Từ chối lời cầu hôn của ác ma
Chương 3 : Nghèo khó
Edit: Diệp.
Beta: Ly.
Khi Anna về đến nhà, nhìn ngôi nhà một tầng được xây bằng đá với một mảnh gỗ của mình, cô không khỏi thở dài.
Đúng là quá nghèo.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, từ trong buồng có một giọng nữ dịu dàng truyền ra: “Ai vậy?”
“Mẹ, là con, Anna đây ạ.” Anna vội vàng trả lời.
Cô nhịn đau, giả vờ không bị thương chậm rãi đi qua, mà người phụ nữ vừa lên tiếng trong buồng trong cũng đã đi ra.
Nữ chủ nhân của cái nhà này tên là Gay, bây giờ bà mới ngoài 30 nhưng cũng đã là mẹ của sáu đứa bé, trong đó có hai đứa chết yểu. Cuộc sống khó khăn khiến làn da bà thô ráp, vẻ mặt luôn luôn mệt mỏi, trong ánh mắt có màu sắc giống với Anna là sự ủ rũ không che giấu được.
Nhưng nhìn thấy đứa con gái lớn của mình, trong đôi mắt màu xanh lam của Gay cũng hiện lên mấy phần dịu dàng.
“Anna, tìm được công việc không con?” Bà quan tâm hỏi.
Anna lắc đầu: “Không phải không thiếu người, nhưng bọn họ đều chê sức lực con nhỏ nên không nhận con.”
Hôm nay Anna ở bên ngoài là vì muốn tìm công việc. Cô đã tìm cả hai ngày, nhưng cũng không tìm được việc nào.
“Con không cần gấp quá.” Gay khuyên giải an ủi cô: “Cha con và mẹ đều có công việc, tạm thời chúng ta không thiếu tiền.”
Anna gật gật đầu, cô không biểu hiện sự nôn nóng ra ngoài, càng sẽ không nói cho Gay lúc nãy cô đã gặp phải một chuyện đáng sợ cỡ nào.
Gay tiếp tục làm đồ thủ công, đây là một trong những khoản thu nhập cố định trong nhà. Anna thì trở về phòng của mình.
Nói ra cũng không quá thích hợp. Bên trong căn nhà một tầng này tổng cộng chỉ có hai phòng ngủ nhỏ, cha mẹ cô ở một phòng, cô và các em trai em gái ở căn phòng còn lại.
Trong phòng, em gái Adele mới bảy tuổi đang chơi cùng em trai Evan nhỏ tuổi nhất. Hai đứa nhìn thấy Anna, Adele chạy tới ôm lấy cô: “Chị Anna!”
“Adele, hôm nay em ở nhà có ngoan không?” Anna khẽ vuốt ve đầu Adele, cười nhẹ hỏi.
Adele ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh kế thừa từ Gay linh động chớp chớp, giọng bé vẫn ngây thơ nói: “Ngày nào Adele cũng rất ngoan mà chị! Hôm nay Evan cũng ngoan nữa!”
“Vậy thì tốt, em đi lấy giúp chị chai nước vào đây được không?” Anna cười nói.
“Được ạ!” Adele không hỏi vì sao, cô bé buông Anna ra rồi chạy ra ngoài.
Anna ngồi xuống trên giường. Evan ghé vào mép giường bên cạnh Anna, bàn tay nhỏ của cậu bé nắm lấy làn váy của cô, non nớt mà gọi cô: “Chị Anna ơi!”
“Chị đây!” Anna cười hôn lên cái mũi của Evan, đau đớn trên đầu gối phảng phất đã giảm bớt đi nhiều.
Evan không ngừng hi hi ha ha cười, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống đất, Anna vội đỡ lấy bé.
Có lẽ là con của người nghèo sớm biết lo việc nhà, các em trai em gái của Anna đều ngoan đến khiến cho người ta phải đau lòng.
Adele còn quá nhỏ, bình thường cô bé chỉ có thể trông Evan ba tuổi. Cô còn một cậu em trai khác tên Jam năm nay mới mười tuổi, cậu đã đi theo cha Ivan hỗ trợ công việc ở quán rượu, đã biết tiết kiệm một bữa cơm cho gia đình. Một ngày cậu còn có thể kiếm được ba bốn đồng tiền đồng, đã xem như không tệ.
