Nhạc Thành nhấc tay lên đã kết thúc tính mạng của bốn đấu hoàng, điều này khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, hít một hơi lạnh, điều này khiến cho tất cả mọi người hít một hơi lạnh, chuyện này thật vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, hỉ sự của Công Tôn gia đã biến thành thảm sự. - Xoẹt. Thủ ấn, Nhạc Thành nâng vô thượng khốn tiên tháp và Âm Dương kiếm lên. - Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng, các ngươi tìm tòi Công Tôn gia một chút. Nhạc Thành truyền âm cho Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng. - Yêu Huyên, chúng ta làm gì bây giờ? Nhạc Thành cất tiếng hỏi Yêu Huyên. - Mặc dù không giết được Công Tôn Báo nhưng kết quả này cũng khiến cho hắn thê thảm đau đớn, lần sau gặp lại ngươi giết hắn cũng được. Yêu Huyên nói. Công Tôn Khang bị giết, Công Tôn Báo nhất định sẽ rất đau khổ, Yêu Huyên cũng mãn nguyện với kết quả này. - Các ngươi còn muốn ngăn cản ta sao? Nhìn thấy đám cường giả đấu hoàng kia, hàn quang trong mắt của Nhạc Thành lóe lên. - Chúng ta dĩ nhiên không hồ đồ đến mức làm khó mấy vị đại nhân nữa. Một lục tinh đấu hoàng cẩn thận nói. - Hắn là ai, ta thật ngu ngốc, nhìn không ra thực lực của hắn. Chu Hàm nhìn Nhạc Thành mà đánh giá, trong mắt hiện ra một mảng hỗn độn. - Tam tiểu thư, ngươi làm sao vậy, tại sao lại ngây ngốc như vậy? Nhạc Thành đi tới trước mặt Chu Hàm mà nói: - Ta phải đi, ngươi sau này cũng cẩn trọng, đừng để người khác khi dễ mình. - Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại gạt ta. Chu Hàm cố lấy dũng khí nói với Nhạc Thành. - Ta tên là Nhạc Thành, ta lừa ngươi chẳng qua tình thế bất đắc dĩ mà thôi. Nhạc Thành cất tiếng cười, sau đó đưa mắt nhìn Chu Uẩn cùng với nhóm người Chu Yến: - Lần sau các ngươi mà còn làm khó Chu Hàm thì ta sẽ lấy tính mạng các ngươi. Chu Uẩn, Lưu Thị, Chu Yến bị Nhạc Thành trừng mắt nhìn thì khẽ run rẩy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. - Chu nhân, hoàn tất rồi. Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng tiến tới bên cạnh Nhạc Thành, đưa cho Nhạc Thành một giới chỉ, chính là giới chỉ của Công Tôn Khang. - Yêu Huyên, chúng ta đi thôi. Nhạc Thành kiểm tra những thứ đoạt được thầm nghĩ Công tôn gia này giàu có như vậy, nhất định có nhiều vật trân quý ở bên trong giới chỉ, - Đi thôi. Yêu Huyên mỉm cười nói, sau đó lập tức năm người bay lên trời, ở giữa không trung, Nhạc Thành ngồi trên Khiếu Thiên hổ nghênh ngang biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Nhóm người Nhạc Thành biến mất khỏi đám người sau đó mới khôi phục tinh thần, nhìn thấy Công Tôn gia, tất cả mọi người thở dài một hơi, Công tôn gia tới đây xem ra bị hủy, những người này rốt cuộc có lai lịch gì, thật là kinh khủng, người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Chu Tuyết nhìn thi thể của Công Tôn Khang và đống bừa bộn trước mắt thì sắc mặt trở nên tái nhợt, vốn đây là ngày đại hỉ của nàng mà bỗng nhiên bây giờ tất cả đều tan nát. Người của Chu gia cũng chán chường rời khỏi Công Tôn gia, vốn bọn họ cho rằng có thể nhờ vào Công Tôn gia mà trở thành thế lực nhị lưu nhưng hiện tại Công Tôn gia đã bị hủy, Chu gia cũng chỉ có thể quay lại như trước kia. - Nhạc Thành, đa tạ ngươi giúp ta. Ở giữa không trung, Yêu Huyên cố giữ nghiêm túc nói với Nhạc Thành. Trong lòng Yêu Huyên rất rõ ràng, nếu như không có ba con lục giai ma thú của của Nhạc Thành hỗ trợ thì mình đã không thể chạm được vào Công Tôn Báo, hơn nữa Công Tôn Khang còn bị chính Nhạc Thành giết chết. Trên đường đi, Yêu Huyên đánh giá Cửu Vĩ Linh Hồ, không