thế nào?”, hắn dùng sức rất nhiều mới có thể giữ bản thân bình tĩnh. “Ngươi đi đi!”, Bách Lý Hàn Băng điềm đạm nói:”Xảy ra chuyện này, Băng Sương thành không thể lưu ngươi ở lại.” “Được.”, Như Tuyên gật đầu:”Con tạm thời rời khỏi đây, đợi đến khi…” “Như Tuyên, ngươi nên hiểu ý của ta.”, Bách Lý Hàn Băng thở dài:”Ta vốn không muốn tuyệt tình, nhưng không còn lựa chọn nào khác.” Như Tuyên nhắm mắt lại, hoặc là do trước mặt quá tối tăm không nhìn thấy gì, cũng không thể nghe thấy. Băng Sương thành không thể lưu hắn ở lại…Bách Lý Hàn Băng cuối cùng đã đuổi hắn đi, vĩnh viễn… “Không!”, hắn thấp giọng hét lên, sau đó thanh âm càng lúc càng cao:”Con không đi!Đi đâu cũng không đi!Con có chết, cũng chết trong Băng Sương thành!” Có chết, cũng phải chết bên cạnh người… “Như Tuyên, ta biết là bất công với ngươi.”, Bách Lý Hàn Băng đợi hắn hét xong, mới điềm đạm nói với hắn:”Nếu ngươi không muốn đi, vậy hãy ở lại đi.” “Tại sao?”, thái độ thất thường của y khiến Như Tuyên khó xử:”Tại sao lúc đầu bảo con đi, trong nháy mắt lại để con lưu lại?” “Ta nói rồi, việc này không phải là lỗi của ngươi, không có lý do gì bắt ngươi phải chịu trách nhiệm. Từ khi đem ngươi về, ta đã xem ngươi là một phần của Băng Sương thành. Tuy là phu quân của Cố Tử Doanh, ta không thể lưu ngươi ở lại, song làm sư phụ ngươi nhiều năm nay, ta lại không thể đuổi ngươi đi.” Bách Lý Hàn Băng đứng dậy từ trên ghế:”Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là rời khỏi đây, dù ngươi không được đặt chân vào Băng Sương thành nữa, nhưng danh phận sư đồ vẫn giữ nguyên. Hai là ngươi ở lại cũng được, nhưng từ giờ khắc này, ngươi chỉ là khách sống nhờ ở đây, ta và ngươi không còn là sư đồ nữa.” Như Tuyên siết chặt nắm tay, không dám nhìn bóng lưng của Bách Lý Hàn Băng. “Nàng nghe rõ rồi chứ!”, giọng Bách Lý Hàn Băng truyền đến tai hắn:”Có phải nàng có chuyện muốn nói với hắn?” Như Tuyên mở to mắt, con người mặc áo tím dung mạo tuyệt sắc kia đang đứng đối diện với hắn ở ngoài cửa. “Không cần nữa…”, ánh mắt Cố Tử Doanh có phần kì lạ:”Ta vẫn chưa nghĩ thông suốt, sao có thể nói với hắn…để tối chút nữa!: Bách Lý Hàn Băng rời đi, không hề quay đầu lại. Như Tuyên ngã người xuống ghế, chỉ thấy ***g ngực quặn đau. Cố Tử Doanh nhìn hắn một lúc, sau đó rời đi. Khi đèn đã lên, Cố Tử Doanh phái người đến mời. Như Tuyên bước vào vườn hoa liền thấy nàng ngồi bên bàn, trên bàn là rượu hoa quế. “Người đến rồi.”, Cố Tử Doanh chỉ chỗ ngồi đối diện:”Ngồi đi!” Như Tuyên không ngồi ngay, ánh mắt không kìm được nhìn theo đá Thái Hồ ở phía xa. “Y không ở đây, nơi này chỉ có hai người chúng ta.”, Cố Tử Doanh nói:”Đây là lần nói chuyện cuối cùng.” “Sư mẫu, ta…” “Đến hôm nay ta mới biết, ý trung nhân của người