Tự Cẩm
Chương 832
Thay đổi như chong chóng, chính là nói tâm tình gần đây của Khương Nhị lão gia.
Từ khi Yến Vương thành Hoàng thái tử, ở trong đám đồng liêu ông ta rất nở mặt nở mũi, chờ đến khi Trưởng tử lấy được thành tích tốt trong kỳ thi mùa thu, lại càng phong quang hơn.
Sang kỳ thi mùa xuân sang năm, khi tin chiến thắng truyền về, Đông Bình Bá phủ vui mừng khôn xiết, Phùng lão phu nhân rải một đống tiền mừng ra ngoài, Khương Nhị lão gia càng là đi đường cũng lâng lâng.
Ai ngờ hoa tươi dệt gấm, lửa nóng nấu dầu, trên đường Khương Thương dự Quỳnh Lâm Yến trở về lại rơi từ trên ngựa xuống => ngã gãy chân.
Tân khoa tiến sĩ mới ra lò thành tàn phế, từ nay vô duyên với con đường làm quan.
Tâm tình của Khương Nhị lão gia lập tức từ trên đám mây rơi thẳng xuống lòng đất.
Người khác có tốt hơn nữa, cũng đâu có thể so với nhi tử ruột tiền đồ như gấm.
Mắt thấy Trưởng tử tiền đồ tới tay, lại xảy ra việc như vậy, trong lòng ông ta còn khó chịu hơn so với khoét tim.
Tâm tình càng tồi tệ hơn Khương Nhị lão gia chính là Khương Thương.
Ba năm trước Khương Thương bởi vì bị bệnh ảnh hưởng khoa khảo mà tinh thần sa sút một thời gian rất dài, hiện giờ thật vất vả mới lấy lại tinh thần, lại vào lúc vừa mới thực hiện được mục tiêu lớn lao đầu tiên của đời người lại như hùng ưng bị bẻ gãy cánh, tiền đồ hủy hết.
Khương Thương đã chịu đả kích thế nào có thể nghĩ được, bắt đầu từ ngày bị gãy chân chưa từng ra khỏi cửa phòng.
“Lão gia, không tốt, Đại công tử uống rượu lại bắt đầu náo loạn……” Người hầu trong viện Khương Thương vội vàng chạy tới bẩm báo.
Khương Nhị lão gia mặt âm trầm chạy qua, còn chưa vào nhà đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Bên trong ồn ào ầm ỹ.
“Buông ta ra, buông ta ra!”
“Đại công tử, ngài không thể đập đầu vào tường, bị thương thì làm sao đây?”
“Cái bộ dạng như quỷ của ta còn sống hay không có gì khác nhau? Buông ra!”
Khương Nhị lão gia bước vào, nhìn qua lộn xộn trên mặt đất, trầm khuôn mặt nói: “Buông hắn ra!”
Hai tỳ nữ đang liều mạng ngăn cản Khương Thương thấy Khương Nhị lão gia lên tiếng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Các đồ vật bén nhọn trong phòng đã sớm cất kỹ, sợ là sợ Đại công tử uống say khướt, ai ngờ Đại công tử lại muốn đập đầu vào tường, làm người ta khó lòng phòng bị.
Khương Thương vẻ mặt chết lặng, ngơ ngác nhìn Khương Nhị lão gia.
Khương Nhị lão gia bước nhanh qua, giơ tay cho Khương Thương một bạt tai.
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, làm đám hạ nhân hầu hạ trong phòng ngơ ngác.
Ánh mắt mông lung của Khương Thương có vài phần rõ ràng, nhìn chằm chằm Khương nhị lão gia.
Mặt Khương Nhị lão gia đỏ lên: “Đủ rồi, ngươi muốn sa đọa tới khi nào!”
“Sa đọa?” Khương Thương chuyển tròng mắt, chỉ vào chính mình cười khổ, “Phụ thân, cái bộ dạng này của con trừ sa đọa ra còn có thể làm gì? Con phế rồi!”
Khương Thương khóc lớn: “Con là một phế nhân, phế nhân sa đọa không phải thích hợp nhất sao? Chẳng lẽ con bây giờ còn có thể làm lại từ đầu như ba năm trước hay sao?”
