Sau bữa sáng ung dung họ rời khách sạn để hoàn thành cuộc hành trình về London. Luke khăng khăng rằng họ phải ăn trưa trên đường và dành cả thời gian cho việc ăn nữa. Việc tính toán của anh có thể sẽ khiến cho Gay thoải mái nếu cô không cảm nhận được sự sốt ruột ẩn chứa trong đó. Vì nguyên nhân nào đó mà cô không dò ra được, Luke rất căng thẳng.
Bản thân cô cũng cảm thấy căng thẳng như vậy. London là hiện thân của vấn đề và dù thế nào thì cũng là sự kết thúc của một giai đoạn. Tại London Luke có thể thay đổi. Không nhiều, cô tự nhủ một cách mỉa mai. Ở đây thì anh là một kẻ xa lạ tận tâm. Nhưng ở đó anh có thể trở thành một kẻ tàn nhẫn lạnh lùng, một doanh nhân. Nếu họ phải đính hôn thì chuyện đó cũng sẽ không lâu. Sau rốt anh sẽ biến khỏi cuộc đời cô. Điều đó có lẽ sẽ không xảy ra chỉ sau một đêm, Nhưng cô không thể trong tình trạng đính hôn với anh vô hạn định. Dần dần họ phải tách ra.
Gay nhăn mặt khi cô thấy những dấu hiệu đầu tiên báo rằng họ đang đến London. Đây không phải là điều cô muốn sao? Cô không thể hiểu được những băn khoăn của chính mình, Luke muốn cưới cô chỉ vì cô là người thích hợp. Anh không yêu cô. Vậy tại sao viễn cảnh không được gặp anh nữa lại khiến cô cảm thấy đau buồn?
Anh không đưa thẳng cô về nhà. Đầu tiên anh đến căn hộ của anh, cô hỏi anh sao lại thế?
- Anh muốn gọi điện thoại và và gọi ở đây thì sẽ dễ dàng hơn - Anh đáp - Còn vấn đề về chiếc nhẫn đính hôn của em nữa. Em phải có một chiếc.
- Anh... anh muốn chúng ta đi mua luôn à? - Gay mất hết can đảm, miễn cưỡng ra khỏi chiếc xe.
- Không - Anh bình thản nói, và đẩy cô trở lại xe - Anh đã có rồi.
- Anh có vẻ chắc ăn nhỉ? - Cô la lên phẫn uất.
- Chúng ta đã thảo luận xong tất cả rồi - Anh cắt ngang - Nên đừng bắt đầu trò giả vờ như em không biết gì. Mua nhẫn là một việc bình thường với những người đang yêu nhau, nhưng nếu họ không yêu thì việc đó có thể trở nên rất ngượng ngùng.
- Nghe anh nói cứ như anh đã từng làm việc đó rồi - Cô nói vẻ tọc mạch, bỗng dưng căng thẳng.
- Anh chưa hề - Anh đáp - Nhưng anh có thể sử dụng trí tưởng tượng của anh.
Sự mỉa mai trong giọng nói của anh không từ cô ra. Lúc anh quay lưng đi, cô hoang mang nhìn theo cái lưng chắc nịch của anh:
- Sao anh không mang cái nhẫn đến khu trang viên?
Đôi vai rộng của anh hơi nhướng lên:
- Anh nhận ra rằng em cần thời gian để quen với việc đó, vậy nên anh quyết định là dừng những thủ tục đó cho đến khi chúng ta trở lại đây.
- Anh muốn nói là cái xích quanh cổ em phải không? - Cô sưng sỉa lẩm bẩm, cố kiềm chế những cảm xúc mạnh mẽ hơn đang run lên.
- Anh chỉ nghĩ đến một chiếc nhẫn quanh ngón tay em thôi - Luke trả miếng điềm đạm - Chỉ là một cách để thiên hạ biết là em thuộc về anh.
Gay thấy nao núng, mặt cô tái đi:
- Anh phải đóng dấu vào tất cả những gì anh sở hữu à?
- Đôi khi cũng mất công - Anh đáp, gần như xấc xược, mắt anh lóe sáng khi liếc sang cô lúc họ đi vào phòng làm việc của anh - Cũng có vài cách khác cái nhẫn, nhưng chúng ta có thể thực hiện sau.
Trong giây lát có cái gì đó trong mắt anh làm cô hoảng sợ và cô thấy nhẹ người khi được thả mình xuống chiếc ghế bành gần nhất trong khi anh gọi trà. Lúc chờ người phục vụ rót trà, anh gọi cho gara và đặt hàng một chiếc xe mới để giao cho mẹ Gay vào ngày hôm sau.
- Chỉ thế thôi à? - Gay kinh ngạc khi anh đã làm xong.
- Không có vấn đề gì - Anh nói ngắn gọn - Bây giờ em có thể quên chuyện ấy đi được rồi.
- Chúng ta còn phải giải thích về việc đó! - Cô chống chế.
- Chuyện đó em cũng có thể để anh - Anh trả lời cộc lốc - Anh chịu trách nhiệm.
Tin rằng anh chịu trách nhiệm thì cũng dễ thở hơn và có vẻ như anh có thể cáng đáng được mọi gánh nặng trách nhiệm. Cô nghĩ có lẽ anh đã quen với chuyện đó rồi. Đôi mắt anh lấp lánh và cô cảm thấy rạo rực khi chúng lướt trên người cô, và những ngón tay của cô nắm chặt lại. Nếu cô có yêu anh thì liệu cô có cảm thấy thế này không? Chắc hẳn tình yêu phải là một cảm xúc bình yên êm đềm chứ không phải những ham muốn mãnh liệt rồi lại đến những cơn giận dữ hoặc tràn trề thất vọng. Một cảm giác mà lúc thì khiến cô muốn tranh đấu với anh, lúc lại muốn lao vào vòng tay anh.
Cô vẫn tiếp tục thấy cô tội lỗi về chuyện cái xe. Luke đã đến Wales để tìm vị hôn thê của mình. Có lẽ lúc đầu anh chỉ lo lắng rằng cô ở cái vùng xa xôi hẻo lánh đó có một mình. Anh cũng lại tin rằng cô thuộc loại con gái không băn khoăn gì khi qua vài đêm với một gã đàn ông. Gay thở dài. Sau chuyện David và Jim cùng cung cách sống mà cô thể hiện thì cô chỉ có thể trách mình khi anh có cái quan điểm như thế. Không, đó không phải là lỗi của Luke đã khiến cho cô hoảng sợ và chạy trốn. Bây giờ cô đã nhận ra rằng lẽ ra cô có thể an toàn hơn nhiều nếu bên anh chứ không phải trên dòng sông. Và thật rõ ràng, anh đã cứu sống cô nhưng chắc chắn anh không mong chờ cô trao cho anh phần còn lại của đời cô để trả công đó.
- Đừng có lại bắt đầu ủ ê như thế - Anh nói và đưa cho cô tách trà - Nếu không em sẽ không bao giờ quên đi được đâu.
- Có lẽ, em sẽ không bao giờ quên được - Cô nói vẻ căng thẳng.
Không trả lời cô, Luke đột ngột quay sang mở khóa một trong những ngăn kéo bàn làm việc của anh và lôi ra một chiếc nhẫn. Gay nhận thấy rằng anh chưa hề đụng đến tách trà của anh.
