Tù Binh

Chương 27

Vừa nghe thấy thanh âm này, Tố Y vừa rồi còn cao hứng thì đột nhiên tâm liền trầm xuống, mà còn là trầm xuống vực sâu vạn trượng. Y chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy Hoàn Nhan Tự cả thân mình vô lực dựa vào cửa, cúi đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thanh bảo kiếm còn rĩ máu. Máu tươi từ cổ Tố Y chảy xuôi xuống thành một mảnh đỏ tươi trên chiếc khăn trong lòng bàn tay Tử Nông, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng. Tố Y lặng yên không nói, mà y cũng không biết mình nên thế nào mới tốt. Cũng không biết trải qua bao lâu, Tử Nông đã giải khai huyệt đạo trên người, hai người cũng không có động tác gì, trong phòng yên tĩnh đến mức châm rơi cũng có thể nghe được, rồi lại thấy Hoàn Nhan Tự chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tố Y, trong mắt không biết là cảm xúc gì. Tố Y cũng nhìn lại hắn, trong ánh mắt sự kiên quyết vừa rồi cũng đã quay trở lại. Đối diện thật lâu, bỗng nhiên Hoàn Nhan Tự nhẹ nhàng nở nụ cười, xoay đầu chậm rãi nói: “Tố Tố, ánh mắt ngươi thật đẹp, giống hệt như ánh mắt ta đã nhìn thấy trong lao ngục ngày ấy. Nguyên lai. . . . . . Nguyên lai ngươi vẫn cũng chưa từng đổi khác, là trẫm thay đổi. . . . . . Trở nên mềm lòng, trở nên. . . . . . dễ dàng liền. . . . . . tin ngươi như vậy. Nói cái gì mà đáp ứng làm hoàng hậu, chính là muốn khiến trẫm thả binh sĩ của ngươi. . . . . . Rồi mới có thể không hề cố kỵ mà hi sinh cho tổ quốc . . . . . . Ha ha ha. . . . . . Buồn cười chính là trẫm thế lại bị lời nói dối đó lừa gạt, trẫm thật còn là Hoàn Nhan Tự sao? Tử Nông, ngươi nói xem, trẫm thật còn là quốc chủ Kim Liêu mà ngươi vẫn hầu hạ sao? Ha ha ha. . . . . .” Tố Y nhìn hắn điên cuồng cười như vậy, trong tâm y cũng cảm giác được một tia co rút đau đớn, y cuối cùng mở miệng, lại vẫn là ngữ khí kiên định: “Hoàn Nhan Tự, nếu đã bị ngươi nhìn thấu, ta cũng không thể nói gì hơn, ta chỉ có thể nói với ngươi, vô luận như thế nào, ta cũng không dụng một thân nam nhi mà làm hoàng hậu, càng không thể trở thành nam thê của Kim Liêu Đại vương.” Tiếng cười của Hoàn Nhan Tự đột nhiên im bặt, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chăm Tố Y, từng lời một nói: “Trẫm tâm như thiết, ngươi không ngại thử xem.” Nói xong nhìn về phía Tử Nông: “Còn ngẩn ra đó làm gì, chẳng lẽ còn muốn cho y cơ hội tự sát sao?” Tử Nông cuống quít lên tiếng, đi đến trước mặt Tố Y, thấp giọng nói: “Công tử. . . . . . Thứ Tử Nông vô lễ.” Nói xong tìm một mảnh vải trắng đem y trói lại, ở trong miệng nhét một chiếc khăn, dìu y đến nằm xuống trên giường, Tố Y cảm thấy vô ích nên cũng không giãy dụa. Kia Hoàn Nhan Tự có thể từ trên người y vô thanh vô tức tước đi bảo kiếm, công lực đâu chỉ hơn y vài lần. Hoàn Nhan Tự hừ một tiếng, từ ngón giữa bắn ra một vật gì đó, chỉ nghe “Tranh” một tiếng, lợi kiếm tước kim đoạn ngọc đã bị hắn cắt thành hai đoạn. Hắn tùy tay ném đi, đứng thẳng dậy, lạnh lùng phân phó Tử Nông: “Tìm Tử Lưu đến chữa thương cho y, đại điển lập hậu không thể chậm trễ, cái gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị cho y.” Tử Nông nhìn thoáng qua Tố Y, khó xử nói: “Nhưng. . . . . . Chính là công tử. . . . . .” Hoàn Nhan Tự liếc nhìn nàng một cái, cười lạnh nói: “Ngươi lo lắng cái gì? Sợ trẫm không trị được y sao? Chê cười. Theo lời trẫm nói mà làm.” Nói xong nhìn về phía Tố Y: “Ngươi cho là trong tay trẫm chỉ có binh sĩ của ngươi để thoải hiệp sao?” Nói xong lại lạnh lùng cười hai tiếng, xoay người rời đi. Tố Y nhìn ánh mắt băng sương kia, lại nghe thấy tiếng cười không mang chút cảm xúc của hắn, trong lòng đột nhiên trở nên sợ hãi, chính là binh sĩ của mình đều đã thả trở về, y không nghĩ Hoàn Nhan Tự còn có thể bắt trở lại, mà hắn mới vừa dời đô đến Đại Tề, còn phải dựa vào dân chúng mà biểu hiện mình là một minh chủ, nhất định sẽ không lạm sát kẻ vô tội, y cũng chính là vì nhìn thấu điểm ấy nên mới dám tự sát. Trừ điều đó ra, y thật sự nghĩ không ra Hoàn Nhan Tự còn có lợi thế gì, chính là biểu tình của hắn lúc sắp đi thật sự khiến người cảm thấy bất an. Trong khi Tố Y miên man suy nghĩ, thì Tử Lưu đã đến thay y băng bó vết thương, lại mở hai phó dược, tựa hồ cũng nói không ít lời, nhưng nói cái gì, một câu Tố Y cũng không nghe vào tai.