Khương Nhị lão gia nghe mà tim đau như cắt ( nước mắt chảy ngược), lại chỉ có thể hạ quyết tâm tàn nhẫn đánh tỉnh nhi tử: “Ngươi đi con đường khoa cử là bởi vì ngươi có thiên phú này, trên thực tế con cháu nhà huân quý đi con đường này hiếm như lông phượng sừng lân. Bây giờ con đường này bị chặn, chẳng lẽ ngươi không thể sống được nữa? Chân cẳng không linh hoạt chút thì đã làm sao, Đại bá ngươi năm đó vì cứu An Quốc Công mà phế mất một cái tay, không phải vẫn làm Đông Bình Bá đấy sao.”
Khương Thương cười thảm: “Con làm sao có thể giống Đại bá, Đại bá có tước vị kế thừa, con có cái gì? Không thể thi cử nhập sĩ chẳng lẽ làm một phong ấm quan* cả đời không có tiền đồ?”
( Phong ấm, tập ấm: Chế độ phong tước hiệu danh dự và ban cấp đặc quyền cho gia đình, họ hàng của các quý tộc và quan lại cao cấp thời phong kiến.)
Con cháu nhà huân quý nhiều như lông trâu, ngoài Đích trưởng tử có thể kế thừa tước vị hưởng thụ vinh hoa tôn quý, những người khác chỉ có thể tìm một công việc hoặc tốt hoặc kém khác, trừ phi có cơ duyên lớn, bằng không cả đời này cũng chỉ như thế.
Nào so được với chính thức thi cử nhập sĩ, có thêm gia tộc trợ lực, từng bước một bước lên địa vị cao.
Khương nhị lão gia đuổi hết người hầu hạ ra ngoài, ánh mắt lấp lóe: “Thương Nhi, ai nói ngươi không có tước vị kế thừa?”
Khương Thương sửng sốt: “Phụ thân nói cái gì?”
“Tiểu tử ngốc, hiện giờ Khương gia chúng ta là Hậu tộc, xưa đâu bằng nay, coi như không có con đường thi cử nhập sĩ, cũng còn có vô số cơ hội nắm quyền.”
“Tứ muội cũng không thân cận với Nhị phòng chúng ta.” Khương Thương lẩm bẩm.
Khương Nhị lão gia cười lạnh: “Không thân cận nó cũng là Khương thị nữ, người khác chỉ biết Khương thị nữ làm Hoàng Hậu, về sau chúng ta muốn làm cái gì sẽ có vô số người chủ động tặng người đưa tiền.”
Khương Thương không nói gì.
Khương Nhị lão gia lại nói: “Xa không nói, Tứ muội ngươi làm Hoàng Hậu, theo lệ thường cũng nên phong ân Hậu tộc. Đại bá ngươi chẳng lẽ còn một người chiếm giữ hai tước vị?”
“Phụ thân ——” Khương Thương giật giật môi.
Khương Nhị lão gia vỗ vỗ vai hắn: “Tỉnh lại đi. Ngươi là trưởng tử của Nhị phòng, phía dưới còn có đệ đệ, ngươi không thể suy sụp!”
Ánh mắt Khương Thương hơi lóe, đáy mắt dần dần có ánh sáng.
Nếu như có thể kế thừa tước vị, tương lai dường như cũng không còn u ám lắm……
Khương Nhị lão gia rời khỏi nơi này, đi thẳng đến Từ Tâm Đường.
Khương Thương là đứa cháu trai Phùng lão phu nhân coi trọng nhất, lần này xảy ra chuyện, lại thêm xôn xao chuyện xin phế Thái Tử Phi, Phùng lão phu nhân bị đả kích nằm trên giường nhiều ngày, cũng may tin tức Cảnh Minh Đế thoái vị nhường ngôi cho Hoàng thái tử truyền đến, lúc này mới khôi phục sinh long hoạt hổ.
Cháu gái ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu, phiền muộn vì Trưởng tôn đánh mất tiền đồ mang đến dường như không còn quan trọng nữa.
Tôn tử còn những vài đứa, đứa này không có tiền đồ, còn có đứa khác.
Khi Khương Nhị lão gia nhìn thấy Phùng lão phu nhân, phát hiện lão thái thái lại mặt mày hồng hào, ngực không hiểu sao cứng lại.