Trước khi Anna xuyên tới, nguyên thân vốn đi theo Gay làm mấy việc vặt. Mỗi ngày hai người cũng chỉ kiếm được mười mấy đồng tiền đồng, cha Ivan làm bartender, đôi khi sẽ nhận được tiền boa. Mỗi tháng ông có thể kiếm được năm sáu đồng bạc, mà cả gia đình này, mỗi ngày chỉ riêng đồ ăn đã phải tiêu xài gần hai mươi đồng tiền đồng, hơn nữa nhất định phải giao thuế đầu người cho lãnh chúa. Tính cả những khoản chi tiêu linh tinh vụn vặt khác, một tháng cũng chỉ tích cóp được một hai đồng bạc. Dưới tình huống này, ai cũng không dám để mình ốm, những đơn thuốc do bác sĩ kê đều lấy đơn vị là đồng bạc hết.
Tiền tệ của thế giới này là đồng vàng, đồng bạc và tiền đồng, tỉ lệ đều là một trăm (*). Trong trí nhớ của Anna, cô chưa bao giờ được sờ qua đồng vàng.(*) 1 đồng vàng = 100 đồng bạc = 10 000 tiền đồng.
Gay bảo Anna không cần lo lắng, nhưng dù bây giờ bọn họ vẫn không phải chắt chiu từng bữa ăn vậy còn sau này thì sao, Anna sao có thể thật sự không lo lắng đây?
Năng lực chống đỡ nguy hiểm của cái túp lều rách này cực kỳ kém, một chút gió thổi cỏ lay đã có thể làm cái gia đình nhìn như ấm no này rơi xuống đáy vực sâu.
Bởi vậy, hai ngày này mỗi ngày Anna đều chạy ra bên ngoài, cô muốn tìm một công việc phù hợp, trước tiên kiếm ít tiền tích lũy đã. Đợi cô hiểu rõ về thế giới này hơn lại nghĩ đến cách làm giàu sau. Mặc dù cô thừa kế ký ức của nguyên thân, nhưng phạm vi hoạt động của nguyên thân quá chật hẹp, lại giới hạn trong tầng lớp bình dân, kiến thức có hạn, những gì cô biết được quá ít.
Sau khi biết đây là một thế giới có phép thuật, làm sao Anna lại không nghĩ tới đi học chứ? Nhưng nguyên thân chỉ có chút hiểu biết ít ỏi về cái phép thuật “Trong truyền thuyết là như thế nào”. Bây giờ cô cũng chỉ có thể kiếm ít tiền vào tay trước, tích cóp càng nhiều càng tốt mà.
Adele vội vàng bưng nước tới. Anna nhận lấy, cô vừa mới vén làn váy lên, Adele đã bụm mặt kinh hô: “Anna, chị làm sao vậy!”
Lúc trước Anna ngã một cái rất đau, đầu gối rách da, máu đỏ thậm chí dính lên lớp vải lót của váy, vẫn còn may là váy chưa bị rách.
“Xuỵt, đừng lớn tiếng như vậy, để mẹ nghe thấy sẽ khiến mẹ lo đấy.” Anna vội vàng nhỏ giọng dặn dò Adele, cô và Adele ở một phòng, không thể gạt được cô bé, nhưng cô không muốn để cho nhiều người lo lắng hơn, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.
Adele trừng lớn mắt, tay nhỏ gắt gao bịt miệng lại, cô bé dùng sức gật đầu.
Evan học theo, bàn tay ấn lên che miệng. Cậu bé mở to đôi mắt màu xanh da trời.
Anna buồn cười. Lúc rửa sạch miệng vết thương vì không muốn để cho em trai em gái lo lắng, cũng vì mặt mũi của người làm chị cả, cô cắn răng không rên một tiếng nào.
Evan chen tới, cẩn thận thổi thổi đầu gối Anna, ngọng ngọng nghịu nghịu mà nói: “Không đau đâu, không đau nữa!”
Lời này của cậu tựa như có ma lực, Anna cảm thấy đau đớn trên đầu gối đã biến mất.
Thế giới này, hoạt động giải trí của bình dân tầng dưới chót quá ít. Anna không tìm được việc làm, cũng không có gì để chơi, sau khi đầu gối đỡ đau, cô liền bắt đầu quét dọn phòng ở.
