Tự Cẩm
Chương 1013
Lửa giận trong mắt Cảnh Minh Đế phun trào, nặng nề hỏi: “Ngươi không nhận từng có ân với Tiểu Đặng Tử?”
Sắc mặt Hiền phi càng bình tĩnh hơn, nhìn thẳng Cảnh Minh Đế nói: “Thiếp không có thi ân Tiểu Đặng Tử, chỉ là năm đó ngẫu nhiên gặp được hắn muốn đâm đầu xuống hồ, không đành lòng bởi vì vài quả vải mà làm một nội thị tuổi còn trẻ mất đi tính mạng.”
Bà ta nói xong, gập tay lại, móng tay trụi lủi không thể mang đến đau đớn, chỉ có ngứa ngáy không quen thuộc.
Trái tim bà ta khẩn trương đến gần như ngừng đập, nhưng có lẽ vì tới tuyệt cảnh, nên trên mặt thoạt nhìn rất trấn định.
Sự trấn định được ăn cả ngã về không.
Theo Hiền phi thấy, lúc này chột dạ hoảng loạn chính là con đường chết, chỉ có theo lý lẽ cố gắng biện luận mới có sinh cơ.
Tiểu Đặng Tử thế mà lại thất thủ.
Ban ngày ban mặt mưu hại công chúa, thoạt nhìn to gan lớn mật, quá mức lỗ mãng, nhưng trên thực tế cách làm đơn giản thô bạo như vậy thường thường có thể một kích trí mạng, so với tính toán quanh co khúc chiết có tác dụng hơn nhiều.
Nhưng bây giờ Thập Tứ công chúa đã chết, Phúc Thanh công chúa bình yên vô sự, chỉ có thể nói vận khí không đứng ở bên phía bà ta.
Càng muốn không nghĩ đến là, năm đó thi ân Tiểu Đặng Tử, rõ ràng chỉ có Tiểu Trác Tử đi cùng Tiểu Đặng Tử biết, sau đó bà ta lại bịt miệng Tiểu Trác Tử, sao cố tình lại để đồ đệ của Phan Hải Tiểu Nhạc Tử gặp được chứ?
Chẳng lẽ thật sự là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt?
Giờ khắc này, Hiền phi sinh ra một tia dao động cùng sợ hãi, nhưng bà ta nhanh chóng đè xuống những cảm xúc này, nhàn nhạt nói: “Nếu Hoàng Thượng xem không đành lòng của thiếp thành thi ân, vậy thiếp không còn lời nào để nói.”
Nơi nơi thi ân, thanh danh này bà ta cũng không thể nhận.
Đối với lời này của Hiền phi, Cảnh Minh Đế khó có thể bắt bẻ, lửa giận lại càng sâu, lạnh lùng nói: “Hay cho một câu không đành lòng! Nếu ngươi thừa nhận năm đó từng vì không đành lòng mà cứu Tiểu Đặng Tử, vậy vừa rồi Phan Hải dẫn ngươi đi nhận thi, ngươi vì sao nói không quen biết Tiểu Đặng Tử?”
Nói đến đây, Cảnh Minh Đế không khỏi giương cao giọng âm: “Ngươi ngay trước mặt trẫm nói dối, chẳng lẽ không phải chột dạ?”
Tiểu Đặng Tử là người của Xuân Hoa cung, vốn dĩ giữa Hiền phi và Ninh phi thì Ninh phi có hiềm nghi lớn hơn, nhưng Hiền phi vừa đến đã nói dối, làm ông chỉ có thể đặt trọng điểm ở trên người Hiền phi.
Nữ nhân này nói dối lại không thừa nhận, thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Hiền phi cũng lớn giọng: “Thiếp không nói dối!”
