Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 15
Tại trong một căn phòng một đám người đang tụ tập lại với nhau. Một trung niên nhân vô cùng lo lắng sốt sắng. Một trung niên lão nhân lên tiếng nói: "Tộc trưởng ngài không cần lo lắng chỉ vài ngày nữa thôi là Liễu Tịch đại sư sẽ đến đây đến lúc đó vấn đề của gia tộc chúng ta sẽ được giải quyết!"
Trung niên lắc lắc đầu lên tiếng nói: "Hiện giờ thuốc chữa thương của của Tiêu gia chiếm quá nửa thị trường của Ô Thản thành nếu như tình trạng này cứ kéo dài chúng ta không duy trì gia tộc được bao lâu..." Hắn thở dài một hơi. Hắn ngước đầu nói: "Đúng rồi Gia Liệt Áo nó không có nhà sao!?"
Trung niên nhân mặc áo bào màu lam đang ngồi bên cạnh Gia Liệt Tất lên tiếng nói: " Hình như Áo Nhi vừa mới ra ngoài rồi!".
Gia Liệt Tất thở dài nói: "Đừng cho Áo Nhi ra ngoài làm loạn hiện giờ tình hình của Ô Thản thành không được tốt cho lắm!" Hắn vẫn nhớ như in buổi tổi hôm đó có người tiến vào phòng của hắn. Một hắc nhân áo đen đằng sau hắn là một đôi cánh đấu khí. Đây là đấu khí hóa cánh người này rõ ràng ít nhất là một đấu vương cảnh giới bay vào phòng hắn. Người này cảnh cáo hắn không được động đến Tiêu Sơn chính vì vậy Gia Liệt Tất mới để chuyện của Tiêu Sơn cho qua. Đến bây giờ lão còn không biết Tiêu Sơn địa vị là cái gì nữa...
Gia Liệt Tất khuôn mặt lo lắng lên tiếng nói: "Hy vọng Liễu Tịch đại sư đến có thể giải quyết được vấn đề này!?" sau đó trung niên nhân quay sang bên cạnh một lão nhân lên tiếng hỏi: "Tình hình bến gia tộc Áo Ba thế nào!?"
Lão nhân hơi cung kích khom lại nắm đấm đáp: "Tộc trưởng yên tâm Áo Ba gia tộc đã đồng ý liên kết với chúng ta cùng chúng tay đối phó Tiêu gia. Họ cũng hiểu rõ Tiêu gia đang bành trướng thị trường thuốc chữa thương với bất kỳ người nào cũng đều không có tốt lắm!"
Gia Liệt Tất nghe thế thế gật đầu. Trong con mắt của hắn lóe lên tinh quang cùng với nhàn nhạt sát khí. Hắn quả thực không thể để cho Gia Liệt gia tộc bị diệt vong được. Hiện giờ Gia Liệt gia tộc đang gặp tình trạng vô cùng khó khăn. Kể từ sau khi Tiêu Chiến nhận được phương thuốc của vị thần bí luyện dược sư kia, phi hương tán chưa đầy một tháng đã vô cùng nổi tiếng trong đám dung binh, hơn nữa giá cả nó vô cùng phải chăng. Thuốc chữa thương của gia tộc Gia Liệt bắt buộc phải hạ xuống giá cả thấp nhất mới có thể duy trì khách hàng. Nhưng hiệu quả của phi hương tán so xa xa với thuốc chữa thương của các gia tộc khác.
Tiêu Sơn một đường lẳng lẳng bước vào một con hẻm. Hắn sử dụng khô bì công bắt đầu thay đổi thành một bộ dạng lão nhân đồng thời trùm vào một bộ y phục màu đen vào người. Hắn bước ra khỏi khu vực đó nhìn về hướng một cái cây mỉm cười sau đó nhanh chóng rời đi thẳng hướng Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá...
Tiêu Sơn ngồi trong một phòng khách chờ đợi. Hắn quả có chút không thích trà, thức uông của hắn là kem dâu tây đáng tiếc ở đây cò không có. Tiêu Sơn cầm lấy một quả hồng nhãn, một loại quả đỏ trong suốt khá giống với mắt của con người lên được gọi là hồng nhãn. Nhìn hình dáng của nó có chút kinh dị nhưng là một món ngon của đấu khí đại lục. Vị của nó có vị ngọt nhẹ nhàng hơn nữa lại có vị thơm như mùi dâu tây vậy. Tiêu Sơn vô cùng thích thú với cái cảm giác này. Hắn ngồi vắt chân ngửa đầu hưởng thụ cắn một miếng hồng nhãn từng dòng nước do hồng nhãn chảy vào miệng quả là vô cùng khoái khẩu.