Vừa mới quét bụi bẩn ra đến cửa, Anna nhìn thấy có một thiếu niên thò đầu ra ở một góc nhìn qua bên này. Bắt gặp ánh mắt cô, thiếu niên kia sửng sốt, cậu có vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng dời tầm mắt đi, nhưng rất nhanh lại chuyển trở về, nhỏ giọng gọi cô: “Chào Anna.”
Trong trí nhớ của Anna có người này, cậu tên là Tim, là con trai của lão Tim, ông chủ tiệm bán bánh mì. Có thể mở được cửa hàng bánh mì, gia cảnh so với nhà Anna đương nhiên tốt hơn nhiều.
Mà cả vùng này, Anna là cô gái đẹp nhất còn chưa lấy chồng. Thỉnh thoảng, Tim sẽ tặng ít đồ cho Anna để biểu đạt tâm ý của cậu.
Anna đi qua đó, chưa tới gần cô đã ngửi được mùi hương thơm ngọt của bánh mì rồi. Mẹ ơi thơm quá! Cô không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Trước đây cô cũng không thích ăn bánh mì, nhưng bây giờ chỉ ngửi thấy mùi lúa mì thơm ngọt của bánh mì, cô đã thèm tới chảy nước miếng.
Ai bảo hiện giờ mỗi ngày cô đều phải ăn bánh mì lúa mạch đen thô ráp khó ăn muốn chết, đến mức đôi khi còn làm cổ họng cô bị thương cơ chứ?
Tim đưa cô một chiếc bánh mì nhỏ bằng bàn tay. Chiếc bánh kia làm thành hình bầu dục, thơm mềm ngon miệng như tản ra hơi thở quyến rũ “Mau tới ăn ta đi, ta ăn siêu siêu ngon luôn đó.”
“Anna, tặng em này.” Tim không dám nhìn Anna, lỗ tai cậu đã đỏ au, nhỏ giọng nói.
Có lẽ nguyên thân vẫn còn ngây thơ trong chuyện tình cảm, nhưng Anna sao có thể không nhìn ra cảm xúc ngây ngô non nớt lại chân thành của cậu bé Tim chứ?
Nhưng hiện tại cô chỉ muốn kiếm tiền, không muốn nói chuyện yêu đương gì cả!
Cô khắc chế dạ dày đang khát vọng kêu gào, không vươn tay nhận lấy bánh, chỉ nói: “Anh lại lén lấy bánh sau lưng ba anh tặng em à? Anh mau cầm về đi, bằng không ông ấy sẽ mắng anh mất.”
Khác hẳn với Bobby dù uống say hay tỉnh tảo đều sẽ đánh chửi vợ con, lão Tim mặc dù rất hung ác, nhưng cho tới bây giờ cùng lắm ông chỉ mắng con trai mình vài câu thôi, chứ không động tay động chân.
Tim không ngờ Anna vậy mà không nhận, ánh sáng trong đôi mắt màu xanh biếc ảm đạm xuống. Cậu lại nghe cô nhắc tới cha mình, hơi sợ khẽ rùng mình. Nhưng sau đó đột nhiên lại dúi bánh mì vào tay Anna, xoay người bỏ chạy.
“Tim!” Anna không gọi cậu lại được, cô không khỏi thở dài.
Một chiếc bánh mì lúa mì nho nhỏ này thôi cũng phải bảy tám đồng tiền đồng đấy. Nếu đổi thành bánh mì lúa mạch đen sẽ được ba bốn cái cùng kích thước như thế, đủ cho cả nhà cô ăn một bữa. Mà chiếc bánh trong tay cô chỉ đủ ăn một bữa ngon thôi.
Trong lòng Anna nhớ kỹ lòng tốt của Tim, chờ sau này cô khá hơn rồi nhất định sẽ báo đáp cậu thật tốt. Cô vừa quay người lại đã thấy một cô gái đang đứng đó không xa, dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn cô.
Thấy Anna quay đầu lại, cô gái kia chẳng những không né tránh, ngược lại sải bước tới gần, nâng cằm lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Hừ, chẳng qua là chiếc bánh mì trắng mà thôi, chờ tao trở thành thị nữ trong nhà lãnh chúa đại nhân, mỗi ngày tao đều có thể ăn!”