- Đây, em thử cỡ này xem - Anh quay lại chỗ cô và nâng tay cô lên, đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Thảng thốt, Gay nhìn chằm chằm vào món đồ kim hoàn lộng lẫy, một viên đá tuyệt vời. Trong giây lát cô quên đi sự thù địch giữa hai người:
- Sao nó lại đẹp đến thế hả Luke - Cô ngập ngừng - Hẳn là phải tốn cả gia tài!
- Anh đủ khả năng mà - Anh dài giọng với một sự dứt khoát lạnh lùng - Anh có thể cung cấp sự hào nhoáng, nếu em thích, áo lông chồn và xe Rolls. Phần còn lại là tùy thuộc vào em.
Sự nhạo báng trong giọng nói của khiến sự thích thú về chiếc nhẫn của cô nhạt đi. Tại sao anh cứ phải làm hỏng mọi thứ bằng cái tính mỉa mai cay độc cố hữu của anh? Cô nhanh chóng cụp đôi mắt to cuả cô xuống trong đau đớn. Cô không muốn đá động đến giá tiền của chiếc nhẫn nhưng cô đã bị lúng túng để tìm ra một cách khác nhằm che phủ những đợt sóng cảm xúc đang trào dâng. Trong phút chốc cô đã quên đi vì sao anh muốn cưới cô. Khi cô đã nhớ ra thì nó đập một cú mạnh vào tất cả những ý niệm lãng mạn trong đầu óc cô.
Nếu vì vội vàng mà cô làm những điều ngớ ngẩn thì Luke sẽ không cho cô cơ hội để sửa chữa. Với một sự thay đổi tâm trạng nhanh chóng, anh bắt đầu ngồi gọi điện thoại, rõ ràng là về chuyện làm ăn, để cô ngồi uống trà một mình.
Một lát sau anh đưa cô về nhà. Họ nói chuyện với Patricia Fenton trong phòng khách của ngôi nhà tiện nghi mà gia đình Fenton đã sống từ khi đến London cách đây vài năm. Lúc đầu, Patricia hoảng hốt lo lắng về những gì đã xảy ra ở khu trang viên, nhưng Luke nhanh chóng trấn an bà. Gay nhận ra rằng anh là một chuyên gia về lãnh vực ngoại giao, cô cụp mắt xuống để dấu sự cay đắng. Chỉ có vài phụ nữ có thể miễn dịch được trước sự hấp dẫn của anh ta. Gay nghi ngờ nếu cô thử giải thích về cuộc thám hiểm ở Wales thì liệu Patricia có khoan dung như với Luke không?
Đến Luke phải nói, Patricia đã chấp nhận quà tặng của Luke, chiếc xe mới với một vẻ hài lòng thỏa mãn mà hiển nhiên là Luke hoàn toàn chấp nhận. Bà Fenton mời anh trở lại dùng bữa tối khi anh đứng lên xin phép ra về và khi anh chấp nhận thì bà rất đẹp lòng.
- Luke và mẹ sẽ hợp nhau - Bà hạnh phúc nói khi chỉ còn lại bà và Gay - Tất cả chúng ta đều thật là hạnh phúc, có phải thế không, con yêu? Con đang sắp có một đức ông chồng thật tuyệt vời và ta cùng cha con thì có một ông con rể tuyệt vời.
Gay cắt ngang dòng cảm xúc dạt dào bất thường của Patricia:
- Sao mẹ lại nói với anh ta con đang ở đâu? - Cô vặn vẹo.
- Ôi, điều đó sao? - Patricia trông hơi có vẻ không thoải mái - Ừm, mẹ, mẹ không biết là mẹ có thể làm điều gì hơn nữa. Gay à, con phải thừa nhận rằng khi vị hôn phu của con muốn biết một điều gì đó thì anh ta gần như không bao giờ chịu bỏ cuộc đâu. Nếu mẹ không bảo cho anh ta biết thì mẹ nghĩ anh ta cũng bám dai dẳng đến khi nào mẹ bảo mới thôi.
- Đáng lẽ mẹ nên thử không nói cho anh ta biết đã - Gay lúng túng gợi ý.
Patricia cau mặt:
- Anh ta là một người đàn ông rất cương quyết, con yêu. Thực ra thì lúc đầu mẹ cũng giả vờ là mẹ không biết con đi đâu, nhưng anh ta xử sự rất lạ nên mẹ e là mẹ phải lo.
Gay ngờ vực:
- Mẹ muốn nói là anh ta đe dọa mẹ sao?
- Không, con yêu, tất nhiên là không rồi. Ôi, đó chỉ là... một điều gì đó trên gượng mặt anh ta. Và khi anh ta nói rằng các con đã đính hôn, phải, thì mẹ phải làm gì đây? Con thật là bướng bỉnh vì đã không nói cho mẹ điều đó trước khi con đi. Điều đó khiến mẹ cảm thấy mẹ ngớ ngẩn khủng khiếp và rất tổn thương!
Gay im lặng lắng nghe trong vài phút, cảm thấy không thể tự vệ trong khi mẹ đang dịu dàng quở trách cô:
- Còn chuyện con sông - Patricia kết luận - Con thật là ngốc nghếch vì đã quên mất nước lũ dâng lên nhanh đến thế nào. Cha con sẽ nổi tam bành lên ấy chứ! Con cố gắng ra được xe đúng lúc thật là may mắn lắm đấy.
- Vâng, - Gay gật đầu, nhẹ cả người vì cả cô lẫn Luke không ai chính xác lại phỏng đoán của Patricia là không có ai trong cái xe khi nó bị cuốn đi. Cha Gay thì không dễ gì bỏ qua như thế, nhưng trong lúc này ông quá bận rộn để xăm xoi vào chuyện tình yêu của con gái.
Buổi tối đó Gay dành rất nhiều thời gian vào việc ăn vận. Cô biện minh rằng đó chỉ là vì cha mẹ muốn trông cô duyên dáng chứ chẳng có gì liên quan đến Luke! Cái nhẫn của anh ta dường như trĩu nặng trên tay cô, khiến cô đau đớn ý thức được sự tổn hại của nó. Cô càng thoát khỏi nó sớm chừng nào thì tốt chừng ấy, cô tự nhủ trong khi đôi tay cô vô tình siết thật chặt lại trước ý nghĩ đó.
Luke đến lúc bảy giờ ba mươi ; Gay hấp tấp rút lui với con tim đập rộn ràng, cô cho rằng anh đã hôn cô theo nghĩa vụ thôi. Đôi môi và tay anh cứ lưu luyến đến khi cô rút lại; Không cần đến một cặp mắt tinh tường cũng đủ thấy là cha mẹ cô cực kỳ hài lòng với chuyện đính hôn này. Luke làm mọi việc rất khớp, có vẻ như đang thiết lập một mối quan hệ gần gũi. Cô chán chường nghĩ, trong khi tim dần lấy lại được nhịp đập bình thường, không biết họ sẽ thế nào khi cô và Luke chia tay?
Đây hẳn là một dịp cực kỳ thích hợp. Họ uống Whisky và Patricia nói rằng lẽ ra họ phải có một bữa tiệc cho ra trò và bà ước rằng Morris cùng cô vợ mới cưới của anh ta cũng có mặt ở đây.