"Sư phụ"
"Đại nhân"
Âm thanh làm cho Tiêu Sơn giật mình tỉnh lại từ khoái cảm. Hắn ngoảnh đầu lại thì thấy hai người một trung niên nhân mặc y phục màu xám bước về phía Tiêu Sơn, đi bên cạnh trung niên nhân là một thiếu nữ vóc dáng vô cùng mà quỷ. Thiếu nữ mặc một bộ đồ màu đỏ bó sát người, hơn nữa trên vai khoác một bộ khăn lông trắng đồng thời chiếc váy xẻ ra một bên. Tiêu Sơn thầm mắng trong lòng: "Yêu tinh, lão tử sắp lớn đến nơi rồi nếu như vậy không phải ta trở thành một lão sư tà ác a..." Tiêu Sơn lắc lắc đầu nhếch miệng bỏ qua ý nghĩ này.
Nhã Phi cười khanh khách nói: "Sư phụ không ngờ lão nhân ra sớm trở lại gặp đồ nhi vậy! Có phải sư phụ ngài rất nhớ đồ nhi không!?" Nói xong nàng ném về phía Tiêu Sơn một cái mị nhãn... Điệu bộ khêu gợi, làn da trắng nõn, cơ thể lúc nào cũng bốc ra một mùi hương mê say lòng người, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng mở ra một cách nhẹ nhàng để hở làn răng trắng bóng vô cùng mê người. Chính xác là nam nhân nếu như thấy nàng trong đầu không có ý nghĩ xấu xa đó là không thể nào
Tiêu Sơn khó khăn đè nén dục hỏa trong lòng, hắn ngón tay chỏ chỉ về phía Nhã Phi: "Hừ tốt nhất đừng trêu trọc lão phu như vậy!? Dù gì lão phu cũng là một nam nhân bình thường cẩn thận ngươi không trở thành đồ đệ của ta nữa mà trở thành phu nhân của ta a!"
Nghe thấy thế thiếu nữ giật mình, sau hơi nửa ngày nàng mới vung vẩy tay cười ra khanh khách nói: "Sư phụ lão nhân ra lại trêu trọc đồ nhi rồi! Nếu như lão nhân ra ngài có ý này thì Nhã Phi cũng không có ngại!"
Tiêu Sơn đưa bàn tay gạt trên mũi mỗi cái. Hắn hừ nhẹ một hơi. Thiếu nữ này quá dọa người đi đây rõ ràng là bắt ép người ta phạm tội mà. Hoàn toàn là cẫu dẫn trắng trợn câu dẫn. Một cỗ tà hỏa từ phía bụng của Tiêu Sơn mạnh mẽ đánh xuống hạ thể của hắn, Hắn hít một hơi thiên hà bắt đầu xoay với tốc độ nhanh hơn. Thiên hà nguyên lực dồn xuống phía dưới cơ thể bắt đầu đè né dục hóa. Hắn nhếch miệng cười một nụ cười có chút ngạo mạn. Hắn không để ý đến Nhã Phi quay sang nhìn về phía Cốc Ni.
Cốc Ni cung kính chắp hai tay lại mỉm cười nói: "Cảm ơn đại sư, Cốc Ni lần này đã thành công tiến vào tam phẩm luyện dược sư. Tất cả là công ơn của đại sư!"
Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: "Vậy Cốc Ni đại sư bao giờ sẽ tiến vào cấp tứ phẩm luyện dược sư đây!?"
Cốc Ni nghe thấy thế thì giật mình há hốc mồm. đồng thời hắn kinh hãi lắp bắp: "Điều này..."