Bà ta nhìn Hoàng Hậu, lại nhìn nhìn Ninh phi, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên mặt Cảnh Minh Đế, thản nhiên nói: “Thiếp xưa nay làm điều tốt giúp mọi người, thương tiếc cung nhân không dễ cũng chưa từng trách móc nặng nề bọn họ, chuyện như của Tiểu Đặng Tử từ khi thiếp vào cung tới nay không biết đã làm bao nhiêu, Hoàng Thượng để Phan Hải dẫn thiếp đi nhận một thi thể nội thị từng có gặp thoáng qua mười năm trước, thiếp có thể nhận ra mới là kỳ lạ đi?”
Cảnh Minh Đế cứng lại, thế mà không lời nào để nói.
Hiền phi lại vẫn có chuyện muốn nói, nhìn thẳng Cảnh Minh Đế hỏi lại: “Chẳng lẽ thiếp làm điều tốt giúp mọi người cũng là sai? Nếu như xem những cung nhân này như sâu kiến, đối với sinh tử của bọn họ chẳng quan tâm, có phải sẽ không giống như hôm nay vô duyên vô cớ dính một thân tanh, tùy ý người khác nhạo báng?”
Nói đến chỗ này, Hiền phi trở nên kích động, lấy khăn che miệng jo đến tê tâm liệt phế.
Chờ bà ta ho xong, bình tĩnh nhìn khăn tay một cái, lập tức vội vàng gấp kỹ khăn rồi giấu vào trong tay áo.
Trong nháy mắt đó, Cảnh Minh Đế lại thoáng nhìn thấy trên mặt khăn tuyết trắng một vệt đỏ thắm.
Ông lập tức giật nảy mình: Thân thể Hiền phi lại suy yếu cỡ đó?
Nhìn thấy kinh ngạc cùng không đành lòng trong mắt Cảnh Minh Đế, Hiền phi thầm cười lạnh.
Tiểu Đặng Tử đã chết, chết không đối chứng, ai có thể nói là do bà ta làm chủ?
Cuối cùng nhận định ra sao, thì phải xem giữa bà ta và Ninh phi Hoàng Thượng tin tưởng ai hơn.
Dư quang liếc nhìn Ninh phi mặt đầy khó chịu một cái, Hiền phi hơi cong khóe môi.
Một người đằng đằng sát khí, một người hơi thở mỏng manh, đối với sự mềm lòng của Hoàng Thượng, bà ta hiểu quá rõ.
Cảnh Minh Đế nhất thời khó quyết.
Người đã chết, hiện tại phi tần có liên can tra ra hai người, đến tột cùng là người nào, nếu không có chứng cứ xác thực, lại phải kết luận thế nào đây?
Ánh mắt Cảnh Minh Đế dao động giữa Hiền phi và Ninh phi.
Chẳng lẽ lại muốn thà giết nhầm, không thể bỏ sót, đem phập phập cả hai luôn?
Mà Hoàng Hậu thì mím chặt khóe môi, đã làm tốt chuẩn bị bùng nổ.
Hoàng Thượng lần này đừng hòng ba phải, vô luận là Hiền phi hay là Ninh phi, bà nhất định phải làm cho kẻ chủ mưu trả giá đại giới.
Thập Tứ là vì cứu Phúc Thanh mà chết, nếu bà không thể thay Thập Tứ đòi một công đạo, không thể vì Phúc Thanh giải quyết hậu hoạn, chẳng những thẹn là ngườ làm mẹ, mà còn uổng là Hoàng Hậu.
Hôm nay Hoàng Thượng mà dám mềm lòng, bà sẽ liều mạng với lão luôn.
Tinh thần căng cứng Hoàng Hậu đột nhiên phát hiện có người nhẹ nhàng giật giật ống tay áo bà, nghiêng đầu nhìn, lại là Khương Tự không biết khi nào đã đứng ở phía sau.
Khương Tự nháy mắt với Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu hiểu ý, yên lặng lùi lại mấy bước, chợt xoay người đi ra ngoài.
Khương Tự đi theo lui ra ngoài.