- Ta đoán là con đã gặp con trai ta rồi? - Bà hỏi Luke trong bữa tối - Nó trông nom Gay trong khi chúng ta ở Paris cho đến khi Gay quay về nhà và trông nom ta. Chúng ta không muốn để nó lại London - Bà nói tiếp, có vẻ như không để ý thấy những cố gắng của Gay để thay đổi chủ đề câu chuyện - Nhưng nó đang thử làm vài quyết định cho tương lai của nó, thế là nó nhận cái việc làm nửa ngày tại cửa hàng đó.
Luke cau mặt nhưng không bình luận gì và Gay biết rằng mẹ cô chỉ đơn thuần cho rằng anh không coi trọng lắm về chuyện việc làm của cô.
- Ôi, nhân tiện, con thân mến - Dường như cuối cùng cũng nhận ra chủ đề khác có thể sẽ hay hơn, Patricia quay sang con gái mình - Mẹ quên không nói với con rằng ta có nhận được thư của Katrina đấy. Chị ấy và David ổn định cuộc sống tốt lắm rồi, chị ấy háo hức lắm. Cả chị ấy và David gửi lời hỏi thăm con. David Douglas là anh họ của Gay - Bà giải thích với Luke, không hề ý thức được rằng mình đang thả một quả bom - Nó cưới con gái của một trong những người bạn thân nhất của chúng ta và Gay thường đến trông con cho chúng.
- Có phải cô ấy cũng đến nhà họ trước khi họ ra nước ngoài? - Luke hỏi, lộ vẻ quan tâm, trong khi Gay cảm thấy như đang độn thổ.
- Ta cho là đúng - Patricia tuyên bố - Con có ở đó, đúng không con? - Bà liếc sang Gay với một nụ cười - Con giúp chị ấy trong một bữa tiệc khá là quan trọng, con giả bộ làm người giúp việc hoặc cái gì đó - Patricia nói tiếp - Rồi sau đó con trông lũ trẻ trong khi bọn họ đi dự đám cưới.
- Sao em không nói với anh? - Luke hỏi cô với vẻ điên tiết khi sau đó cha mẹ cô để họ lại với nhau.
- Vì làm thế thì có thể phá hỏng tất cả mọi chuyện của David. Chúng em không biết được - Gay bình thản trả lời.
- Đó thật là những việc làm lố bịch! - Anh la lên.
- Em đồng ý - Cô trả miếng, tất cả mọi sợi dây thần kinh trong người cô căng lên, giờ phút khám phá mọi chuyện đã đến - Nhưng anh thực sự phải chịu trách nhiệm về chuyện này, anh đang đánh giá Katrina và chị ấy phải tạo ra được một ấn tượng tốt.
Luke nói cụt lủn:
- Điều quỉ quái gì khiến chị ta nghĩ là anh đến vì cái việc đó? Có phải chị ta tưởng tượng ra rằng anh dùng thời gian của anh để xăm xoi vợ con của nhân viên? Đó chỉ đơn thuần là vì bà dì của anh mà anh đồng ý đến ăn bữa tối đó.
- Nhưng anh David nói là... - Gay bắt đầu.
- Anh không quan tâm đến những gì Douglas nói, hoặc vợ anh ta nghĩ - Luke cắt ngang cộc cằn - Có thể họ vẫn tin rằng họ đã làm được những điều nên làm, mời anh ăn tối và làm mọi việc đúng theo kiểu cách, kể cả một cô giúp việc nữa. Em đã biến anh thành thằng ngốc về những cái chuyện đó - Anh hấp tấp thừa nhận - Thậm chí khi anh đã khám phá ra em là ai thì anh vẫn còn tin là em đang làm gái bao.
- Thậm chí anh còn cho em tiền boa mà - Gay liếc nhìn anh - Những mười pound cơ đấy! Anh kẻ cả một cách đáng nguyền rủa khiến em muốn chui xuống đất cho rồi. Em vẫn giữ nó đấy.
- Anh đã thử tìm hiểu xem em có phải là cô gái anh đã gặp buổi sáng hôm đó không. Em trông khác quá, nhưng khi mắt em gặp mắt anh thì vẫn là những cảm xúc ấy. Em có nghĩ là anh thường đi lanh quanh ủy lạo nhân viên mỗi khi anh đi ra ngoài dùng cơm tối không?
- Em nghĩ là anh đã thử đặt em vào đúng chỗ và giữ em ở đó! - Gay la lên giận dữ.
- Hẳn là em đúng đấy - Anh khiến cô ngạc nhiên với sự thú nhận dứt khoát của anh.
Gay cau mặt, thoáng bối rối, rồi lại tấn công:
- Thay vì việc thăng chức cho David, anh lại cử anh ấy ra nước ngoài, sao lại thế?
- Anh nghĩ là anh ta quá thích em - Luke đáp - Chuyện quyến luyến giữa hai anh em họ là một đằng, giữa ông chủ và cô giúp việc lại là đằng khác.
Lờ đi vẻ trống trải lạnh lẽo trong đôi mắt xám tro của anh, Gay hỏi mỉa mai:
- Em không hiểu làm sao anh lại còn dành được thời gian để mắt đến đường đi lối lại của em, anh đã quá bận rộn theo đuổi cô Dalmonte rồi mà.
Anh thở dài vẻ sốt ruột:
- Anh muốn em biết rằng...
- Để giải trí - Gay cắt ngang - Lily là cô gái mà anh dự định cưới làm vợ. Anh không bao giờ có thể khiến em không tin vào điều đó. Nếu Lily mà chấp nhận anh thì sẽ chẳng bao giờ anh thèm để mắt đến em một cách nghiêm túc!
- Gay... - Anh ngần ngại, mặt tái nhợt như xác chết, ghìm lại những lời lẽ đã vô tình bật ra môi. Mồ hôi túa ra trên vầng trán rộng của anh khi anh nói những điều khác thế vào:
- Anh nhận ra rằng thế thật là không hay...
- Lời nói láo của năm nay! - Gay quá tổn thương và điên tiết không thể xem xét vấn đề một cách sâu xa - Anh đến đón em lên xe và hôn em...
- Anh muốn em! - Anh nói khàn khàn.
- Phải - Cô cảm thấy toàn thân như phát sốt chỉ với ý nghĩ đó - Thế thì sao?
Mặt Luke đanh lại trước sự mỉa mai không cần che đậy của cô:
- Anh vẫn muốn em.
- Rõ ràng là anh bị sốc khi anh khám phá ra rằng em chỉ là một cô giúp việc - Cô chuyển hướng thật phi lý.
- Anh bị ấn tượng là em có chuyện tình ái với Douglas - Anh nghiến răng - Có lẽ đó là điều khiến anh bị sốc.
- Anh dựa vào quyền gì mà chụp mũ cho em như thế - Gay la lên, đôi mắt cô rực lên phẫn nộ - Khi anh công khai thừa nhận rằng anh chỉ đơn thuần cưới xin để tô điểm cho hình ảnh của riêng anh?
Luke nhăn nhó hình như anh vừa bị cô đánh:
- Phải - Anh thản nhiên công nhận - Đó là dự định của anh.
- Điều đó không chỉ là dự định của anh - Gay trả miếng dữ dội - Anh đã quyết tâm cưới cô Dalmonte.
