Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé
Chương 4 : Tán gái chiêu thứ nhất: Vào hang cọp
Hạ Trường Ninh kéo tôi vào lòng rồi gằn giọng nói: “Đợi khi nào cô thích tôi, bám lấy tôi, con mẹ nó tôi sẽ đá cô!”.
0o0
Tôi rất thích mùa thu, con đường nhỏ từ cổng trường tới dãy phòng học trồng đầy cây ngân hạnh, cứ đến mùa thu những chiếc lá màu vàng tươi lấp lánh phản chiếu bầu trời xanh, màu sắc rõ rệt, mỗi khi đi qua lại có cơn gió cuốn theo những chiếc lá ngân hạnh bay qua trước mặt.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy tôi lại không khỏi mỉm cười, tâm trạng trở nên vô cùng vui vẻ.
Tuy vậy, năm nay từ khi lá cây đổ vàng, tôi chưa bao giờ cười.
Vì sự xuất hiện của Hạ Trường Ninh.
Nghe các giáo viên khác nói, Hạ Trường Ninh đã giúp trường lắp đặt máy quay với giá nhập vào, lắp hàng loạt máy kiểm tra dọc theo tường trường.
Trường tôi là trường tư thục, để các bậc phụ huynh an tâm đóng học phí với mức đắt đỏ, nhà trường lắp đặt máy kiểm tra theo dõi cũng là điều bình thường. Điều không bình thường là, Hạ Trường Ninh lúc rảnh rỗi lại ngồi uống trà giám sát thi công bên gốc cây ngân hạnh.
Tôi rất sợ anh ta gọi tên tôi trước mặt giáo viên khác, giới thiệu tôi là bạn gái anh ta.
Công việc đối với tôi cực kỳ quan trọng, bây giờ việc đâu có dễ tìm, vào được trường này cũng phải dựa vào các mối quan hệ của bố mẹ tôi. Tôi không muốn vì Hạ Trường Ninh mà biến thành nhân vật nổi tiếng trong trường, tôi càng không muốn vì tránh mặt anh ta mà tôi phải bỏ công việc này. Tôi vô cùng phiền não, nhỡ may Hạ Trường Ninh theo đuổi tôi trước mặt giáo viên và học sinh trong trường thì tôi phải làm thế nào bây giờ.
Đột nhiên tôi cảm thấy Hạ Trường Ninh là người siêu thông minh. Anh ta ngồi dưới gốc cây ngân hạnh năm ngày rồi nhưng chưa bắt chuyện với tôi lần nào, khiến tôi sợ hãi tột độ.
Cứ tiếp tục như thế này thì tôi đến suy nhược thần kinh mất.
Thế là, một hôm sau khi hết giờ làm, tôi chủ động lên tiếng bắt chuyện với anh ta: “Chào anh”.
Hạ Trường Ninh cười, màu vàng kim của cây ngân hạnh phản chiếu màu sắc rõ ràng trên bộ complet đen của anh ta, nụ cười trên môi anh ta cũng vô cùng rạng rỡ. Anh ta vừa cười vừa nói: “Còn ba ngày nữa là xong việc rồi”.
“Ờ”. Tôi không tìm được lời nào để nói nữa, bỗng dưng có chút lo lắng.
Lẽ nào là do tôi nghĩ ngợi quá nhiều? Anh ta chẳng có động tĩnh gì cả, làm sao mà tôi có thể mở lời nói với anh ta rằng: “Hạ Trường Ninh, anh đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta không hợp nhau”.
“Có việc gì à?”.
Tôi mấp máy môi, thực sự không biết nói thế nào, nhìn quanh thấy không có ai tôi mới bật ra được một câu: “Ở trường mong anh đừng giới thiệu tôi là bạn gái anh”.
Hạ Trường Ninh nghiêng đầu nhìn tôi đầy vẻ hoài nghi: “Anh đã từng nói ở trường sao?”.
Đúng, anh đâu có nói, nhưng mà tôi sợ! Tôi chỉ còn cách thất bại mà bước đi: “Không có, chào anh”.
Hạ Trường Ninh uể oải nói sau lưng tôi: “Anh luôn công tư rõ ràng, làm xong công trình này rồi nói tiếp vậy”.
Tôi dừng bước, giống như đã túm được cái đuôi của anh ta, đã tìm được cái cớ tôi bực tức quay lại nói: “Tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp nhau, anh đừng đến tìm tôi nữa”.
