Tự Cẩm
Chương 879
Cảnh Minh Đế im miệng xong, lại hậu tri hậu giác dâng lên một tia khó chịu.
Hoàng Hậu lại dám trừng ông, đây là tật xấu nuôi ra khi nào! Tưởng là Hoàng Hậu, ông liền sợ?
Khó chịu qua đi, lại không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra.
Hoàng Hậu xưa nay ổn định, lúc này đứng ra định là có ý tưởng, cũng coi như giải nỗi khó xử của ông.
Thôi, xem ở phân lượng này ông không so đo với nữ nhân này.
Khụ khụ, tôn nghiêm Đế Vương vẫn tồn tại.
Cảnh Minh Đế theo bản năng thẳng sống lưng.
Mà Hoàng Hậu thì không có thời gian để ý Cảnh Minh Đế.
Lão phu lão thê, bà trừng mắt một cái thì làm sao, đương nhiên chính sự quan trọng hơn.
Hoàng Hậu nhìn nhị phi, hơi cong khóe môi: “Làm sao, hai vị muội muội không muốn đi?”
Ninh phi nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đi thì đi, không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, thiếp có gì không dám!”
Hoàng Hậu nhìn về phía Hiền phi, ngữ khí không nóng không lạnh: “Hiền phi muội muội thì sao?”
Hiền phi gập quyền, cười khổ nói: “Thập Tứ công chúa tuổi còn nhỏ đã gặp bất hạnh, thật là đáng thương, cho dù Hoàng Hậu nương nương không đề cập tới, thiếp cũng muốn đi xem.”
Hoàng Hậu đột nhiên đề nghị như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng bà ta nhìn thấy thi thể của Thập Tứ công chúa sẽ kinh hoảng thất thố, lộ ra dấu vết?
Hoàng Hậu nếu nghĩ như vậy, thế thì quá ngây thơ rồi.
Trái tim của bà ta lúc nên lạnh có thể lạnh lẽo cứng rắn như đá, một cỗ thi thể không dọa được bà ta đâu.
Tuy nghĩ như vậy, Hiền phi vẫn khá khó chịu với đề nghị của Hoàng Hậu, nhưng trên mặt vẫn sẽ không lộ ra nửa phần.
Hoàng Hậu thì muốn vì nhị phi đáp ứng mà vỗ tay.
Một kẻ lòng đầy căm phẫn, một người tâm địa Bồ Tát, muốn chân chính bắt được kẻ làm chủ thật đúng là không phải một việc đơn giản.
Cũng không biết sau khi nhìn thấy Thập Tứ, Yến Vương phi có thể sử dụng biện pháp gì thăm dò ra.
Vừa rồi vội vàng giao lưu, không nói được nhiều, xuất phát từ tín nhiệm với Khương Tự, Hoàng Hậu lựa chọn làm theo, trên thực tế chính mình cũng không hiểu ra sao.
“Nếu hai vị muội muội đều nguyện ý, vậy chúng ta liền đi thôi.”
Hiền phi và Ninh phi đều gật đầu.
Cảnh Minh Đế xoay người trước, cũng phân phó người của Xuân Hoa cung: “Hiện tại chính là thời gian Thái Hậu nghỉ trưa, chớ có quấy nhiễu lão nhân gia ngài.”
Dứt lời, đi nhanh ra ngoài.
Hiền phi không khỏi quay đầu nhìn, trong mắt nhiều loại cảm xúc chợt lóe rồi biến mất.
“Hiền phi muội muội nhìn gì vậy?” Một giọng nói ôn hòa truyền đến.
Hiền phi giật mình một cái, vội thu hồi tâm tư cười cười với Hoàng Hậu: “Thiếp nghe nói Thái Hậu ở Xuân Hoa cung, có chút ngoài ý muốn.”
“Đừng có nhiều lời như vậy.” Cảnh Minh Đế cũng không quay đầu, tức giận cảnh cáo.