chính là y.” Cố Tử Doanh không cho hắn cơ hội để chuẩn bị, còn lôi ra bí mật sâu kín nhất mà hắn đã che giấu:”Ta nói không sai chứ!” Mặt Như Tuyên trở nên trắng nhợt, thân thể cứng đờ một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu. “A hahahahaha….”, Cố Tử Doanh tươi cười:”Ha…Thì ra là thật…” “Người…đừng kích động như vậy!”, Như Tuyên cắn răng:”Với đứa bé không tốt…” “Đứa bé?”, Cố Tử Doanh ngừng cười, xoa xoa phần bụng phẳng lì của mình:”Đứa bé đến thật đúng lúc…so với ta, người quan tâm đứa bé này hơn vì đó là con của y, đúng không?” Như Tuyên cử động miệng nhưng lại không nói gì. “Y rất coi trọng người.”, Cố Tử Doanh nhướn mày:”Nếu như y biết được đệ tử mà y yêu quý nhất cư nhiên…” “Người muốn gì?” “Người lo lắng sao?Sợ ta nói với y?”, Cố Tử Doanh ngẩng đầu, nhìn hắn chăm chú. Như Tuyên kinh hoảng lùi lại một bước. “Xem người kìa, ta mới chỉ nói như vậy mà đã sợ đến thế.”, Cố Tử Doanh đến trước mặt, vén tóc hắn ra phía sau:”Người yêu y, rốt cuộc sâu đậm đến mức nào?” “Không..không phải…ta chỉ là…” “Thật muốn để y thấy được bộ dạng này của người, hoặc là biểu tình của người khi ở sau lưng y hôm nay.”, trong mắt Cố Tử Doanh lộ vẻ thương hại:”Như Tuyên, ta thấy thật không đáng cho người.” Như Tuyên cắn răng, quỳ thẳng xuống đất. “Người muốn làm gì?”, Cố Tử Doanh kinh ngạc hỏi:”Nam nhi dưới gối có hoàng kim, người muốn gì đây?” “Ta xin người đừng nói với y.” “Người đó!Thật là một người tình thâm nghĩa trọng!”, Cố Tử Doanh cắn răng nói:”Người đi đi!Ta không muốn nhìn thấy người nữa.” “Ý người là sao?”, Như Tuyên hoa mắt:”Người muốn ta…” “Không sai!Ta không những muốn người đi, còn muốn người thề với ta.”, Cố Tử Doanh lạnh lùng nói:” Thề rằng không gặp lại y nữa, nếu vi phạm lời thề, hai người sẽ giống như người dưng nước lã, trở mặt thành thù.” “Người…”, Như Tuyên trừng mắt nhìn:”Tại sao người lại…” “Lại tàn nhẫn như vậy?”, Cố Tử Doanh gật đầu nói:”Ta thừa nhận mình rất quá đáng, nhưng ta ghen đến phát điên rồi!Như Tuyên ơi Như Tuyên!Trên đời này người không yêu ai, tại sao lại yêu y?” “Đây không phải là sai trái…” “Đúng!Không hề sai trái!Nhưng nếu ngươi không đi, thì có thể làm gì nữa?” Lời này tương tự như khi trước Như Tuyên đã nói với nàng, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Như Tuyên, Cố Tử Doanh cũng thấy đau, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui đến tàn nhẫn. Thì ra, làm một người tàn nhẫn ích kỉ lại vui đến như vậy!Nếu bản thân không chiếm được, vậy cũng không để ai khác chiếm được… Trong hai ánh mắt đối diện nhau tràn đầy nỗi bi thương, Như Tuyên là người dời mắt đi trước tiên. “Ta hiểu rồi.”, hắn đứng dậy:”Ta sẽ đi, ta không gặp y nữa!Dù sao thì…dù sao thì sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay…” “Người, chịu đáp ứng rồi?”, nghe thấy hắn thản nhiên hồi đáp, Cố Tử Doanh ngây người. “Ta đã nói, chỉ cần y thấy chuyện gì tốt nhất, thì nó sẽ là tốt nhất.”, trong lòng đã quyết, Như Tuyên không còn chút gì lưu luyến trên gương mặt:”Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, ta lại không phải là người thân của y, không thể ở bên y cả đời.” Hắn bình thản nói, không mảy may đau khổ xót xa, tựa như một chút lưu luyến cũng không có. “Người càng như thế, ta càng không thể không hận y…” Trên mặt Cố Tử Doanh vương đầy lệ:”Người nói ta xem y rốt cuộc có gì tốt?” “Với ta mà nói, nỗi thống thổ lớn nhất của nhân sinh, chính là không biết thỏa mãn…”, Như Tuyên cầm lấy bầu rượu trên bàn:”Tử Doanh, dù thời gian gặp nhau ngắn ngủi, nhưng ta cảm thấy chúng ta như quen biết đã lâu. Nghĩ đi nghĩ lại, kì thực chúng ta rất giống nhau, đều là người không biết thỏa mãn.” “Người thì biết cái gì!Người không biết gì cả…”, bản thân chỉ muốn trả thù, Như Tuyên hắn lại… “Có khi con người tự lừa dối bản thân mới có thể sống vui vẻ.”, Như Tuyên đưa ly rượu cho nàng:”Hôm nay ly biệt, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại nữa. Nào!Tử Doanh, ta kính người một ly!” “Như Tuyên, nếu người không có ở đây, ta nghĩ mình sẽ chết rất nhanh chóng.”, Cố Tử Doanh sững người nhìn hắn. “Nói ngu ngốc gì vậy!Chúng ta quen biết chưa được bao lâu, nếu người vì ta mà chết, người sẽ là nữ nhân xuẩn ngốc nhất ở trên đời.”, Như Tuyên cười trả lời:”Không có ai sẽ vì một người mà đau khổ cả đời.” “Vậy còn người?Cũng sẽ không vì y mà đau khổ cả đời?”, Cố Tử Doanh hạ ánh mắt:”Y là người vô tình, vĩnh viễn sẽ không hiểu…” “Đương nhiên là không!”, Như Tuyên cầm ly rượu, khóe miệng nhếch cười:”Qua vài năm nữa ta sẽ quên hết mọi chuyện, vui vẻ lưu lạc khắp chân trời góc bể, nghĩ tới cảm thấy rất vui.” Hắn quay lưng nâng chén cùng trăng sáng, sau đó ngửa đầu uống cạn. “Không biết vì sao.”, Cố Tử Doanh ở phía sau hắn nói yếu ớt:”Ta cảm thấy y nên biết bây giờ.” “Vậy thì đợi đến khi ta chết!”, Như Tuyên thở dài:”Sau khi ta chết, đến khi y không còn nhớ ta là ai, người thay ta nói với y một tiếng.” Cố Tử Doanh ngồi xuống, cúi đầu trầm mặc. “Đến khi đó, người nói, Như Tuyên đối với y…”, Như Tuyên ngập ngừng, sau đó thở hắt ra:”Bỏ đi!Vẫn là không nên nói…” Hôm nay trăng tròn, trời cao gió mát, hai ba ngôi sao chiếu sáng lấp lánh trên cao. “Không việc gì!Xa hay gần với ta chẳng phải không có gì khác biệt?Chí ít lúc này vẫn cùng thấy chân trời…”, Như Tuyên nói với bản thân:”Ngày mai thời tiết rất thích hợp cho chuyến đi xa!” Cố Tử Doanh cuối cùng không thể kiềm nén nữa, ôm mặt khóc nức nở. Bách Lý Hàn Băng vẫn ngồi ở đó, cẩn thận lau chùi kiếm của y. Tiếng