Nói xong câu này tôi thấy lòng mình thoải mái hơn hẳn.
Hạ Trường Ninh cười nhạt, thực sự là anh ta đang cười nhạt: “Phúc
Sinh à, anh tìm em là việc của anh, em cứ mặc kệ anh là được mà”.
A! A! A! Cái tên lưu manh! Đây là cơ quan tôi, đây là trường học của tôi! Anh ta tìm tôi, chả nhẽ tôi mặc kệ anh ta được sao? Đồng nghiệp sẽ nghĩ gì về tôi? Sinh viên của tôi sẽ nhìn tôi với ánh mắt khác thường rồi bàn tán sau lưng! Sao mà được cơ chứ!
“Anh đừng tìm tôi nữa có được không?”. Tôi dường như đang hạ thấp giọng cầu xin anh ta vậy, lo lắng tới mức mồ hôi sắp túa ra rồi. Anh ta không biết bốn chữ “miệng lưỡi thiên hạ” viết thế nào sao?
“Được thôi, mà anh đâu có tìm em, là em tìm anh đấy chứ?”.
Tôi tìm anh chẳng phải vì sợ anh tới tìm tôi sao? Không được, tôi đã bị anh ta quay cho đầu óc mơ hồ rồi, không kiềm chế được nữa, tôi gào lên: “Hạ Trường Ninh, anh làm thế này càng khiến tôi ghét anh hơn”.
Hạ Trường Ninh đứng dậy lại gần tôi thêm một bước nữa. Tôi vẫn gườm gườm nhìn anh ta, lần này không “hủy diệt” anh ta thì sau này anh ta càng lấn tới! Dũng khí của tôi đang cháy phừng phừng. Tôi không tin rằng giữa thanh thiên bạch nhật thế này anh ta dám làm gì tôi!
Anh ta đưa tay ra khiến tôi bất giác lùi lại phía sau. Hạ Trường Ninh bật cười rồi nhặt phiến lá ngân hạnh rớt trên vai tôi, sắc mặt rất dịu dàng. Anh ta có ý gì đây?
“Phúc Sinh, giáo viên trường em đang nhìn chúng ta với ánh mắt rất kỳ lạ đó”. Anh ta thì thầm.
Tôi quay ngoắt đầu lại và bắt gặp ánh mắt của mấy giáo viên tổ ngữ văn, quả nhiên là vừa ngạc nhiên, vừa như hiểu ra vấn đề. Hai má tôi bỗng chốc ửng hồng, tim đập mạnh như gõ trống, tôi ôm đầu chạy biến.
Hôm sau đến lớp là tôi biết ngay hôm qua mọi người nhìn tôi với ánh mắt thế nào.
Cô Triệu tổ ngữ văn nói: “Cô Ninh này, giám đốc Hạ đối với cô cũng được đấy chứ, ánh mắt dịu dàng ấy như muốn nhấn chìm người ta”.
Chị Trần nói: “Đúng thế, dáng vẻ giám đốc Hạ và cô Ninh nói chuyện với nhau nhìn cứ như bức tranh phong cảnh ấy”.
“Các chị đừng nói lung tung nữa”. Tôi đỏ mặt.
“Ha ha, cô Ninh xấu hổ rồi kìa”. Tổ ngữ văn bỗng chốc cười nghiêng ngả.
“Các chị đừng nói lung tung nữa đi, anh ta là gay! Nếu không thì bao nhiêu năm rồi sao anh ta chưa có bạn gái chứ? Bạn bè quanh anh ta đều là đàn ông!”. Thông minh đột xuất, tôi phát luôn ra câu ấy.
Giáo viên tổ ngữ văn lập tức thay đổi sự chú ý, ngạc nhiên một hồi rồi thở dài lấy làm đáng tiếc.
Cuối cùng thì tôi cũng thốt ra được nỗi bực dọc trong lòng.
“Cô Ninh, sao cô lại quen cậu ấy?”. Luôn có người muốn hỏi đến tận cùng của vấn đề.
Tôi điềm tĩnh uống trà, gương mặt hài lòng dùng bút đỏ tick một dấu vào bài kiểm tra của học sinh và nói: “Bạn thân nhất của tôi thích anh ta, kết quả không thể tin được là tiếp xúc một cái là biết ngay anh ta là gay, cô ấy đau buồn một thời gian dài, tôi quen anh ta như thế đấy!
