Nếu không phải bên cạnh có nhóm nha hoàn đứng, hỉ nương* ép buộc, Đường Mính Khả rất muốn giống đại hiệp phá cửa sổ mà ra. Hỉ nương đưa tới kim cân, Đường Mính Khả cầm trên tay cân nhắc, trong lòng đang nghĩ dùng cái này có thể quật ngã mọi người không, lại nghĩ, không được, nhìn bộ dáng lực lưỡng của hỉ nương, có khi mình bị quật ngã nằm trên đất, lúc đó chính mình sẽ mất mặt a, còn chưa đi ra cửa thành đâu, danh tiếng trên giang hồ sẽ phá hư. (hỉ nương: người săn sóc nàng dâu trong lễ cưới) Đường Mính Khả con ngươi chạy một vòng, cầm lên kim cân vén lên khăn đội đầu cô dâu. Tô Mi Niệp ngược lại so với Đường Mính Khả an phận hơn nhiều, nàng biết được tình huống này, hiện tại nàng cùng nữ nhân này kế tạm thời, qua một thời gian, nếu nàng không có chuyện gì, tất nhiên lời đồn khắc phu không còn, sẽ không khó khăn khi tìm hôn phu. Đường Mính Khả một bên vén khăn đội đầu vừa nghĩ, tân nương từ sẽ không phải là nữ tử cực kỳ xấu xí đi, nếu không nhà này làm sao thành thân gấp như vậy, không thèm để ý mình là nữ nhân. Đợi vén lên tới đầu, thấy bộ dạng Tô Mi Niệp, nhất thời ngây ngốc. Lông mày khói, đôi mắt sáng, răng trắng, diện mạo giống như từ trong tranh đi ra vậy, chẳng lẽ mình thật sự là một kẻ ngốc, ngay cả nhìn người cũng khác biệt? Bọn họ khen mình xinh đẹp không phải là thổi phồng mình đi, chẳng lẽ chính mình là nữ nhân xấu xí nhất? Tô Mi Niệp nhìn Đường Mính Khả như có điều suy nghĩ bộ dạng có chút buồn cười, người này không biết đang suy nghĩ gì, sao có thể ngây người lâu như vậy, nhìn vẻ mặt nàng, không biết chính mình ngây người. Nghĩ lại, đúng vậy, nếu là người thông minh, làm sao có thể vào bái đường, động phòng. Nhìn lại Đường Mính Khả, trên trán lộ ra chút cao quý, nhưng lại không hùng hổ dọa người, hai mắt trái lại nghịch ngợm kỳ quái, chẳng lẽ giả bộ ngây ngô, nhìn kỹ lại không giống, người này nhìn thông minh nhưng bộ dáng lại ngơ ngác, cảm thấy đáng yêu thú vị, không biết tiểu thư nhà nào, bị người nhà mình bắt tới, người nhà nàng không gấp sao. Khi hai người còn đang quan sát lẫn nhau, hỉ nương đưa rượu giao bôi tới. Hai người nâng lên cánh tay giao nhau uống rượu, trái lại có vài phần ăn ý. Hỉ nương tiếp ly rượu, để cho mấy nha đầu tháo đồ trang sức trên đầu cô dâu xuống, liền dẫn nha đầu đi. Đường Mính Khả thấy người đã đi muốn đứng lên, còn chưa có đứng vững lại ngồi xuống, nguyên lai vạt áo mình cùng vạt áo tân nương tử cột lại với nhau. Đường Mính Khả cúi đầu đùa nghịch trước mấy cái nút muốn cởi bỏ, lại không biết làm cách nào. Tô Mi Niệp cúi đầu nhìn nàng trong lòng muốn trêu đùa nàng, hướng Đường Mính Khả nũng nịu kêu một tiếng, " Phu quân ". Đường Mính Khả sợ hết hồn, vội vàng ném vạt áo xuống, hai tay khoát tay lia lịa, " Không không không không, ta là nữ tử ". " Nàng vừa cùng ta bái đường, lại uống rượu giao bôi, chẳng lẽ nàng không chịu trách nhiệm này, muốn phụ ta đi sao " Tô Mi Niệp nói xong làm bộ nâng