Thiếu nữ ngồi trên ghế. Nàng nhẹ nhàng thổi hơi trà nghe thấy lời của Cốc Ni đại sư nói thì thiếu nữ mỉm cười. Nàng nhẹ nhàng đặt lại chén trà lên bàn. Thiếu nữ ngồi vắt chân, nàng dùng hai bàn tay ôm gối mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Hì, hì.... sư phụ người lại trêu trọc Cốc Ni đại thúc rồi a! Người không biết lần trước Cốc Ni đại thúc vì muốn tấn cấp tam phẩm luyện dược sư mà uống vào địa ngục cường hồn đan mà có bao nhiêu khổ cực đâu!?"
Nghe mấy lời này Cốc Ni đỏ mặt cúi đầu, hắn nhớ đến Tiêu Sơn nhắc nhở nhưng là không nhịn được. Hắn cứ nhớ đến cơn đau khổ đó mà hít lấy một hơi khí lạnh. Đến bây giờ hắn vẫn còn run rẩy nhớ như in cái cảm giác vô cùng đau đớn do linh hồn bị cắt xé lúc đó. Cái cảm giác đó so với chết còn dễ chịu hơn. Cứ nhắc lại cái tên địa ngục cường hồn đan là cả người hắn run lên vì sợ hãi. Mặc dù đan dược hiệu quả là không sai nhưng đáng tiếc cái nỗi đau đó làm cho người không muốn thử lần thứ hai. Mặc dù tiến vào tứ phẩm luyện dược sư là thứ ham muốn không có sai nhưng nghĩ đến việc cơn đau nhân theo bội số là ngay lập tức Cốc Ni lắc đầu từ bỏ ý định.
Nhã Phi lúc này mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên đôi môi của nàng. Đôi môi nhỏ nhắn và lúc nào cũng mím vào với nhau, đôi má hồng hào trắng nõn làm cho Tiêu Sơn có chút mất hồn. Hắn chăm chú nhìn về phía Nhã Phi. Năng lực của cốt mị thể chất có chút mạnh mẽ. Nhã Phi lớn tiếng nhắc nhở: "Sư phụ, sư phụ..."
"Nga" Tiêu Sơn giật mình tỉnh lại từ cơn mê say hắn. Hắn kéo khóe miệng lên lắc lắc đầu. Sau đó lên tiếng nói: "Được rồi Nhã Phi lần này lão phu đến là có việc..."
Nhã Phi hơi khom người hỏi: "Không biết sư phụ lần này đến là có việc gì!? Nhã Phi sẽ gắng hết sức hoàn thành công việc của lão nhân gia phân phó!"
Tiêu Sơn khoanh tay lại, bàn tay hắn ôm lấy cằm của mình sau đó lại gõ gõ chán vài rồi mới lên tiếng: "Được rồi! Lần này ta đến thứ nhất có hai việc quan trọng cần làm thứ nhất là muốn mua dược liệu thứ hai muốn kiếm tra quá trình sử dụng tẩy khiến cho kinh phạt tủy thân thể, kinh mạch... của ngươi có biến hóa khác lạ hay không!?"
Nhã Phi mỉm cười, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn thì ra lần này hắn đến là muốn giúp nàng kiểm tra cơ thể của nàng. Nàng cũng được Cốc Ni kiểm tra qua thân thể của nàng hiển nhiên nàng biết cơ thể của nàng tiến vào quá trình tốt vô cùng. Tất nhiên chính vì thế mà Nhã Phi ngày ngày đều chăm chỉ tắm trong tẩy kinh phạt tủy. Hiện giờ nàng đã là một đấu giả, nếu như không phải là Tiêu Sơn nói sau này nàng có thể trở thành luyện dược sư cùng với có thể giúp nàng trở thành cường giả, Nhã Phi đã sớm chọn một công pháp tu luyện đấu khí của gia tộc rồi.
Tiêu Sơn nhìn về phía Nhã Phi lên tiếng nói: "Đến đây!" Nhã Phi cũng không có phản khảng gì tiến về phía hắn. Nàng ngồi bên cạnh của hắn. Khi ngồi vào chỗ Tiêu Sơn, Nhã Phi cũng không khỏi nở ra một nụ cười câu hồn đoat phách. Tiêu Sơn lắc lắc, Nhã Phi đã biết phài làm gì nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cầm lấy bàn tay của Nhã Phi. Hắn cảm giác đó là một bàn tay làn da trắng nón giống như bạch niên vậy vô cùng mêm mại hơn nữa lại còn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.
