(tử bất ngữ) ban biên tập đêm khuya
Chương 7 : khe hở (7)
<img src="https://static.8cache.com/chapter-image/tu-bat-ngu-ban-bien-tap-dem-khuya/b7033d8ac6350c07fa92bd51f4857fb1.jpg" data-pagespeed-url-hash=1926304556 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
An Dạ nằm trên giường, trải nghiệm cảm giác đang đi gần đến cái chết!
Trước đây, không phải cô chưa từng gặp qua sự kiện ma quái nhưng tất cả đều chỉ là đuổi hình bắt bóng, thậm chí chỉ là một vài âm thanh hoặc là ảo ảnh mà thôi.
Thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Trước đây, tạp chí cũng đã từng xuất bản số đặc biệt. Đó là một phần ghi âm thần bí, gửi đến qua đường bưu điện, chuyện quỷ dị nhất cũng chỉ là cô đi thực địa tới chỗ WC đó gõ cửa, kết quả chứng thực có tiếng khóc của bé gái trong lời đồn.
Chuyện này lúc ấy có thể nói là nháo ra một trận sóng to gió lớn. Cũng có người hoài nghi do cắt ghép âm thanh tạo thành, mặc cho bọn họ hoài nghi như thế nào đi nữa thì thanh danh của cô càng lúc càng lớn, thậm chí được phong tặng danh hiệu tác giả đại thần có lực ảnh hưởng nhất trong giới.
Thế nhưng hiện tại thì sao?
Cô chưa bao giờ có thể cảm nhận cổ lực lượng ma quái kia đang tồn tại rõ ràng như lúc này, không chỗ nào không có, muốn làm ngơ nó cũng không được.
Cô thật sự rất sợ hãi! Trước đây, cô luôn nghĩ rằng quỷ quái thì như thế nào? Nếu thật sự có hiện tượng quái dị thì sao? Những thứ này căn bản không có khả năng thực thể hóa, chỉ là những bóng dáng mơ hồ, một dấu hiệu kéo dài hơi tàn ở phàm thế mà thôi, đã từng cho rằng bất quá chỉ là như vậy.
Những oán khí hèn mọn đó cùng lắm cũng chỉ là mượn cảm xúc của con người để tồn tại, không có con người thì những thứ đó chẳng là gì cả. Thế nhưng trải qua mấy ngày này, thế giới quan của An Dạ đã hoàn toàn bị đánh vỡ, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được ác ý cùng sự khát máu của "nó".
An Dạ cảm thấy thật lạnh, cô cuộn tròn trong ổ chăn ôm lấy chính mình.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ. Cô từ trong chăn ló đầu ra, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Bạch Hành.
Anh liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng, nhanh chóng đi về phía cửa phòng, dường như muốn thăm dò tình huống bên ngoài một chút.
"Ai đó?" Bạch Hành hỏi.
Không có người trả lời, hoặc là có người nhưng họ không muốn lên tiếng.
Ánh đèn trong phòng u ám nhìn không rõ, Bạch Hành bèn bước ra ngoài cửa, đưa lưng về phía cửa phòng, cánh cửa bỗng nhiên tỏa ra những luồng sáng mỹ lệ, tựa như muốn dẫn dụ người ta đi về phía này.
Trong lòng An Dạ đột nhiên cảm thấy yên tâm, đầu cũng có chút nặng nề, cô buồn ngủ rồi, ước gì cứ được như thế này yên lặng ngủ cả ngày thì hay quá!
Ánh sáng chói mắt nơi cánh cửa dần dần ảm đạm, xung quanh không có gió nhưng cửa tự động chậm rãi đóng lại.
"Bang!!"
Khi cánh cửa đã đóng lại hoàn toàn, bên trong phòng lâm vào một màu đen âm trầm, An Dạ mới như bừng tỉnh từ trong mộng.
"An Dạ?!" Ngoài phòng đột nhiên vang lên thanh âm nôn nóng của Bạch Hành, anh nắm chặt tay nắm cửa kéo thật mạnh nhưng cánh cửa này giống như bị đóng đinh rồi vậy, kéo thế nào cũng không hề sứt mẻ.