ống tay áo lên, giống như nước mắt chực rơi xuống. Đường Mính Khả trong lòng quýnh lên, vội vàng giải thích: " Sẽ không, ta vừa cưới nàng, ta chính là phu quân nàng, sẽ không bỏ nàng đi. Nàng yên tâm ". Đường Mính Khả an ủi Tô Mi Niệp, trong lòng cảm thấy nơi nào có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được. " Thê tử họ Tô tên Mi Niệp, không biết phu quân tên họ là gì? " Tô Mi Niệp diễn đủ rồi, nói chuyện vẫn ngọt, muốn sống dài lâu, phải hiểu rõ ràng mới đúng. " A, ta gọi Đường Mính Khả, nàng đừng gọi phu quân, ta nghe không thoải mái " Nghe Tô Mi Niệp giới thiệu, Đường Mính Khả mới nhớ tới, vội vàng nói tên họ, suy nghĩ Tô Mi Niệp không nên gọi mình là phu quân thì tốt. Vừa nói tên họ, Tô Mi Niệp liền biết người này rốt cuộc là ai. Đừng nói họ Đường chỉ tồn tại ở triều đình, Quận chúa của An Bình Vương Gia mọi người đều biết, khó trách có chút ngơ ngác, nhưng cũng không giống lời đồn đãi ngốc như vậy, chắc hẳn An Bình Vương cùng cha đã đối mặt, giờ này chưa tới, chắc là đã thỏa thuận chuyện này. " Vậy ta kêu nàng Tiểu Khả được không? " Tô Mi Niệp vừa nói ra, Đường Mính Khả gật đầu liên tục, hai người trò chuyện những chuyện khác mới tắt đèn đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Đường Mính Khả đứng dậy muốn đi, rất sợ trễ bị người Vương phủ nhìn thấy. Mới ra cửa, Tô Thừa Tương đã chờ ở bên ngoài. " Hiền tế thức dậy thật sớm a " " Đúng vậy, ta phải ra ngoài một chuyến " Đường Mính Khả nắm thật chặt bọc quần áo, rất sợ lại bị đại gia kéo đi, không đúng, hôm qua nghe Tô Mi Niệp nói, đây là cha nàng, là đương kim Thừa tướng, nếu làm quan, vậy thì không thể nói nàng đi chỗ nào, nếu không hắn sẽ báo cho phụ vương biết, mình sẽ đi không được. " Vậy ngươi dẫn Mi Niệp đi cùng a. Hai người trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau phải không" Đang nói chuyện, Tô Mi Niệp đi ra, nghe cha nói, trong lòng biết vài phần, lập tức trở về đổi quần áo. " Không cần, ta có thể đi một mình, ta rất mau trở về " Đường Mính Khả không nghĩ dẫn theo người, như vậy chậm trễ mình làm hiệp nữ a, giang hồ là địa phương nguy hiểm, khắp nơi đánh đánh giết giết, làm sao có thể để cho Tô Mi Niệp đi theo. Vừa nói muốn đi, giọng nói Tô Mi Niệp từ trong phòng truyền ra. " Chẳng lẽ Tiểu Khả cảm thấy không bảo vệ được ta? Không dám dẫn theo? " " Làm sao có thể, ta chính là hiệp nữ, võ công rất cao cường, làm sao không bảo vệ được nàng. Ta là sợ nàng không chịu được khổ, nàng muốn đi theo cũng tốt " Đường Mính Khả ngẩng đầu, vẻ mặt không sao cả, trong lòng suy nghĩ, thật sự là chuyện cười, mọi người đều nói Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, còn không phải chính mình trốn ra được, nghĩ đến chính mình bản lãnh thật cao cường mà. Thấy Tô Mi Niệp chịu được Đường Mính Khả, Tô Thừa Tương yên tâm tránh ra, kêu nha đầu nhanh chóng thu xếp quần áo Tô Mi Niệp. Đổi quần áo Tô Mi Niệp, muốn đổi lại cách thức tiêu chuẩn, lúc