- Tốt lắm. Nhạc Thành mỉm cười nói: - Thác Ni Tư, Trần Bưu, Đổng Đại Ngưu các ngươi phá triển Phá Quân doanh, Trần Bưu phụ trách chủ yếu Đan Đường. Ta hi vọng lần sau ta trở lại Phá Quân doanh sẽ còn mạnh hơn nữa, Đan Đường cũng có phát triển. - Vâng, chủ nhân định rời khỏi sao? Trần Bưu hỏi. - Ừ, ta còn có một số chuyện cần giải quyết, Phá Quân doanh tiếp tục giao cho các ngươi. Nhạc Thành mỉm cười nói. Nhạc Thành thứ nhất có chuyện cần xử lý, thứ hai là hắn sợ rằng mình bị Hắc ám thần điện phát hiện sẽ làm liên lụy tới Phá Quân doanh. Trong Dược môn, Công Tôn Báo đi ra ngoài gian mật thất nói: - Thập Tam hộ pháp chúng ta nhận được tin tức, Tháp Vĩnh hằng gần đây có biến hóa. - Thật không, các ngươi nhận được tin tức cụ thể gì? Từ trong mật thất truyền ra một thanh âm trầm thấp. Công Tôn Báo nói: - Gần đây Tháp Vĩnh hằng có một số biến chuyển, các ma thú ào ào trốn, chạy, còn có khí tức cường hãn tràn ra. - Được, ta biết Trong mật thất truyền ra thanh âm của Thập Tam. - Gầy đây ngươi đã thu phục được bao nhiêu thế lực trong Quỷ Uyên? - Báo cáo hộ pháp xung quanh có một số tiểu thế lực đã phục tùng, một số tiểu thế lực khác thì không có vấn đề gì, chỉ là hai siêu cấp tông môn kia thì hơi phiền toái một chút. Công Tôn Báo nói. - Ngươi nói đến La Tông và Quy Tông sao? Thập Tam nói: - Cái này ngươi yên tâm đi, không đầy nửa năm sau chúng ta sẽ thu phục được bọn họ, sau đó đối phó với hai học viện. - Thập Tam hộ pháp, Quỷ Uyên và Cự Thành xưa nay không đội trờ chung, Dược môn trướckia cũng đối nghịch với Cự Thành, nếu như chúng ta chiếm được Quỷ Uyên và Cự Thành thì hai đế quốc chúng ta cũng có thể chống lại. Công Tôn Báo nói. - Hai đại đế quốc, hắc ám thần điện chúng ta không để vào mắt, khặc khặc. Từ trong mật thất truyền ra thanh âm. Công Tôn Báo từ từ lủi ra, trong mật thất truyền tới một thanh âm: - Thập Tam, chuyện lần này ở tháp vĩnh hắng ngươi đi cùng với thập nhị đi. - Yêu Cơ, tin tức của ngươi có chuẩn xác không, Tháp Vĩnh Hằng rốt cuộc là gì? Nhạc Thành hỏi Yêu Cơ ở bên cạnh. - Chủ nhân, tin tức này không sai đâu. Yêu Cơ nói: - Tháp Vĩnh Hằng đã tồn tại vô số năm, cũng không ai biết nó hình thành như thế nào, nhưng ngay cả lục giai ma thú cũng không dám đi vào. Yêu Cơ dừng lại rồi tiếp tục nói: - Tháp Vĩnh hằng bí ẩn khó lường, một số cường giả Đấu hoàng tiến vào bên trong không thể đi ra, gần đây tháp Vĩnh hằng xảy ra không ít hiện tượng quỷ dị, có lẽ nó đã được cởi bỏ phong ấn. - Chỗ thần bí tất có dị bảo, chúng ta xuất phát. Nhạc Thành mỉm cười, thần bí như Tháp Vĩnh hằng dĩ nhiên là hắn muốn tới xem. Tháp Vĩnh Hằng ở trong Quỷ Uyên không phải tất cả mọi người đều biết nhưng những người biết tuyệt đối sẽ không đi, đây chính là cấm khu. Không biết bao nhiêu nhất tinh nhị tinh đấu hoàng không tin đến cấm chế ở đó đi vào sau đó không ra được từ đó không ai dám tiến vào Cấm Khu nửa bước, đây chính là nơi tuyên án tử vong. Gần đây biên giới của tháp vĩnh hằng xảy ra không ít chuyện, hơn nữa người tới thực lực cũng không kém, trên