Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 118
Yêu Huyên nói tiếp:
- Ngươi tạm thời theo ta, ta phát hiện gần đây linh hồn của ngươi mạnh lên không ít, nhiều nhất một năm nữa ta phải tiến hóa, ngươi hãy luyện chế cho ta một viện Hộ Thần đan bằng không ta sẽ tiến hóa nguy hiểm vô cùng.
- Mọi người động thủ, trước tiên bắt giữ bọn họ rồi hãy nói.
Lý Lệ Trân cất tiếng, sáu thân ảnh lập tức quỷ dị mà lao tới, trong tay mỗi người đều nắm lấy một thanh trường kiếm, sáu thanh trường kiếm đan vào nhau trở thành một võng kiêm chói mắt, đè ép năm người Nhạc Thành xuống.
- Thác Ni Tư, Trần Bưu, hai người bảo vệ tốt cho mình, Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng các ngươi dốc toàn lực công kích người bên trái.
Nhạc Thành nói với bốn người.
Thanh Dương môn sáu người tụ hợp trận pháp, mỗi người đều có tu vi là tứ tinh Đấu Hoàng, hiện tại lập trận thực lực đã đại tăng.
Rất nhiều kiếm võng đã bao vây quanh Nhạc Thành, bỗng dưng hai thân ảnh lớn xuất hiện ở trong đó.
- Rống, Gào.
Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng khôi phục lại bản thể, Khiếu Thiên Hổ giống như là một ngọn núi sừng sững trên mặt đất, gào thét về phía trước, Tử Điện Mãng thì thanh mang nhàn nhạt tấn công về phía đối thủ.
- A, là Lục giai ma thú.
Nhìn thấy Tử Điện Mãng và Khiêu Thiên Hổ tất cả các đệ tử Thanh Dương môn đều thất kinh.
- Tại sao lại là lục giai ma thú.
Khuôn mặt của lý Lệ Trân trở nên khó coi, thực lực của lục giai ma thú, bát tinh cửu tinh đấu hoàng cũng không làm gì được.
- Xoẹt.
Trên thân thể của nt ngập tràn một số yêu dị, đồng thời Nhạc Thành cũng lăng không dùng một khí tức cường hãn, lúc này Nhạc Thành không dùng phi kiếm mà trực tiếp bay lên trời.
- Nhạc Thành linh hồn của ta nhiều nhất cũng chỉ có thể hỗ trợ ngươi một giờ mà thôi, nếu không thì linh hồn của ta sẽ bị tổn thương, ngươi nên cẩn thận một chút.
Yêu Huyên nói.
- Yên tâm đi, một giờ là đủ rồi.
Nhạc Thành liền cất tiếng trả lời.
- Mọi người đừng hoảng hốt, bảo trì đại trận lục phương.
Lý Lệ Trân nói với năm vị trưởng lão, tuy nhiên đã chậm, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng đã công kích tới.
- Thác Ni Tư, ngươi cùng với Trần Bưu đi mau, ta sẽ đuổi theo các ngươi.
Nhạc Thành nói với đám người Lý Lệ Trân phía dưới mà nói:
- Mấy người này chẳng qua chỉ là tứ tinh ngũ tinh đấu hoàng mà thôi, có thể ngăn được ta sao.
Thác Ni Tư nhìn nhân ảnh trên không trung mà cảm thấy hơi do dự, lập tức mang theo Trần Bưu mà rời đi. Loại tràng diện này hắn biết hắn và Thác Ni Tư chỉ mang theo gánh nặng mà thôi.
Tử Điện Mãng hiện tại và Khiếu Thiên hổ chống lại trưởng lão của Thanh Dương môn đều chiếm thượng phong, ánh mắt của Nhạc Thành thì nhìn về phía Lý Lệ Trân và lão giả áo vàng. Có linh hồn của Yêu Huyên tương trợ, hiện tại Nhạc Thành đối phó với thất tinh bát tinh đấu hoàng cũng không e ngại.
- Tiếp một chưởng của ta thử xem, Tru ma trưởng.
Ánh mắt của Nhạc Thành hơi trầm xuống, thủ ấn trong tay ngưng kết mà tấn công xuống dưới.
