Tự Cẩm
Chương 1017
Khi Hiền phi chạy trốn tới cửa, cửa phòng đột nhiên đóng lại.
“Mở cửa, người đâu mau tới mở cửa!” Hiền phi giống như điên, dùng sức đập cửa phòng.
Một đôi tay lạnh lẽo từ sau lưng rơi xuống cổ bà ta.
“Nói, bà vì sao hại Thập Tam tỷ?”
“Thả ta ra, thả ta ra ——” Hiền phi gần như phát điên, muốn gạt ra hai cái tay không có độ ấm kia, nhưng tưởng tượng đó là một đôi tay người chết, nào còn dám chạm vào, chỉ có thể khàn giọng thét chói tai, càng không rảnh để ý đến vấn đề kia.
“Bà nói ra nguyên nhân hại Thập Tam tỷ, ta liền buông tha bà, bằng không ta chết không nhắm mắt!” Thanh âm âm trầm vang lên bên tai Hiền phi.
Trong nháy mắt đó, Hiền phi suýt nữa buột miệng thốt ra hai chữ “Thái Hậu”, một tia thanh tỉnh cuối cùng đã ngăn cản bà ta.
Nhưng Thập Tứ công chúa gần trong gang tấc bức cho bà ta gần như hỏng mất, vì thoát khỏi loại khủng bố này, bà ta không khống chế được gào thét nói: “Bởi vì ta hận Hoàng Hậu!”
Trong phòng nháy mắt tĩnh mịch, lại sau đó, Hiền phi mắt tối sầm ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Hiền phi tỉnh lại, đám người Đế Hậu ánh vào mi mắt.
Hiền phi có chút mờ mịt: “Hoàng Thượng, thiếp đây là ở đâu?”
Cảnh Minh Đế sắc mặt như băng, lạnh lùng nói: “Ở nơi nào không quan trọng, quan trọng là ngươi còn nhớ đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Thiếp ——” Hiền phi đảo mắt, bỗng nhiên nhớ ra.
Khuôn mặt trắng bệch, đôi tay lạnh băng đặt ở trên cổ, giọng nói u oán âm trầm……
Bà ta không phải đang ở tẩm cung sao, nửa đêm nghe được tiếng đập cửa, Thập Tứ công chúa tới tìm bà ta đòi mạng, ép hỏi bà ta nguyên nhân hại chết Phúc Thanh công chúa —— hiện tại lại là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ nói, đó chỉ là một giấc mộng?
“Không nhớ rõ?” Cảnh Minh Đế gắt gao nhìn chằm chằm Hiền phi, thấy bà ta chậm chạp không nói, liền hận không thể đem nữ nhân ác độc đến cực điểm này trực tiếp kéo ra ngoài đánh chết.
Ông hận nhất cái ngữ giả vờ mất trí nhớ này!
“Không nhớ rõ không sao, trẫm nói cho ngươi là được. Ngươi có tật giật mình, nửa đêm kinh mộng hô to là ngươi ám hại Phúc Thanh…… Nhớ ra chưa?”
Hiền phi sắc mặt trắng bệch, cuống quít phủ nhận: “Thiếp không có hại Phúc Thanh, Hoàng Thượng nhất định là hiểu lầm ——”
Cảnh Minh Đế lười nghe Hiền phi giảo biện, lạnh lùng nói: “ Cung tì của Hiền phi đâu?”
Rất nhanh một người cung tì quỳ rạp trước mặt Cảnh Minh Đế, Hiền phi tập trung nhìn vào, đúng là cung nữ đêm nay gác đêm.
Bà ta nhớ rõ lúc tiếng đập cửa vang lên, bà ta để cung tì đi mở cửa thăm dò ngọn ngành, sau đó cung tì liền biến mất ở trong bóng đêm.
Cảnh Minh Đế trên cao nhìn xuống nhìn cung tì, mặt không cảm xúc nói: “Đem những gì ngươi chứng kiến nói cho Hiền phi nghe.”