Tiêu Sơn cảm giác người có chút nóng lên hắn đè ép cơn dụa hỏa mình lại sau đó sử dụng thiên hà nguyên lực nhanh chóng vọt vào cơ thể của Nhã Phi. Hắn bắt đầu nhắm mắt lại dùng thiên hà nguyên lực quan sát thân thể biến hóa của Nhã Phi. Kinh mạch của Nhã Phi không ngờ cứng chắc và rộng lớn hơn so với bình thường nhiều lần, Rõ ràng chỉ có một số huyệt mạch của cơ thể bị phong bế. Mấy huyệt mạch này chính là thứ phong ấn của cốt mị thể chất. Mấy huyệt mạch này đều tập trung tại phía hạ thể của nữ tử nơi chứa nhiều âm tính. Chỉ cần phá tan mấy huyệt đạo này sẽ làm cho cơ thể mang cốt mị khai mở hoàn toàn như vậy cơ thể sẽ thoát thai hoàn cốt. Đến lúc đó chính thức mới gọi là đại yêu ma nữ, siêu cấp hồ ly tinh ra đời... Tiêu Sơn không nhịn được xoa nắn bàn tay nàng vài cái...
Tiêu Sơn quan sát Nhã Phi nhưng không biết chính Nhã Phi lại quan sát hắn rất kỹ. Mặc dù khô bì công có thể biến đổi làn da và âm thanh nhưng chính Tiêu Sơn lại không biết mình có những điểm chí mạng đó là cách ăn nói cùng với xử xử của hắn lại không giống một lão nhân chút nào. Thứ hai tóc của hắn màu bạch kim không phải là tóc màu bạc của một lão già, con mắt của hắn cũng không có giống lão nhân, thứ ba là lông mi của hắn thì đen nhánh một mảnh, thứ tư hắn không có mọc râu, thứ năm móng tay của hắn lại tươi mới như một tiểu hài tử. Mà điều quan trọng nhất hắn không biết rằng trong vài tháng gần đây chiều cao của hắn phát triển vô cùng nhanh hiện nay đã đạt 1m75 so sánh với trước đây có 1m6 lần đầu gặp Nhã Phi thì sẽ rõ. Đây là nghi vấn của Nhã Phi liệu có phải Tiêu Sơn dùng một loại đan dược hay công pháp nào đó để trở thành lão nhân lừa nàng và mọi người không. Hiển nhiên Nhã Phi muốn chứng thực một điều... Cái này cũng trách Tiêu Sơn chỉ học khô bì công là loại kém nhất của biến hình thuật. Nếu như hắn có thể xem mấy loại phép thuật cao cấp hơn thì không nói đáng tiếc hắn kinh nghiệm ít cứ nghĩ biến hình của mình sẽ không ai phát hiện được nhưng thực tế lỗ hổng chồng chất.
Tiêu Sơn mỉm cười mở mắt ra nói: "Chỉ cần bảy ngày nữa là có thể..." Đột nhiên hắn nhìn về phía Nhã Phi. Tiêu Sơn có thút thẫn thờ.
Nhã Phi nhìn chăm chú về phía hắn nở ra nụ cười. Thiếu nữ nói: "Cảm ơn sư phụ!" Nói xong nàng kéo tay của hắn ôm chặt lấy giống như một thiếu nữ làm nũng vậy. Bàn tay của Tiêu Sơn lúc này đang cọ cọ lên cánh tay của Tiêu Sơn. Từng cơn cảm giác êm dịu cùng tê giật truyền từ cánh tay lên não của hắn. Dục hỏa cuồn cuộn thiêu đốt qua hắn.
Tiêu Sơn đỏ mặt, hắn kiếp trước là xử nam mặc dù xem nhiều JAV nhưng điều đó đó không có nghĩa là khi lại gần mỹ nữ không bị phản ứng. Hắn không phải là quân tử mà là sắc lang, dâm tặc thế nên Tiêu Sơn khẳng định trong đầu mình có chút xấu xa. Hắn rút tay lại mặc dù chính hắn không muốn, hai má của Tiêu Sơn đỏ lên, hắn mỉm cười nói: "Được rồi chỉ cần bảy ngày nữa ta sẽ giúp ngươi mở ra thể chất đồng thời truyền công pháp cho ngươi..."
