Từ chối lời cầu hôn của ác ma
Chương 18 : Giải quyết mọi chuyện.
Edit+Beta: LyAnna nhìn Mark và Tim, bọn họ đều mở mắt trông mong mà nhìn cô, đang chờ cô lựa chọn.
Cô chỉ cảm thấy đau đầu.
Ai cô cũng không muốn chọn có được không?
Nếu cô muốn dựa vào hôn nhân để giải quyết phiền toái, còn không bằng dùng sức trên người Parish đâu. Đương nhiên làm vợ Parish là không thể được, có giai cấp chênh lệch ở đấy dù cô nghĩ cách thông đồng với Parish cũng không thể vượt qua, nhưng làm tình nhân của hắn ta thì hẳn là không có vấn đề.
Nếu là tình nhân của hắn ta, sao hắn ta có thể trơ mắt để người đàn ông khác bắt nạt cô được? Parish nhìn cũng không giống có loại sở thích kỳ quái này.
“Tôi rất cảm ơn ý tốt của hai người, nhưng chuyện này tôi đã có biện pháp.” Anna nói:
“Ý tốt của hai người tôi nhận, nhưng như những gì lúc trước tôi đã nói, trong mấy năm tới tôi sẽ không nghĩ đến chuyện hôn nhân.”
“Vì sao chứ…... Là vì Bobby ư?” Mark không nhịn được hỏi: “Cô cứ yên tâm, tôi và ông ta hoàn toàn khác nhau, tôi tuyệt đối sẽ không đánh cô đâu.”
Chuyện Bobby bạo lực gia đình đánh chết vợ mình với mỗi thiếu nữ chưa lập gia đình mà nó là một cái bóng ma. Nhưng thế giới này còn nhiều điều tồi tệ hơn thế nhiều, bóng ma này cũng không tồn tại được lâu đâu.
Đại đa số mọi người đều nghĩ, bây giờ có thể sống sót thật tốt đã là rất tốt rồi, nghĩ đến chuyện tương lai sau này làm gì cho mệt?
Nhưng Anna đã quen với việc lập kế hoạch dài hạn, vạch ra một con đường và mục tiêu để phấn đấu, cô không muốn bị những gì trước mắt mê hoặc, cô muốn một tương lai tươi sáng, muốn tự nắm giữ vận mệnh của bản thân.
Kể cả bị Ác Ma theo dõi, tánh mạng khó giữ, kể cả bị Bobby bức hôn, cô cũng sẽ không thay đổi quyết tâm của mình.
Sau khi Anna nghe được lời Mark nói, Tim cũng muốn nói gì đó, nhưng chắc là cảm thấy chính cậu không thể cho cô cảm giác an toàn nên vẫn im lặng. Cô lắc đầu nói: “Không phải nguyên nhân này.”
Tim lập tức suy sụp cúi gằm mặt.
Mark lại nghĩ đến một loại khả năng khác, cậu ta nói: “Anna, tôi biết tôi không đủ tốt, cô yên tâm, nếu cô muốn kết hôn với người khác, tôi sẽ chúc phúc cô.”
Tim nhìn mắt Mark, không muốn thua cậu ta, cậu cũng nói: “Tôi cũng vậy!”
Thật là hai đứa trẻ đáng yêu mà.
Anna nghĩ, nếu cô muốn kết hôn, hẳn là sẽ ưu tiên bọn họ, nhưng hiện tại quả thật cô vẫn chưa nghĩ đến việc lập gia đình.…...
Từ từ, lại nói, nếu giờ mà cô kết hôn, Ác Ma còn sẽ đuổi theo cô cầu hôn cô sao? Khẳng định là sẽ không, cầu hôn một con người đã kết hôn, xác suất đối phương đáp ứng là 0 phần trăm còn gì?
Nhưng, cô rất hoài nghi Ác Ma hẳn sẽ có biện pháp khác để ký kết khế ước, chỉ là cầu hôn là cách đơn giản nhất mà thôi.
