Tự Cẩm

Chương 78

Nam nhân có mắt không tròng trong miệng Khương Tiếu cài trâm hoa khoác lụa đỏ, khóe miệng cười mỉm ngồi ngay ngắn, dáng người thẳng tắp thiên về gầy gò, sắc mặt cũng có mấy phần tái nhợt, lấy thẩm mỹ của người Đại Chu chính là mỹ nam tử trong trăm có một. Khương Tiếu quay đầu nhìn chằm chằm một hồi lâu, từ trên hình dạng thực sự tìm không ra tật xấu, đành phải căm giận nói: “ Ta chỉ biết là loại công tử bột không có đảm đương.” Khương Tự bị chọc cười: “ Tam tỷ lời này nói sai rồi, hiện tại rất nhiều người đều đang ca tụng câu chuyện tình yêu xúc động lòng người giữa Quý Tam công tử và dân nữ đó, nghe nói còn có người căn cứ vào việc này biên soạn thoại bản, bán chạy cực kỳ đấy.” Khương Tiếu sắc mặt cổ quái, nhịn lại nhịn nói: “ Ta xem qua rồi, người viết sách này đầu quả thực nước vào, Tứ muội muội hoàn toàn không cần để ý tới.” Không biết là tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu nào viết lung tung, lại viết Đông Bình Bá phủ bọn họ thành thế lực độc ác trở ngại người có tình cuối cùng thành thân thuộc, thậm chí còn viết dù Tứ muội đã từ hôn nhưng vẫn nhớ mãi không quên đồ bỏ Tam công tử của An Quốc Công phủ kia. Tuy nói nhân vật trong thoại bản thay hình đổi dạng, nhưng cho dù là ai vừa xem cũng đã biết là ai. Quả thực tức chết người ta. Nói đến, nàng cũng bởi vì Tứ muội gây ra một chuyện bực mình như vậy, nên gặp lại Tứ muội liền cảm giác có chút đáng thương, liền không nhấc nổi sức mạnh đối chọi gay gắt với nàng như trước kia nữa. “ Ta xem qua thoại bản kia rồi, viết coi như khúc chiết.” Khương Tự giờ phút này nghĩ đến Quý Sùng Dịch, trong lòng đã không nổi lên mảy may gợn sóng. Đối với nam nhân kia, cho dù là ở kiếp trước nàng cũng chưa từng động tâm, mơ ước khi chưa gả chẳng qua là bắt nguồn từ phần hư vinh kia thôi. Bây giờ nàng triệt để tác thành cho bọn họ, chỉ hi vọng bọn họ có thể từ đầu đến cuối như một, đợi trăm ngàn năm sau thật sự lưu lại cho hậu nhân một đoạn giai thoại mới tốt. “ Tứ muội muội thật không ngại?” Ánh mắt Khương Tiếu theo đội ngũ đến gần lưu chuyển. “ Người không liên quan gì đến ta, ta có gì hay mà để ý.” Khương Tự thấy Khương Tiếu  xem đến vui vẻ, mà xe ngựa chờ ở ven đường cũng không có chuyện có thể làm, dứt khoát lại gần cùng nhau xem. Khương Tiếu không phải người hay đa sầu đa cảm, thấy Khương Tự như thế liền thả lỏng tâm tình, lại cùng nàng thảo luận: “ Tứ muội, muội nói nam tử có tướng mạo như Tam công tử An Quốc Công phủ, có phải là đều trong ngoài như một không?” “Vì sao nói như vậy?” Khương Tiếu cười lạnh: “Trường Hưng Hầu thế tử không phải cũng là kiểu này sao.” Khương Tự nghiêm túc liếc nhìn Quý Sùng Dịch một thân hỉ bào đỏ chót đi đến phụ cận, đánh giá rất là công bằng: “Trường Hưng Hầu thế tử thiên về âm nhu, ánh mắt của Quý Tam công tử so với hắn ta thanh chính hơn rất nhiều.” Khương Tiếu kinh ngạc nhìn Khương Tự một chút, lẩm bẩm nói: “Tứ muội, muội thật đúng là ——” Trong lúc nhất thời, Khương Tiếu cũng không biết nói cái gì cho phải. Có lẽ là trùng hợp, Quý Sùng Dịch ngồi trên con ngựa cao to mắt gió vừa lúc quét tới bên này. Hai bên đường phố người xem náo nhiệt chen vai sát cánh, bởi vì đường bị chặn mà xe ngựa chờ ở ven đường không phải số ít, nhưng hết lần này tới lần khác Quý Sùng Dịch trong lúc vô tình thoáng nhìn, ánh mắt liền rơi vào trên chiếc xe ngựa thanh duy này. Màn cửa xe ngựa bị một cái tay ngọc nhấc lên, thiếu nữ bên trong toa xe đang hững hờ nhìn qua ngoài cửa sổ, ánh mắt quạnh quẽ, nhan như thịnh thế. Quý Sùng Dịch một thân hỉ phục đỏ chót ngây người một chút, tuấn mã mang theo hắn đi về phía trước. Cô nương vừa rồi dung mạo thật là xinh đẹp, đúng là cả đời hắn ít thấy. Làm một nam tử bình thường, trong đầu Quý Sùng Dịch không thể ngoại lệ lóe lên ý nghĩ này, đương nhiên ngoại trừ âm thanh cảm khái này thì không còn gì khác, trong lòng rất nhanh lại bị vui sướng sắp cùng người trong lòng bái đường lấp đầy. Cái này cũng