biết Nhạc Thành dùng biện pháp gì mà thu phục được Cữu Vĩ Linh hồ này. - Không có gì. Nhạc Thành khẽ cười, kỳ thực hắn cũng chỉ hỗ trợ mà thôi. - Ta đi trước một bước, ta sẽ ở cách ngươi không xa, trong vòng một năm ta sẽ tuân thủ hứa hẹn lúc trước. Yêu Huyên nhìn Nhạc Thành rồi lập tức biến mất. Sau đó Nhạc Thành đi tới một sơn động, bày ra một đạo cấm chế, lần này Nhạc Thành bị thương không nhẹ, hắn muốn dưỡng thương vài ngày. Trong mấy ngày Nhạc Thành bế quan dưỡng thương, Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng cùng với Cửu Vĩ Linh hồ ở bên ngoài hộ pháp cho hắn. Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng vì có Cửu Vĩ Linh Hồ gia nhập mà rất cao hứng, ngày nào cũng vây quanh nàng ta mà xum xoe. Đặc biệt là Khiếu Thiên Hổ, bị dáng người nóng bỏng của Cửu Vĩ Linh Hồ làm cho nước miếng muốn ứa ra. Tử Điện Mãng thì cũng không khác nhiều, hai mắt chăm chú nhìn vào khe núi triền miên trên người của Cửu Vĩ Linh Hồ. Ba ngày sau, Nhạc Thành mới từ từ mở mắt ra, quanh người của hắn tràn ngập khí tức cường hãn, có vẻ so với trước khi bị thương còn mạnh hơn. Nhạc Thành hít một luồng hơi thật dài, sau đó cởi bỏ một đạo cấm chế ngoài cửa động nói với Cửu Vĩ Linh Hồ: - Cửu Vĩ Linh hồ, ngươi vào đi. - Ra mắt chủ nhân. Cửu Vĩ Linh hồ thi lễ với Nhạc Thành. - Ngươi tên là gì? Nhạc Thành cất tiếng hỏi, lục giai ma thú sau khi biến thành hình người đều chọn cho mình một cái tên. - Thuộc hạc chưa có tên, xin chủ nhân đặt cho một cái. Cửu Vĩ Linh hồ cất tiếng nói. - Ta về sau gọi ngươi là Yêu Cơ, ngươi thấy thế nào? Nhạc Thành cất tiếng nói, Cửu Vĩ Linh hồ dáng người tuyệt đẹp, hắn gọi nàng là Yêu Cơ cũng tốt. - Yêu Cơ, cái tên này rất dễ nghe, đa tạ chủ nhân. Yêu Cơ mừng rỡ nói. - Ngươi có nguyện ý đi theo ta thật sự không? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Nhạc Thành cất tiếng hỏi Yêu Cơ. - Yêu Cơ đã nghĩ thông suốt, vĩnh viễn đi theo chủ nhân, hướng tới thực lực thất giai ma thú. Yêu Cơ trả lời. - Vậy được rồi, ta nhiều nhất trong vòng hai ba năm sẽ giúp ngươi đột phá tới thất giai ma thú. Nhạc Thành nói: - Khốn Thú quyển này ngươi mang theo đi, để cam đoan ngươi trung thành với ta, chỉ là yên tâm đi, Khốn Thú quyển ngươi mang vào sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào. - Vâng. Yêu Cơ quyết định đi theo Nhạc Thành, dĩ nhiên là không hề do dự tiến vào trong Khốn Thú quyển, thất giai ma thú đúng là cám dỗ quá lớn. - Được rồi, chúng ta đi thôi. Nhạc Thành thì thào nói, đã hơn nửa năm rồi, không biết Đổng Đại Ngưu và Thác Ni Tư, Trần Bưu thế nào riồ. - Chủ nhân. - Chủ nhân. Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng mỉm cười nói. Xoẹt một tiếng từ trên không trung, hai bóng hình xinh đẹp xuất hiện, chính là Yêu Huyên và Đông Phương Lạc Nhạn. - A, Nhạc Thành, tại sao ngươi lại có một mỹ nữ nữa, để ta đi nói với Yên Nhiên tỷ tỷ. Nhìn thấy Yêu Cơ ở gần nt, Đông Phương Lạc Nhan khẽ cười hỏi. - Tiểu ny tử này... Nhạc Thành trừng mắt nhìn Đông Phương Lạc Nhan. - Nhạc Thành, Lạc Nhan đan dược đã ăn hết rồi, muốn tới tìm ngươi. Yêu Huyên bất đắc dĩ nói với Nhạc Thành. - Ăn hết sạch rồi sao? Nhạc Thành nhìn chằm chằm vào Đông Phương Lạc Nhan: - Không phải ta đưa cho ngươi ăn tới một tháng hay sao, hiện tại vẫn chưa tới một tháng. - Ngươi đừng có nhỏ mọn như vậy được không, viện trưởng nói trên người ngươi có rất nhiều đan dược, nếu không thì ta cũng không đi cùng ngươi. Đông Phương Lạc Nhạn trừng mắt nhìn về phía Nhạc Thành mà tức giận. - Được được, xem như ta mang tiếng xấu là được. Nhạc Thành bất đắc dĩ cười khổ một