Tự Cẩm

Chương 5

Editor: Mộc Yên Chi Khương Tự vắt khô tóc, vừa uống qua nước gừng bỏ đường A Xảo dâng lên, chợt cảm thấy toàn thân ấm áp, nằm vật xuống giường không bao lâu liền ngủ thật say. Xuống nước cứu người tiêu hao thể lực quá lớn, nàng đã sớm mệt muốn chết rồi. Trong bóng tối phủ Đông Bình một mảnh tĩnh mịch, bên kia cách hai con đường phủ An quốc công lại nhốn nháo bóng người, đền đuốc sáng trưng. Đầu An quốc công phu nhân Vệ thị dựa vào đầu giường liền nắm lấy tay An quốc công khóc đến điên cuồng. Sắc mặt An quốc công âm trầm, bị Vệ thị khóc đến tâm phiền ý loạn, miễng cưỡng an ủi: "Đừng khóc, Đại Lang không phải đã chạy tới sao, Tam Lang không có việc gì." Lúc trước trong phủ bởi vì Tam Lang mất tích mà huyên náo người ngã ngựa đổ, trong đêm chợt nghe Tam Lang rơi xuống nước, hắn chỉ lo hỏi một tiếng người có sao không liền vội vàng sai Đại Lang đã chạy tới, hiện tại cũng không biết Tam Lang đến tột cùng tại sao chết đuối. Trong lòng An quốc công tâm trạng bất ổn, lúc này người hầu vội vàng tiến đến bẩm báo: "Quốc công gia, phu nhân, thế tử mang theo Tam công tử trở về." "Nhanh để bọn hắn vào!" Không chờ An quốc công mở miệng, Vệ thị liền đột nhiên ngồi dậy. Không bao lâu ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nha hoàn xốc rèm châu treo lên, ba người đi vào. Vệ thị lướt qua trưởng tử Quý Sùng Lễ, liếc mắt liền thấy được mặt không có chút máu của con trai thứ ba Quý Sùng Dịch, đứng dậy nhào tới: "Tam Lang, con làm sao? Nhanh để nương nhìn xem có sao không!" "Nương, con không sao." Quý Sùng Dịch nở một nụ cười yếu ớt. "Làm sao lại không có việc gì chứ?" Vệ thị vuốt ve gương mặt Quý Sùng Dịch, nước mắt lã chả mà rơi xuống, "Tóc đều bị ướt, đang yên đang lành làm sao lại rơi xuống nước hả!" "Khụ khụ."  Tiếng ho khan vang lên, Vệ thị không khỏi nhìn An quốc công một chút. Ánh mắt An quốc công lại rơi sau lưng Quý Sùng Dịch. Cách Quý Sùng Dịch khoảng nửa trượng một vị nhỏ nhắn xinh xắn nữ tử đang đứng thẳng, lúc này đang cúi đầu nắm lấy vạt áo, khó nén lo lắng. Lúc này sắc mặt Vệ thị liền thay đổi, giọng nói không khỏi cao lên: "Nàng là ai?" Thấy thế Qúy Sùng Dịch đưa tay đem Xảo Nương kéo đến bên người, nhìn thẳng vào mắt Vệ thị: "Nương, nàng chính là người trong lòng nhi tử, gọi là Xảo Nương." Sắc mặt Vệ thị không khỏi cứng đờ, con mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm Xảo Nương: "Thì ra ngươi chính là Xảo Nương, nghe nói lúc trước ngươi đã cứu Tam Lang nhà chúng ta, ta còn chưa gặp ngươi tạ ơn mà." Xảo Nương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vệ thị một chút, chợt cúi đầu, khẩn trương nói: "Không, không dám nhận tạ ơn của phu nhân  —— " "Hàm Phương, mời cô nương Xảo Nương xuống dưới nghỉ ngơi cho tốt." Vệ thị nhàn nhạt cắt ngang Xảo