mới đứng dậy, không biết đi bao lâu để kiểu tóc tân nương tử, ra cửa ngược lại không tiện, hôm nay đổi lại kiểu khác tốt hơn. Đường Mính Khả vào phòng chờ, nhìn thấy Tô Mi Niệp chải đầu, lo lắng làm lỡ canh giờ, liền lên tiếng thúc giục, " Nàng mau chút, nếu không Phụ Vương sẽ tới bắt ta " Tô Mi Niệp nghe muốn cười, động tác trên tay cũng không mau, " Đây là ra ngoài, cũng không thể gọi phụ vương mẫu hậu, nếu không ai chẳng biết nàng là hoàng thất, gây phiền toái, ta biết nàng võ công cao cường không sợ phiền toái, có thể tưởng tượng đại hiệp không muốn cùng tiểu nhân dây dưa đi". Đường Mính Khả nghe có lý, " Vậy ta cũng phải đổi họ mới phải, họ Đường cũng chỉ có một nhà ta " Đường Mính Khả vừa nói còn không nhịn được tán dương sự thông minh của mình, nghĩ thật chu đáo. " Không bằng đem tên ngươi đổi, Kha Mính Đường cũng không tệ " Tô Mi Niệp thuận miệng nói, Đường Mính Khả khen thật hay. Thật vất vả ra cửa, hạ nhân vội vàng đưa một con ngựa tới, treo hành lý hai người trên lưng ngựa, đem dây cương đưa cho Đường Mính Khả. " Đây là mới vừa nãy ta đang chải đầu gọi người an bài, muốn làm đại hiệp, làm sao có thể không có ngựa cùng vũ khí đâu " Tô Mi Niệp vừa nói vừa đem hạ nhân trên tay cầm lấy thiết côn đưa tới, thiết côn này bên ngoài bọc thiết, cầm nhẹ, nhìn qua cũng có khí thế, đây là An Bình Vương chuẩn bị, chọn vũ khí thật lâu, đều sợ nàng tự mình làm bị thương, chọn cho nàng thiết côn vừa tầm tay, giảm bớt tâm huyết dâng trào cho rằng mình xứng với đao kiếm. Đường Mính Khả sờ lưng ngựa, sờ thiết côn, trong lòng vui mừng không tả được, mới vừa rồi oán niệm đối với Tô Mi Niệp động tác chậm liền tiêu tan sạch sẽ, trong lòng cảm thán dẫn theo nàng cũng không tệ, rất thông minh, thông minh hơn so với hoàng huynh hoàng tỷ, vẫn là mình lợi hại, lúc trước đáp ứng, thật tinh mắt a. Đường Mính Khả mặc dù không tập võ, nhưng nàng vẫn luôn nhiệt tình học võ, cưỡi ngựa đối với mình mà nói coi là chuyện nhỏ, để cho Tô Mi Niệp ngồi ở phía sau mình, xách dây cương chậm rãi hướng về cửa thành đi đến, nở mày nở mặt. Ra khỏi cửa thành, Đường Mính Khả không kịp chờ đợi quất roi ngựa, để cho ngựa chạy như bay. Phía sau Tô Mi Niệp không có chuẩn bị, chỉ đành phải nắm chặt quần áo Đường Mính Khả, Đường Mính Khả ngược lại là hào phóng, " Nàng ôm ta đi, nắm quần áo không an toàn, quần áo rách nàng sẽ té xuống". Nói xong cầm lấy tay Tô Mi Niệp chuyển qua ngang hông mình, Tô Mi Niệp nhẹ nhàng vòng quanh eo Đường Mính Khả, cảm giác tất cả mọi chuyện có chút không chân thật, hôm qua còn đang vì hôn sự mình phiền não, hôm nay ngồi ở trên ngựa, dựa vào "phu quân" mình. Đường Mính Khả hướng về phía giang hồ đi, một đường chọn đường mòn đi, nhưng là một đường yên ổn, ngay cả con dã thú cũng không thấy, không khỏi có chút mất hứng thú, ngồi ở trên ngựa chậm rãi đi bộ, không vội vàng trước khi trời tối đi ra rừng. Mấy ngày qua, Tô Mi Niệp cũng cảm thấy quá