Trong trí nhớ của Anna, cô gái này tên là Lily. Lily bằng tuổi cô, cô ta có một mái tóc vàng như rơm rạ, trên mặt mọc đầy tàn nhang nhỏ. Vì không xinh đẹp bằng Anna, từ nhỏ Lily đã không thích Anna lắm, cô ta luôn lấy vượt qua Anna làm mục tiêu của mình.
Anna không muốn so đo với cô gái nhỏ, vừa định lướt qua đối phương, Lily lại không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt diễu võ dương oai, ngăn cô lại nói: “Tao nói cho mi này, tao không lừa mi đâu! Dì Anna của tao làm việc ở phủ Bá Tước, bà ấy đề cử tao đi làm ở phòng bếp trong phủ Bá Tước rồi, cái loại bánh mì trắng kém cỏi này, về sau tao cũng chướng mắt!”
Cái tên “Anna” này tương đối phổ biến. Trong mười cô gái có đến một nửa đều lấy tên này. Anna còn biết, riêng trong hẻm Thạch Lựu này đã có ba cô gái tên là Anna. Bình dân không có họ, bởi vậy muốn phân rõ là Anna nào đành phải thêm mấy từ hạn định. Ví dụ như cô là Anna nhà Ivan. Nhưng cơ hội dùng tới từ hạn định cũng không nhiều, vì các nhà thật ra cũng không có nhiều cơ hội lui tới với nhau.
Lily cố ý nói “Dì Anna của tao” chình là vì đối phó Anna, mọi người cùng gọi “Anna”, nhưng dì của cô ta hiện tại đã là người hầu của quý tộc thượng đẳng.
Lúc đầu Anna vốn không muốn nói gì với Lily, nhưng nghe Lily nói, bước chân cô dừng lại, hỏi: “Phòng bếp của phủ Bá Tước đang tuyển người?”
Lily thấy Anna đáp lại, đắc ý dào dạt mà nói: “Đúng vậy! Đây là bí mật rất ít người biết được. Dì Anna nói cho tao, cũng đề cử tao với lãnh chúa đại nhân! Ngày mai tao có thể trở thành thị nữ của nhà lãnh chúa đại nhân rồi, sau này tiện dân giống như mi vậy, đừng có nghĩ dễ dàng nhìn thấy tao nữa!”
Anna không có sửa lại lời Lily cái câu “Đề cử với lãnh chúa đại nhân”, một người hầu phòng bếp nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể kinh động đến lãnh chúa đại nhân?
Cô để ý là tin tức Lily để lộ ra —— Phủ Bá Tước đang tuyển người, mà đúng lúc cô muốn tìm việc!
Nhưng ngay sau đó, mặt Anna lại ỉu xìu.
Cái tên Ác Ma có hai cái sừng dê đáng sợ kia đang bám lên người thiếu gia Parish đấy, mà phủ Bá Tước là nhà của thiếu gia Parish… Nếu cô đi, không phải dê tự vào miệng cọp à?
Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Anna, Lily còn tưởng rằng Anna bị kích thích bởi tương lai tốt đẹp của cô ta đến tinh thần chán nản. Cô ta càng đắc ý hơn: “Đừng tưởng rằng dựa vào gương mặt này của mi là có thể dụ dỗ thiếu gia Parish. Có cô gái xinh đẹp nào ngài ấy chưa từng thấy qua? Tiện dân vĩnh viễn chỉ là tiện dân mà thôi!”
Anna nâng mắt lên nhìn sắc mặt vênh váo của Lily, cô lên tiếng nói: “Người lúc nãy đẩy tôi là cô à?” Nếu không phải, lời của Lily cũng quá không đầu không đuôi.
Bây giờ Anna mới phát hiện, hình như cô đã xem thường sự độc ác của Lily rồi.Ở hiện đại, đẩy người chỉ coi là bắt nạt thôi. Nhưng ở thế giới này lại khác, quý tộc và bình dân là hai giai cấp khác biệt hoàn toàn, không ai sẽ nghe cô giải thích. Cô sẽ bị coi như cố ý va chạm với quý tộc, như người đánh xe kia đã nói vậy, đụng phải một quý tộc hung tàn còn có thể bị treo cổ đấy.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
40 chương
55 chương
16 chương
50 chương
464 chương