Bây giờ mọi người đều là chị em tốt rồi. Có điều, đừng có đồn ra ngoài nhé, Hạ Trường Ninh là người có danh tiếng trong thành phố này. Nếu như anh ta biết tôi tiết lộ thì tôi chỉ có nước chết thảm mà thôi”. Giải thích thế này không có chút sơ hở nào để bới móc, cũng không có nhược điểm nào để người ta đả kích cả.
Các giáo viên khác tất nhiên đều đồng ý, ai biết được sau này lại bị đồn thổi thành thế nào nữa chứ!
Ha ha, tôi phát hiện ra phong cảnh nơi con đường ngân hạnh lại tươi đẹp trở lại rồi.
Hôm cuối cùng kết thúc công trình, lúc tôi đi qua con đường ngân hạnh, Hạ Trường Ninh tươi cười gọi tôi lại: “Phúc Sinh”.
Tôi quay lại nháy mắt với các giáo viên tổ ngữ văn rồi cười và hỏi: “Có chuyện gì?”.
Anh ta sững lại, trong mắt tỏ rõ vẻ hoài nghi: “Anh mời em ăn cơm”.
“Không cần đâu, hôm nay kết thúc công trình rồi, anh cứ đi ăn cơm với các anh em đi”. Tôi cố tình nhấn mạnh ba chữ “các anh em”, tôi tin chắc rằng nghe thấy ba từ này các giáo viên tổ ngữ văn sẽ hiểu ý.
Hạ Trường Ninh im lặng nhìn tôi, tôi vội vã quay người khoác tay cô
Triệu cười nói vui vẻ rời khỏi đó. Tim đập loạn xạ, nếu như để Hạ Trường Ninh biết chuyện thì tôi phải làm gì bây giờ?
Là do tôi bị anh ta ép đấy chứ! Kết quả lại một đêm nữa tôi ngủ không yên.
Hôm sau tan trường đã thấy Hạ Trường Ninh xuất hiện ở cổng trường. Từ xa tôi đã nhìn thấy bóng anh ta, tôi lấy cớ quay lại phòng học mang bài tập của học sinh về chấm. Đợi các giáo viên khác về hết tôi mới chầm chậm bước ra ngoài.
Nếu như có thể học cách đi đường của con cua thì tôi nghĩ bước chân tôi bây giờ cũng na ná như thế, ra tới ngoài cổng trường tôi liền dịch sang ngang một chút, cố gắng tránh xa anh ta một chút.
“Ninh Phúc Sinh!”. Hạ Trường Ninh gọi cả tên cả họ của tôi, mà đúng hơn là đang gào tên tôi.
Tôi không nghe thấy gì hết! Chân bước nhanh hơn, hy vọng mau chóng về tới nhà.
“Em được lắm!”. Giọng Hạ Trường Ninh đều đều chậm rãi vang lên sau lưng tôi.
Tôi thực sự muốn khóc mà không có nước mắt, quay lại nhìn anh ta, tôi nói: “Anh đừng tìm tôi nữa có được không? Tôi xin anh đấy, được chưa?”.
Hạ Trường Ninh khẽ thở dài: “Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi”.
“Không, không, không, điều kiện của anh rất tốt, bất cứ lúc nào anh cũng tìm được người con gái hơn hẳn tôi! Ngoại hình tôi bình thường, gia cảnh bình thường, chúng ta thực sự không hợp nhau đâu”. Những lời tôi nói đều là sự thật, hy vọng đồng chí Hạ Trường Ninh thông minh, tài giỏi có thể thấu hiểu cho tôi.
Anh ta bỗng cười phá lên và nói: “Phúc Sinh, em tự ti à?”.
Không phải tôi tự ti, mà sự thực là tôi không thể chấp nhận được mối quan hệ xã giao và cách sống của anh ta được. Tôi nói rành rọt từng câu chữ với anh ta: “Tôi không có cảm tình với anh”.
“Ồ? Là do em nghe nói anh là gay nên không có cảm tình với anh?”.
Tôi nghe mà cảm thấy hai chân mềm nhũn, không phải là tôi nghe nói, mà câu này rõ ràng là do tôi nói ra, được chưa?
