Tự Cẩm

Chương 809

Hoa trưởng lão nhìn Khương Tự chăm chú, tâm tình phập phồng. Bà từ trong mắt đối phương thấy được kiên quyết. Hoa trưởng lão không khỏi nhớ tới biểu hiện của Khương Tự khi ở Ô Miêu. Đây là người đối mặt với Đại trưởng lão vẫn có thể dựa vào lý lẽ biện luận, thậm chí còn dám uy hiếp Đại trưởng lão, huống chi là bà? Giãy giụa một lát, Hoa trưởng lão lựa chọn thỏa hiệp. “Không sai, Thái Hậu quý quốc là người của chúng ta.” Ánh mắt Khương Tự chợt lóe, bàn tay đặt ở đầu gối hơi gập lại, ngữ điệu lại vẫn duy trì bình tĩnh: “Thái Hậu là ai? Có quan hệ gì với bà ngoại ta?” Hoa trưởng lão vừa mở miệng, lại có chút hối hận. Sự tình trọng đại như vậy, bàn hẳn phải bẩm báo với Đại trưởng lão trước, sao chưa kiên trì được bao lâu đã nói ra rồi. “ Lẽ nào Hoa trưởng lão lại không muốn nói nữa?” Khương Tự đặt tay lên bàn trà, sắc mặt lạnh băng. Hoa trưởng lão liếc chén trà trong tay Khương Tự, toát lên một ý nghĩ quỷ dị: Nếu như bà không nói, Thánh Nữ sẽ không lấy nước trà hất bà chứ? Thánh Nữ tuyệt đối làm được loại chuyện này! Âm thầm hít vào một hơi, Hoa trưởng lão nhận mệnh nói: “Thánh Nữ tạm thời đừng nóng vội, nghe ta nói đã. Thái Hậu vốn là một nữ tử Ô Miêu bình thường, bởi vì tuổi tác, dung mạo có chút tương tự chuẩn Thái Tử Phi Đại Chu lúc đó, cho nên được chọn trở thành người thay thế chuẩn Thái Tử Phi. Mà bà ngoại ngài am hiểu thuật dịch dung bắt chước, cho nên chính là người chấp hành kế hoạch này……” Nghe Hoa trưởng lão thuật lại, Khương Tự cũng hiểu rõ hơn đoạn chuyện cũ này, không khác so với bọn họ phỏng đoán mấy. Bởi vì nguyên nhân nào đó, Ô Miêu cần phải cài người của mình vào địa phương tôn quý nhất Đại Chu, sau khi suy xét từ nhiều phương diện đã quyết định chọn chuẩn Thái Tử Phi lúc ấy. Vì thế bà ngoại A Tang phụng mệnh đi vào Đại Chu, mượn cái ván cầu là Nghi Ninh Hầu lão phu nhân để tiếp xúc với chuẩn Thái Tử Phi, thời gian lâu dần dần quen thuộc ngôn hành cử chỉ của chuẩn Thái Tử Phi, lại đem những thứ này dạy cho nữ tử có bề ngoài tương tự chuẩn Thái Tử Phi kia, từ đó thay mận đổi đào. Kế hoạch này rất lớn mật, lại không khó thực hiện. Một quý nữ gần lấy chồng, vốn sẽ không tiếp xúc quá nhiều với người nhà, sau khi Thái Hậu đổi người chỉ cần thận trọng từ lời nói đến việc làm thì sẽ không bị phát hiện khác thường. Lui một vạn bước, cho dù phát hiện Thái Hậu có điều khác thường, ai sẽ nói ra chứ? Chờ đến khi Thái Hậu tiến cung, tất cả biến hóa sẽ không còn bất kỳ ai có thể phát hiện. Kế hoạch này có thể nói là hoàn mỹ, chỉ là đã bỏ qua một điểm: Nghi Ninh Hầu lão phu nhân và Thái Hậu chân chính là bạn thân, hiểu biết về Thái Hậu con sâu hơn người nhà. Mà trực giác