Cung tì phủ phục trên mặt đất, run run rẩy rẩy nói: “Nương nương đêm nay mãi vẫn không đi vào giấc ngủ, đến nửa đêm lúc ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên nói bắt đầu nói mớ ——”
“Hiền phi nói cái gì?”
Cung tì ngước mắt liếc nhanh Hiền phi một cái, trắng mặt nói: “Nương nương la hét bảo Thập Tứ công chúa đừng tìm ngài ấy lấy mạng, nói ngài ấy muốn hại không phải Thập Tứ công chúa, mà là Phúc Thanh công chúa ——”
“Tiện tì, ngươi nói bậy!” Hiền phi chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, khàn cả giọng hét to.
Bà ta đương nhiên nhớ rõ lời đã nói đêm qua, nhưng rõ ràng đó không phải mộng, mà là Thập Tứ công chúa thật sự tìm bà ta đòi mạng.
Cảnh Minh Đế lạnh như băng liếc Hiền phi một cái, quát: “Tiếp tục nói.”
“Nương nương còn nói…… Nói ngài ấy hại Phúc Thanh công chúa là bởi vì ngài ấy hận Hoàng Hậu ——” Cung tì cúi đầu thấp hơn, không dám ngẩng đầu.
Hiền phi sắc mặt đại biến: “Hoàng Thượng, ngài đừng nghe tiện tì này nói năng lung tung ——”
Cảnh Minh Đế lạnh lùng ngắt lời Hiền phi: “Đủ rồi, ngươi đừng có xem trẫm là đồ ngốc, hiện tại trẫm chỉ muốn nghe xem lý do ngươi hận Hoàng Hậu.”
“Hoàng Thượng, thiếp không có ——” Hiền phi hấp hối giãy giụa.
Cảnh Minh Đế bình tĩnh nhìn bà ta, đáy mắt đều là lạnh lùng: “Hay là nói, ngươi muốn cho trẫm cũng gọi lão Tứ tiến cung hỏi một câu?”
Ông cần chỉ là giữa Hiền phi và Ninh phi xác nhận kẻ sai khiến sau màn, còn về có chứng cứ hay không, hoặc là sau khi bắt được có thừa nhận hay không, căn bản là râu ria.
Hiền phi giãy giụa sẽ chỉ gia tăng phẫn nộ của ông thôi.
Mà đem chuyện Thập Tứ gõ cửa quy thành Hiền phi nằm mơ, thì là vì che đậy chuyện quỷ thần, đối ngoại có lý do phù hợp thoái thác.
Dù sao so với quỷ gõ cửa, Hiền phi nói mớ lỡ miệng quang minh hơn nhiều.
Ông chính là chân long thiên tử, có long khí trừ tà hoàng cung lại có thể có quỷ quấy phá, truyền ra mặt mũi của ông biết để ở đâu?
Lời Cảnh Minh Đế nói đã đánh trúng uy hiếp của Hiền phi, làm bà ta không dám biện giải nữa.
Khuôn mặt Hiền phi biến thành màu xám trắng, lung lay ngã oặt xuống giường.
Cảnh Minh Đế không hề có chút thương tiếc, lạnh lùng nói: “Nói đi, trẫm không có thời gian dây dưa với ngươi.”
Hiền phi quỳ rạp trên mặt đất, rõ ràng là giữa đêm mùa hạ, ý lạnh lại vẫn từ ngọc gạch thấm vào trong xương cốt bà ta.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt bà ta chảy xuống, chảy vào khóe miệng, cùng tanh ngọt trong miệng hòa vào nhau.
Hiền phi cắn cắn đầu lưỡi, nức nở nói: “Là thiếp nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, ghen ghét Hoàng Hậu cướp đi lão Thất……”
Từ đầu đến cuối không nói một lời Hoàng Hậu nghe vậy cười lạnh ra tiếng: “Ngươi ghen ghét bổn cung cướp đi Cẩn Nhi?”