“Anh đảm bảo anh không phải gay, có điều ngay cả mẹ anh cũng hoài nghi điều này, vì thế anh cần phải tìm một cô bạn gái”. Hạ Trường Ninh trả lời tôi như thế đấy.
“Đừng tìm tôi có được không?”.
Hạ Trường Ninh lại cười, nụ cười của anh ta khiến tôi vô cùng sợ hãi.
“Đáng ra là được, ai bảo em lại nghĩ anh là gay chứ? Chỉ có tìm em thì những lời đồn thổi ấy mới tự động biến đi, đúng không?”.
Anh ta cố tình, anh ta thừa biết là tôi nói ra điều đó, anh ta cố tình báo thù tôi!
“Xin lỗi, tôi nói đùa với các giáo viên trong trường… tôi sẽ giải thích với họ anh không phải gay! Còn nữa, tôi có bạn trai rồi, là bác sĩ. Tôi và anh ấy chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt, sở thích cũng giống nhau, vì thế rất xin lỗi anh”. Cái gì nói được tôi đều nói hết rồi, thực sự là không còn cách nào khác.
Hạ Trường Ninh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Sở thích cũng có thể dần dần bồi đắp, anh cũng có thể cùng em tới Thực Cổ Trai ăn tiệc côn trùng. Đi đi, nghe nói món giòi ở Thực Cổ Trai đặc biệt lắm!”.
Hình ảnh những con giòi trắng lúc nhúc hiện lên trong đầu tôi một cách rõ ràng, sắc nét, tôi vội ngồi xuống vệ đường nôn thốc nôn tháo.
Đều là những người mạnh mẽ!
Hạ Trường Ninh lại nói thêm câu nữa khiến tôi rơi thẳng xuống địa ngục: “Em nói dối, đúng không?”.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta đang cười hi hi nhìn tôi. Cái gì anh ta cũng biết, sao tôi lại quên mất việc hôm đó bạn anh ta lái taxi đã nhìn thấy tôi nôn khan ở đó. Làm sao mà tôi thích ăn giòi được chứ???
Phẫn nộ dâng tràn, tôi tức quá hét lên: “Tôi nói dối thì làm sao? Tôi không thích anh đấy!”.
“Tình cảm cũng có thể bồi đắp được, bố mẹ em còn kết hôn kiểu xem mặt nữa mà, em cứ coi như mình cũng thế đi!”.
Tôi muốn ngất xỉu.
Hạ Trường Ninh đứng thẳng trước mặt tôi, tôi quan sát anh ta kỹ lưỡng. Ánh mắt nhìn tôi không chút e dè đầy vẻ gian tà.
Tôi có hàng trăm điều không hiểu. Tôi là người rất đơn giản, học xong là đi làm. Bạn bè tôi chỉ là bạn học, mà bạn thân nhất chỉ có Mai Tử, là bạn học trung học. Tôi lớn thế này rồi nhưng chưa bao giờ cãi nhau với ai cả, đừng nói gì đến chuyện kết oán thù. Tôi không hiểu mình đã đắc tội với Hạ Trường Ninh từ bao giờ chứ?
Tôi chậm rãi hỏi: “Trước khi xem mặt, tôi chưa từng gặp anh nhỉ?”.
“Khà khà, không có”. Hạ Trường Ninh khẳng định chắc chắn.
“Anh yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên?”.
Hạ Trường Ninh ha ha cười và nói: “Em giống như… người sẽ khiến người khác yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”.
Tôi điên, tôi đâu có vẻ bề ngoài lộng lẫy khiến người ta nghiêng ngả chứ! Điểm biết mình biết người này tôi cũng có một chút! Có điều, những lời anh ta nói sao tôi nghe lại khó chịu thế? Cho dù tôi không khiến anh ta đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên thì anh ta cũng đâu cần dùng cái giọng điệu ấy để đả kích tôi chứ! Tôi cố gắng nén cơn giận, hít sâu một cái rồi hỏi: “Vậy tại sao anh cứ nhất định tìm tôi?”.
“Chẳng tại sao cả, hôm đó người đi xem mặt là em mà”.