cơ bản cũng có cao thủ cửu tinh thập tinh đấu vương. Mọi người muốn tiến vào đó, tháp vĩnh hằng quỷ dị khiến cho tất cả đều muốn biết trong đó có dị bảo gì. Hai ngày sau, Nhạc Thành cưỡi Khiếu Thiên Hổ tiến vào trong cấm khu, trên đường đi cũng có không ít người tiến vào. - Đúng là rất quỷ dị. Nhạc Thành đi vào trong cấm khu thì lẩm bẩm nói, chỉ thấy ở đây may mù dày đặc. - Chủ nhân, bên trong có độc chướng, những độc chướng này có hại với đấu khí và ma pháp, cho nên cần phải cẩn thận Yêu Cơ nói. - Ừ, chúng ta cẩn thận một chút, chúng ta vào thôi. Nhạc Thành mỉm cười nói. Đi vào sâu bên trong, Nhạc Thành cũng nhíu mày lên, ban đầu còn tốt càng vào bên trong những chướng độc kia càng lợi hại, mặc dù những chướng độc này không tạo cho Nhạc Thành tổn thương gì nhưng hắn cũng cảm thấy không thoải mái. Yêu Cơ, Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng ba người bọn họ còn khó chịu hơn cả Nhạc Thành, tuy nhiên khí độc không khiên cho bọn họ bị tổn thương gì. Nhạc Thành bất đắc dĩ phải vận chuyển chân khí, trong cơ thể rót vào một luồng Vô Thượng Chân Hỏa toàn thân nhờ vậy mà trở nên thoải mái. - Lạc Nhan, tại sao ngươi không có chuyện gì, ngươi không sợ độc chướng sao? Nhạc Thành nhìn thấy trong mọi người chỉ có Lạc Nhan bình thường thì cất tiếng hỏi. - Không có gì, ta từ nhỏ đã không sợ độc. Đông Phương Lạc Nhan mỉm cười nói. - Xoẹt. Một thân ảnh màu xanh xuất hiện bên cạnh Nhạc Thành mà nói: - Lạc Nhan là người của thần hoàng tộc, độc chất này dĩ nhiên nàng không đếm xỉa tới. - Yêu Huyên tỷ tỷ. Đông Phương Lạc Nhin nhìn thấy Yêu Huyên thì cao hứng. - Sao ngươi lại tới đây? Nhìn thấy thân hình mềm mại xinh đẹp trước mắt Nhạc Thành không kìm được mà loạn quét, Yêu Huyên quả thật là rất xinh đẹp. - Ngươi nhìn nữa đi, coi chừng ta móc mắt của ngươi. Ánh mắt của Nhạc Thành dĩ nhiên không thoát khỏi sự chú ý của Yêu Huyên, nàng hung hăng nhìn Nhạc Thành sau đó nói: - Ta vẫn một mực đi theo sau các ngươi, lúc này ta cảm nhận được khí tức của người áo đen cho nên mới xuất hiện. - Người của Hắc Ám Thần điện đã tới rồi sao/ Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến đổi, xem ra mình phải cẩn thận một chút mới được. Có Yêu Huyên bên cạnh, Nhạc Thành cũng bớt sầu lo hơn rất nhiều, ít nhất hắc y nhân kia cũng không làm gì được hắn. Năm người tiếp tục tiến vào bên trong. - Sưu sưu. Một thanh âm xé gió xuất hiện, vô ảnh vô tung biến mất, Nhạc Thành cũng không nhìn ra cái vừa xẹt qua là gì nữa. - Mọi người cẩn thận một chút. Nhạc Thành đứng tại chỗ, linh hồn lực bắt đầu tràn ngập, cẩn thận kiểm tra những chỗ khả nghi xung quanh. Đám người Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng cũng trầm sắc mặt xuống, sau đó quan sát tình huống xung quanh. - Súc sinh, ngươi cũng tới. Sắc mặt của Nhạc Thành đột nhiên biến đổi, thủ ấn ngưng tụ, mi tâm xuất hiện, kiếm Âm Dương tạo ra một luồng sáng bắn vào mặt đất trước đó mấy thước. - Chi chi. Những thanh âm chói tai vang lên, lập ức một con chuột màu vàng xuất hiện trước mặt mọi người.