Luke im lặng căng thẳng, sự căng thẳng hiện lên trên khóe miệng anh, khẳng định một cách cay đắng khiến Gay thực sự rùng mình. Lúc này cô cũng tái nhợt đi như anh và cô ước gì cô có thể đừng run rẩy.
Nhận thấy điều đó, anh nắm lấy vai cô. Đôi tay anh ấm áp và năn nỉ qua lần vải áo của cô:
- Gay, sao chúng ta lại phải tra tấn nhau như thế này? Em yêu anh, anh thực sự quan tâm đến em. Ôi, Trời ơi! - Anh kéo cô lại gần hơn, hướng cặp môi về gò má cô đang ngoảnh đi - Đừng có chối từ anh lúc này, anh không thể chịu được đâu.
Cảm giác về môi anh trên khuôn mặt cô chứng tỏ những mong muốn thầm kín của cô. Cơ thể tràn đầy nam tính, cứng rắn và mạnh mẽ của anh ép sát vào cô đầy khoái cảm khơi dậy và làm bùng cháy mọi cảm xúc sâu xa nhất trong cô. Tuy vậy thật là kỳ lạ là lần này sự đau đớn trong tâm hồn cô lại mạnh mẽ hơn những cảm xúc của thể xác, khiến cô có được đôi chút kiềm chế.
- Vâng - Cô thừa nhận - Em có yêu anh, Luke - Và để sau này anh phải tự tra tấn bản thân mình, cô nói tiếp. Nhưng bây giờ thì không còn yêu anh nữa. Em nghĩ đã có lúc em yêu anh đến chết đi được - Cô tiếp với một sự cay đắng không thể khoan dung - Biết rằng anh đang cùng với Lily em quá đau khổ và không thể nào nhắm mắt nổi.
- Gay! - Anh ngắt lời, giọng anh nghe quá khốn khổ khiến cô nao núng trong giây lát.
- Thế thì anh nghĩ em cảm thấy thế nào - Cô dấn tới không khoan nhượng - Khi anh quyết định sau khi Lily bỏ rơi anh, rằng em cũng tạm được chứ? Và anh chỉ quyết định điều đó khi anh khám phá ra cha mẹ em là ai. Anh không hề mảy may có ý định tìm kiếm em sau khi cô ta chấm dứt với anh, đúng không? Nếu anh không đến dự buổi tiếp tân đó thì em cũng đã không bao giờ còn nghe về anh nữa.
Luke hẳn là phải được làm bằng đá mới chịu được những lời trách móc nặng nề như thế.
- Đừng có nghĩ về chuyện đó nữa - Anh khàn khàn van nài - Em sẽ sớm quên đi thôi mà.
Việc anh không làm một cố gắng nào để tự vệ khiến anh càng tồi đi trong mắt cô:
- Kẻ vô địch đang gục ngã kìa - Cô khinh bỉ móc máy - Anh đã quá quyết tâm trong chuyện hôn nhân lợi lộc đến nổi em nghĩ rằng anh sẵn sàng quỳ xuống cầu xin. Anh hẳn là một trong những tay đại bịp mà em từng biết.
- Gay - Anh kêu lên điên cuồng - Xin hãy nghe anh, hãy vì Chúa!
- Em sẽ không, em... bỗng nhiên cô thật kinh hoàng vì thấy mình bật khóc - Ôi, anh đi đi - Cô gào lên vô vọng.
Anh thở một hơi dài, lờ đi cơn bộc phát của cô. Thay vì làm như cô yêu cầu, anh siết cô chặt hơn, dường như việc an ủi cô quan trọng hơn bất cứ việc gì:
- Gay, đừng hành hạ bản thân như thế. Chúng ta hãy làm lại từ đầu.
- Không bao giờ! - Cô nức nở.
- Em yêu, em đang tra tấn cả hai chúng ra - Anh vùi đầu vào trong mái tóc óng ả của cô và rên rỉ.
- Em không phải là em yêu của anh! - Cô cố gắng đẩy anh ra.
Vẫn tiếp tục thì thầm, anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt nhòe lệ của cô khi cô ngẩng lên nhìn anh rồi dường như không thể kiềm chế thêm được nữa, anh cúi xuống hôn cô. Ngay lập tức sự đam mê lại bùng lên giữa họ, một ngọn lửa không dễ gì dập tắt.
- Gay! - Anh hổn hển, khi môi cô tách ra và cô cảm thấy thân thể anh xoắn lại và giật lên dường như chính anh cũng cảm thấy ngọn lửa bùng lên.
- Không...! - Khi môi cô bắt đầu tìm kiếm đầy háo hức một sự gần gũi sâu hơn với anh và căn phòng bắt đầu quay cuồng choáng váng thì với những giọt lý trí cuối cùng cô đã cố gắng thoát ra - Điều, điều này sẽ không ích gì đâu, Luke - Cô nuốt nước mắt - Em ghét anh đụng chạm tới em!
Trong giây lát có vẻ như anh sẵn sàng chiếm lấy cô và ôm cô bằng vũ lực, rồi mặt anh đanh lại sắc hồng trên mặt anh vụt tan đi để lại gương mặt anh trắng bệch:
- Gay, em vẫn đang đính hôn với anh.
- Một sự mỉa mai - Giọng cô run run.
- Nếu phải thế - Anh đồng tình dứt khoát.
Cô nhận thấy, cùng với một cảm giác lạnh tóat trong bụng, anh không tranh cãi thêm chút gì nữa.
- Tối đa là vài tuần.
- Anh cũng không nấn ná - Đôi mắt anh lưu luyến khát khao vẻ đẹp thanh xuân của cô - Anh không nghĩ là bàn được nhiều chuyện, nhất là trong tâm trạng em lúc này. Nếu anh để thời gian cho em suy nghĩ thì em sẽ thấy cứ liên tục lôi quá khứ ra thì sẽ chả bao giờ đạt được cái gì.
- Anh luôn luôn làm thế - Cô trả miếng, có cái gì đó thúc đẩy cô - Anh luôn luôn bắt em phải nhớ rằng em quá thoải mái với đàn ông và không đủ tốt cho anh.
- Được rồi, Gay - Mặt anh hằn lên những nếp nhăn sâu, anh dừng lại khi đang đi ra cửa:
- Anh hiểu ý em rồi. Anh sẽ không làm phiền em thêm nữa. Tất cả những gì anh yêu cầu là chúng ta đính hôn với nhau một hai tuần gì đó. Nếu không thì mẹ em sẽ cảm thấy cực kỳ tội lỗi về chuyện nhận cái xe.
Đó là một lý do thật kỳ lạ nhưng hợp lý để kéo dài thời gian đính hôn của họ nên Gay đồng ý, nhưng vài tuần sắp tới sẽ là quãng thời gian dài nhất đời cô từng trải qua. Cô ít khi gặp Luke, và trong khi cô hiểu một cách tuyệt vọng rằng sự vắng mặt của anh gây cho cô nhiều đau đớn hơn là dễ chịu, cô vẫn không hề được chuẩn bị cho nổi thống khổ do lời tuyên bố của anh rằng anh sẽ đi ra nước ngoài trong tháng tới.
