Trong con mắt trong veo và lạnh lùng của Ngã Ly xuất hiện một tia ba động hiếm thấy. Tuyệt thế kiếm ý đang bao phủ bầu trời trên đỉnh đầu nàng, vậy mà nàng chỉ ngước mắt nhìn, con mắt trong veo như thủy tinh của nàng từ từ xuất hiện một tia biến hóa. La Ly cũng cảm thấy giật mình, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác kì dị khó giải thích. Ngã Ly và hắn là hai mặt của một thể, sự liên hệ của hai người chính là tồn tại đặc biệt nhất thế gian. Bất kể là La Ly, hay là Ngã Ly, đều tồn tại ở ranh giới giữa cái chết và sự sống. Vì vậy tâm hồn của cả hai tương thông với nhau, tuy hai mà một. Thế nhưng hai người cũng có những khác biệt nhỏ. Ngã Ly vốn là Kiếm Linh do kiếm ý của La Ly diễn hóa từ hư tới thực mà thành. Còn La Ly lại ngộ ra Sinh Tử Tỏa từ sinh đến tử, từ thực hóa hư. Sự khác biệt tinh tế và trái ngược này khiến bản thân hai người có những kì diệu không giống nhau. Vì thế khi thấy Ngã Ly phát sinh biến hóa, La Ly cũng cảm thấy hơi khẩn trương. Tính cách Ngã Ly tuy nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng và xa cách, khi nàng vẫn còn là kiếm linh thì thực lực của nàng cũng chỉ giống như La Ly. Nhưng hiện tại Ngã Ly đã trở thành một sinh mệnh mới, nhưng hai người vẫn cùng chung thân thể và tâm hồn, tuy hai mà một. Rốt cuộc Ngã Ly có bản lĩnh đến thế nào, thì ngay cả La Ly cũng không biết rõ. Mà tính tình của Ngã Ly cũng lạnh nhạt với mọi thứ, cho nên ít khi nàng chủ động mở miệng nói chuyện. La Ly không mẫn cảm với kiếm ý bằng Ngã Ly, sở trường của hắn chính là khả năng lí giải sinh tử, khả năng này cũng do hắn lĩnh ngộ từ Sinh Tử Tỏa mà có. Kiếm ý... La Ly nhìn thoáng lên bầu trời, rồi cúi đầu xuống, con mắt của hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Ngã Ly, trong lòng nổi lên cảm giác khẩn trương khó hiểu. Đột nhiên, sắc mặt của La Ly khẽ biến. Khí tức của Ngã Ly đang biến hóa! Tại sao có thể như vậy được? La Ly vô cùng chấn động, trong lòng hắn lúc này bỗng nổi lên một tia cảm giác kì dị, hắn cũng biết cảm giác này xuất phát từ đâu, ắt hẳn do Ngã Ly đang lặng yên biến hóa sau đó phản chiếu ngược lại vào trong lòng hắn, vì hai người vốn đồng tâm mà. Ngã Ly... Bỗng hắn cảm thấy có chút thất thần. * * * Có thể đảm nhiệm chức vụ Chưởng môn của một phái, đương nhiên phải có thực lực không tầm thường. Tuy Tâm Diệp Thiền Môn không phải là một đại phái như Côn Luân hay Thiên Hoàn nhưng thực lực của nó không phải những môn phái nhỏ có thể so sánh được. Khi Ngã Ly biến hóa, Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn phát hiện ra ngay lập tức. Khí tức của vị nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng vô cảm không chút sinh cơ trước mắt kia, đang lặng yên phát sinh ra những biến hóa kinh người. Đằng sau cái vẻ bề ngoài xinh đẹp và nhu nhược này, là vẻ trong trẻo và lạnh lùng như một thanh thủy kiếm. Mũi kiếm như nước! Nhất hoằng thanh bích! (DG: Một kiếm sâu xa và trong suốt như ngọc bích) Nhưng mũi kiếm vừa hiện ra lập tức biến mất, đột nhiên nữ tử trước mắt trở nên mờ ảo như sương, rõ ràng mắt nhìn thấy nàng nhưng trong cảm giác thì chỗ nàng đứng không hề có ai. Loại cảm giác không được tự nhiên và vô cùng cổ quái này khiến hắn cảm thấy khó chịu muốn hộc máu. Dường như trong thời khắc này, tất cả cảm giác của bản thân đều bị biến mất không còn lại chút nào. Bản thân đã trải qua cả trăm trận chiến lớn nhỏ, thế nhưng đây là lần đầu tiên Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn gặp phải tình trạng cổ quái như thế. Nữ tử này thật là cổ quái! Trong đầu có vô số ý nghĩ đang nảy sinh, nhưng Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn không để ý tới tất cả. Tuy hắn không biết rõ nữ tử trước mắt đang phát sinh ra biến hóa gì, nhưng bất kể là biến hóa gì đi nữa, đều cũng không phải chuyện tốt đối với hắn. Sát khí trong lòng bắt đầu dâng lên. Phàm là những người tu luyện Thần lực Tâm Diệp Thiền Môn, thì ở trên bàn tay đều có ấn kí hình lá cây, đồng thời số lượng lá cành trên đó cũng thể hiện cảnh giới của họ. Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn là người duy nhất trong môn phái tu luyện tới cảnh giới thất chi thất diệp (DG: bảy cành bảy lá). Không hề do dự, Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn lập tức phát ra sát chiêu. Khuôn mặt trang nghiêm, con mắt đầy thành kính, bảy miếng lá cây xanh biếc bay ra từ lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng rung động giữa không trung. Bên trong động tác nhẹ nhàng và êm ái lại ẩn chứa sát khí chập trùng, bảy chiếc lá xanh biếc biến thành bảy đạo lục quang không ngừng giao thoa xen kẽ chằng chịt với nhau giữa không trung. Thất Diệp Thiện Tâm! Ngã Ly dường như không hề thấy, ánh mắt của nàng vẫn ngước nhìn bầu trời, còn khí tức của nàng lại càng lúc càng mờ ảo. La Ly hiện lên vẻ mặt không thể tin nổi. Ngã Ly đang lĩnh ngộ kiếm ý. * * * "Côn Luân" Chưởng môn Thiên Hoàn nói ra hai chữ đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng, từ trước tới nay Côn Luân và Thiên Hoàn mỗi người một phương. Nếu nói trong thời đại Tứ Cảnh Thiên, quan hệ của Côn Luân và Thiên Hoàn không tồi chút nào, thì hiện nay Côn Luân đã trở thành địch nhân trọng yếu và cường đại nhất của Thiên Hoàn. Vậy mà hiện tại, đối thủ trọng yếu kia lại lộ ra con bài có uy lực cường đại như thế, thì làm sao Thiên Hoàn không lo lắng cho được. Ngồi ở trước mặt Chưởng môn là một lão già, đó chính là Đại Trưởng lão, người đã phát hiện ra bí mật của thần văn Thiên Hoàn. Sắc mặt của Đại Trưởng lão cũng vô cùng ngưng trọng, luồng kiếm ý vừa nãy quả thực quá cường đại, cường đại tới mức vượt qua tưởng tượng của bọn họ. Đại Trưởng lão trầm giọng nói: "Việc này nhất định phải điều tra cho rõ ràng, Côn Luân... Côn Luân...!" Chưởng môn cung kính nói: "Sư điệt nhớ rõ!" Đại Trưởng lão không chỉ có địa vị cao mà còn có bối phận không tầm thường, so với Chưởng môn hiện tại thì hắn còn cao hơn một bậc. Hơn nữa hắn còn phát hiện ra bí mật của Thần Văn, có thể nói hắn đã dùng sức của một người mà vận chuyển cả Thiên Hoàn lên con đường Thần lực, công lao to lớn ấy, ngay cả Chưởng môn cũng phải cam tâm tình nguyện nghe lệnh. Đại Trưởng lão chỉ say mê Thần Văn, không hề nhúng tay vào tục sự. Chẳng qua kiếm ý của Côn Luân thật quá kinh người, không phải Đại Trưởng lão chưa từng gặp trời sinh dị tượng, nhưng dị tượng đến mức ở Thiên Hoàn cũng nhìn thấy thì quá kinh khủng, vượt quá sự tưởng tượng của mọi người. Đối với Thiên Hoàn mà nói, đây chính là tin xấu mà không thể xấu hơn nữa. Tuy trong lòng hắn cảm thấy lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh. Bỗng nhiên chiếc vòng trên tay hắn sáng lên, điều này khiến hắn như nhớ được cái gì đó liền vội vàng đưa tay bắt pháp quyết. Chỉ thấy trên chiếc vòng tay phát ra những thận vân (DG: thận ảnh, hình ảnh, ảo ảnh trong đám mây), rồi biến ảo thành những hình ảnh đánh nhau kịch liệt hiện lên trước mặt hai người. "Là Hữu Tiên" Chưởng môn hơi kinh ngạc, hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra người trong hình ảnh kia chính là Nguyễn Hữu Tiên, Nguyễn Hữu Tiên là lĩnh đội của