Người ngoài phòng nôn nóng xoay xoay tay nắm cửa, phát ra âm thanh lách ca lách cách kích thích màng nhĩ của An Dạ, làm lòng người bất an.
Cửa không mở được....
An Dạ nhớ đến hôm trước bọn họ cố đẩy cánh cửa bị khoá của căn phòng nhỏ mà đẩy hoài không được, hiện tại bản thân mình chẳng lẽ... cũng bị nhốt bên trong như vậy sao?
Cô sởn tóc gáy ngay lập tức, té lộn nhào lao xuống giường mà chạy. Cô ghé vào trên cửa, dùng hết sức bình sinh mà lay cái chốt nhưng tất cả đều vô dụng, cánh cửa này một chút cũng không suy suyễn.
An Dạ cảm thấy thật hoảng loạn, cái loại bồn chồn trong lòng này rất khó chịu, cảm giác nóng nảy dồn ép khiến cô như một đứa bé bực bội không có chủ kiến, chỉ biết nỉ non lặp đi lặp lại: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ...."
"Mày ở đâu..... Mày ở đâu???"
An Dạ khó khăn hít từng ngụm từng ngụm không khí, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô mở to hai mắt nhìn xung quanh nhưng lại không dám nhìn quá kỹ, sợ thực sự nhìn phải thứ đồ ma quái nào đó, một khi điều đó được khẳng định thì cô sẽ không còn khả năng sống sót.
"Dưới khe cửa? Trong ngăn tủ hay là phía dưới giường? Khe hở.... Mày là khe hở quỷ! Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!!!!"
An Dạ như muốn phát rồ, một cỗ dũng khí không biết đến từ đâu khiến cô đứng bật dậy, lục tung khắp phòng tìm băng dán.
Cô muốn dán hết tất cả khe hở trong phòng lại, dán kín mít hết!
Như vậy "nó" sẽ không có cách nào bò ra được, nhất định sẽ khiến "nó" ngạt chết.
Đột nhiên trong lòng An Dạ xuất hiện một cỗ khoái ý, cô bình tĩnh trở lại một chút, lấy tất cả băng dán trong ngăn tủ ra.
"Há há há...."
Có âm thanh như tiếng cười con nít ẩn hiện, phản phất xung quanh căn phòng.
"Mày ở đâu?" An Dạ đem băng dán "roẹt" một cái kéo ra, dán lại ngăn tủ cùng khe hở trên tường. Dường như cô đã có thể nhìn thấy móng vuốt ẩn hiện cào cào bên dưới băng dán, dấu vết cào rất nhỏ mà bén nhọn chậm rãi rà xung quanh nhưng lại không cách nào xé rách.
"Ra không được hả?" Cô thật cao hứng, thậm chí cười rộ lên.
An Dạ tiếp tục lấy băng dán kín xung quanh, móng vuốt kia bò theo với tốc độ nhanh cực kỳ, nếu cô không dán cho nhanh, "nó" sẽ có thể theo kịp cô, sau đó từ bóng tối hắc ám phía dưới mà.... bắt lấy cổ tay của cô!
Phải nhanh lên một chút.... không thể cho "nó" có cơ hội bắt lấy tay!
Còn phải nhanh một chút mà dán kín phòng này, đem tất cả mọi nơi đều dán lại hết.
"Há há há..."
An Dạ quả thực muốn điên rồi! Cái thứ kia vẫn luôn âm hồn không tan mà đi theo cô, bất kể cô tìm cách nào, làm cái gì thì "nó" vẫn luôn ám lấy cô, chưa từng rời đi....
Chưa từng rời đi sao?
Cửa đột nhiên mở bật ra nhưng lại không có chút ánh sáng nào, chỉ có thể nghe được tiếng "ê ê a a" xôn xao.