Nương. Đại nha hoàn Hàm Phương bên người Vệ thị đi đến bên cạnh Xảo Nương, cười nói: ""Xảo Nương cô nương mời đi theo tiểu tỳ." Xảo Nương không khỏi nhìn Quý Sùng Dịch một chút. Qúy Sùng Dịch suy nghĩ một chút, nhìn Xảo Nương nhẹ nhàng gật đầu: "Nàng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta liền qua thăm nàng." Lúc này Xảo Nương mới yên lòng lại, đi theo nha hoàn ra ngoài. Đáy mắt Vệ thị thoáng qua ánh mắt lạnh giá. Thật sự là một nha đầu lỗ mãng không một chút quy củ, không nói trước đó một cô nương lại cùng nhi tử nàng qua lại, liền nói vừa rồi lúc rời đi cũng không biết được hướng về mọi người ở đây hành lễ, liền có thể nhìn ra dạy dỗ như thế nào. "Trán Nhụy, mau bưng trà gừng lên cho Tam công tử." Rất nhanh một nha hoàn trang phục giống Hàm Phương bưng một chén trà gừng tiến lên phía trước. An quốc công lạnh nhạt nhìn tiểu nhi tử đem trà gừng uống xong, lúc này mới đặt câu hỏi: "Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Lời này cũng là hỏi thế tử qsl. Quý Sùng Lễ nhanh chóng lườm Quý Sùng Dịch một cái, biết việc này cũng không che giấu nổi, nhắm mắt nói: "Tam đệ... Tam đệ cùng nữ tử kia nhảy hồ..." "Đồ khốn.!" An quốc công nhấc chân đạp lăn một cái ghế. Quý Sùng Dịch quỳ xuống cái bịch. Vệ thị oán trách nhìn An quốc công một cái: "Lão gia nổi giận lớn như vậy làm gì? Tam Lang rơi xuống nước vẫn còn phải tranh thủ thời gian mời đại phu tới khám một cái, kê thuốc xua tan lạnh mới tốt." "Mời đại phu làm cái gì? Hắn muốn chết ai có thể ngăn được?" An quốc công nhìn thấy Quý Sùng Dịch quỳ trên mặt đất càng thêm tức giận không chỗ phát tiết, chỉ vào hắn mắng: " Tiểu súc sinh thật là có bản lĩnh a, vì một nữ nhân muốn chết muốn sống!" Quý Sùng Dịch dập đầu: "Phụ thân, mẫu thân, hai người vẫn là thành toàn cho nhi tử đi." A, giống như chó ngáp phải ruồi! An quốc công nổi trận lôi đình: "Mơ tưởng, chỉ cần ta còn sống ngươi liền bỏ cho ta tâm tư này, thành thành thật thật mà cưới Tứ cô nương phủ Đông Bình vào cửa!" Vệ thị cũng không khuyên giải, sắc mặt cũng khó coi tương tự. Bà vốn là nhìn phủ Đông Bình không lọt mắt, lúc trước An quốc công vì báo đáp Đông Bình bá ân cứu mạng của huynh đệ khăng khăng muốn cùng nhà hắn quyết định việc hôn nhân, nàng còn ầm ĩ mấy lần. Thế nhưng là phủ Đông Bình bá so với dân chúng thấp cổ bé họng lại chênh lệch cũng cao à. Qúy Sùng Dịch ưỡn thẳng người mà quỳ, giọng điệu kiên quyết: "Phụ thân, nhi tử chỉ thích Xảo Nương, không thích Tứ cô nương phủ Đông Bình bá. Nhi tử ngay cả thấy còn chưa gặp qua nàng, thực sự không có cách nào cùng nàng làm phu thê!" "Tam Lang, vi phụ thậm chí nghe ngóng, Tứ cô nương phủ Đông Bình bá là mỹ nhân nổi danh trong đám quý nữ ở kinh thành." An quốc công tính tình nhẫn nại khuyên nhủ. "Đúng vậy, lúc các con