Anna ném mấy cái suy nghĩ không đáng tin cậy khỏi đầu này, cô cười cười nhìn hai người nói: “Cảm ơn hai người. Thời gian không còn sớm, hai người cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Hai người tuy thất vọng, nhưng Anna đã từ chối rồi, bọn họ cũng không thể lì lợm la liếm nữa, chỉ đành ôm thất vọng rời đi.
Trong tay Anna còn cầm bó hoa Tim đưa cô, đây hẳn là bó hoa cuối cùng Tim tặng rồi, cô nhẹ nhàng cầm nó, trở về nhà.
Rotgar vẫn luôn ẩn nấp ở một góc tối âm u không tự giác mà nhíu mày.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã nghĩ muốn mang hai tên nhân loại ngu xuẩn kia đi giết. Không có bọn họ, Anna sẽ mất đi đường lui, vậy cô chỉ có thể đảo hướng sang hắn bên này, nhưng cô lại cố tình từ chối bọn họ.
Cô nói có biện pháp, có thể có biện pháp nào đây?
Mỗi ngày hắn đều nhìn chằm chằm Parish, Parish căn bản không biết cô gặp cái phiền toái gì, thậm chí hắn ta còn muốn cô làm sáng tỏ lời đồn, bóp chết cái hy vọng giúp cô giải quyết phiền toái.
Không phải Parish, cũng không phải hắn, chẳng lẽ cô còn có người khác?
Nghĩ đến bản tính của người phụ nữ nhân loại kia, Rotgar cho rằng chuyện này có khả năng rất cao.
Đối với cô mà nói thân phận của Ulysses và Parish quá cao, mà hai tên ngu xuẩn kia lại quá thấp. Cái cô gọi là biện pháp, rất có thể là câu dẫn một kẻ có tiền bình dân, hoặc là một tên quý tộc thấp kém, có lẽ cô đã chọn được người rồi.
Nếu cho cô thời gian, hắn tin tưởng cô cũng dám có một chút tâm tư với Ulysses và Parish, lúc trước không phải cô vẫn làm như vậy sao? Chỉ tiếc lão già góa vợ kia xuất hiện quấy rầy kế hoạch của cô mới khiến cô không thể không thỏa hiệp.
Rotgar nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, cười nhạo một tiếng.
Uổng hắn còn trông cậy vào lão già góa vợ phế vật có thể ép cho Anna thỏa hiệp, nào biết ngược lại còn khiến cô đảo hướng sang người khác, hắn không biết cô tìm ai, hắn cũng đã chán ghét tiếp tục chờ đợi như lúc trước.
Rotgar không phải một ác ma có tính kiên nhẫn cao, với con người càng là như thế. Nhất thời hứng khởi chờ hiệu quả lão già góa vợ kia bức bách mấy ngày trời đã sớm mài mòn tất cả số kiên nhẫn không nhiều lắm của hắn.
Không thể trông cậy vào những phế vật đó được, vẫn là để hắn tự ra tay thôi.
Nếu lão già góa vợ kia đã vô dụng, hắn không thể để đối phương tiếp tục ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.
Rotgar chỉ là lần thứ hai tới hẻm Thạch Lựu, cũng không quen thuộc nơi này, nhưng người hầu kia của Ulysses lúc trước điều tra tình huống nhà Anna vô cùng toàn diện nên hắn vẫn biết lão già góa vợ kia ở đâu.
Lúc này, Rotgar mặc một bộ trường bào màu đen, mái tóc bạch kim dài đều ở trong chiếc mũ, cả người hắn đều được bọc kín mít.
Chỉ chốc lát sau, hắn dừng bước chân trước cửa một căn nhà, một chân đá văng cửa gỗ.
Trong phòng, Bobby vừa mới bắt đầu uống rượu, rượu là chân ái của gã, gã có thể không ăn cơm nhưng lại không thể không uống rượu. Đột nhiên, cửa bị người ta đá văng ra, gã ta sợ tới mức rượu trong tay đổ đầy đất. Gã đau lòng mà cúi đầu hút chút rượu bị đổ ra mu bàn tay vào trong miệng.