hành động lần này. Chưởng môn nhìn chằm chằm vào hình ảnh chiến đấu kịch liệt trước mắt, hắn nhanh chóng nhận ra Hữu Tiên đang ở thế hạ phong. "Uhm, ngươi biết người này không?" Đại Trưởng lão chỉ tay vào đối thủ của Nguyễn Hữu Tiên hỏi. Chưởng môn trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: "Là Tằng Liên Nhi của Mạc Vân Hải, nàng là người tu luyện Nguyệt Lượng Thần lực, nghe người ta nói rằng nàng nhận được truyền thừa rất đầy đủ". Đại Trưởng lão nghe thấy vậy con mắt liền sáng thêm vài phần, trong miệng thì thào tự nói: "Khó trách, khó trách!" Trong lòng Chưởng môn cũng cảm thấy tò mò, nhưng hắn cũng không dám lên tiếng, sợ cắt đứt mạch suy nghĩ của Đại Trưởng lão. Vì vậy ánh mắt hắn liền tập trung vào thận ảnh trước mặt, nhưng tình hình trong đó lại khiến sắc mặt hắn càng trở nên nghiêm túc hẳn ra. Trong đám đệ tử, thì Nguyễn Hữu Tiên cũng có vài phần nhanh trí, vì thế mới được chọn để chỉ huy cuộc hành trình lần này. Còn về phương diện Thần lực thì Nguyễn Hữu Tiên cũng là người nổi bật trong đám đệ tử, tuy hắn chỉ tu luyện duy nhất một loại Thần Văn, nhưng thực lực rất ổn định vững vàng. Thực ra Thiên Hoàn cũng không coi trọng hành trình tiến vào di chỉ này cho lắm. Vả lại di chỉ lại ở trong phạm vi của Liên Tôn Tự cho nên hành động ở đây đều rất bất tiện, mà những đệ tử có đẳng cấp như Lê Tiên Nhi lại đang trong thời điểm tu luyện mấu chốt cho nên không thể tham gia hành động lần này. Hơn nữa Thiên Hoàn cũng dùng một số thủ đoạn để tìm hiểu, mới dự đoán được hành trình tiến vào di chỉ lần này vô cùng nguy hiểm. Chẳng qua Đại Trưởng lão đề nghị cho nên hắn mới ủy nhiệm cho đám người Nguyễn Hữu Tiên lẻn vào. Lúc đầu hắn chỉ cho rằng Đại Trưởng lão có mối lo vu vơ nào đó, nhưng đến khi Đại Trưởng lão nói rõ ngọn ngành, hắn mới hiểu rõ mọi chuyện. Con đường tìm hiểu Thần Văn của Đại Trưởng lão đã đến bình cảnh, cho nên muốn thông qua những thứ khác để tìm linh cảm từ đó để đột phá. Mà lần Viễn Cổ Di Chỉ mở ra này chắc chắn sẽ hấp dẫn cao thủ khắp nơi tụ hội. Lúc đó chỉ cần Đại Trưởng lão thi triển một số thủ đoạn, thì các đệ tử phía trước sẽ tích cực tranh đấu, còn ở hậu phương sẽ có những an bài khác nữa. Bọn họ cũng không dấu diếm đám người Nguyễn Hữu Tiên mục đích của mình, hơn nữa Chưởng môn đã nói thẳng, những việc nào cảm thấy không được thì đừng nên liều mạng. Còn đám người Nguyễn Hữu Tiên cũng không hề tỏ ra bài xích sự an bài như thế, chỉ cần có thể trợ giúp cho Đại Trưởng lão thì chắc chắn Thiên Hoàn cũng có lợi ích nhất định. Hiện tại bố trí của Đại Trưởng lão đã phát huy tác dụng. Sau khi nhìn chăm chú một lúc, sắc mặt Chưởng môn cũng trở nên khó coi vô cùng. Quả nhiên Tằng Liên Nhi rất mạnh! Hắn đã biết từ trước rằng Tằng Liên Nhi có chiến lực hết sức cường đại, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh Tằng Liên Nhi thoải mái áp chế Nguyễn Hữu Tiên thì hắn không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc. Bất giác trong lòng hắn đem Tằng Liên Nhi so sánh với Tiên Nhi, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra mình không có cách nào phân biệt được ai hơn ai. Điều này làm sắc mặt của hắn càng thêm khó coi. Căn cứ vào những tin tình báo gửi về, Tằng Liên Nhi cũng không phải là thủ hạ số một dưới tay Tả Mạc mà nàng chỉ là người xếp hạng thứ ba. Người đứng đầu là Vi Thắng, đứng thứ hai là A Quỷ, hai người này là những tồn tại có thực lực kinh khủng. Còn Tiên Nhi lại là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Thiên Hoàn. Thiên tài đứng đầu Thiên Hoàn mang đi