Câu trả lời kiểu gì thế này? Tôi kinh ngạc không khác gì đang xem quái thú, miệng không ngừng mấp máy. Anh ta là ma quỷ được ngư phủ thả ra, khi thả anh ta ra đúng lúc anh ta muốn giết người. [Câu chuyện về ngư phủ và vị thần trong Nghìn lẻ một đêm (BTV)]
“Phúc Sinh, tên em mang lại cho em may mắn! Gặp được anh chính là may mắn của em”.
May mắn? Bị một tên lưu manh bám theo suốt ngày là may mắn? Tôi bị anh ta đả kích đến mức không biết phải nói cái gì bây giờ?
“Phúc Sinh này, em chưa có bạn trai, anh chưa có bạn gái, em không thấy chúng ta hợp nhau hay sao?”.
Tôi tức quá liền phì cười: “Khà khà, trên phố có bao nhiêu cô gái xinh đẹp đều chưa có bạn trai, anh đi cảm hóa lấy một cô đi”.
“Người đi xem mặt hôm đó là em!”.
Tôi nói không lại anh ta được nên chỉ còn cách cố chấp mà nói: “Tôi không đồng ý! Tôi không thể là bạn gái anh được!”.
Hạ Trường Ninh nhìn tôi, im lặng vài giây rồi trả lời: “Mới bắt đầu nó thế em ạ, em hiểu về anh thêm chút nữa là đồng ý ngay, dù sao điều kiện của anh cũng tốt hơn em nhiều”.
Bà nó chứ, anh ta còn là một tên lưu manh với độ tự sướng cao ngất!
Tôi bị anh ta kích cho đến mức máu đã dồn lên đỉnh đầu, không nói được câu nào nữa, tôi nhấc chân đá một phát, tôi thực sự rất muốn đánh anh ta!
Hạ Trường Ninh hình như có luyện qua vài chiêu thức, xoay người một cái đã đứng ngay đằng sau tôi, đỡ vai tôi và nói khẽ: “Nếu như bố mẹ em đồng ý, em sẽ đồng ý chứ?”.
Người tôi cứng đơ, liền đẩy anh ta ra. Anh ta muốn làm gì chứ?
Hạ Trường Ninh lùi về phía sau hai bước, nghĩ rồi nói tiếp: “Thế này đi, mình vừa ăn cơm vừa nói chuyện?”.
Tôi bất giác nghĩ tới Thực Cổ Trai, rùng mình một cái.
“Yên tâm, không ăn những thứ buồn nôn ấy đâu. Anh nghĩ, chúng ta nói chuyện một lúc chắc sẽ khá lên thôi”.
Nói thì nói, tôi cũng không muốn bị anh ta quấn lấy cả ngày.
Những căn nhà trôi dần về phía sau, tầm nhìn dần dần được mở rộng.
Ánh nắng ấm áp của mùa thu đang chiếu rọi giữa cánh đồng, đây là nơi nào?
“Trường bắn!”. Hạ Trường Ninh nói.
“Vì lần trước tôi không đi nên anh nhất định phải dẫn tôi đi sao? Anh là tên cố chấp!”. Tôi đã hiểu ra vấn đề.
Hạ Trường Ninh không nín được cười, anh ta nhìn tôi nói: “Phúc Sinh, em thực sự rất thông minh đấy! Việc anh đã muốn thì nhất định sẽ làm, em có oángiận cũng vô ích, anh không tin là em sẽ nhảy xuống xe”.
Tôi muốn nhảy lắm chứ, chỉ là không dám mà thôi! Ngã chết là chuyện nhỏ, tàn tật mới là chuyện lớn! Đầu óc có vấn đề mới lựa chọn nhảy xuống xe! Tôi chỉ muốn một phát đá anh ta bay ra khỏi xe! Tôi xị mặt ngồi xuống, dọc đường không nói câu nào.
Tôi đã từng đến trường bắn ở ngoại ô. Hồi đó còn ở dưới thị trấn, tôi có một ông chú là thợ săn giỏi, từ nhỏ tôi đã thích theo chú dùng súng hơi săn bắn, ngoài chim sẻ ra tôi thích nhất là bắn cây cải dầu. Súng nổ một cái, viên đạn xuyên qua chính giữa thân cây cải, cây cải dầu cao hơn một mét không đỡ được trọng lượng của mình, sẽ từ từ gục xuống, giống như thước phim quay chậm trên ti vi, nhìn cảnh ấy trong lòng tôi dâng lên cảm giác đau xót.