Nhã Phi lại một lần mỉm cười nói: "Cảm ơn sư phụ!" Lần này nàng không có hành động như vậy nữa chỉ là nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn đỏ mặt cố tránh đi ánh mắt của nàng. Cốc Ni thì trợn tròn mặt lần này Nhã Phi cũng quá vô tâm đi như vậy đắc tội một vị luyện dược sư phải làm sao đây!? Hơn nữa kỳ lạ là một vị luyện dược sư lại như vậy đỏ mặt a. Với một cấp bậc như vị luyện dược sư thần bí này phải không thiếu nữ nhân a sao lại e thẹn giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi thế này! Nếu nói cho Cốc Ni biết hắn vẫn là xử nam thì đánh chết Cốc Ni cũng không có tin.
Tiêu Sơn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một mảnh giấy. Mảnh giấy vô cùng nhiều các loại dược liệu. Hắn đưa cho Nhã Phi mảnh giấy. Nhã Phi nhanh chóng cầm lấy sau đó phân phối cho thị nữ nhanh chóng đi lấy. Mọi người lúc này nói chuyện với nhau. Nhã Phi vân vê chiếc miệng đỏ nhỏ nhắn của mình nói: "A, a, a... Sư phụ lão nhân gia có biết tin tức Ô Thản thành gần đây không!?"
Tiêu Sơn nhíu mày lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao!?"
Nhã Phi mị mị nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cố gắng trấn tĩnh lại hắn ngồi ngửa vào ghế cách xa Nhã Phi một chút, hắn lấy ra một quả hồng nhãn lại cắn lấy một miếng. Nhã Phi lên tiếng nói: "Sư phụ người không biết sao!?" Đồng thời nàng lại tìm cách tiến lại gần hắn.
Tiêu Sơn lại nhích ra một chút lắc lắc đầu nói: "Là chuyện gì!?"
Nhã Phi che miệng cười khanh khách nói: "Nghe nói sau khi lão nhân gia tặng dược phương cho Tiêu gia thì hiện nay Tiêu gia nhanh chóng phất lên. Ngài không biết Tiêu gia hiện nay đang chiếm quá nửa thị trường buôn bán thuốc trị thương. Nhắc đến dung binh là không ai không biết cái tên phi hương tán. Phi hương tán hiện nay đã nổi tiếng trong đám dung binh. Lão nhân gia chẳng lẽ ngài không biết sao!?"
Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: "Ta hiếm khí xuất môn nên cũng không rõ lắm!"
Nhã Phi cười chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: "Thảo nào!"
Cốc Ni ho khan vài tiếng nhìn về phía hai người, lão lên tiếng nói: "Nhã Phi đại nhân không biết chuyện này không phải là chuyện gì kỳ lạ!"
Tiếng bước chân vang lên, Tiêu Sơn nhận thấy được. Một thiếu nữ mặc áo bào lam nhanh chóng bước vào. Trên tay nàng là một chiếc khay bạc phủ một mảnh vải đỏ, trên mảnh vải đỏ là một chiếc nhẫn. Nàng nhanh chóng hướng về mấy người Tiêu Sơn hành lễ. Tiêu Sơn gật đầu. Nhã Phi cầm lấy chiếc khay mau chóng hành lễ với Tiêu Sơn: "Sư phụ đây là những gì ngài cần!"
Tiêu Sơn bị hai rãnh sâu hoắm của Nhã Phi thu hút. Hắn hơi ngước mắt nhìn về phía đó đồng thời đôi mắt của Nhã Phi cũng đánh giá hắn. Tiêu Sơn nhắm mắt lại lắc lắc đầu sau đó nhanh chóng tay chộp lấy chiếc nhẫn trên khay sau đó xoay người đi. Hắn đưa ra tấm tạp hướng về phía Nhã Phi nói: "Đây là tinh tạp của ta nhanh chóng tính tiền!?"
Nhã Phỉ mỉm cười cầm lấy tinh tạp, nàng nhanh chóng dùng tinh tạp tính toán tiền sau đó nói: "Sư phụ của ngài hết 30 vạn kim tê ta khấu trừ cho ngài 5 phần trăm còn lại..."
Tiêu Sơn cầm lấy tinh tạp phất phất tay nói: "Được rồi!" hắn xoay người rời đi nói: "Ta có việc cần rơi đi không cần tiễn!"