đính hôn di nương cũ̃ng tìm cơ hội nhìn qua, phụ thân ngươi không có nói dối ngươi." Vệ thị nói theo. "Ở trong mắt nhi tử, Xảo Nương chính là đẹp nhất!" Quý Sùng Dịch ngẩng đầu nhìn An quốc công, "Phụ thân, ngài có thể vì báo ân cùng Đông Bình bá phủ kết thân, vì cái gì không thể hiểu nhi tử chứ? Nếu là không có Xảo Nương, nhi tử chỉ sợ sớm đã không có ở đây —— " "Ngươi ngậm miệng! Tóm lại hôn nhân đại sự không thể theo ý ngươi làm càn, ngươi lại chấp nhất mê mụi không tỉnh, ta đây sai người đem Xảo Nương đuổi đi ra!" "Phụ thân nếu như đuổi nàng đi, vậy đem nhi tử cũng đuổi đi được rồi." Quý Sùng Dịch dứt khoát đứng lên. "Ngươi ——" An quốc công tức giận tới mức phát run, quay đầu quát bà tử đứng ở cửa, "Dẫn người đi đem Xảo Nương kia dùng gậy đánh!" "Không được!" Thấy bà tử kia sắp đi ra ngoài, Quý Sùng Dịch nhấc chân đuổi theo. An quốc công hô to một tiếng: "Đại Lang, ngăn cản tam đệ ngươi!" Quý Sùng Lễ bắt lấy cánh tay Quý Sùng Dịch, khuyên nhủ: "Tam đệ, đệ cũng không nên làm phụ thân tức giận nữa." "Đại ca, huynh tránh ra!" Quý Sùng Dịch muốn đẩy ra Quý Sùng Lễ lại giãy dụa không ra, mắt thấy bà tử sắp đi ra cửa, vừa vội vừa giận phốc phun ra một ngụm máu ra đất, sau đó ngã quỵ trên người Quý Sùng Lễ. Vệ thị sợ đến hoa dung thất sắc, the thé kêu: "Mau mời đại phu —— " Rất nhanh đại phu liền chẩn trị cho Qúy Sùng Dịch xong, nói hộc máu hôn mê chính là bởi vì lửa công tâm, thêm nữa hàn khí xâm nhập cơ thể, sau này phải điều dưỡng thật tốt, tránh phải đại hỉ đại bi (?). Đợi đại phu ra ngoài hốt thuốc, Vệ thị không khỏi oán trách An quốc công: "Lão gia tính tình vội như vậy, chẳng lẽ muốn ép Tam Lang chết sao?" "Ta ép nó chết? Nó không hiểu chuyện như thế còn không phải bà nuông chiều mà ra!" An quốc công mặc dù nói như vậy, nghĩ đến Quý Sùng Dịch hộc máu như thế nghĩ lại không khỏi có chút sợ hãi. Vệ thị nắm khăn lau nước mắt: "Bây giờ nói những này có làm được cái gì? Chẳng lẽ ông và Đại Lang hai người đều không thương Tam Lang? Nếu ta nói, hay là bây giờ suy nghĩ làm sao cho đúng." "Bất luận như thế nào, việc hôn nhân cùng phủ Đông Bình bá không cho phép hủy bỏ!" "Thế nhưng là lão gia nếu như cứ cứng rắn tách Tam Lang cùng Xảo Nương ra, Tam Lang chỉ sợ thật sẽ sống không nổi." Thấy An quốc công cười lạnh, Vệ thị khóc ròng nói: "Lão gia, ngươi suy nghĩ một chút, Tam Lang cùng Xảo Nương đều một lần tự tử vì nhau, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai a, nếu như Tam Lang thật sự bị nguy hiểm tính mạng, chúng ta hối hận đã không kịp." "Vậy bà nói làm sao bây giờ?" Vệ thị ngừng nức nở, liếc bên trong phòng một chút, đắn đo nói: "Nếu không như thế này, việc hôn nhân giữa chúng ta và Đông Bình bá phủ không thay đổi, về phần Xảo Nương, thì để Tam Lang nạp nàng làm lương thiếp đi."