Bố mẹ tôi do công việc nên chỉ có kỳ nghỉ hè và nghỉ đông gia đình mới được đoàn viên, mười tuổi tôi mới theo mẹ chuyển từ thị trấn lên thành phố. Bố mẹ tôi vui lắm, cứ tới cuối tuần là cả nhà lại về ngoại ô chơi. Học sinh của bố tôi làm việc ở trường bắn nên bắn ở đây không mất tiền, tôi cũng thích lắm, có điều, sau khi lên cấp ba bài vở nhiều quá nên sau này không tới đây nữa.
Trường bắn trước mặt đã không còn là mảnh đất trống với căn nhà đơn giản và tường bao quanh nữa, bây giờ nó đã được xây dựng theo mô hình câu lạc bộ, kiêm kinh doanh khách sạn, nhà ăn, sauna… là trường bắn chuyên dụng cho đội bắn của tỉnh, thành phố, và cũng là nơi hay lui tới chơi bời của giới nhiều tiền.
Đi theo Hạ Trường Ninh vào bên trong, trong đầu tôi bỗng nghĩ ra một trận quyết đấu, tôi tưởng tượng cảnh mình hạ gục Hạ Trường Ninh một cách phong độ, không nhịn được liền cười sảng khoái.
“Phúc Sinh, hôm nay phải tỉ thí một trận mới được, em đừng lo lắng”. Hạ Trường Ninh hạ giọng căn dặn tôi.
Tôi giật mình cái thót, lẽ nào anh ta biết thuật đọc suy nghĩ của người khác?
Vào trong trường bắn Hạ Trường Ninh liền lên tiếng bắt chuyện với một tốp người đang chơi. Bạn bè anh ta đông thật! Cả nam cả nữ cũng phải tới mười người.
“Anh Hạ đến muộn quá không được xem A Mẫn “pro” thế nào đâu, thành tích hôm nay của cô ấy khủng lắm!”. Có người lên tiếng.
Cô gái tên A Mẫn tầm hai mươi tuổi, ăn mặc rất mốt, rất xinh, đang vui vẻ khoác tay một chàng trai trẻ cười hi hi nhìn Hạ Trường Ninh. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi một lượt rồi đột nhiên thè lưỡi, nũng nịu cười và nói: “Đỏ tình thì đen bạc, anh Trần yên tâm đi, hôm nay chắc chắn anh Hạ sẽ thua”.
“Thua? Tài nghệ bắn súng của anh á, Trần Thụ có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp”. Hạ Trường Ninh đắc ý.
Cô gái tên A Mẫn đang khoác tay Trần Thụ, Trần Thụ nhìn Trường Ninh một hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Hay là thế này, em uống rượu chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay để A Mẫn và chị Ninh đây thi thố xem? Hai người họ thua thì chúng ta uống rượu?”.
Hạ Trường Ninh khó chịu lườm cậu ta một cái: “Phúc Sinh làm sao mà thắng được A Mẫn chứ? Hay là, Phúc Sinh thua thì cậu uống, A Mẫn thua thì tôi uống?”.
Tôi im lặng đứng bên cạnh quan sát, không nói lời nào cả.
Trần Thụ vui vẻ cười đáp: “Được, nể mặt anh dẫn bạn gái đến đấy, để chị Ninh và A Mẫn tỉ thí, chị Ninh thua thì em uống một chai”.
Hạ Trường Ninh cười lớn: “Không cần thi đâu, cậu tự uống mười chai đi! Coi như là chúc mừng người anh em này có bạn gái!”.
Tôi chậm rãi chen vào một câu: “Tôi không phải bạn gái của anh”.
Tất cả mọi người kinh ngạc há hốc miệng nhìn tôi.
Hạ Trường Ninh cười nói: “Mọi người nghe thấy chưa? Ai bảo mọi người gọi “chị dâu” lung tung, da mặt Phúc Sinh mỏng lắm. Cứ nghe thấy hai từ
“bạn gái” là lại cáu với tôi ngay”.
Tất cả mọi người có mặt ở đó cười ồ lên, A Mẫn đến bên kéo tay tôi, lườm Hạ Trường Ninh và Trần Thụ một cái và nói: “Mặc kệ bọn họ, một phường lưu manh”.
Tôi thở dài trong lòng, những lời tôi nói cho dù có đúng đi nữa thì cũng bị anh ta bẻ cong đến mức này.