Nhìn bóng lưng Tiêu Sơn rơi đi, Nhã Phi cười thỏa mãn một cái sau đó nàng dùng bàn tay trắng nõn của mình vân vê chiếc miệng của mình. Bất ngờ âm thanh của Cốc Ni đánh thức nàng: "Nhã Phi lần này ngươi cũng quá xung động đi. Nếu như người trọc giận một vị luyện dược sư như vậy thực không tốt cho gia tộc chút nào!?"
Nhã Phi không cho là đúng nàng chỉ mỉm cười nói: "Cốc Ni thúc thúc ngài không nhận ra bất ổn tại vị đại sư này sao!?"
Cốc Ni cau mày sau đó tự hỏi: "Có gì không ổn sao!?"
Nhã Phi tủm tủm cười: "Ngài không nhận ra điều gì sao, lần đầu tiên chúng ta gặp vị luyện dược sư này so với lần khác hình như vị thần bí luyện dược sư cao hơn chẳng lẽ Cốc Ni thúc thúc không nhận ra!?"
Cốc Ni lúc này mới giật mình, sau nửa ngày suy ngẫm lại: "Không sai đúng là như thế!"
Nhã Phi vân vê chiếc miệng nhỏ sau đó lại tiếp tục nói: "Ngài không thấy đôi mắt của hắn rất trong hay sao? Tuổi tác mỗi người đều có thể nhìn ánh mắt mà phân biệt càng về già thì ánh mắt đều trở nên đục hơn..."
Cốc Ni rơi vào trầm tư: "Cái này..."
Nhã Phi mỉm cười ngước về phía cánh cửa tiếp tục nói: "Ngài không nhận thấy tóc của hắn là mọc bạch kim không phải là màu bạc do tuổi lão hóa sao!?"
Cốc Ni kinh ngạc lần này lại run lên nói: "Nhã Phi ngươi đến tột cùng muốn nói điều gì!?"
Nhã Phi giống như không nghe thấy câu hỏi của Cốc Ni nàng tiếp tục tự biên tự diễn: "Ngay cả đến lông mày cũng là màu đen, móng tay cũng không có dấu hiệu lão hóa... Cách hành động lại không giống một lão nhân chút nào mặc dù hắn cố ra vẻ giống lão nhân..."
Cốc Ni nghe những điều này mà giật mình, hắn nhớ lại tất cả. Móng tay người già thường thô giáp và cứng nhưng của vị thần bí luyện dược sư lại thon và mềm không giống một lão nhân chút nào. Cốc Ni mở miệng phỏng đoán: "Nhã Phi ngươi muốn nói là..."
Nhã Phi che miệng cười nói: "Nhã Phi dám chắc vị thần bí luyện dược sư này dùng một thủ đoạn giả trang nào đó qua mắt chúng ta... hì hì... cõ lẽ so với tuổi của Nhã Phi còn kém hơn đấy!"
Cốc Ni giật mình giống như sét đánh, sau nửa ngày với một đôi mắt kinh ngạc và nghi ngờ Cốc Ni lên tiếng nói: "Nhã Phi người chắc chắn chứ!?"
Nhã Phi cười nói: "A, a, a... Nhã Phi có bảy đến tám thành chắc chắn..." Nói xong nàng nhìn về phương hướng Tiêu Sơn rời đi, trên khóe miệng của Nhã Phi nàng nhẹ nhàng liếm môi một cái giống như nhìn thấy một con mồi vậy. Tiêu Sơn giảo bước trên đường không ngờ lại bất chi bất giác cảm giác người có chút lạnh. Hắn hắt xì ra vài hơi.
Tiêu Sơn lẩm bẩm nói: "Hài, hắt xì một cái là ốm rồi. Mà hắt xì hai cái là chú ý có kẻ nói xấu... Khái, không biết tên ôn dịch nào dám nói xấu ta a..."
Nhã Phi lúc này xoay người rời đi, nàng đánh hắt hơi một cái: "Ắt xì.... Ắt xì..." Nhã Phi dùng ngón tay chỏ dụi dụi mũi của mình sau đó lị tiếp tục tiến vào đấu giá tràng...
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
37 chương
1981 chương
40 chương
214 chương
840 chương