Sau đó gã mới trừng mắt về phía cửa, hung hăng nói: “Tên khốn nào đấy!”
Một tiếng cười nhạo truyền đến từ trong áo choàng đen: “Ông là đồ tể Bobby?”
“Không sai, chính là ta! Mày muốn làm gì?” Bobby không chút phát giác ra sự việc không thích hợp, đứng lên muốn lấy thân thể cường tráng tạo áp lực cho đối phương, nhưng gã mới bước lên phía trước một bước người trong áo choàng đã nói một câu đơn giản, dường như còn mang theo một chút ý cười, ngữ khí lại đạm mạc, thậm chí lãnh khốc.
“Đúng là được.”
Ngay sau đó, Bobby cảm thấy rất ấm áp, một tia ấm áp dâng lên từ lòng bàn chân, nhanh chóng lan rộng ra toàn thân thể, nhưng sự ấm áp lại đột ngột biến thành sức nóng mà con người không thể chịu đựng.
Bobby kêu lên thảm thiết, ngọn lửa sáng ngời vây quanh gã, rất nhanh gã biến thành một người lửa. Ngọn lửa vây quanh làm gã không thể hô hấp, cảm giác hít thở không thông và thống thổ khi bị ngọn lửa bỏng cháy làm ý thức gã lâm vào điên cuồng. Gã lăn lộn ra đất, ngọn lửa theo động tác của gã mà lan ra những nơi khác.
Trong tiếng gào thét đau đớn của Bobby, Rotgar xoay người rời đi.
Hắn lười xem tên phế vật kia bị tra tấn, nhưng nếu người kêu thảm thiết đó đổi thành Anna, hắn sẽ có hứng thú nhìn một cái.
Tiếng kêu thảm thiết của Bobby nhanh chóng làm mấy hộ gia đình trong hẻm Thạch Lựu chú ý, mọi người sôi nổi ra khỏi nhà xem xét tình hình, muốn biết xem xảy ra chuyện gì rồi.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy nhà đồ tể Bobby lóe lên ánh lửa.
“Cháy rồi! Mau cứu hoả!” Mọi người cuống quít hành động.
Nhà của bọn họ chủ yếu được làm từ đá và gỗ, nếu bị thiêu cháy thì cả lũ đều không thoát được.
Anna vừa về nhà không bao lâu đã mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng người bên ngoài gọi cứu, cô vội vàng bảo Jam ở nhà coi Adele và Evan, đi theo Ivan và Gay lấy bình gốm xông ra ngoài.
Chờ Anna mang nước đến mới biết bị cháy chính là nhà đồ tể Bobby, con trai gã đang đứng ở bên ngoài khóc, toàn bộ người lớn ở hẻm Thạch Lựu sôi nổi mang nước tới căn nhà bị cháy.
Anna chạy nhanh chân, mọi người đồng tâm hiệp lực mới dập được ngọn lửa.
Nhưng căn nhà chỉ còn lại một mảnh phế liệu đã bị đốt hơn phân nửa.
Có người nâng một khối thi thể đã bị đốt trụi ra khỏi phòng, không ít người đều sợ hãi dời tầm mắt đi.
Anna nghe thấy có người nói, nhất định là Bobby say làm đổ rượu vào người, không cẩn thận đụng phải nến mới tự thiêu chết mình.
“Là Tử Thần! Tử Thần thiêu chết ba ba!” Con trai Bobby hét lên, cả khuôn mặt cậu ta đầy vết thương, bây giờ dính tro đen tuyền, một đôi mắt lại sáng đến cực điểm, trong đôi mắt ấy tràn đầy sợ hãi, hoặc là còn có cái gì đó nữa.
Mọi người không khỏi nghị luận sôi nổi.
“Đứa nhỏ này điên rồi.”