Trong cung liên tiếp xảy ra chuyện, quấy nhiễu đến Thái Hậu trên mặt ông còn ánh sáng sao?
Hiền phi này, thật sự là hết chuyện để nói.
Hiền phi cắn chặt răng, rũ mắt không nói.
Một đám người rời đi, ngay cả thi thể Đặng công công đều bị kéo đi, Xuân Hoa cung nháy mắt quạnh quẽ không ít.
Chủ điện, vẫn luôn nhắm mắt giả ngủ Thái Hậu mở mắt ra, hỏi người bên người: “Đều đi rồi?”
Vẫn luôn ở lại bên ngoài tìm hiểu tình hình cung tì giòn giọng nói: “Đế Hậu dẫn người trở về Khôn Ninh Cung, nói là để cho hai vị nương nương tiễn Thập Tứ công chúa một đoạn đường.”
Ánh mắt Thái Hậu khẽ lóe.
Để Hiền phi cùng Ninh phi đưa tiễn Thập Tứ, đây là muốn quan sát xem hai vị phi ai sẽ chột dạ?
Thái Hậu không khỏi lắc đầu.
Ở hậu cung lăn lộn nhiều năm như vậy, nhị phi nếu nhìn thấy một cỗ thi thể liền thất thố, vậy cũng quá hiếm lạ.
Phi tần kiểu này sống không quá hai năm, sao có thể lưu đến bây giờ.
Hoàng Hậu ——
Nghĩ đến nữ tử nhiều năm qua điệu thấp vô tranh, ánh mắt Thái Hậu trở nên sắc bén hẳn.
Hoàng Hậu thật đúng là không thể khinh thường.
Còn về Cảnh Minh Đế, Thái Hậu căn bản chưa từng để vào trong đầu.
Không nói tới Hoàng Thượng hiếu thuận với bà, chỉ nói nam nhân có mấy người chú ý tới việc hậu trạch, làm xong việc bên ngoài trở về nhà chỉ muốn ba phải cho xong, hoặc là chẳng quan tâm.
Hậu cung cũng là như thế.
Thái Hậu một tay vịn cung tì, chậm rãi đứng dậy: “Đi Khôn Ninh Cung.”
Bà cũng muốn xem Hoàng Hậu muốn làm cái gì.
Trong Khôn Ninh Cung, các cung nhân cố tình thả nhẹ bước chân, ngay cả nói chuyện với nhau cũng không dám.
Rõ ràng là ngày hè tươi đẹp vô biên, cả cung điện to như vậy lại toát ra vài phần râm mát.
Thập Tứ công chúa chưa khâm liệm, thi thể vẫn đặt ở thiên điện lúc ban đầu an trí nàng.
Hoàng Hậu dẫn mọi người tới đó, dừng lại trước cửa: “Thập Tứ đang ở bên trong.”
Ninh phi trực tiếp đi vào, không đợi cung tì mở cửa, đã trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Cửa vừa mở ra, một luồng khí lạnh liền đập vào mặt.
Ninh phi tuy không chột dạ, nhưng trong phòng nằm chính là công chúa đã mất, ngày hè nắng hè chói chang trong phòng lại tuôn ra một cổ âm hàn, không phải do bà không sợ hãi.
Ninh phi khống chế xúc động muốn lùi lại, nhấc chân đi vào.
Hiền phi so với Ninh phi thì khẩn trương hơn nhiều.
Hơi lạnh âm hàn đập vào trước mặt làm da đầu bà ta tê dại, lòng bàn tay ướt sũng đều là mồ hôi.
Hiền phi dùng ho khan che dấu khẩn trương, cùng đi theo vào.
Sau khi nhị phi tiến vào mới phát hiện trong phòng chất đầy chậu băng, hàn khí chính là từ nó mà ra.
