Tự Cẩm

Chương 818

Tửu quán trà lâu kinh thành trước nay đều rất náo nhiệt, đúng là một nơi tốt để nghe ngóng tin tức. Một bà lão ngồi trong góc một quán trà sát đường, yên lặng nghe đám khách uống trà nói chuyện phiếm. Tới lều trà thế này thường đều là kiểu người không dư dả, bình dân áo vải chiếm đa số, người như vậy nói đến lời đồn lại càng không cần cố kỵ. “Chậc chậc, lúc này vẫn không có một giọt mưa, cứ tiếp tục như vậy hoa màu đều chết hạn, đừng hòng có thu hoạch gì.” “Còn không phải, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người đói chết, cuộc sống thật khốn khổ mà!” “Các ngươi nghe nói chưa, sở dĩ đại hạn đều là bởi vì Thái Tử Phi á ——” Thính tai bà lão khẽ nhúc nhích. Không ít người sôi nổi cười nhạo người nọ: “Chuyện này ai không nghe nói chứ, nhưng người ta là Thái Tử Phi cao cao tại thượng, chúng ta cũng không có biện pháp không phải sao.” “Chúng ta không có biện pháp, các đại nhân quý nhân chẳng lẽ cũng không có biện pháp? Cũng không thể bởi vì một nữ tử mà làm hại tất cả mọi người phải chịu khổ chớ?” …… Bà lão để lên bàn dài hai đồng, mặt không cảm xúc đứng dậy rời đi. Lời đồn truyền đến lúc này, liên quan đến bình ổn lòng dân, đã không phải là việc dễ dàng xóa bỏ, địa vị của Thái Tử Phi chỉ sợ khó bảo toàn. Trước đó không lâu Đông Bình Bá phủ dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu, phong quang đắc ý một thời gian dài, không biết được bao nhiêu người hâm mộ. Mà nay Thái Tử Phi dính phải phong ba, lại thêm Đại tôn tử mà mình coi trọng ngoài ý muốn bị hủy đường làm quan, Phùng lão phu nhân nghe được mấy lời nói mát, dưới đả kích nặng nề từ hai phía lập tức liền đổ bệnh. Khương Tự mượn lý do này xin chỉ thị Hoàng Hậu về Đông Bình Bá phủ thăm tổ mẫu. Hoàng Hậu khẽ thở dài: “Thăm tổ mẫu là hiếu đạo nên làm, nhưng trước mắt ngươi đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, ra cung nhất định phải chú ý cẩn thận.” “Mẫu hậu yên tâm, con dâu hiểu.” “Vậy ngươi đi đi.” Khương Tự thối lui ra ngoài. Hoàng Hậu giật giật khóe miệng, lại gọi một tiếng: “Thái Tử Phi.” Khương Tự hơi uốn gối, khuôn mặt trầm tĩnh: “Mẫu hậu còn có gì phân phó?” Hoàng Hậu cười cười: “Không có gì phân phó, chỉ là muốn nói với ngươi chớ có áp lực quá lớn, phụ hoàng ngươi sẽ không bởi vì một vài lời đồn đãi mà dao động, cửa ải khó khăn cũng sẽ có lúc qua thôi.” Bước vào cái hồ sâu hoàng cung, ai mà chưa từng gặp phải cửa ải khó khăn, bà tin cơn phong ba này sẽ không thể đánh sập được Thái Tử Phi. Trong lòng Khương Tự ấm áp: “Đa tạ mẫu hậu trấn an.” Xuất cung thăm qua Phùng lão phu nhân, sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, Khương Tự đi gặp mặt bà lão. Bà lão cẩn thận quan sát Khương Tự, thở dài: “Ta đã sớm suy đoán ngươi có lẽ mới là Thánh Nữ chân chính của Ô Miêu ta, chỉ là nghĩ không ra vì sao Thánh Nữ lại sinh ra ở Đại Chu. Bây giờ biết ngươi có huyết mạch Ô Miêu, tất cả đều đã sáng tỏ, Ô Miêu cuối cùng cũng có Thánh Nữ.” Nói xong lời cuối cùng, đã là cảm khái khó nén. Lúc trước tuy Khương Tự đáp ứng lúc Ô Miêu cần sẽ lấy thân phận Thánh Nữ xuất hiện, nhưng đó dù sao cũng là lấy lợi ích trao đổi, là hợp tác, hoàn toàn khác bây giờ. Khương Tự có huyết mạch Ô Miêu, liền chứng minh trời không diệt Ô Miêu, truyền thừa Thánh Nữ không bị đứt đoạn. Có thể nói, lúc này Đại trưởng lão mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. “Ta không ngờ Đại trưởng lão sẽ tự mình tới đây.” “Chuyện quan trọng như vậy ta đương nhiên sẽ tới, chỉ là phải an bài thỏa đáng sự vụ trong tộc, nên trì hoãn một ít thời gian.” Khương Tự bưng một ly trà xanh, bình tĩnh hỏi: “ Bá tánh kinh thành nghị luận, Đại trưởng lão nghe nói rồi chứ?” Sắc mặt của Đại trưởng lão khẽ biến, chậm rãi gật đầu. “Thái Hậu muốn đẩy ta vào chỗ chết, không biết Đại trưởng lão định thu hồi quân cờ này như thế nào?” Ánh mắt Đại trưởng lão trở nên thâm trầm, rũ mi hỏi: “Thánh Nữ xác định đây là xuất từ tay bà ta?” Khương Tự cười nhạo: “Việc đã đến nước này, Đại trưởng lão lẽ nào còn chứa hy vọng xa vời?” Đại trưởng lão bị cười