- Điều này sẽ cho em thời gian cân nhắc - Anh bình thản nói trong điện thoại, anh gọi cho cô từ văn phòng.
- Em sẽ không thay đổi ý định của em đâu - Cô ngoan cố đáp, không đếm xỉa gì đến mọi sự phản kháng trong con người cô.
- Tốt thôi, anh sẽ không thử và thay đổi nó cho em đâu - Anh trả miếng sát sạt.
- Anh sẽ không thể!
- Em có tin là anh sẽ không thể nếu anh thử không? - Anh hỏi mỉa mai. Trong khi cô đang kinh ngạc, anh hỏi tiếp: - Em có định ra sân bay tiễn anh không?
- Không, em không ra! - Cô lẩm bẩm, lòng mong điều ngược lại.
- Như ý em thôi - Anh đáp lạnh tanh - Sẽ có những người khác sốt sắng hơn. Dù sao thì việc em không ra tiễn anh lại hóa hay, vì điều đó có vẻ như là điểm tận cùng của con đường chúng ta cùng đi, anh e là thế.
Giọng anh có vẻ dứt khoát, khiến Gay run lên và thấy lạnh buốt cả người. Cô nghĩ mình không thể cảm thấy lạnh hơn được nữa cho đến khi cô nhìn thấy tấm ảnh của Luke và Lily Dalmonte ở sân bay. Tấm ảnh ở trên một tờ báo buổi sáng. Bọn họ mỉm cười với nhau, và cô ta đặt bàn tay lên cánh tay anh. Dòng chú thích ghi: Đây có phải là một trường hợp nới mới tìm cũ đối với nhà công nghiệp hàng đầu Luke Ashley không?
Điên tiết, Gay xé vụn tờ báo và vứt đi trước khi cô kịp nhìn nó lại lần nữa. Bị thúc đẩy bởi một cơn giận dữ và đau đớn kỳ lạ, cô gần như không nhấc nổi ống nghe khi chuông điện thoại kêu. Thật ngạc nhiên tột cùng, đó chính là Lily Dalmonte.
- Tôi muốn được nói chuyện với cô - Lily Dalmonte êm ả yêu cầu sau khi đã trao đổi một vài câu xã giao bắt buộc - Điều này rất quan trọng.
Đã định từ chối thẳng thừng, Gay ngừng lại, cơn giận dữ nhường đường cho một sự tò mò đau đớn đòi hỏi phải được thỏa mãn. Lily muốn gặp cô vì việc gì nhỉ? Có phải cô ta định khẳng định với cô là cô ta sẵn sàng muốn nhận lại Luke? Bức ảnh của cô ta ở sân bay đã phơi bày rằng với cô ta, tình cảm với Luke sâu sắc hơn là tình bạn đơn thuần. Còn anh ta thì sao? Biết rằng cô không thể chịu đựng được sự chờ đợi cho đến khi anh trở về để biết được sự thật, Gay đầu hàng óc điều kiện. Bỗng nhiên cô không chú ý gì tới những sĩ diện mà dạo này thường thiêu đốt cô.
Lily Dalmonte tự ra mở cửa và nhanh chóng mời Gay vào. Trong phòng khách của căn hộ xa hoa mà cha Lily để lại cho cô, hai cô gái thận trọng đối mặt nhau.
Lily nói trước, và Gay không thể nào không thán phục sự thẳng thắn của người kia:
- Tôi đã nhìn thấy Luke ở sân bay ngày hôm qua. Tôi nhận ra rằng cô không có mặt ở đó và đến nói chuyện với anh ấy. Tôi không nghĩ là anh ấy đang hạnh phúc. Vì thế mà tôi cần phải gặp cô.
Gay thấy mình nao núng, cô không dự định một điều gì hoàn toàn bộc trực như thế. Cô trả lời sắc bén trong khi mặt tái đi:
- Tôi không hiểu sao chị lại tưởng tượng ra rằng bộ dạng của anh ấy ở sân bay lại có liên quan gì đến tôi. Hoặc việc đó tại có liên quan gì đến chị. Chị đã từ bỏ anh ta...
- Ai nói với cô như thế? - Lily cắt ngang, mặt cau lại.
- Vậy không phải thế sao? - Đến lượt Gay cau mặt và ngập ngừng.
Lily cười, một âm thanh cụt lủn:
- Cô có thực sự tin rằng tôi có thể làm điều đó, được quyền lựa chọn? Không, chính Luke đã bỏ tôi. Anh ta không nói với cô sao?
Sửng sốt, Gay chỉ có thể điếng người lắc đầu.
Lily tiếp tục, sự uể oải thẫn thờ trong giọng nói thể hiện rằng cô ta không còn quan tâm đến những gì cô nói nữa:
- Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi có thể cưới nhau. Ô, anh ta chưa thực sự ngỏ lời cầu hôn, nhưng tôi biết rằng anh ta đang tiến tới điều đó. Anh ta đưa tôi đi đây đó và tôi không bao giờ định che dấu tình cảm của tôi với anh ta. Tôi không hiểu tại sao anh ta còn e dè. Thế rồi một hôm chúng tôi đi mua sắm ở cửa hàng của Alice Farr trên đường King. Có điều gì đó đã xảy ra ở đấy, chính xác là điều gì thì tôi không bao giờ biết chắc, nhưng khi tôi liếc nhìn anh ấy thì mặt anh ấy xám ngắt, điều này thật là bất thường với Luke. Cái gì đó, ai đó đã khiến anh ấy cực kỳ sốc. Như đã dự định, buổi chiều tối hôm đó chúng tôi đi ăn cùng nhau và anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã yêu một người khác rồi.
- Tôi rất tiếc - Gay thì thầm, gần như quá sững sờ. Cô thấy run rẩy và sắp phát ốm.
- Tôi nhận ra rằng đó là cô, tất nhiên - Lily thở dài - Khi việc thành hôn của cô được công bố, nhưng ngày hôm qua thì có vẻ như Luke không phải là một người đàn ông đã đính hôn hạnh phúc. Cô không ở bên anh ấy, và một vài điều anh ấy nói cũng khiến tôi băn khoăn. Tôi không có gì để mất - Cô cay đắng kết luận - Vậy nên tôi quyết định phải dũng cảm, thiếu kiên nhẫn, nếu cô muốn gọi là thế và hỏi xem chuyện của hai người thế nào rồi?
- Chị, chị định nói là chị vẫn sẵn sàng để lấy anh ấy sao? - Gay nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ma lực của cô gái kia, biết rằng mình đã sai lầm về rất nhiều điều. Lily Dalmonte không hề là một kẻ tham lam keo cú như cô tưởng tượng. Cô ta thật khôn ngoan đĩnh đạc, hấp dẫn và xinh đẹp. Làm sao mà Luke lại từ bỏ cô ta được nhỉ?
- Phải - Lily chán chường trả lời Gay - Tôi vẫn còn yêu anh ấy. Tôi có thể lấy anh ấy ngay ngày mai nếu tôi biết cô không còn muốn anh ấy nữa, nếu điều đó có thể.
- Có thể anh ấy không còn muốn tôi nữa! - Gay bật khóc - Thực ra, tôi gần như chắc là anh ấy không - Cô quáng quàng quay ra và lập cập chạy khỏi căn hộ trước khi Lily sửng sốt kịp ngăn cô lại.