bước chân quen thuộc nhẹ nhàng vang vọng dừng lại trước cửa, y vừa nghe liền biết là ai. “Đa tạ Bách Lý thành chủ đã chiếu cố trong nhiều năm qua.” Như Tuyên ở ngoài cửa nói giọng ôn nhu:”Ta vốn muốn dập đầu cảm tạ, nhưng ân đức của Bách Lý thành chủ đối với ta sao chỉ cần dập đầu vài cái là có thể được, ta cũng không nên làm ra vẻ!” “Ngươi gọi ta là gì?”, Bách Lý Hàn Băng nhíu mày:”Ta đã từng nói, nếu như ngươi chọn…” “Ta rời khỏi Băng Sương thành, sẽ không còn là đồ đệ của Bách Lý thành chủ.”Như Tuyên nhẹ giọng nhấn mạnh, sau đó mỉm cười:”Tuy thành thủ khoan hồng độ lượng, song ta không thể tự nhận mình là đệ tử…” “Như Tuyên.”, nghe thấy Như Tuyên nói như vậy, Bách Lý Hàn Băng cau mày:”Ta không thể nghĩ ra cách để lưỡng toàn kì mỹ.” “Việc này không gây tổn thương cho ai, đã là bất đắc dĩ, làm sao có thể lưỡng toàn kì mỹ?”, Như Tuyên khẽ gật đầu:”Thê tử cùng đồ đệ cấu kết, xử trí như vậy thật độ lượng hiếm thấy!” “Như Tuyên, tính tình ngươi ta là người hiểu rõ nhất, bất quá ta biết ngươi sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với ta.”, Bách Lý Hàn Băng tiến lên hai bước:”Nhưng nếu ngươi tiếp tục ở lại, đều không phải là chuyện tốt, với ngươi, với ta và cả nàng ấy.” “Thành chủ yên tâm, cả đời này ta cũng sẽ không đặt chân đến Băng Sương thành dù chỉ là nửa bước.” Như Tuyên xoay người:”Còn nữa…Bách Lý Hàn Băng, đừng tưởng người hiểu rõ ta. Sỡ dĩ ta chủ động rời khỏi, tuyệt không phải vì tình nghĩa sư đồ. Ta có thể nói với người, kì thực trong lòng ta chưa từng xem người là sư phụ.” Bách Lý Hàn Băng dùng ánh mắt tiễn bóng dáng hắn rời đi hòa vào ánh nắng, cho đến khi không thể thấy rõ nữa… Vốn dĩ muốn tra kiếm vào vỏ nhưng y lại quăng đi không ngó ngàng đến, chỉ nghe thấy tiếng kiếm cắm phập vào sàn nhà. Một hồi lâu sau, Bách Lý Hàn Băng quay đầu lại nhìn, hàng lông mày nhíu chặt… Trong một đêm, Lăng La Tiểu Tự đã trở thành nơi nổi tiếng nhất Tô Châu. Mặc dù đều là câu lan*sở quán, nhưng so với những thanh lâu lạc phường khác ở Tô Châu, Lăng La Tiểu Tự quả thực phong nhã thanh tịnh, cho nên đã trở thành nơi “phong lưu nhưng không hề hạ lưu” mà những sĩ phu thường lui tới. Lầu gác bao quanh khu vườn hệt như một cái giếng trời khổng lồ. Ngay tại trung tâm lại đặc biệt bài trí một mảng vuông ôm trọn lấy đài nước. Sáu bảy người phân tán ngồi dọc theo hai bên khe nước nhỏ mà công nhân đã tạo nên, chén dĩa bồng bềnh trôi trên làn nước quanh co sóng sánh, khi ngừng lại trước mặt người nào thì người đó sẽ chiếu theo yêu cầu bên trong mà thực hiện. Đây là trò chơi mà văn nhân đương thời yêu thích, gọi là Khúc thủy lưu thương. Cái chén cuối cùng dừng lại trước mặt một thanh niên áo lam, hắn cười nhàn nhạt, dùng ngón tay thon dài nhặt lấy mảnh giấy bên trong. “Lai vãng bất phùng nhân, trường ca Sở thiên bích.