A Mẫn đưa cho tôi một khẩu súng, nhiều năm rồi không chạm vào nó khiến tôi có cảm giác nằng nặng trong tay.
Hạ Trường Ninh đến bên tôi hạ giọng thì thầm: “Em mà thắng thì không cần làm bạn gái anh”.
Tôi quay ngoắt đầu lại và nói: “Là anh nói? Giữ lời không?”.
Anh ta nhìn tôi đầy vẻ tự tin: “Đương nhiên là giữ lời, trước giờ anh đều giữ lời hứa”.
A Mẫn quay lại nhìn Trần Thụ nói: “Anh mà say chết là em mặc kệ anh”.
Trần Thụ xua tay vẻ không quan tâm: “Mười chai thì làm sao say chết anh được, căng bụng là cùng chứ gì, đừng nhường chị Ninh, nếu không thành trò cười cho giám đốc Hạ đấy”.
“Tại sao lại không phải là mười chai rượu trắng?”. Tôi tiếp lời.
Mọi người xung quanh đều cười. Hạ Trường Ninh cười nghiêng ngả trên ghế rồi vỗ vỗ vai Trần Thụ nói: “Thấy Phúc Sinh nhà anh bênh anh ghê chưa? Mười chai rượu trắng? Một trăm mililit rượu nước hai là được rồi”. [Rượu nước hai: rượu nước đầu là loại 75 độ, rượu nước hai có nồng độ nhẹ hơn]
Trần Thụ bị anh ta khích cho liền nói: “Hai cân rượu trắng là được rồi, uống say thì A Mẫn sẽ thương, cũng đáng lắm”.
Tôi ngắm súng, chuẩn bị thi với A Mẫn.
Phát súng đầu tiên A Mẫn thắng, một chai rượu nước hai đẩy ra trước mặt Trần Thụ. Tôi nhìn Trần Thụ với vẻ xin lỗi. Dường như đã đoán trước được kết quả này nên anh ấy nhìn tôi dịu dàng cười. Tôi cảm động cười đáp lại.
Còn chín phát nữa. Hạ Trường Ninh, hãy đợi đấy!
Ngọn lửa báo thù khiến tay tôi trở nên ổn định hơn, sau khi làm quen, tôi nheo mắt ngắm, bắn!
Sau lưng im bặt không một tiếng động. Cuối cùng vận may của tôi đến rồi. Cuối cùng thì Hạ Trường Ninh cũng tính sai một ván. Chín phát sau đó tôi chỉ bắn chệch một phát, tám phát còn lại đều trong vòng số 9.
Hạ súng xuống, tháo miếng bảo vệ tai ra, tôi quay đầu lại nhìn. Trước mặt Hạ Trường Ninh xếp dài tám chai rượu, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Ha ha, chẳng có cách nào khác, Hạ Trường Ninh, anh đào hố thì tự mình nhảy xuống đi”. Trần Thụ vô cùng đắc ý, ôm lấy A Mẫn và hôn lên má cô một cái.
A Mẫn cười tươi như hoa và pha trò: “Anh Hạ cố tình đấy, anh ấy muốn
Phúc Sinh thắng để được uống rượu, uống say thì có người xót mà”.
Tôi bị mấy người ấy trêu mà xấu hổ, nhưng trong lòng thì lâng lâng.
Câu “Hạ Trường Ninh, anh đào hố thì tự mình nhảy xuống đi” của Trần Thụ nói khiến tôi vui chết đi được.
Mọi người cùng cười nói vui vẻ rồi đi ăn cơm, trong lúc ăn còn cười nói và chúc rượu Hạ Trường Ninh. Anh ta cầm cốc rượu và nhìn chằm chằm vào tôi. Cứ uống một ngụm lại như cắn tôi một miếng vậy. Tôi cười và hất cằm nhìn anh ta, trong lòng vô cùng dễ chịu.
Anh ta uống xong tám chai rượu nước hai, mặt đỏ tưng bừng. Cơm cũng ăn xong rồi, tôi nên về thôi.
Lo lắng Hạ Trường Ninh uống rượu xong không lái được xe nên một người bạn anh ta lái xe đưa chúng tôi về.