Về đến nhà, trong căn phòng tách biệt của cô. Gay hoàn toàn suy sụp. Gieo mình xuống giường, cô vùi bộ mặt nóng rực của mình vào những chiếc gối. Làm sao Luke lại có thể để mặc cô tin rằng Lily đã bỏ anh? Trong thâm tâm Gay vẫn biết rằng cô gái kia yêu anh. Phải có một điều gì thật mạnh mẽ mới có thể thuyết phục được Luke rằng cô ta không phải dành cho anh. Gay cố đừng thổn thức để có thể suy nghĩ cho rõ ràng hơn. Tại sao, nếu Luke đã phát hiện ra sau khi gặp cô ở cửa hàng rằng anh yêu cô anh lại không lập tức tìm đến cô, hoặc nếu không thể thế được thì tìm kiếm cô sau đó chứ? Chả nghĩa lý gì cả. Việc họ tình cờ gặp lại có vẻ như mệnh trời chứ không phải là nổ lực gì của anh. Cảm thấy kiệt sức và căng thẳng vì thất vọng, Gay run rẩy hít một hơi. Có một điều cực kỳ rõ ràng, đó là mọi chuyện giữa họ đã hết. Cô đã đánh mất tình yêu của anh vì sự ngu dốt và thiếu vị tha của cô, và nếu Lily dành lại được anh thì cô chả có thể trách ai khác ngoài chính bản thân mình.
Những ngày tiếp sau đó dường như quá dài, Gay không bao giờ biết làm sao cho hết ngày và khi cô cố gắng hình dung cuộc đời cô không có Luke thì cô không thể đối diện với điều đó. Cô không thể ăn uống gì được, cô trở nên tái nhợt và bơ phờ. Cô bị dày vò khủng khiếp, cô bắt đầu làm những việc ngớ ngẩn mà không hoàn toàn ý thức được mình đang làm gì. Gần cuối đến tuần thứ ba Luke vắng mặt, cô thảng thốt thấy mình đang đứng trong thang máy, đi lên văn phòng của anh. Cha mẹ cô đang ở Paris, và niềm mong mỏi không thể chịu đựng được hơn nữa muốn được nghe ai đó nhắc tên Luke đã khiến cô vô thức tìm đến cô Carson.
Cô Carson đang bận rộn và cực kỳ ngạc nhiên khi thấy cô:
- Ông Ashley không có ở đây, thưa cô Fenton, nhưng chắc hẳn là cô biết chứ? Ông ấy sẽ về vào cuối tuần sau phải không ạ?
- Cô lầm rồi - Một giọng nhỏ nhẹ phía sau lưng họ nói - Tôi đã về được hơn một giờ rồi.
Thảng thốt, cả Gay lẫn cô Carson đều quay lại và thấy Luke đang đứng ở lối ra vào, cao lớn tao nhã trong bộ quần áo may đo khéo. Mặt anh không để lộ cảm xúc gì nhưng đôi mắt anh thẫm lại khi nhìn sang Gay và môi anh giật lên trước khi anh kịp kìm nó lại. Rồi ánh mắt anh trượt từ Gay sang cô Carson và anh thoáng mỉm cười.
Gay cố mở miệng nhưng đầu óc cô chơi vơi và cổ họng cô tắt nghẹn khủng khiếp.
Luke quay lại với cô khi cô khẽ thốt ra một âm thanh gì đó không rõ ràng:
- Anh đang định đi điện thoại - Anh điềm tĩnh nói, cầm tay cô khi cô có vẻ định chạy đi - Có việc gì không ổn hả Gay? Có việc gì mà em phải tới đây?
Việc gì chứ! Vì cô vẫn không thể nói nên lời, cô nhìn anh chăm chăm với những cơn run rẩy vô vọng khiến mắt anh nheo lại đề phòng:
- Vào trong này - Anh ra lệnh và khẽ lắc đầu khi cô Carson ngập ngừng hỏi xem họ có dùng cà phê - Để sau.
Đưa Gay vào phòng làm việc của anh, anh đóng chặt cánh cửa trước con mắt tò mò của cô Carson. Anh bảo cô ngồi xuống trong khi vẫn liên tục quan sát cô:
- Anh có định ăn thịt em đâu - Anh dài giọng chế giễu khi thấy cô vừa vâng lời vừa run lên mà rõ ràng anh hiểu nhầm đó là sự sợ hãi - Anh làm xong việc nhanh hơn là anh dự định và anh quyết định trở về nhà thế thôi.
- Tại sao? - Cuối cùng thì Gay cũng tìm thấy lại giọng nói của chính cô, cho dù nó vẫn căng thẳng và hơi trầm. Một người đàn ông như Luke không thể tính toán sai lầm đến một tuần. Phải có lý do khiến anh vội vàng trở về nhà. Cô cố gắng không nhìn anh nhưng không nổi. Đôi mắt cô dường như dán vào anh, cứ như là cô đã không được gặp anh hàng năm nay rồi.
- Tại sao ư? - Anh nhắc lại, dường như giận dữ - Để kết thúc vụ đính hôn của chúng ta, nếu em thích. Anh đã có thời gian để suy nghĩ và để nhận ra rằng thật là một sai lầm nếu trói buộc em.
Gay nắm chặt bàn tay, một cố gắng để gánh chịu nỗi đau mà từng lời của anh đã gây ra. Tất nhiên, đã đến lúc. Anh đã cố ga lăng, nhưng cuộc hội ngộ của anh với Lily ở sân bay rõ ràng là nằm ngoài những quyết định đó của anh.
Cô ngồi đó đờ đẩn, nhìn anh bằng đôi mắt mở to sợ hãi, cố gắng đến tuyệt vọng để suy nghĩ:
- Luke - Cô thảng thốt, cảm giác dường như cô đang dành giật cho cuộc sống của chính mình - Em, em đã gặp Lily Dalmonte. Cô ấy đã nói với em rằng chính anh đã từ bỏ cô ấy. Làm sao anh lại để cho em tin rằng câu chuyện xảy ra ngược lại...?
Một lúc lâu, sau khi giọng nói của cô lịm dần buồn thảm, anh cũng im lặng, rồi miệng anh mím chặt lại:
- Làm sao mà tự dưng em lại gặp cô ta? - Anh thận trọng hỏi mà không trả lời câu hỏi của Gay hoặc khẳng định những gì cô vừa nói.
- Cô ấy gọi cho em - Gay ngập ngừng, thầm mong giá như mình chưa nói gì cả - Em, em chỉ trông thấy tấm ảnh của anh trên báo buổi sáng, bức ảnh mà anh và cô ấy chụp chung ở sân bay Heathrow thì cô ấy gọi và mời em đến căn hộ của cô ấy.
- Rồi sao? - Luke thúc bách với cái giọng đều đều.
- Em cũng không muốn đi, nhưng rồi em lại đi, và cô ấy, cô ấy nói với em - Gay lúng búng giải thích.
- Sao nữa? - Đôi vai Luke so lại vẻ bất cần.
Thật là ngạc nhiên, Gay cảm thấy sự tức giận truyền sức mạnh cho tứ chi đang lẩy bẩy của cô:
- Đó là tất cả những gì anh có thể nói sao? - Giọng cô tắc lại - Trong suốt thời gian vừa rồi anh để em tin là chính Lily đã từ bỏ anh. Đáng lẽ anh phải cho em biết sự thật chứ!