nhạo có chút không xuống đài được, vuốt ve chiếc nhẫn bích ngọc trên ngón cái, thần sắc dần dần đông lạnh, gằn từng chữ nói: “Quân cờ xúc phạm tới Thánh Nữ, đương nhiên phải huỷ diệt.” Khương Tự trầm ngâm một lát, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “ Quân cờ này quan trọng như vậy, thời gian lại đã lâu, chẳng lẽ Đại trưởng lão không có thủ đoạn nào khống chế bà ta?” “Bà ta đã từng phát lời thề với chân thần. Thánh Nữ chưa từng sinh sống ở Ô Miêu, chỉ sợ không rõ phát thề với chân thần đối với người Ô Miêu mà nói có ý nghĩa như thế nào.” Khương Tự không có tiếp lời. Kiếp trước nàng sống ở Ô Miêu mấy năm, ít nhiều hiểu rõ sự thành kính của người Ô Miêu đối với chân thần, tín ngưỡng trói buộc là cường đại. Ví dụ như nếu một người ngoại tộc mở miệng làm nhục Thánh Nữ, có thể sẽ bị người Ô Miêu phẫn nộ đánh chết, nhưng nếu người ngoại tộc này mắng Thái Tử Đại Chu một câu, dân chúng Đại Chu hơn phân nửa sẽ giả vờ nghe không thấy. Ở Ô Miêu, Thánh Nữ, Đại trưởng lão chính là tượng trưng cho thần linh, mà sự kính ngưỡng chân thần lại càng không cần phải nói. Đại trưởng lão thở dài: “Không nghĩ tới chỉ mới mấy chục năm, lại có thể làm cho bà ta ném chân thần ra sau đầu.” Khương Tự bỗng nhiên cảm thấy Đại trưởng lão có chút ngây thơ. Sự ngây thơ này đại khái có liên quan đến phương thức Ô Miêu bồi dưỡng Thánh Nữ. Nữ đồng có thiên phú từ nhỏ đã được chọn ra nỗ lực tu luyện, trổ hết tài năng để một ngày trở thành Thánh Nữ, từ đó được người người kính trọng, chờ đến khi trở thành Đại trưởng lão lại càng nhất ngôn cửu đỉnh, trở thành người khống chế vận mệnh của một bộ tộc. Lục đục với nhau sẽ có, nhưng so với thượng vị giả mở một đường máu như hoàng thất Đại Chu vẫn còn kém xa. “Mấy chục năm cẩm tú cao lương ( ăn ngon mặc đẹp), huống chi Đại Chu có vạn dặm giang sơn.” Khương Tự nhẹ giọng nói. Sắc mặt Đại trưởng lão khẽ biến, thở dài: “Trừ cái này ra thì còn hạ cổ trong cơ thể bà ta, nhưng ta nghe Hoa trưởng lão nói cổ trùng trong cơ thể bà ta không biết khi nào đã trừ bỏ rồi ……” Ánh mắt Khương Tự hơi lóe. Đại trưởng lão nói chẳng lẽ là mẫu tử Liên Tâm cổ trong cơ thể Thái Hậu? Cổ trùng này hình như là nàng trừ bỏ…… Có điều khi đó nàng có thể cảm nhận được thời gian mẫu tử Liên Tâm cổ ký sinh trong cơ thể Thái Hậu cũng không quá dài, tuyệt không phải đã mấy chục năm. “Nói như vậy, không có biện pháp nào khác?” Khương Tự đá bóng cao su trở về. Ai tạo ra phiền toái người đó xuất lực, thiên kinh địa nghĩa. Chỉ là trong lòng Khương Tự biết không dễ dàng như vậy, dù gì Ô Miêu cũng không có khả năng để bản thân rơi vào. “Có một biện pháp.” “Rửa tai lắng nghe.” Nghe Đại trưởng lão nói xong, Khương Tự nhất thời chần chờ: “Cứ như vậy, Hoa trưởng lão chỉ sợ ——” Đại trưởng lão mặt không cảm xúc nói: “ Giải quyết phiền toái cho Thánh Nữ là vinh hạnh của Hoa trưởng lão, Hoa trưởng lão chắc chắn chết cũng không tiếc.” Khóe miệng Khương Tự giật giật. Nàng có thể hiểu được người Ô Miêu vì Thánh Nữ mà trả giá tất cả tinh lực, nhưng nàng dù sao cũng không phải người lớn lên ở đất Ô Miêu, không làm được chuyện vì giải quyết phiền toái mà bỏ mặc sống chết của người khác. “Ngoại trừ cách này, không còn cách nào tốt hơn.” Đại trưởng lão thấy Khương Tự do dự, bình tĩnh nhắc nhở nói. Bà thấy hơi khó hiểu Khương Tự lại sẽ vì Hoa trưởng lão mà chần chờ, trong lòng lại không hiểu sao kiên định rất nhiều. Một Thánh Nữ có thể để tâm đến tính mạng của người Ô Miêu, chắc chắn là đáng tin. Khương Tự cuối cùng vẫn gật đầu: “Thế thì cứ làm vậy đi, ta sẽ tận lực giữ lại mạng sống cho Hoa trưởng lão. Giả như Hoa trưởng lão có gì bất trắc, cháu gái của bà ấy ta sẽ chăm sóc thật tốt.” Ngoài bình phong, nghe được lời này Hoa trưởng lão lã chã rơi lệ. Vì Thánh Nữ mà chết, chết cũng không tiếc, có thể nghe được Thánh Nữ nói như vậy lại càng không còn gì vướng bận. “Ta thấy tình thế trước mắt cực kỳ bất lợi với Thánh Nữ, việc này còn cần mau chóng.” Khương Tự không cho là đúng cười cười: “Không vội, còn chưa phải lúc, phiền toái trước mắt ta sẽ giải quyết.”