của nữ nhân thường rất nhạy bén. Khương Tự cảm thấy may mắn vì lúc ấy Nghi Ninh Hầu lão phu nhân đã nén nghi hoặc ở trong lòng, mà không có đi chất vấn, bằng không chỉ sợ sớm đã mất mạng một cách mơ hồ. “ Nếu ngoại tổ mẫu chân chính của ta đã gánh vác trọng trách đi vào Đại Chu chấp hành kế hoạch thay mận đổi đào, vì sao còn cùng Đại Chu nam tử yêu nhau?” Ánh mắt Hoa trưởng lão hơi lóe, thở dài: “Thánh Nữ đã làm vợ người, chẳng lẽ không rõ trên đời này chỉ có tình yêu nam nữ là thứ làm cho người ta không thể tự kìm hãm nhất ư?” Khương Tự nhất thời bị hỏi đến nghẹn họng. Nàng không thể không thừa nhận lời này của Hoa trưởng lão rất có đạo lý. Nếu như có thể lý trí, cũng sẽ không có nàng và A Cẩn nối lại tiền duyên. Nàng là như thế, mà bà ngoại của nàng có lẽ cũng là như vậy. Có điều Khương Tự vẫn còn thắc mắc một điểm. Nếu vị ngoại tổ mẫu của nàng với vị nam tử Đại Chu chỉ là đơn thuần yêu nhau, vì sao sau khi sinh nữ xong chuyển ngày đã vội vàng rời đi? Lại vì sao chỉ mang đi một nữ nhi, để lại một đứa khác? Hoa trưởng lão chần chờ nói: “Có lẽ là một mình bà ấy không thể nào mang cả hai đứa bé đi xa đi.” Khương Tự nhìn Hoa trưởng lão cười như không cười: “ Nếu bà ngoại là phụng mệnh mà đến, chẳng lẽ không có tộc nhân âm thầm tương trợ?” Hoa trưởng lão bị hỏi đến cứng lại, khô cằn nói: “Việc này ta cũng không biết, chuyện năm đó ta không biết bao nhiêu, là cơ duyên xảo hợp tiếp xúc với ngài, Đại trưởng lão mới tiết lộ mấy chuyện đó với ta.” “Nói như vậy Thái Hậu chỉ là một nữ tử Ô Miêu bình thường, vậy bà ta có tinh thông dị thuật Ô Miêu không?” “Cũng giống như phân nửa nữ tử Ô Miêu bình thường, hiểu chút da lông.” Khương Tự giật giật đuôi lông mày. Nói như vậy, Thái Hậu kỳ thật cũng không phải nhân vật trọng yếu của Ô Miêu, mà là sự tồn tại như một quân cờ. Một quân cờ trở thành Thái Hậu Đại Chu? Khương Tự chợt lóe linh quang, mơ hồ bắt được cái gì, nhưng nghĩ lại lại đã không còn dấu vết. “Hoa trưởng lão biết nguyên nhân thay mận đổi đào không?” Hoa trưởng lão nói gần nói xa: “Thánh Nữ biết Thái Hậu là người Ô Miêu, có tính toán gì không?” Khương Tự lặng trong một chớp mắt, nhướng mày hỏi: “Nếu giữa ta và Thái Hậu chọn một người, Hoa trưởng lão cho rằng Đại trưởng lão sẽ lựa chọn như thế nào?” Hoa trưởng lão sửng sốt. Bà tuy không phải Đại trưởng lão, nhưng cũng biết đáp án không hề nghi ngờ: Dĩ nhiên là Thánh Nữ quan trọng rồi. Quân cờ có đi được xa hơn cũng chỉ là quân cờ, làm sao có thể so sánh với Thánh Nữ? “Vương gia giờ đã thành Thái Tử, Hoa trưởng lão nghe nói rồi nhỉ?” Hoa trưởng lão gật đầu. Sắc mặt Khương Tự chuyển sang lạnh lẽo: “Thái Hậu lại muốn đẩy tân Thái Tử vào chỗ chết. Ta