* “ Đề mục vừa được đọc lên, vốn dĩ hứng thú mọi người đang tiêu tán chợt phấn chấn tinh thần, bắt đầu xôn xao. “Vì sao mỗi lần đến lượt ta đều là đề mục cổ quái?”, mặc dù nói vậy nhưng hắn không hề có chút tức giận, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười. “Như Tuyên, đừng nói là ngươi đang mượn cớ khoái thác!Không lẽ đã quên quy tắc rồi sao?”, thanh niên vận cẩm y ngồi gần hắn nhất cao giọng:”Hiện tại nói ngươi không dám, hôm nay vừa mới quay đầu đã không thấy huynh nữa, ta sẽ không dễ dãi bỏ qua đâu!” Những người khách đứng nhìn từ lan can lầu trên cũng bắt đầu huyên náo, ngay tức khắc âm thanh khích lệ ồn ào vang vọng không dứt, đến ngay cả trong sân vốn yên tịnh tao nhã cũng trở nên hỗn loạn. Như Tuyên ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy dáng vẻ kích động của mọi người, không khỏi thở dài. Thanh niên vận cẩm y kia vừa giơ tay lên, tiếng hô hoán lập tức ngừng lại. “Nếu Tĩnh Nam Hầu đã nói thế, thăng đấu tiểu dân* như ta sao có thể kháng nghị?”, một tay Như Tuyên nắm lấy mảnh giấy, tay còn lại lười biếng bấm đốt ngón tay:”Cho dù trên giấy viết rằng muốn ta phải mặc y phục sặc sỡ để tiêu khiển cho mọi người, ta cũng phải làm theo?” “Ngươi lại nói như thế!”, Tĩnh Nam Hầu Mộ Dung Phục Ý trừng mắt nhìn hắn:”Mảnh giấy “Đăng cao viễn điểu tứ cố nhân, lệ thất tiền khâm khấp thanh bi” * lần trước không phải do ngươi viết sao?” “Không phải.”, Như Tuyên buột miệng phủ nhận. “Người sát ớt vào mắt ta hôm đó còn không phải là ngươi!”, Mộ Dung Phục Ý kích động:”Ngươi chế giễu nói ra một câu, hại mắt ta sưng đến ba ngày.” “Khi ấy Tư Đồ tiên sinh có nói, không biết nên làm thế nào mới có thể khiến người khác cầm lòng không đặng mà nghẹn ngào khóc, ta chẳng qua chỉ nói là cứ xoa ớt lên mắt mà thôi.”, Như Tuyên quay đầu nhìn sang bên còn lại:”Phải không Tư Đồ tiên sinh?” Tài tử Giang Nam danh chấn thiên hạ Tư Đồ Triều Huy mỉm cười gật đầu xem như hồi đáp câu hỏi của hắn. “Bỏ đi bỏ đi, chuyện đã qua rồi.”, Mộ Dung Phục Ý nhớ đến lần trước mặt ướt đẫm nước mắt đứng trên nóc nhà, nghẹn ngào khóc rống đến bi thảm, nên càng hạ quyết tâm phục thù hắn:”Ngươi đừng nghĩ đến việc khước từ đề mục, chúng ta đang đợi xem ngươi làm thế nào để “trường ca Sở thiên bích” đây!” “Hát đi hát đi!”, Như Tuyên tiếp lấy ly rượu từ Tư Đồ Triều Huy uống cạn, nhướn mày hồi đáp:”Chuyện này có gì khó?” “Tốt!”, Mộ Dung Phục Ý lớn tiếng:”Đem trống đến đây!Hôm nay bổn Hầu gia muốn tấu nhạc cho Như Tuyên!” Như Tuyên biết y có ý định gây rối, định mở lời liền nghe thấy Tư Đồ Triều Huy cũng lên tiếng:”Đem cả đàn tì bà của ta nữa!” “Cái tên nhà ngươi!”, Mộ Dung Phục Ý dùng khăn lau