“Tuy Bobby luôn đánh nó, nhưng dù sao vẫn là cha nó, nhìn cha mình sống sờ sờ bị thiêu chết, ai mà chịu được!”
“Đứa trẻ đáng thương, về sau nó phải làm sao bây giờ...…”
Anna chỉ nhìn thi thể đen thành than kia một cái đã nhanh chóng rời mắt đi.
Sao lại trùng hợp như vậy, người chết thật sự là Bobby?
Cô lặng lẽ nghe tiếng người chung quanh nghị luận, phát hiện không ai hoài nghi nhà cô phóng hỏa giết người, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Dựa theo kịch bản phim trinh thám, có người bị chết không rõ ràng, người đầu tiên bị hoài nghi sẽ là người có thù với Bobby, mà gần đây có mâu thuẫn với Bobby chỉ có nhà cô.
Hay là bọn họ cảm thấy nhà cô không giống kẻ tội ác tày trời dám phóng hỏa giết người?
Nhưng Bobby thật sự là bất cẩn tự thiêu chết mình sao?
Anna nhìn đứa con của Bobby, nãy giờ cậu ta vẫn còn khàn cả giọng mà kêu “Tử Thần” gì đó, nhưng mọi người đều nghĩ cậu ta đã bị kích thích đến điên rồi, không ai để ý cậu ta nói gì.
Xác nhận tất cả mồi lửa đều đã bị dập tắt, mọi người dùng bao bố bọc thi thể Bobby lại thả lại trong phòng, chờ hừng đông ngày hôm sau sẽ mang thi thể đưa ra ngoài thành chôn.
Mà đứa bé nhà Bobby, sau đó cũng không nói gì nữa, được người tốt bụng đưa về nhà tạm thời chiếu cố một đêm. Nghe nói đứa nhỏ này còn có một người cô hiền lành có thể thu lưu cậu ta. Lúc trước là vì Bobby đánh cả em gái gã nên người em gái này vẫn luôn rất hận gã, hai bên luôn không lui tới. Hiện tại Bobby chết rồi, cô em gái chỉ sợ đã vui muốn chết, cũng sẽ rất vui lòng nhận đứa trẻ này vào nhà thôi.
Trên đường về nhà, một nhà ba người Anna đều trầm mặc.
Gay đột nhiên nói: “Nhất định là nữ thần phù hộ chúng ta!”
Anna quay đầu nhìn Gay, vẻ mặt của Gay giờ rất phức tạp, một mặt là vì Bobby chết rồi thì phiền toái trong nhà sẽ được giải quyết, ai cũng biết cái người bị thương nói là bị Ivan đả thương là do Bobby sai sử, đương nhiên bà sẽ cao hứng. Còn một mặt khác, tốt xấu gì đây cũng là một sinh mệnh sống sờ sờ, bà nhìn thấy một sinh mệnh mất đi mà theo bản năng cảm thấy bi thương.
Nhưng cuối cùng vẫn là cảm xúc vui sướng chiếm phần hơn.
“Cảm tạ nữ thần.” Ivan thấp giọng cầu nguyện, trên mặt ông dần lộ ra nụ cười.
Việc này, chỉ sợ không liên quan gì tới nữ thần.
Anna phụ họa nói một câu “Cảm tạ nữ thần”, nhưng khi về đến nhà, cô không thể chợp mắt nổi.
Bobby thật sự chết ngoài ý muốn sao? Hay là nói, gã ta chết vì “Tử Thần” trong miệng đứa trẻ kia?
Một vị Tử Thần lấy lửa làm vũ khí.
Cô từng nghe đám Abigail nói, Ulysses am hiểu nhất là pháp thuật hệ hỏa.
Mà hiện tại, Ác Ma kia đang chiếm cứ thân thể Ulysses.
Sáng ngày hôm sau, Anna mang theo quầng thâm mắt to chà bá rời giường, khi đi qua cửa nhà Bobby, cô vừa lúc thấy có người nâng Bobby thi thể ra ngoài, chỉ còn lại một căn nhà đã thành phế tích.