với Thái Tử phu thê một thể, nếu như Thái Tử xảy ra chuyện ta há có thể đứng ngoài cuộc? Kết quả là, Đại trưởng lão chỉ sợ phải lựa chọn giữa ta và Thái Hậu.” “Chuyện này không có khả năng!” Hoa trưởng lão bật thốt lên nói. Khóe môi Khương Tự treo ý tứ trào phúng: “Phải không, việc Thái Hậu làm ra lại hoàn toàn trái ngược với quẻ ngôn mà Đại trưởng lão nói với ta. Nếu như Long chi Thất tử là người mang đến ánh bình minh cho Ô Miêu, thân là nữ tộc Ô Miêu vì sao Thái Hậu lại làm hại A Cẩn?” Vẻ mặt Hoa trưởng lão mờ mịt trong một chớp mắt. Con ngươi Khương Tự trở nên thâm thúy, từng chữ hỏi: “Quân cờ sẽ mãi mãi nghe lời sao?” Sắc mặt của Hoa trưởng lão đột biến. “Kế hoạch thay mận đổi đào, có phải có liên quan đến hai quẻ ngôn còn lại không?” Khương Tự hỏi lại. Hoa trưởng lão không khỏi gật đầu, sau khi phục hồi lại tinh thần vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thánh Nữ băng tuyết thông minh, nhưng hai quẻ ngôn kia là gì ta thật sự không biết, mà dù có biết, khi chưa có sự cho phép của Đại trưởng lão ta cũng không thể nói, mong rằng ngài có thể lý giải.” Đây là điểm mấu chốt của bà, cho dù Thánh Nữ có thật sự lấy trà hắt bà, bà cũng sẽ không thỏa hiệp. Khương Tự đặt Thánh Nữ lệnh vào lòng bàn tay Hoa trưởng lão, đồng thời thêm một phong thư: “Vậy làm phiền Hoa trưởng lão chuyển phong thư này cho Đại trưởng lão, ta chờ Đại trưởng lão lựa chọn.” Hoa trưởng lão cầm lấy Thánh Nữ lệnh, chỉ cảm thấy nặng trĩu như có ngàn cân, sau một lúc thì gật gật đầu. Khương Tự giương môi: “A Man, tiễn khách nhân ra ngoài.” Tiễn Hoa trưởng lão đi, Khương Tự gọi Úc Cẩn tới, đem tình huống hỏi thăm được kể cho hắn nghe. “Thư đến trong tay Đại trưởng lão còn cần chút thời gian, Đại trưởng lão sẽ làm như thế nào cũng là một ẩn số……” Úc Cẩn thấy Khương Tự lộ vẻ bất an, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Thái Hậu vừa mới tính kế ta ở nghi thức sắc lập, nhìn bà ta tính kế Phúc Thanh công chúa chi li cẩn thận, ít nhất trước khi chúng ta dọn vào Đông Cung sẽ lựa chọn ngủ đông. Không cần quá lo lắng, chúng ta binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn là được.” Nghĩ đến Thái Hậu, mặt Úc Cẩn đầy vẻ lạnh lùng: “Thái Hậu giấu đuôi cáo khá sâu, lúc này không sợ bà ta không ra tay, chỉ sợ từ giờ bà ta rụt đầu an an tĩnh tĩnh làm Thái Hậu, đó mới là làm người ta bó tay không có biện pháp.” Làm nhiều sai nhiều, vẫn luôn là đạo lý. Ngay lúc Khương Tự đang chờ Đại trưởng lão hồi âm, đã có một phần điều tra được đặt ở trước mặt Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên, làm hắn hãi hùng khiếp vía. Thê tử của Ngũ quan Linh Đài lang Chu Đa Hoan vậy mà xuất thân thiện đường.