Đôi mắt anh long lên:
- Anh nghĩ cả hai chúng ta đều có lợi nếu tuân theo lời khuyên đó.
- Phải rồi - Gay hất đầu để dấu đi những giọt lệ đau đớn trong mắt cô khi bỗng dưng tất cả những sự hùng hổ lại rời bỏ cô - Ồ, Luke, dù sao thì em cũng đã tồi tệ hơn anh rất nhiều. Em đã nghĩ đến những chuyện tồi tệ ấy, trong khi lúc nào em cũng yêu anh đắm đuối. Điều đó bây giờ có vẻ chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi...
- Gay, hãy lại đây! - Anh dịu dàng cúi xuống nâng cô lên khỏi chiếc ghế bành. Để cô đứng lên, anh vòng tay quanh cô, kéo cô sát lại gần. Khi vòng tay anh siết lại và bàn tay anh chạm vào những dẻ xương mong manh của cô, anh rên lên:
- Ôi, Chúa ơi, em trở nên gầy gò quá!
- Em, em thậm chí không thể ăn uống gì được - Cô thều thào run rẩy, cố không bám dính lấy anh.
Anh cúi đầu, ghé sát vào má cô và nói chắc nịch:
- Xin cảm ơn em vì đã nói yêu anh. Anh nghĩ rằng anh đã yêu em ngay từ buổi đầu tiên. Anh đã bị hút hồn từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, một dáng hình thiếu nữ với mái tóc mây tuyệt vời, duyên dáng bước đi dọc con phố. Không chỉ có thế, anh cảm thấy như bị điện giật khi anh nói chuyện với em. Điều đó thật không thể tin nổi, anh tự nhủ mình điên mất rồi, nhưng anh không thể xua đuổi em ra khỏi đầu óc anh được.
- Em cũng thế - Gay lẩm bẩm không ra hơi.
Anh bắt đầu hôn cô dường như man dại, rồi bỗng dưng dừng lại:
- Cách cư xử của anh thật đáng trách, em yêu. Có lẽ tốt nhất là anh nên thử giải thích. Bị em ám ảnh trong đầu óc đã khổ lắm rồi, nhưng đến khi em chiếm đọat nốt trái tim anh thì anh nghĩ rằng đó là lúc cần cương tỏa. Anh tìm đủ mọi cách để căm ghét em. Anh dường như bắt buộc mình phải tin những điều tồi tệ nhất về em. Anh hăm hở với tất cả những biểu hiện xấu xa mà anh cho rằng anh đã tìm thấy ở tính cách của em, như một kẻ đi cóp nhặt những bằng chứng để làm mạnh lên những lý lẽ biện hộ cho mình.
Gay lo lắng lắc đầu, dù sao đi nữa cô cũng không thể chịu đựng việc nhìn anh sầu muộn đến thế:
- Luke, chúng ta có thể quên quá khứ đi không? Những điều đó còn ý nghĩa gì nữa đâu.
- Có đấy.
Cô thấy mặt anh nhăn lại, những thớ thịt chỗ quai hàm căng lên.
- Em thấy đấy, anh đã vạch định toàn bộ kế hoạch cho cuộc đời anh. Anh dự định sẽ có một cuộc hôn nhân béo bở, nguyên nhân chính là vì xuất thân thấp kém của anh và ý tưởng đó đã ăn vào trong óc và dường như là không lay chuyển được. Anh đã cố gắng gạt bỏ em hoàn toàn và tập trung vào Lily. Anh đã tự thuyết phục mình rằng anh có thể quên em, nhưng anh không thể. Vào cái ngày anh nhìn thấy em cửa hiệu đó, anh cảm giác như anh bị một nhát búa tạ táng vào đầu.
- Em cũng thế - Gay ấp úng.
Luke lại hôn cô, kéo cô thấp xuống cùng anh, ngã vào chiếc bành mà lúc nãy anh để cô ngồi. Nâng niu cô trong tay, anh chiếm đoạt môi cô, tách chúng ra bằng những nụ hôn của anh. Khi tay cô ôm vòng quanh cổ anh, những ngón tay anh dịu dàng trượt trên khuôn mặt cô rồi xuống những đường cong mềm mại của bộ ngực cô:
- Anh muốn em - Anh rên lên, môi tì sát vào môi cô nóng ấm - Anh đã muốn có em từ bao lâu rồi, em không thể biết anh mong muốn đến nhường nào đâu. Anh vẫn còn nhớ sự tra tấn lúc đó tại cái cửa hiệu đáng nguyền rủa ấy. Em hạ anh đo ván chỉ bằng một cái liếc mắt đơn giản. Lúc đó anh đã hiểu rằng anh sẽ chả có tác dụng gì với Lily, và cả về phía cô ấy cũng thế.
- Nhưng anh đã không đi theo em - Gay nhắc anh.
- Không - Anh tán thành một cách nặng nề, đôi mắt anh trống trải và ảm đạm khi chúng gặp đôi mắt cô hoang mang ngơ ngác - Anh cũng muốn thế, nhưng anh phải nói với Lily trước đã. Anh biết anh nợ cô ấy điều này. Bọn anh hẹn nhau ăn tối và có vẻ như đó là điều tối thiểu anh có thể làm được để không làm cô ấy quá thất vọng. Anh e rằng anh đã khiến cô ấy tin rằng anh có ý định nghiêm túc với cô ấy dù cho anh chưa thực sự ngỏ lời. Điều này thật không dễ, nhưng bọn anh chia tay trong tình bạn và anh không gặp lại cô ấy nữa cho đến khi anh chạm trán cô ấy ở sân bay. Dù sao đi nữa, anh cảm thấy đó là những gì tối thiểu anh có thể làm để mọi người nghĩ rằng chính cô ấy đã từ bỏ anh.
- Giá như anh cho em biết từ trước - Gay thì thào - Em đã đau khổ vô cùng.
- Đáng ra anh nên làm thế - Anh nặng nề thừa nhận - Anh cho rằng đó là si diện của anh, cũng như mọi cái khác, phải có được thu về. Có vẻ như em đánh giá anh rất thấp, đôi mắt xám của anh bỗng ánh lên những tia đau đớn - Nếu như em đã phải chịu đựng thì cũng không là gì so với những gì anh đã trải qua. Những tuần vừa qua, thiếu vắng em thật như sống trong địa ngục. Anh muốn giải thoát cho em khỏi chuyện đính hôn vì anh nghĩ em muốn được tự do, chứ không phải vì anh muốn cưới ai khác.
- Luke, em xin lỗi - Cô tránh đôi mắt anh - Có vẻ như em đã phán xét anh hoàn toàn sai lầm. Em không dám mong là bây giờ anh lại muốn cưới em...
- Em thử ngăn anh xem!
- Anh lại cúi xuống môi cô, nhưng anh khựng lại dường như bỗng nhiên quan tâm đến việc anh đang ở đâu và không dám tin hoàn toàn ở bản thân anh.
- Trời ơi! - Anh lẩm bẩm - Anh khốn khổ tìm kiếm em ở London trong suốt thời gian em ở Paris. Anh đã không suy diễn được là cái cửa hiệu trên đường King ấy lại là cửa hiệu mà em đang làm việc, nếu không anh đã tìm ra em sớm hơn. Có vẻ như là mệnh trời khiến cuối cùng anh lại tìm được em như thế.