Tới phòng bếp phủ Bá Tước, Anna vẫn học tập và làm việc như mọi khi. Mặc dù lời đồn đãi kia đã truyền ra ngoài gây xôn xao dư luận nhưng thái độ của Rebecca với cô cũng không hề thay đổi. Cô ấy vẫn tận tâm tận lực dạy dỗ cô, cô cũng học tập rất nghiêm túc.
Công việc thích hợp với nữ giới ở thế giới này rất ít, Anna hy vọng mình có thể học được nhiều kỹ năng dự phòng chút, như vậy dù cô không còn ở phủ Bá Tước cũng có thể nhờ những gì học được ở đây lấy một chức vị ở nhà quý tộc khác.
Làm thị nữ ở nhà quý tộc đã là công việc tốt nhất của nữ bình dân ở thế giới này, có thể diện, tiền lương lại cao. Có không ít nữ bình dân thậm chí phải dựa vào việc bán đứng thân thể mà sống.
Sau khi công việc buổi sáng của Anna kết thúc, vừa lúc tới thời gian Parish ăn cơm, cô liền cầm hộp đồ ăn đi qua.
Nhìn thấy Parish và cả tên Ác Ma dường như đã thành anh em song sinh dính liền với Parish ở đó, Anna coi như không nhìn thấy tên Ác Ma kia như cũ, cô vừa dọn bữa sáng ra vừa nói: “Thiếu gia, ngày hôm qua tôi đã làm sáng tỏ sự thật với mọi người rồi, mấy tin đồn làm ngài phiền lòng sẽ biến mất nhanh thôi.”
Sau đó lại có lời đồn mới……
Trong lòng Anna bổ sung thêm một câu, sau đó cô lại thấy hơi buồn bã.
Vốn dĩ lời đồn mới này là biện pháp để cô đối phó với Bobby, nhưng hiện tại Bobby chết rồi, căn bản là cô không cần lời đồn mới này nữa.
Thế sự vô thường, haizz.
Anna nghĩ thầm, cô liếc mắt nhìn Ác Ma một cái, đối phương hình như đã sớm nhìn cô, một cái liếc mắt này làm tầm mắt hai người đối diện nhau, Anna nhanh chóng rời đi tầm mắt.
Nếu, Bobby là Ác Ma giết……
Vậy có phải chứng minh phán đoán lúc trước của cô là sai lầm, Ác Ma muốn giết cô kỳ thật không cần phải tuân thủ bất kỳ quy tắc nào?
“Tốt lắm, thân ái, tôi rất tán thưởng sự trung thành và quyết đoán của em.” Parish cười nói: “Đây là những phẩm đức rất khó có được.”
Anna cung kính nói: “Cảm tạ thiếu gia Parish đã khen ngợi, tôi chỉ đền bù những sai lầm của mình mà thôi.”
Parish cười cười, mấy việc nhỏ này, sau khi nói cho Anna, hắn ta cũng ném luôn ra sau đầu. Hôm nay nếu Anna không đề cập tới việc này, hắn ta đã sớm quên, có khi lần tới nghe thấy lời đồn này mới nhớ ra tới.
Parish ăn xong, Anna dọn dẹp rồi rời đi.
Cô còn hơi lo lắng Ác Ma sẽ gọi lại cô, nhưng đến khi cô trở lại phòng bếp, Ác Ma cũng không chặn đường cô.
Đến khi một người đàn ông lạ mặt tới phòng bếp tìm cô, Anna mới biết được mình cao hứng quá sớm rồi.
Người kia tự xưng là nam hầu của pháp sư Ulysses Russell, chỉ đích danh yêu cầu Anna đưa chút đồ ăn cho pháp sư đại nhân.
Vì có nam hầu kia ở đây, khi Rebecca chuẩn bị đồ ăn, toàn bộ phòng bếp đều rất im ắng. Đến lúc Anna theo cái nam hầu kia rời đi, phía sau mới đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện của mọi người.