yên ổn, suy nghĩ chốc lát liền biết ai giở trò quỷ. " Thiệt là, ban nãy tại lều trà bên ngoài kia, người nọ còn nói trong núi ở đây có sơn tặc, đi lâu như vậy, ngay cả gà núi cũng không thấy " Đường Mính Khả không nhịn được oán trách, rừng an toàn như vậy, những người đó sao không biết xấu hổ nói sơn tặc hoành hành a, mệt chính mình một lòng tới muốn thay trời hành đạo. " Chắc là Tiểu Khả uy vũ khí phách, những sơn tặc kia thấy sợ hãi, nên ẩn núp đâu rồi " Tô Mi Niệp dụ dỗ Đường Mính Khả, trong lòng cảm thấy chuyến "giang hồ" này, càng giống như đi du sơn ngoạn thủy. " Đúng vậy, nếu không tối nay chúng ta ở trong rừng đi, những sơn tặc kia đến tối nhất định là không nhịn được muốn đi qua đòi đánh " Đường Mính Khả con nghé mới sanh không sợ cọp, một lòng muốn gặp mấy tên sơn tặc động tay. Tô Mi Niệp cũng tùy Đường Mính Khả, tùy tiện nàng, An Bình Vương tất nhiên sẽ xử lý tốt tất cả những chuyện này. Hai người đi tới trời tối, đang định xuống ngựa nghỉ ngơi, lúc này đã tối, nhìn thấy phía trước cách đó không xa có chút ánh lửa, Đường Mính Khả lập tức đi tới, hình dáng kích động giống như thấy sơn tặc chờ ở nơi đó. Đến gần nhìn một cái, nhưng là một đống lửa, bốn phía không thấy người, hai người liền xuống ngựa. " Ta vận khí tốt, ngay cả qua đêm ở trong rừng, cũng có người đem lửa thay ta làm tốt. Chắc hẳn những người đó mới vừa đi không lâu, chắc vội vàng đi ra rừng " Đường Mính Khả tìm một đất trống, đem áo khoác để trên đất, để cho Tô Mi Niệp ngồi, nhặt lên nhánh cây bên cạnh, lay một chút đống lửa, lửa lớn hơn vài phần. Tô Mi Niệp ngồi ở bên cạnh Đường Mính Khả bất giác nhàm chán. " Nàng ngồi ở chỗ này, ta đi xem một chút có gà rừng gì đó hay không, bắt trở lại cho nàng nếm thử một chút. Cha ta cùng huynh trưởng trước kia dẫn ta săn bắt, dùng lửa nướng có thể ăn ngon" Đường Mính Khả nói xong nuốt nước miếng một cái, không kịp chờ đợi đi sâu vào trong rừng. Không lâu lắm Đường Mính Khả thắng lợi trở về, còn có cái lồng tre. Đường Mính Khả một bên ngồi xuống, vừa nói, " Những thứ này món ăn thôn quê không biết nhà ai săn bắt, hoặc là đồ của sơn tặc, ta ở nơi đó tiện tay nhặt được nhiều như vậy. Nàng nhìn con thỏ này còn sống, ta đã cho vào cái lồng tre này " Nghe thế, Tô Mi Niệp thật sự nhịn không được bật cười. Đường Mính Khả một bên dựa vào trí nhớ xử lý những món ăn thôn quê này, một bên không giải thích được nhìn Tô Mi Niệp, " Niệp Niệp, nàng cười cái gì nha ". Tô Mi Niệp nghe Đường Mính Khả nói, trong lòng bất giác biến hóa, giống như có phiến băng hóathành nước, một tầng một tầng nhộn nhạo, " Không có gì ". Ngay cả nói ra cũng không có sức lực, Tô Mi Niệp mới vừa tâm động, nhìn bóng lưng Đường Mính Khả, có chút không hiểu mới vừa rồi trong lòng mình thế nào sẽ có cảm giác như vậy, Đường Mính Khả không nói gì nha, đại khái là tiếng " Niệp Niệp" kia gọi quá dễ nghe, mềm mềm, ngọt ngào, không chán ghét, thật giống như một khối đường.