cái, móc ra ba viên tứ phẩm đan dược đưa cho Đông Phương Lạc Nhan. - Về sau mỗi ngày cho ngươi một ít. - Đồ quỷ hẹp hòi. Đông Phương Lạc Nhan trừng mắt nhìn Nhạc Thành, không khách khí đoạt lấy đan dược trong tay của hắn. - Lạc Nhan, hãy ở bên cạnh ta, ta đi trước. Yêu Huyên tựa hồ như không thích chỗ nhiều người, sau đó biến mất trên không trung. - Được rồi, chúng ta xuất phát. Nhạc Thành cất tiếng nói với mọi người, hắn cũng không biết đám người Đổng Đại Ngưu hiện tại thế nào. Công Tôn gia trong vòng một ngày bị diệt, tin tức này đã truyền đi khắp cả Quỷ Uyên, tất cả mọi người thầm suy đoán xem ngọn nguồn là do ai làm, ở bên trong Quỷ Uyên, ngoại trừ những thế lực mạnh không ai có năng lực như thế. Công Tôn Báo thân là đại trưởng lão của Dược môn, người của Dược môn dĩ nhiên là không làm mặt khác hai tông môn khác cũng chắc chắn không làm chuyện này, dù sao Công Tôn gia cũng là một phần của dược môn, hai tông môn còn lại cũng không muốn đắc tội với Dược môn. Ở trên một ngọn núi rậm rạp của Dược thành chính là một công trình xây dựng, công trình xây dựng này vây quanh một ngọn núi, đối với tòa núi lớn này, tất cả mọi người đều biết đây chính là Dược môn. Dược môn chính là môn phái mà tất cả mọi người ở trong Dược thành đều kiêng kỵ. Dược môn phần đông đều có thực lực cường hãn, nghe nói chính là chủ nhân chân chính của Dược thành, nghe nói môn chủ của Dược môn đã có tu vi tới mức thập tinh đấu hoàng, điều duy nhất khiến người ta kiêng kỵ chính là thái thượng môn chủ, nghe nói đã tới tam tinh đâu tông siêu cấp. Ngay vào lúc Công Tôn gai bị hủy, Dược môn môn chủ Lô Hải Minh đã có tin tức, nghe thấy Công Tôn gia bị hủy, Lô Hải Minh cũng hít một hơi lạnh. Bất kể thế nào Công Tôn Báo cũng là trưởng lão của Dược môn, chuyện của Công Tôn gia bọn họ không thể xen vào. Lô Hải Minh thậm chí phát lệnh truy nã toàn bộ Quỷ Uyên, người nào phát hiện ra người giết hại Công Tôn gia Dược môn sẽ có thâm tạ. Một trưởng lão lục phẩm cao cấp luyện dược sư biến mất, đây chính là đả kích không ít đối với Dược môn. Mà vào ngày thứ bảy, Công Tôn Báo vốn biến mất đã quay trở lại Dược môn. - Đại trưởng lão, những ngày nay ông đi nơi nào sao ta không tìm thấy. Lô Hải Minh nhìn thấy Công Tôn Báo trở về thì mừng rỡ trong lòng. - Đa tạ môn chủ đã quan tâm, ta không sao. Công Tôn Báo mỉm cười nói: - Môn chủ, ông làm môn chủ tựa hồ như không còn thích hợp. - Đại trưởng lão, đây là có ý gì? Lô Hải Minh biến sắc, nhìn chằm chằm về phía Công Tôn Báo, Lô Hải Minh cảm thấy trên người của trưởng lão có gì đó không thích hợp, khí tức cũng khác đi. - Ý của ta chính là môn chủ hãy thoái vị, nhường chức vị môn chủ Dược môn cho ta. Công Tôn Báo mỉm cười nói, trong ánh mắt xuất hiện hàn quang. - Công Tôn Báo, ngươi có biết ngươi nói gì không? Lô Hải Minh la lớn: Ta thấy Công Tôn gia có biến cho nên tha cho ngươi lần này. - Hừ, ngươi cho rằng mình còn có thể ngồi ở vị trí môn chủ của Dược môn hay sao? Công Tôn Báo cười lạnh lùng, sau đó trong tay ngưng kết một mảng đan hỏa tấn công về phía Lô Hải Minh. - Lớn mật. Lô Hải Minh lớn tiếng quá, sau đó đấu khí toàn thân chuyển động, một màn ánh sáng nồng đậm xuất hiện nghênh hướng về phía Công Tôn Báo. -Thịch. Đúng lúc này sau lưng của Công Tôn Báo đã xuất hiện một thân hình màu đen, hắc y nhân này bỗng nhiên đưa bàn tay đen kịt của mình chụp về phía Lô Hải Minh. - Xoẹt. Thủ chưởng khủng bố này đã xuyên qua ngực của Lô Hải Minh. - a..a Đan hỏa của Công Tôn Báo cũng công kích về phía Lô Hải Minh, thân hình của Lô Hải Minh sau đó đã bay ra ngoài, nội tạng rớt ra mặt đất.