- Đáng chết, tại sao hắn cũng là đấu hoàng.
Sắc mặt của Lý Lệ Trân biến đổi lớn, thực lực của Nhạc Thành đột nhiên tăng vọt, hơn nữa còn cao hơn cả mình, thật là không thể tưởng tượng nổi, hai mươi tuổi đã là cường giả đấu hoàng.
- Xuy xuy.
Trường kiếm của Lý Lệ Trần và trưởng lão hoàng bào đều đồng thời rung lên, một mảng kiếm mang tấn công về phía Nhạc Thành.
-Thịch.
Một tiếng vang thật lớn, cả tòa Thanh Dương Sơn cũng trở nên trấn động, Lý Lệ Trân cùng với vị trưởng lão kia sắc mặt trở nên tái nhợt, Nhạc Thành phát chưởng ra không trung, may mà bọn họ chạy nhanh nếu không đã bị chưởng mang đánh chết.
Bọn họ mặc dù chạy thoát nhưng Nhạc Thành cũng ngưng tụ chưởng mang mà giáng xuống từ trên trời, hung hăng tấn công.
Một lát sau, trên thạch bình xuất hiện một tấp mạng nhện lớn.
- A.
Không ít tiếng kêu thảm thiết phát ra, một số đệ tử Thanh Dương môn thực lực thấp bị cỗ lực lượng này đánh ngã xuống mặt đất.
- Thực lực thật là cường hãn, tên tiểu tử này rốt cuộc là người phương nào.
Nhìn chằm chằm về phía Nhạc Thành trên không trung, Lý Lệ Trân cảm thấy hơi hối hận.
- Ầm Ầm.
Tòa Thanh Dương Sơn lại vang lên hai tiếng nổ mạnh, chỉ thấy hai bóng người như diều đứt đây rớt xuống.
- Ầm.
Hai thanh âm vang lên, hai bóng người rớt xuống, trước ngực là vết máu loang lổ.
Hai người này đều bị Khiếu Thiên hổ và Tử Điện Mãng đánh rớt mà bị trong thượng, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng lại tiếp tục đánh về phía hai vị trưởng lão còn lại.
-Chết tiệt.
Lý Lệ Trân nhìn thấy hai vị trưởng lão bị đánh trọng thương thì sắc mặt rất khó coi.
- Dừng tay cho ta.
Ở giữa không trung, đột nhiên một tiếng truyền đến, ngay sau đó một bóng hình xinh đẹp xuất hiện, ai cũng không biết nàng xuất hiện từ lúc nào.
Bóng hình xinh đẹp này xuất hiện ở trên không trung, tiến tới trước người Khiêu Thiên Hổ, toàn thân quang mang chói mắt, Khiếu Thiên Hổ thấy vậy thì nhanh chóng lui về phái sau. Tử Điện Mãng nhìn thấy nữ tử này cũng nhanh chóng lùi về bên cạnh Nhạc Thành mà nói:
-
Chủ nhân, đi mau, đây là cường giả Đấu Tông.
- Cường giả đấu tông.
Nhạc Thành nghe thấy bốn chữ này thì cũng nhanh chóng gọi cho Khiếu Thiên Hổ:
- Khiếu Thiên Hổ chạy mau.
Không cần Nhạc Thành nhắc nhở Khiếu Thiên Hổ cũng biết đối phương là cường giả đấu tông. Cường giả Đấu hoàng thì nó không e ngại nhưng Đấu Tông thì khác,vừa nghe thấy Nhạc Thành ra lệnh thì thân hình của hắn nhanh chóng lui về phía sau.
- Mau đuổi theo.
Nhìn thấy Nhạc Thành, Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng chạy trốn thì Lý Lệ Trần nhanh chóng đuổi theo.
- Bỏ đi, đừng đuổi theo ngươi chẳng lẽ còn muốn Thanh Dương môn bị hủy nữa sao.
Bóng người xinh đẹp từ từ hạ xuống từ trên không trung, giống như là tiên nữ phàm trần vậy, đúng là nữ tử tuyệt sắc.