Gay thở dài, vẫn còn run lên khi cô nghĩ về cuộc hội ngộ kỳ lạ của họ:
- Em bị một cú sốc, em nghĩ là em đang phát điên lên.
- Anh không có cảm giác đó - Anh nhăn nhó - Trông em thật là lạnh lùng khiến anh nghĩ rằng em không còn muốn dính dáng gì đến anh nữa. Nhưng anh biết là anh vẫn muốn em - Anh nói thêm vẻ u ám - Anh yêu em và làm mọi điều để có em, bất chấp phải làm thế nào. Và - Anh kết luận, với dáng điệu chỉ trích mà cô cảm thấy yêu mến lạ lùng - Cho đến lúc này, anh luôn luôn tìm kiếm em để cầu xin em làm vợ anh, anh không màng đến chuyện cha mẹ em là ai.
- Thế nghĩa là anh chuẩn bị để tiếp nhận một kẻ phiền nhiễu vô danh tiểu tốt? - Cô châm chọc.
- Anh chỉ cầu để cô ấy sẵn lòng tiếp nhận anh.
- Vậy mà anh lại giận dữ như thế khi anh đến trang viên.
- Anh lúc ấy gần như mất trí rồi - Anh trả lời đầy tự trọng - Đáng lẽ anh đã giết em rồi vì những gì em gây ra cho anh, nhưng lúc anh suýt mất em bởi con sông ấy anh cảm thấy mình gần như chết rồi. Em không thể cảm nhận được anh đã cảm thấy thế nào lúc đó khi anh nhìn thấy em biến đi dưới những con nước đâu. Anh không bao giờ còn muốn có lại cảm giác đó.
Dường như cố xoa dịu những nỗi đau mà cô đã gây ra cho anh, Gay vòng tay ôm choàng lấy anh và xích lại gần. Tựa đầu vào ngực anh, cô do dự hỏi:
- Luke ơi, khi chúng ta ở trang viên, anh đã hôn em. Chắc chắn anh biết chúng có ảnh hưởng đến em như thế nào, vậy mà anh không bao giờ thử thực sự làm tình với em - Má cô nóng rực lên, cô buộc mình phải nói tiếp - Em chả có kinh nghiệm gì, em chưa bao giờ để người đàn ông nào đi quá vài chiếc hôn, nhưng nếu anh quả quyết thì em không nghĩ là em có thể từ chối anh.
Anh lẩm bẩm điều gì đó, vòng tay anh siết chặt lại, gương mặt anh tràn ngập nỗi hân hoan. Thế rồi anh dịu dàng nâng cằm cô lên để anh có thể đọc được sự ngây thơ trong đôi mắt cô mở to xanh biếc. Giọng anh, khàn đi vì cảm xúc, anh đáp:
- Bây giờ anh đã hiểu, nhưng lúc đó anh không nhận ra rằng em chưa bao giờ chăn gối với đàn ông. Anh nghĩ là em có chuyện tình ái với họ và đã mất hứng thú. Anh tin là nếu anh làm tình với em thì em sẽ không bao giờ thèm cưới anh. Đó là lý do vì sao anh không làm, nhưng em không bao giờ biết được anh đã khao khát đến nhường nào - Anh thú nhận với một tiếng thở dài khàn đục.
- Em chả bao giờ cám dỗ được anh, anh yêu - Gay mỉm cười e dè, tim cô đập nước kiệu, yếu mềm khát khao khi cô áp sát vào anh.
- Không - Lấy lại được đôi chút chủ quyền, đôi lông mày thẫm màu của Luke nhướng lên khi tay anh tóm được bàn tay miên man của cô - Em nghĩ em đang làm gì đấy? Đừng nói với anh là em không biết nhé. Anh không chịu tin đâu - Anh liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của cô và mai mỉa - Em ngây thơ như thế đấy.
Không dám phủ nhận điều đó và cũng ý thức được một nửa về những gì đang làm, Gay lôi tay mình ra và quàng quanh cổ anh, kéo môi anh lại với môi cô:
- Em yêu anh - Cô thì thào khi anh bắt đầu hôn cô say đắm.
- Điều này thì có thể biện hộ cho em đấy - Anh thì thào vào môi cô, môi anh như rắc bùa mê trong khi đôi tay anh vuốt ve mơn trớn những đường cong trên thân thể cô - Anh ngưỡng mộ em - Anh nói.
Một lúc sau anh phải miễn cưỡng buông cô ra khi có ai đó khẽ gõ cửa. Anh nhìn xuống đôi mắt xanh thờ thẫn của Gay, giọng anh chắc lại:
- Tốt nhất chúng ta đi khỏi đây thôi, em yêu, trước khi chúng ta hoàn toàn xúc phạm đến tính đa cảm của cô Carson.
- Chúng ta sẽ đi đâu? - Nửa như mất trí vì những làn sóng khoái cảm đang dâng trào trong mình, mê mẩn trước những điều tuyệt diệu đang đến, Gay không còn quan tâm nhiều lắm đến mọi sự.
- Đi ư? - Đôi mắt của Luke thẩm lại - Anh muốn đưa em về chỗ anh, nhưng có thể sẽ an toàn hơn nếu chúng ta chờ đến khi cưới.
- Thế khi nào sẽ cưới? - Mặt cô tái đi khi cô hỏi câu đó, nhưng cô háo hức muốn biết.
- Sớm thôi.
Anh đứng lên, vẫn ôm chặt cô và cô có thể cảm thấy trái tim anh đang đập thình thình:
- Anh đã sắp đặt tất cả vài tuần trước đây và chúng ta đã hủy bỏ gì đâu. Tất cả những gì em còn phải làm là quyết định về tuần trăng mật.
- Sao...! Cô ra bộ cáu kỉnh và rồi nghẹt thở trong nụ hôn đòi hỏi của anh. Vài phút sau, khi họ đang đi xuống thang máy, cô nhớ lại cảm giác của cô mới vài giờ trước đây, thật quá khác biệt. Lúc đó cô thật buồn khổ đến nổi không thiết sống nữa. Giờ đây tất cả mọi thứ đã thay đổi. Luke yêu cô và họ sẽ sớm thành hôn.
- Ôi, Luke - Cô mỉm cười bẽn lẽn - Em đến đây vì em muốn đến tuyệt vọng được nghe ai đó nói tên anh. Em đến gặp cô Carson với mong muốn đó trong lòng nhưng em không biết sẽ phải nói gì với cô ấy. Em thấy thiếu vắng anh ghê gớm...
Giọng Luke thoáng chút trêu chọc khi anh trả lời, nhưng đôi mắt anh thì nồng ấm tình yêu:
- Không sao đâu, em yêu của anh. Anh có thể đảm bảo với em là em sẽ không bao giờ phải thiếu anh nữa, không bao giờ.
Những lời nói của anh đầy hứa hẹn khiến Gay mãn nguyện và cô trao cho anh một nụ cười ngưỡng mộ trong khi anh nắm tay cô và cùng nhau, họ bước vào ánh mặt trời mùa hạ.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
20 chương
17 chương
43 chương
80 chương
22 chương