Lúc này lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Hiền phi và Ninh phi, đối với việc Hoàng Hậu rời đi vẫn chưa để ý tới.
Đi đến chỗ tránh người, Hoàng Hậu nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Mẫu hậu cảm thấy kẻ sai khiến Tiểu Đặng Tử phải chăng là một trong nhị phi?”
Hoàng Hậu cười lạnh: “Không có lửa làm sao có khói, đã tra đến trên người hai bọn họ, không phải một trong bọn họ thì còn là ai?”
“Vậy ngài cảm thấy ai có khả năng nhất đây?”
Hoàng Hậu nhíu chặt mày: “Khó nói. Hiền phi có ân với Tiểu Đặng Tử, Tiểu Đặng Tử vì báo ân nghe bà ta sai khiến cũng rất có khả năng. Mà Ninh phi là chủ tử của Tiểu Đặng Tử, trước mắt Ninh phi biểu hiện ra thái độ xem Tiểu Đặng Tử như nội thị bình thường, nhưng giữa bọn họ có quan hệ còn sâu hơn hay không, ai mà biết được? Ninh phi có điều kiện rất tiện lợi bồi dưỡng Tiểu Đặng Tử thành tâm phúc mà không ai biết.”
Nói đến này, Hoàng Hậu sinh ra nghi vấn: “Tại sao lại hỏi mấy cái này?”
Khương Tự nói thẳng: “Trong cung liên tiếp xảy ra chuyện, người vô tội liên tiếp chết đi, con dâu cảm thấy người gây sóng gió quá mức đáng giận, không thể để mặc người nọ ung dung ngoài vòng pháp luật tiếp tục hại người.”
“Ngươi nói không sai, sự việc hôm nay tuyệt đối không thể cứ bỏ qua như vậy!”
“Con dâu thật ra có một biện pháp đáng thử một lần.”
Hoàng Hậu sửng sốt: “Biện pháp gì?”
“Ngài trước hết mời nhị phi đi gặp Thập Tứ công chúa, sau đó con lại nói tỉ mỉ với ngài……”
Cảnh Minh Đế bên kia, Ninh phi đã tức giận: “Thiếp không có sai khiến Tiểu Đặng Tử giết hại công chúa, nếu như Hoàng Thượng không tin, dứt khoát ban cho thiếp ba thước lụa trắng đi!”
Hiền phi cười khổ nói: “Thiếp ngày thường ngay cả một con con kiến đều không đành lòng dẫm chết, làm sao có thể giết người chứ, huống chi giết hại công chúa đối với thiếp có chỗ tốt gì? Hoàng Thượng nếu nhận định việc này là thiếp làm, thiếp không lời nào để nói, chỉ có thể mặc cho ngài xử trí.”
“Các ngươi ——” Cảnh Minh Đế sắc mặt âm trầm.
Hai người đều là phi tử đi theo ông mấy chục năm, làm loạn đương nhiên nên giết, nhưng ông làm sao có thể nhẫn tâm xuống tay với người vô tội.
Hoàng Hậu đi tới: “Nhị vị muội muội nói như vậy, không phải làm Hoàng Thượng khó xử sao?”
Nhị phi đồng thời nhìn về phía Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu khẽ thở dài: “Bổn cung thật sự không muốn hoài nghi bất luận một ai trong hai vị muội muội, nhị vị muội muội nếu như không thẹn với lương tâm, thì đi đưa tiễn Thập Tứ một đoạn đi. Hài tử đó không có mẹ đẻ, mà nay ngay cả nó cũng đi, thực sự đáng thương.”
Hoàng Hậu đề nghị khiến mấy người sửng sốt.
Cảnh Minh Đế nhịn không được nói: “Hoàng Hậu ——”
Hoàng Hậu lia con mắt hình con dao qua, Cảnh Minh Đế lập tức im miệng.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
25 chương
493 chương
45 chương
27 chương
20 chương
14 chương
56 chương