Cảnh Minh Đế tôn chỉ tiết kiệm, trong cung đều là vào tháng sáu mới bắt đầu dùng băng, trước mắt vẫn là Lựu Nguyệt ( cách gọi Âm lịch tức tháng năm âm lịch), chưa đến lúc dùng băng.
Hoàng Hậu thu hết biểu hiện của nhị phi vào đáy mắt, nhàn nhạt giải thích: “Thập Tứ chết không rõ ràng, có lẽ sẽ không lập tức phát tang, dùng băng có thể cho đứa bé đáng thương này bảo trì một phần thể diện……”
Hiền phi cùng Ninh phi đều sửng sốt.
Trong cung người chết oan rất nhiều, nhưng lại không có quy củ để mãi ở trong cung không phát tang.
Ngay cả Cảnh Minh Đế cũng có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhìn về phía Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu lại lia một con mắt hình dao qua.
Cảnh Minh Đế hậm hực sờ sờ mũi.
Được thôi, ông không nói lời nào, nhìn xem Hoàng Hậu rốt cuộc muốn làm gì.
Hoàng Hậu phi xong mắt đao, vành mắt đỏ lên, lấy khăn xoa xoa khóe mắt nói: “Các ngươi nhìn Thập Tứ đáng thương đi.”
Một cung tì bỗng nhiên xốc lên vải trắng che đậy thi thể Thập Tứ công chúa.
Một gương mặt trắng bệch ánh vào mi mắt mọi người, môi xanh tím, hai mắt hơi mở, đọng lại biểu cảm vặn vẹo, nhất thời lại làm cho người ta không nhận ra đây là Thập Tứ công chúa uyển chuyển nhã nhặn kia.
Ninh phi mím môi, có chút không nỡ nhìn thẳng.
Hiền phi rũ mắt, âm thầm nắm chặt tay.
Kiếp sống dài đằng đẵng trong cung sớm đã tôi luyện trái tim bà ta cứng như sắt thép, lúc nên cứng rắn lạnh lùng tuyệt không sẽ mềm lòng, nhưng đột nhiên nhìn thẳng mặt người đột tử như vậy, vẫn là người bà ta sai khiến hại chết, nói trong lòng không chút sợ hại là không có khả năng.
Cảnh Minh Đế nhìn bộ dạng Thập Tứ công chúa nặng nề mà thở dài, trầm giọng nói: “Các ngươi xem xong, chớ quấy rầy Thập Tứ an nghỉ ——”
Lời còn chưa dứt, cung tỳ cách Thập Tứ công chúa gần nhất kêu lên một tiếng sợ hãi.
Hiền phi theo bản năng nhìn về phía Thập Tứ công chúa, hoảng sợ phát hiện hai mắt Thập Tứ công chúa vốn chỉ là hơi mở vậy mà giờ lại trợn tròn, lăng lăng nhìn thẳng bà ta.
Hiền phi chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều chảy lên đỉnh đầu, không khỏi làm bà ta răng va vào nhau, run lập cập.
Ninh phi cũng không tốt hơn bao nhiêu, theo sát cung tì kinh hô một tiếng: “A, Thập Tứ xác chết vùng dậy?”
Hoàng Hậu tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này cũng hoảng sợ, giữa bình tĩnh nói: “Ninh phi muội muội chớ có nói bậy.”
“Nhưng đôi mắt Thập Tứ đột nhiên mở!” Ninh phi tự nhận là người gan lớn, lúc này lại tim đập như sấm.
Hoàng Hậu nhìn Ninh phi, lại nhìn Hiền phi, thở dài: “Có long khí của Hoàng Thượng trấn áp, sao có thể phát sinh loại chuyện xác chết vùng dậy được, có lẽ là Thập Tứ luyến tiếc chúng ta. Hoàng Thượng, ngài nói đúng không?”
Chân long Cảnh Minh Đế: “……” Quá dọa người, Thập Tứ đây là xác chết vùng dậy sao?
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
25 chương
493 chương
45 chương
27 chương
20 chương
14 chương
56 chương