tay ném về phía y:”Đến phiên Như Tuyên ứng đề, ngươi muốn xem nào nhiệt gì đây?” “Trò chơi này mọi người đều có phần.”, Tư Đồ Triều Huy nghiêng người tránh né, tiếu ý uyển chuyển nói:”Sao chỉ mình Hầu gia có thể đánh trống, còn thư sinh ta không thể gảy đàn sao?” “Ngươi nói rõ ràng cho ta biết, lúc nào lại đối xử tốt với Như Tuyên?”, Mộ Dung Phục Ý bất mãn:”Hơn nữa, luận về giao tình giữa chúng ta rất tốt!Sao đến lúc ta gặp xúi quẩy, ngươi chỉ đứng một bên xem trò vui mà không giúp ta?” “Không phải cũng có sao?”, Tư Đồ Triều Huy và Như Tuyên nhìn nhau, đều nhận ra được tiếu ý trong mắt đối phương:”Lần trước ta cũng hỏi qua, làm sao có thể để Vương Hầu ngươi khóc đến hồn nhiên mà!” Nói cười một lúc, trống cùng tì bà đã được mang tới, mọi người đều an tọa. Mộ Dung Phục Ý vén tay áo lên, dùng dây buộc lại trên cánh tay, trên trán thắt một dải lụa đỏ tươi. Dung mạo y vốn tuấn tú, cứ như vậy càng tôn lên nét môi hồng xinh đẹp, nhìn có vẻ rất oai hùng mạnh mẽ. “Trông người thật nghiêm túc.”, Như Tuyên cũng đứng dậy, gõ tay lên mặt trống da dê cao hơn mình, mơ hồ mỉm cười:”Nếu vậy thì đừng phá rối, hại ta hát sai nhịp đó!” “Ngươi là xem thường bổn Hầu gia ta!”, Mộ Dung Phục Ý nghiêng đầu, đắc ý nói:”Không tin ngươi hỏi Tư Đồ, trống nhạc của bổn Hầu gia là thiên hạ nhất tuyệt, người bình thường không có cơ hội nghe được đâu!” “Ngoài miệng nói là mọi người đều biết, nhưng đến khi hạ thủ mới thấy được công phu.”, Tư Đồ Triều Huy ngồi bên cạnh đặt năm ngón lên dây đàn, nhẹ khởi âm sắc, từng gảy từng gảy thanh nhàn thư thái. Mộ Dung Phục Ý tự biết công phu võ mồm không thể sắc sảo bằng bọn họ cũng lười tranh cãi, bèn giơ chùy gõ vào mặt trống. ——– *câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc *Thăng đấu tiểu dân: thành ngữ, ý chỉ bá tánh bình thường. *Đăng cao viễn điểu tứ cố nhân, lệ thất tiền khâm khấp thanh bi: Lên cao nhìn về phía xa nhớ người xưa, lệ rơi trên vạt áo tiếng khóc thật bi thương. (bạn Mộ Dung Phục Ý đã làm theo đề này, trèo lên nóc nhà, chà ớt vào mắt rồi khóc đến thảm thương XD) *Lai vãng bất phùng nhân, trường ca Sở thiên bích: Lui tới chẳng gặp người, hát ngâm non Sở mãi Một câu trích từ bài thơ Khê Cư của Liễu Tông Nguyên (tự Tử Hậu, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời trung Đường, Trung Quốc.) Khê Cư Cửu vi trâm tổ lụy Hạnh thử nam di trích Nhàn y nông phố lân Ngẫu tự sơn lâm khách Hiểu canh phiên lộ thảo Dạ bảng hưởng khê thạch Lai vãng bất phùng nhân Trường ca Sở thiên bích. Dịch thơ (người dịch:Khương Hữu Dụng) Ở suối Lâu ngày đai mũ trói Đày xuống nam, càng khoái! Vườn rộng thảnh thơi kề Bỗng như người khách núi Sáng lật cỏ sương cày Đêm chèo khe đá dội Lui tới chẳng gặp người Hát ngâm non Sở mãi!