Hạ Trường Ninh nằm mê mệt ở ghế sau, tôi ngồi trên ghế phụ. Bạn anh ta quay lại nhìn anh ta một cái rồi nói với tôi: “Cẩn thận không mai cậu ta tìm cô tính sổ đấy, khà khà”.
Tôi cũng cười theo, Hạ Trường Ninh, là anh tự nói đấy nhé, tôi thắng thì không cần làm bạn gái của anh! Bất giác tôi quay đầu lại nhìn anh ta một cái.
Hạ Trường Ninh đột nhiên he hé mắt, cúc áo ở cổ được tháo bung, nheo nheo mắt nhìn tôi. Tôi vội vã quay đầu lại, tim đập thình thịch. Ánh mắt anh ta như ngọn lửa đang bốc cháy, trong lòng tôi khẽ hừ một tiếng, tự nhặt đá giáng vào chân mình còn trách ai chứ?
Về tới nhà đã mười giờ ba mươi phút, tôi giật mình vội nhắn tin thông đồng với Mai Tử. Chỉ cần không phải hẹn hò với đàn ông thì mẹ tôi chắc không càu nhàu về chuyện về muộn.
Tôi cảm ơn bạn của Hạ Trường Ninh rồi mở cửa xuống xe mà không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Từ nay về sau anh ta không có lý gì đến tìm tôi nữa! Ha ha!
Phía sau vang lên tiếng đóng cửa xe. Tôi vội quay lại thì thấy Hạ
Trường Ninh đang liêu xiêu thò đầu ra ngoài gào lớn: “Em đừng mừng vội, những lời anh nói với em không tính”.
Tôi sững lại rồi nhìn anh ta hét lên: “Anh là đồ mất mặt”. [Trong tiếng Trung từ “mất mặt” có nghĩa là không biết xấu hổ, không có thể diện, nghĩa mặt chữ là “đánh mất mặt” vì thế Phúc Sinh mới mắng Hạ
Trường Ninh là đồ không cần mặt mũi, không cần da (BTV)]
“Hôm nay chưa nói xong, không tính! Tối mai…”. Anh ta chưa nói xong thì đã phải bám vào cửa xe nôn ọe, nôn xong vội lấy tay áo quẹt miệng và nói tiếp: “Tối mai, chúng ta từ từ nói”.
Tôi tức đến mức cả người run lên, lồng lộn quát anh ta: “Người ta đã nói không thích anh rồi làm sao không cần mặt mũi, không cần cả da thế?
Anh có còn là đàn ông không hả?”.
Hạ Trường Ninh kéo tôi vào lòng rồi gằn giọng nói: “Đợi khi nào cô thích tôi, bám lấy tôi, con mẹ nó tôi sẽ đá cô! Giả vờ ngây thơ cái gì chứ!”.
Tôi sợ hãi, tôi thực sự bị anh ta dọa cho sợ hãi. Anh ta là tên phàm phu, là một thằng lưu manh! Tôi cố gắng giãy giụa, đổi lấy một câu khiến tôi còn choáng hơn: “Tôi mới nôn xong, không muốn hôn cô!”.
A… anh ta mới nôn xong! Anh ta mà hôn tôi thì tôi cũng buồn… nôn! Cả người tôi run lên, chân mềm nhũn và từ từ tụt xuống.
Hạ Trường Ninh say mềm, chân cẳng cũng mềm nhũn ra, anh ta ôm tôi đổ kềnh ra đất. Tôi gào to vội đấm vội đá để thoát khỏi tay anh ta, lồm cồm bò dậy rồi vội vàng chạy mất.
Đằng sau vẫn vang lên giọng nói lè nhè không rõ của anh ta: “Ninh Phúc Sinh… cô nhớ đấy… con mẹ nó cô nhớ lấy cho tôi…”.
Giờ tan ca hôm sau tôi chờ cho các giáo viên khác về hết rồi mới thong thả bước ra ngoài cổng trường. Không thấy bóng Hạ Trường Ninh đâu, tôi thở phào một cái.
Ngày hôm sau nữa, không thấy anh ta.
Cả một tuần không thấy anh ta đâu.
Tôi nghĩ, hôm đó lúc xuống xe mấy lời anh ta nói là rượu nói, tỉnh rượu rồi chắc anh ta vẫn nhớ những gì đã nói, tôi thắng thì không phải làm bạn gái anh ta.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
48 chương
73 chương
20 chương
101 chương
67 chương