Sự sợ hãi này thật không có cách nào miêu tả được. Giống như bạn bất ngờ bị ai đó che kín đôi mắt, rồi phía sau bỗng nhiên vươn ra một đôi tay, mãnh liệt mà nhanh chóng kéo bạn vào bóng tối âm trầm.
Điều sợ hãi nhất không phải là cánh tay vươn ra từ bóng tối kia mà là cảm giác quen thuộc, quen thuộc như bạn tốt của bạn đang cúi xuống vành tai bạn mà nói nhỏ: "Xem này, tao bắt được mày rồi!"
An Dạ cắn chặt môi dưới, sắc mặt trắng bệt như muốn tuỳ thời mà ngất đi.
"Tao bắt được mày rồi!" Như là hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, phía sau có người nào đó cất tiếng nói với An Dạ.
"A a a a!!!" Rốt cuộc An Dạ không kềm chế được mà hét lên. Trên vai cô bất ngờ xuất hiện một đôi tay! Đó là một đôi tay màu trắng xanh, đốt ngón tay xương xẩu như những đoạn đũa bị cắt rời ra, nhiễm một tầng bụi bặm, vừa cứng đờ lại trúc trắc lặc lìa.
An Dạ không dám quay đầu lại nhìn, sợ nhìn thấy thứ gì kinh dị, mà cả người cô cũng không thể nhúc nhích được.
Một bàn tay gầy guộc với những đường gân đen ngoằn ngoèo đang bịt miệng cô lại, đôi mắt cô mở trừng trừng, hốc mắt đầy tơ máu.
Một cánh tay khác vỗ nhẹ trên cổ cô, nhẹ nhàng tinh tế chạm vào động mạch cổ, phảng phất như yêu thương cực kỳ....
"Há há há...." Thứ gì đó ở phía sau cười rộ lên nhưng âm thanh rất mơ hồ, An Dạ dường như cảm nhận được... Đó kỳ thật không phải tiếng cười chân chính mà âm thanh đó phát ra từ sâu trong cổ họng, giống như tiếng thở dốc vọng lại từ hố sâu, hào hển, phiếm ý cười lại không bật ra từ miệng.
Bộ dáng này.... giống như không có miệng. Không, giống như.... không có đầu thì phải?
Hoặc là.... đầu "nó" đã bị chặt đứt? Chỉ còn da thịt nham nhở dính ở sau lưng??
An Dạ đột nhiên nghĩ tới hình ảnh đáng sợ nào đó, mồ hôi lạnh nháy mắt liền chảy ròng ròng.
Cô nhắm chặt đôi mắt, tự nhiên thân thể dần dần ấm lại, cảm giác sợ hãi trống rỗng từ từ lắng xuống, ý thức của cô trở nên mơ hồ yên tĩnh lại.
Thời điểm An Dạ mở bừng mắt thì thấy chính mình đã nằm trên giường, Bạch Hành đang ngồi ở đầu giường.
Cô cảm thấy an tâm hẳn lên, những lúc như thế này mà có một người đàn ông bên cạnh thật là tốt.
"Những chuyện vừa rồi... là thật?" Cô liếm liếm môi dưới khô khốc, có phần không thể tin.
Bạch Hành liếc mắt nhìn một cái ngăn tủ bị dán đầy băng dán, nhắc nhở cô một màn kia hết thảy đều không phải nằm mơ.
An Dạ dần dần bình tĩnh lại. Cô nhớ đến đêm đầu ở trong nhà này, bắt gặp cô chị cũng đang dán dán, hẳn là lúc ấy cô ta cũng đã có thể thấy "nó" sao?
Nhưng hai chị em bọn họ rõ ràng đã quá bảy ngày, vì sao lại không chết?
Hay là....
Họ đã chết rồi??
An Dạ bị chính ý tưởng hoang đường này của mình dọa cho một cái.
Bạch Hành dường như đã nhìn ra nghi hoặc của cô lại không nói lời nào, một bộ dáng không tỏ ý kiến.
HẾT CHƯƠNG 7
Truyện khác cùng thể loại
764 chương
53 chương
366 chương
64 chương
97 chương
46 chương
16 chương