như ý nghĩ của đa số mọi người, phong cảnh ven đường có đẹp cuối cùng cũng không thuộc về mình, xem qua rồi cũng liền thôi. Nhưng vào lúc này, biến cố phát sinh. Một luồng gió lốc màu vàng sậm từ trong đám người thổi qua, ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, cắn một cái trên...... mông của đại mã cao to. Ngựa dùng làm đón dâu, tự nhiên chọn lựa tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng dù dịu dàng ngoan ngoãn mà trên mông ngựa bị một ngụm như thế cũng chịu không nổi a, con tuấn mã kia lập tức hất mạnh móng sau lên. Đáng thương Quý Sùng Dịch đang xuân phong đắc ý, dưới biến cố đột nhiên không kịp đề phòng như một dải lưu tinh loá mắt bay ra ngoài. Tiếng kêu sợ hãi lập tức vang lên liên tiếp. Cũng may đội ngũ đón dâu nhiều người, người xem náo nhiệt càng nhiều, Quý Sùng Dịch bay ra ngoài trực tiếp bị người xem náo nhiệt tiếp được. Khương Tiếu đã là trợn mắt há hốc mồm: “ Tứ muội, có cướp hôn kìa!” Khương Tự cũng đờ ra, chậm chậm nói: “ Không phải cướp hôn, hẳn là...... Gây chuyện......” Nhị Ngưu đây là đang làm gì? Chó lớn đang bị Khương Tự suy đoán động cơ tựa như cảm ứng được Khương Tự đăm chiêu, thế mà nhìn thoáng qua phương hướng xe ngựa, đắc ý run lên da lông. Mọi người lúc này mới thấy rõ, kẻ đầu sỏ dẫn đến trận biến cố này lại là một con chó lớn. “ Mau đánh chết con chó dại này!” Hộ vệ trong đội ngũ đón dâu quát lớn. Lại có người hiểu quy củ hô: “Không thể đánh chết, ngày đại hỉ không nên thấy máu, đem súc sinh này đuổi đi là được!” Đại mã đang đau đến đá thẳng chân sau: “......” Chảy trên mông nó không phải máu à? Mấy hộ vệ lập tức vây về phía chú chó. Khương Tiếu dưới cơn khẩn trương kéo mạnh ống tay áo Khương Tự: “ Không tốt, chú chó gặp xui xẻo!” Khương Tự: “......” Giọng điệu quan tâm của Tam tỷ với Nhị Ngưu đây là chuyện gì? “ Thôi, thôi......” Quý Sùng Dịch đứng vững thân thể, mặt đen lại nói. Lúc đón dâu bởi vì một con chó mà từ trên ngựa ngã xuống, đây cũng quá mất mặt rồi, loại tình huống này đương nhiên phải mau chóng rời đi là tốt nhất, chẳng lẽ lại còn muốn cùng con chó này đại chiến một trận sao? Đáng tiếc tân lang quan có tâm tư dàn xếp ổn thỏa, chó lớn lại không nghĩ như vậy. Chỉ thấy chú chó đang bị bao vây bay vọt một cái liền từ khe hở thoát thân, thuận thế ngậm lấy mũ dạ của tân lang quan, vắt chân lên cổ mà chạy. Người xem náo nhiệt bị con chó gan to bằng trời này kinh sợ, nhưng không một người nghĩ đến ngăn cản, một lúc lâu sau nhìn tân lang quan đỉnh đầu trụi lủi, cười vang. Quý Sùng Dịch mặt đã đen thành đáy nồi, trong lòng phẫn nộ sau đó lại sinh ra mấy phần mờ mịt. Những ngày này, hắn bên tai ngoại trừ phụ thân răn dạy chính là mẫu thân thở dài, còn có ánh mắt bất mãn của huynh đệ tỷ muội mặc dù không nói rõ. Nhà rõ ràng vẫn là nhà của hắn, nhưng ở trong mắt của hắn lại từng chút trở nên xa lạ, loại xa lạ mang đến áp lực như bóng với hình cơ hồ làm cho hắn nổi điên. Trong lòng của hắn vẫn an ủi mình, chỉ cần chịu đựng đến thành thân là tốt rồi, tương lai hắn học hành cho giỏi làm ra một phen thành tựu, ai còn sẽ chỉ trở việc hắn cưới dân nữ nữa? Thế nhưng vạn vạn không nghĩ tới, hỉ sự hắn tâm tâm niệm niệm lại bởi vì một con chó mà có tì vết. Hắn chỉ sợ là tân lang quan mất mặt nhất đi! “ Tam công tử, vẫn là lên ngựa đi.” Quản sự một lần nữa dắt tới một con ngựa, hạ giọng khuyên nhủ. Quý Sùng Dịch miễn cưỡng gật đầu, yên lặng lên ngựa, theo đội ngũ một lần nữa náo nhiệt lên, tiền mừng cùng kẹo mừng vung đầy trời, tiếng kèn vui mừng ở trong tai hắn lại không có sức mạnh. Khương Tiếu vịn cửa sổ, sau khi tỉnh táo lại than một tiếng: “Nhà ai nuôi chó làm ẩu như thế nhỉ.” Làm được thật xinh đẹp! Khương Tự lại không nói tiếp, ánh mắt vượt qua đám người rơi vào trên người một người, trong lòng không hiểu chút nào. Úc Thất thế nào lại chuyện xảy ra không liên quan đến mình đứng ở trong đám người xem náo nhiệt? Kiếp trước, hắn rõ ràng tham gia hôn lễ của Quý Sùng Dịch.