“Có việc gì thế?” Đối diện với con thứ, Phùng lão phu nhân vẫn là vẻ mặt ôn hoà.
Trong lòng bà ta lão Nhị mới là đứa có bản lĩnh thật sự, lão Đại chẳng qua là gặp vận may thôi.
“Mẫu thân, trong cung còn chưa có động tĩnh phong tước cho Đại ca?”
Phùng lão phu nhân liếc Khương Nhị lão gia một cái.
Khương Nhị lão gia thở dài: “Nhi tử sợ Thương Nhi cứ tiếp tục như thế sẽ hoàn toàn phế mất, nếu nó chỉ đóng cửa tự chuốc khổ thì thôi, nhưng nếu lại như con út An Quốc Công cả ngày lưu luyến ngày đêm trên sông Kim Thủy, Bá phủ chúng ta không phải sẽ làm cho người ta chê cười?”
Phùng lão phu nhân hiểu ý của Khương Nhị lão gia, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp thúc giục, chớ có nóng nảy.”
Phùng lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, quyết định phái Khương Y xuất mã.
Khương Y không tiện quét mặt mũi tổ mẫu, đành phải tiến cung một chuyến.
Khương Tự nghe Khương Y nói rõ ý đồ đến, không khỏi bật cười: “Việc này ta còn ghi ở trong lòng đây, Đại tỷ cứ bảo tổ mẫu yên tâm là được.”
Khương Y được đáp lời, bước lên xe ngựa rèm xanh rời khỏi hoàng cung.
Xe ngựa vững vàng, một đường chạy về Đông Bình Bá phủ, khi đi qua nơi nào đó Khương Y theo bản năng vén lên một góc rèm.
Ngoài xe liễu xanh dập dờn, chỉ là không có thân ảnh trúc xanh ngày ấy.
Khương Y buông rèm, cong môi cười khổ.
Sau khi Úc Cẩn tan triều nghe Khương Tự nhắc tới chuyện Khương Y tiến cung, không khỏi cười lạnh: “Nếu đã gấp không chờ nổi như vậy, vậy ta liền thành toàn cho bọn họ đi.”
Khương Thương ngã ngựa chính là hắn thay A Tự làm, vậy mà còn muốn đòi tước vị từ chỗ hắn, đây không phải là mơ mộng hão huyền sao.
Chuyển ngày một đạo thánh chỉ liền truyền xuống, bởi vì Đông Bình Bá Khương An Thành còn có tước vị trong người, nên không thể phong thêm Thừa Ân bá, vì vậy quyết định từ Đông Bình bá thăng lên làm Đông Bình Hầu.
Khương Nhị lão gia quỳ trên mặt đất, ý cười bên khóe miệng còn chưa kịp đọng lại thì đã biến mất, mãi cho đến khi quan truyền chỉ rời đi vẫn không nhúc nhích.
Phùng lão phu nhân tuy tiếc thay cho nhánh con thứ, nhưng kết quả như vậy vẫn có thể chấp nhận được, thấy Khương Nhị lão gia như thế vội nhắc nhở một tiếng: “Lão Nhị, có thể đứng lên rồi.”
Khương Nhị lão gia vẫn như cũ không phản ứng.
“Đỡ Nhị lão gia lên.”
Hạ nhân mới vừa đụng vào góc áo của Khương Nhị lão gia, Khương Nhị lão gia đã đột nhiên ngã xuống.
Phùng lão phu nhân sắc mặt đại biến: “Lão Nhị, ngươi làm sao vậy?”
Khương Nhị lão gia trúng gió.
Tin tức truyền tới trong tai tân Đế, tân Đế vô cùng săn sóc cho Khương Nhị lão gia tĩnh dưỡng.
Từ nay thân ảnh Khương Nhị lão gia không còn xuất hiện trên quan trường nữa.
Ngược lại sau này trên sông Kim Thủy nhiều thêm một tay ăn chơi chân cẳng có chút không linh hoạt, thường xuyên uống đến say như chết, nghe nói còn là công tử hầu môn, thật giả không ai hay biết.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
25 chương
493 chương
45 chương
27 chương
20 chương
14 chương
56 chương