Cô nương này nhìn dáng vẻ thì khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, da thịt như son, mái tóc đen nhánh, ngũ quan tinh mỹ phối hợp với nhau.
Mặc dù nàng mặc một cái váy dài màu tím nhưng cũng không che khuất được dáng người nóng bỏng của mình.
- Vâng sư tổ.
Lý Lệ Trân hướng về nữ tử xinh đẹp kia mà cung kính nói.
- Ta để Thanh Dương môn cho ngươi để ngươi trông nom nó cho thật tốt, tại sao lại vì một chuyện nho nhỏ mà chọc tới cường địch tới đây, mọi chuyện cần thiết ta đều biết rõ, ban đầu ta nghĩ ngươi sẽ xử lý thật tốt nhưng ngươi lại bảo vệ đệ tử của mình mà động thủ với người ta.
- Nữ tử áo tím tuyệt sắc nói với Lý Lệ Trân:
- Nếu như không phải có tăng ngăn cản chỉ sợ hôm nay Thanh Dương môn cũng bị hủy, về sau ngươi vạn nhất thì đừng như vậy, đừng trêu chọc tới bọn hắn.
- Sư tổ, đệ tử biết lỗi rồi, về sau đệ tử nhất định sẽ quản môn nhân của mình cho tốt.
Lý Lệ trân ở trước mặt nữ tử áo tím thì không dám ho he gì.
- Ừ, ngươi mau đi đi, ta muốn tiếp tục bế quan.
Nhìn thấy những thạch bình bị tàn phá, nữ tử áo tím liền thở ra một hơi, thân ảnh bỗng nhiên biến mất trước mặt mọi người.
- Aizz.
Nhìn thấy nữ tử áo tím rời đi, Lý Lệ Trần mới thở ra một hơi, nhìn đống bề bộn dưới mặt đất, nàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Dịch Thiến, về sau ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, cứ tĩnh tâm mà tu luyện.
Lý Lệ Trân bất đắc dĩ nói với Dịch Thiến.
- Sư phụ, đồ nhi biết rồi.
Ánh mắt của Dịch Thiến trở nên tái nhợt, vừa rồi nhìn theo Nhạc Thành nàng càng thấy càng xa, chẳng lẽ đây chính là vị hôn phu phế vật ba năm trước của mình sao, tất cả giống như là giấc mộng, tại sao mình lại thất bại, mình hai mươi tuổi đã là đấu vương, không ngờ có người có thiên phú còn tốt hơn cả mình.
- Nhạc Thành, ta nhất định sẽ đuổi kịp ngươi, nhất định sẽ làm được, hôm nay ngươi vũ nhục ta ta về sau nhất định sẽ đòi lại.
Dịch Thiến nhìn theo phía mà Nhạc Thành biến mất mà lẩm bẩm nói.
Sau một giờ Nhạc Thành cưỡi Khiếu Thiên Hổ xuất hiện ở trên một dãy núi vô danh, Thác Ni Tư và Trần Bưu hai người cũng đuổi theo sau.
- Đại nhân, các người quả gặp cường giả Đấu Tông sao?
Thác Ni Tư hít một hơi lạnh.
- Ừ, may mà chạy thoát, không ngờ Thanh Dương môn cũng có cường giả đấu tông.
Nhạc Thành mỉm cười nói, nghĩ thầm mình lần này thật là chật vật.
- Chủ nhân, cường giả đấu tông thực lực thật quá kinh khủng, may mà nàng ta không đuổi theo nếu không chúng ta đã gặp phiền toái lớn.
Tử Điện Mãng biến thành một Tiểu xà quấn quanh cổ của Khiếu Thiên hổ mà nói.
- Đấu tông, năm năm sau đừng để ta gặp mặt ngươi.
Nhạc Thành lẩm bẩm nói rồi lập tức nói với Khiếu Thiên Hổ:
- Khiếu Thiên Hổ, chúng ta xuất phát tới đấu khí học viện.
Nhắc tới Cự thành, ở Khoa ốc đế quốc không ai không biết, ở đây có hai học viện nổi tiếng nhất, chính là đấu khí học viện và ma pháp học viện.