Hai chữ “Cẩn Nhi” làm Hiền phi ngẩn người, mới phản ứng được là đang nói Úc Cẩn.
Sau khi phản ứng lại, một luồng máu nóng liền xộc thẳng lên cổ họng bà ta.
Hoàng Hậu cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ này, thế mà gọi lão Thất là “Cẩn Nhi”, đây là đang diễu võ dương oai với bà ta?
Hoàng Hậu mím chặt khóe môi, cùng Hiền phi bốn mắt nhìn nhau.
Bà chính là ra sức đánh chó rơi xuống nước đó, đối với kẻ đã hại nữ nhi của bà, chẳng lẽ còn trông cậy vào bà nhân từ?
Không chỉ ra sức đánh chó rơi xuống nước, bà còn muốn tóm gọn chủ nhân nuôi chó nữa kìa.
Hoàng Hậu cũng không tin Hiền phi sẽ chỉ vì lý do này mà hại Phúc Thanh công chúa.
Nếu Hiền phi thật sự để ý Yến Vương, cũng sẽ không làm như không thấy Yến Vương.
Bà cũng là người làm mẹ, nữ nhi ban đêm có đá chăn hay không đều phải suy nghĩ một chút, tấm lòng từ mẫu cũng không phải như Hiền phi.
“Cẩn Nhi là ngươi không cần, Hoàng Thượng nhặt được đưa cho bổn cung, lý do này của ngươi cũng không thể làm bổn cung tin phục.”
Một bên Cảnh Minh Đế co rúm khóe miệng.
Ông nhặt được? Lão Thất rõ ràng cũng là con của ông.
Đáy mắt Hiền phi hiện lên kinh hoảng, khàn giọng nói: “Cho dù ta không cần, thà rằng vứt bỏ hủy hoại, cũng không muốn tặng không cho người khác, ngươi chiếm đoạt nhi tử của ta, thì phải dùng nữ nhi của ngươi hoàn lại ——”
Cảnh Minh Đế giận dữ: “Đủ rồi, ngươi thật sự là hết thuốc chữa, người tới ——”
Hoàng Hậu ngăn cản nói: “Hoàng Thượng, ta cảm thấy Hiền phi có ẩn tình khác, nói không chừng chính là bị người nào đó mê hoặc.”
Trong lòng Hiền phi căng thẳng.
Sự tình bại lộ, việc bà ta có thể làm chính là không thể cung khai Thái Hậu ra, như vậy bà ta và Chương Nhi sẽ thật sự là vạn kiếp bất phục.
Hiện tại bà ta chỉ có thể đánh cuộc một keo Thái Hậu quyết tâm đối phó Hoàng Hậu.
Hoàng Thượng rất hiếu thuận với Thái Hậu, chỉ cần Thái Hậu một lòng nâng đỡ Chương Nhi, Chương Nhi sẽ có cơ hội xoay người, mà không phải giống như bây giờ bởi vì bị Hoàng Thượng ghét bỏ mà không có ngày xuất đầu.
Bà ta tuy thua, nhưng làm Chương Nhi và Thái Hậu có mối quan hệ, thì không tính là thua hoàn toàn.
Còn về Thái Hậu có tuân thủ hứa hẹn hay không, bà ta đều có chuẩn bị ở sau.
Hiền phi ngửa đầu, nhìn Hoàng Hậu cười lạnh: “ Hoàng Hậu lời này thực sự có ý tứ, ta tuy không có thân phận cao quý như Hoàng Hậu, nhưng cũng là một trong bốn phi, trong cung này ai có thể mê hoặc ta? Chẳng lẽ là Hoàng Hậu, Hoàng Thượng, hoặc là Thái Hậu?”
“Câm mồm!” Cảnh Minh Đế sắc mặt xanh mét, “Ngươi còn ăn nói bậy bạ, đừng trách trẫm vô tình.”
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
25 chương
493 chương
45 chương
27 chương
20 chương
14 chương
56 chương