Thậm chí khi Rebecca giao hộp đồ ăn cho Anna, vẻ mặt cô ấy cũng có ý muốn nói lại thôi.
Anna yên lặng mà nghĩ, đoán chừng cô sẽ phải đội trên đầu cái mũ “Lả lơi ong bướm” rồi. “Thiếu gia Parish vì không muốn lời đồn đãi xúc phạm tới cô nên yêu cầu mọi người không được lưu truyền nó nữa” lời đồn đãi còn đang ấp ủ, một vị thiếu gia quý tộc khác lại bắt đầu gia nhập chiến trường…
Nếu cô là người ngoài cuộc, cô cũng sẽ cảm thấy mình sao lại lợi hại như thế chứ?
Kelly đã từng nói, tòa nhà nơi vị pháp sư Ulysses này ở rất âm u, Anna đi theo người hầu của Ulysses đến đây mới ý thức được, Kelly nói không sai tẹo nào.
Vị này ở toàn nhà phía tây hoa viên phía tây, tường ngoài bò đầy mấy loại thực vật rêu xanh gì đó, cả cửa kính cũng bị che lấp không ít, so sánh với căn phòng đầy ánh mặt trời của Parish bên kia, cảm giác đúng là hai thế giới.Ác Ma ở nhà ăn chờ Anna, người hầu đưa cô đến đây đã sớm lặng yên không một tiếng động lui xuống, ánh sáng nhà ăn cũng không tốt như trong phòng, chỉ còn hai người, à, một người một ác ma bọn họ.
Anna trước hành lễ, ngay sau đó lấy đồ ăn trong hộp ra.
Rotgar ngồi bên bàn gỗ hình tròn, từ khi Anna tiến vào, tầm mắt hắn chưa từng rời khỏi người cô.
Khi Anna buông xuống món ăn cuối cùng chuẩn bị lui ra ngoài, Rotgar đã mở miệng: “Lão già góa vợ kia, chắc cô vui lắm nhỉ.”
Như một câu hỏi, lại không có chút ngữ khí nghi vấn, hắn phi thường chắc chắn.
Lão già góa vợ?À...…
Nói Bobby hả?
Anna không ngờ Ác Ma sẽ nói thẳng ra, cô kinh ngạc nhìn hắn.
Tuy nói cô sớm đã đoán ra là hắn làm, nhưng hắn chính miệng thừa nhận, sao cô có thể không kinh ngạc?
Hơn nữa…… Cái tên Ác Ma này chỉ sợ cũng đã là lão già vạn năm rồi, thế mà còn không biết xấu hổ nói một nhân loại tuổi đời nhiều nhất là một trăm già á?
“Là ngài…… Giết Bobby ư?” Anna như đã xác nhận, lại như đang hỏi.
Cô chưa từng nghĩ đến, bị Ác Ma theo dõi còn có “Chỗ tốt” này, chắc là Ác Ma không muốn con mồi sắp tới tay lại bị người ta cướp đi mất nên mới tàn nhẫn đi thiêu chết Bobby.
Nếu cô mãi không theo ý nguyện của hắn, có lẽ hắn cũng sẽ phẫn nộ thiêu chết cô luôn.
“Đương nhiên là tôi.” Rotgar mắt lạnh nhìn Anna, hắn mỉm cười hỏi: “Cô tính báo đáp tôi thế nào?”
Báo đáp thế nào? Đáp án hắn muốn, đơn giản là linh hồn của cô thôi.
Đương nhiên cô sẽ không cho hắn.
Anna lui về phía sau nửa bước, yết hầu vì khẩn trương mà có chút phát trướng, giọng nói của cô thực nhẹ: “Đại nhân Ulysses tôn quý, tôi không hề thỉnh cầu ngài giúp tôi giết Bobby.”
Cô chưa tìm hắn đi giết người hắn đã tự động thủ rồi, xong việc còn tới tìm cô muốn thù lao, đây không phải là ép mua ép bán sao!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
30 chương
45 chương
60 chương
18 chương
92 chương
5 chương