Cũng bởi vì có hai học viện này tồn tại cho nên Cự Thành cũng chính là thành lớn nhất ở Khoa Ốc đế quốc.
Cự Thành diện tích rất lớn, cả Tả Tinh và Hữu Tinh đảo cộng lại cũng không bằng, kỳ thật Cự Thành là do hai thành tổ hợp lại cũng gọi là Tả Thành và Hữu thành.
Tả thành chính là chỗ của đấu khí học viện còn hữu thành chính là chỗ của ma pháp học viện, hai thành này có quan hệ không tệ với nhau.
Đấu khí học viện tọa lạc tại Tả thành, không ít công trình được xây ở đây.
Đấu khí học viện ba năm lại có hai lần tuyển dụng môn sinh, tất nhiêu muốn vào đó thì phải là thiên tài, lúc chiêu sinh ma pháp và đấu khí học viện vô cùng nghiêm khắc.
Cứ hai năm thời gian, Đấu khí học viện sẽ cùng với ma pháp học viện mà thực hiện một trận đấu, các học viên giỏi đều được ban thưởng.
Đáu khí học viện có tổng cộng ba lớp học sinh, tất nhiên không phải cứ tiến nhập vào đấu khí học viện là sẽ được tốt nghiệp, phải trở thành Lục tinh đấu vương nếu không thì không được cấp chứng nhận.
Ở trong đấu khí học viện, một cô gái xinh đẹp đang chống cằm xuất thần nhìn lên bầu trời nói:
- Biểu ca tại sao vẫn chưa tới, không phải nói hai năm sẽ tới sao, hiện tại vẫn chua thấy huynh ấy.
- Hân Nhi, tại sao muội lại ra đây để ta tìm.
Một thân hình cũng tuyệt thế nóng bỏng đột nhiên xuất hiện, đi tới bên cạnh nữ tử áo vàng.
Hai người này chính là Tô Hân Nhi và Nhạc Kiều, Tô Hân Nhi đã tới Đấu Khí học viên hai năm, bởi vì Nhạc Thành cho nàng không ít đan dược cộng với thiên phú cho nên hiện tại Tô Hân Nhi đã tăng tới tu vi Thập Tinh Đấu Linh.
Nhạc Kiều bởi vì không có ăn đan dược gì nên hiện tại cũng chỉ có tu vi cửu tinh Đấu Linh.
- Kiều tỷ, tỷ tại sao lại tới đây?
Nhìn Nhạc Kiều, Tô Hân Nhi liền cười cười, Nhạc Kiều là học viên cũ nhưng lại rất chịu khó đến chỗ của học viên mới.
- Ta sang đây thăm muội thôi, hôm nay ta nhìn bài danh của học viên mới, muội đã vươn tới vị trí chín mươi bảy, thật là lợi hại.
Nhạc Kiều mỉm cười nói, trong mắt hiện ra vẻ hâm mộ.
Trong mỗi giới học sinh, nhân số cũng không ít hơn năm nghìn, trong năm nghìn người mà muốn xếp hạng trong vòng một trăm người đầu tiên thì thật khó khăn.
Tuy nhiên không có cạnh tranh thì không có tiến bộ, chính vì vậy mà đấu Khí học viện có thẻ đứng sừng sững ở trong Cự Thành.
- Mấy ngày hôm nay có người theo muộn không ta, muội tức giận đánh gãy chân của hắn.
Tô hân Nhi nói.
- Muội đó.
Nhạc Kiều nói với Tô Hân nhi:
- Ai bảo muội càng lớn càng xinh đẹp như vậy, ở trong Đấu Khí học viện cũng chỉ mình muội là xinh đẹp nhất.
- Kiều tỷ, tỷ lại giễu cợt muội, muội không thèm để ý tới nữa.
Tô Hân Nhi thẹn thùng nói.
- Hân Nhi, muội không phải thích tên tiểu tử Nhạc Thành kia sao, ta xem nhất định các ngươi từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ.
Nhạc Kiều cười cười nói với Tô hân Nhi, khó trách tiểu ny tử này hai năm qua không để ý tới ai.
Truyện khác cùng thể loại
1232 chương
84 chương
1232 chương
210 chương
156 chương
74 chương
1085 chương