so sánh với người đứng thứ ba Mạc Vân Hải vậy mà còn không phân biệt được thắng thua, điều này cũng nói rõ được vấn đề bên trong đó. Lại nghĩ tới tuyệt thế kiếm ý của Côn Luân lúc trước, khiến trong lòng Chưởng môn càng thêm lo lắng. Tính trên phương diện cao thủ đỉnh cấp, thì Thiên Hoàn đang bị lâm vào thế hạ phong. "Ngươi không cần phải lo lắng" Dường như Đại trưởng lão cũng biết trong lòng Chưởng môn đang nghĩ gì, hắn liền lẩm bẩm nói: "Con đường của Thiên Hoàn ta khác với Côn Luân, tính ra chúng ta lại có nét tương đồng với Mạc Vân Hải. Chiến lực cá nhân có cách dùng của chiến lực cá nhân, chiến bộ có cách dùng của chiến bộ. Chỉ cần chúng ta tiến được thêm một bước trên con đường Thần Văn, thì uy lực của Thần trang do chúng ta luyện chế cũng sẽ tăng mạnh, đến lúc đó chiến bộ của chúng ta sẽ cường đại chưa từng có". Trong lời nói của Đại Trưởng lão tràn ngập niềm tin. Nghe thấy vậy trong lòng Chưởng môn cũng dễ chịu được đôi chút, hắn cũng thấy lời nói của Đại trưởng lão có đạo lí. Vào thời điểm khi Mạc Vân Hải chưa quật khởi thì Thiên Hoàn mới là thế lực có trình độ luyện khí cao nhất và Chiến bộ của Thiên Hoàn mới là Chiến bộ có trang bị hoa lệ nhất trong tất cả các thế lực. Vậy mà không ngờ tới, khi Mạc Vân Hải bỗng dưng xuất thế, lại có khả năng luyện chế Thần trang áp chế được Thiên Hoàn. Đôi mắt của Đại Trưởng Lão hiện lên vẻ sáng suốt: "Mạc Vân Hải đúng là bất phàm, còn thực lực của Tằng Liên Nhi cũng thâm hậu. Thế nhưng, nếu ta tìm được vài bí mật của thời Viễn cổ, thì chỉ cần nhanh nhất là hai tháng và chậm nhất là mười tháng, ta có thể tìm ra Thần Văn mới, đến lúc đó Thần trang loại mới của Thiên Hoàn ta mới là phong quang vô hạn". Chưởng môn cảm thấy vô cùng vui mừng, liền nói: "Thật quá tốt! Ngài có yêu cầu gì không để sư điệt biết mà chuẩn bị?" Đại Trưởng lão liếc nhìn Chưởng môn rồi nói: "Có một số chuyện ta không tiện nhúng tay vào, nhưng ngươi thân là Chưởng môn Thiên Hoàn, phải thấy được rõ vấn đề, địch nhân quan trọng nhất của chúng ta không phải là Côn Luân mà là Mạc Vân Hải". Chưởng môn khẽ giật mình. "Thiên Hoàn ta mạnh nhất là cái gì? Đó chính là phù trận và luyện khí! Nhớ lại năm xưa, ai muốn mua pháp bảo đều lựa chọn hàng của Thiên Hoàn ta trước tiên. Vậy mà hiện nay, ngay cả Tây Huyền cũng phải chạy tới tận Mạc Vân Hải để đặt hàng Thần trang" Trong giọng nói của Đại Trưởng lão hiện lên vẻ ngưng trọng hiếm thấy: "Chắc ta không cần phải nói nhiều về con đường kinh doanh của Thiên Hoàn. Chỉ cần bán nhiều thêm một bộ Thần trang, thì Thiên Hoàn ta lại có thêm một phần lợi nhuận và đồng thời có thêm một người bạn. Nhưng hiện nay thì sao, ngay cả ta ít quan tâm đến tục sự cũng biết, mặt hàng bán chạy nhất không phải là Thần trang của Thiên Hoàn ta, không lẽ ngươi thân là một Chưởng môn vậy mà chẳng biết sự tình đó nghiêm trọng đến cỡ nào sao". Nghe thấy Đại trưởng lão nói như vậy, khiến mồ hôi lạnh trên người Chưởng môn chảy đầy lưng. "Mạc Vân Hải mới là địch nhân lớn nhất của Thiên Hoàn ta! Hãy nhớ lấy điều này!" Bỗng nhiên Đại Trưởng lão hét to: "Thời đại bây giờ không giống lúc trước nữa rồi! Hãy hạ con mắt cao cao tại thượng của Thiên Hoàn xuống đi! Hãy đấu tranh với bọn họ để cướp lại tất cả sinh ý và minh hữu! Chỉ có như vậy Thiên Hoàn ta mới có thể hưng thịnh! Có biết hay không?" Trong lòng Chưởng môn cảm thấy vô cùng khâm phục những phân tích của Đại Trưởng lão, hắn liền dập đầu nói: "Vâng! Mạc Vân Hải mới là đại địch lớn nhất của Thiên Hoàn ta!" Câu nói cuối cùng của hắn phát ra sát khí ngập trời.